Mị Ngạn Nhi rời khỏi phòng Thạch Mặc cũng không đi xa, chỉ đứng dưới gốc
cây ở sân ngoài mà mình thường đứng, nhìn thật sâu về phía phòng Thạch
Mặc.
Hắn tỉnh rồi, không biết tỉnh từ lúc nào, nhưng sau khi tỉnh lại cũng giả bộ ngủ tiếp… Nàng không biết vì sao hắn lại giả bộ ngủ, điều duy nhất có thể đoán được chính là hắn không muốn nhìn thấy nàng, chẳng lẽ hắn không muốn nhìn thấy nàng đến thế sao? Mị Ngạn Nhi đứng dưới tàng cây thật lâu, mới than nhẹ một tiếng xoay người rời đi, chỉ để lại trong gió mấy phần sầu bi.
…
Mị Ngạn Nhi đã hai mươi tuổi, có tước hiệu, có phủ trạch của mình, cũng có phu thiếp, theo lý mà nói thì hẳn đã là một nữ nhân trưởng thành, tiếp quản thế gia cũng rất thành thục, thậm chí còn mang theo một chút giỏi giang đanh đá chua ngoa, bằng không sao các đại thần trên triều đình lại đối với nàng kiêng kị ba phần như vậy, chỉ là, loại người lão luyện thành thục như vậy cũng có đôi lúc bướng bỉnh không đúng thời điểm cho lắm…
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, dường như cứ vào thời điểm này, thì Mị Ngạn Nhi đều sẽ xuất hiện ở trong phòng của Thạch Mặc, sau đó sẽ đứng ở bên giường của Thạch Mặc, cũng không nói gì nhiều, chỉ là ngẫu nhiên sẽ vuốt ve lên mặt Thạch mặc, hoặc nếu không thì sẽ đứng như vậy, cho đến khi Thạch Mặc tỉnh rồi nhưng vẫn giả bộ ngủ, thì sau đó mới rời đi, dùng tiếng đóng cửa không nhẹ cũng không nặng nói cho Thạch Mặc biết, nàng đã rời đi…
Còn về phần Thạch Mặc, cũng không nghĩ tới vào ngày thứ hai Mị Ngạn Nhi sẽ lại đến nữa, hắn cả một ngày chỉ nghĩ vì sao Mị Ngạn lại trở về, cho nên cũng không để ý tới vấn đề này, thẳng cho đến thời điểm buổi tối ngày thứ hai, thời điểm khi mình bị vuốt ve mà tỉnh lại, Thạch Mặc cũng không biết làm sao cho đúng, sau đó, lại nghĩ tới vấn đề vào ngày thứ ba Mị Ngạn Nhi có tới hay không…
Cho nên, nếu ngày đầu tiên ngày thứ ba là Thạch Mặc bị Mị Ngạn Nhi vuốt ve mà tỉnh lại… thì sang ngày thứ ba, Thạch Mặc căn bản chính là không có ngủ chút nào.
Mà hai người đó lại giằng co đến ba ngày…
…
Ngày thứ tư, Thạch Mặc vẫn như cũ không có ngủ, cũng không phải cố ý chờ đợi Mị Ngạn Nhi, mà là hắn thật sự không ngủ được, chỉ cần hắn vừa nhắm con mắt lại, thì sẽ nghĩ tới cảm giác vuốt ve thật nhu hòa kia, sau đó sẽ phát hiện tim mình đập rộn lên, tựa hồ đang chờ mong cái gì đó.
Aiz, nữ nhân này nha, cái gì cũng không nói mà toàn giày vò hắn như vậy… Hiện tại hắn ngược lại bắt đầu hoài nghi, nữ nhân này có phải đang tính toán không cho hắn ngủ một giấc thật ngon…
Mà Mị Ngạn Nhi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, thật ra cũng không có gì, nếu như vừa mới bắt đầu chỉ là xuất phát từ tâm tình lãng mạn của mình, muốn nhìn thấy Thạch Mặc để thỏa mãn mong nhớ của mình, thì về sau cũng không còn chút nào lãng mạn nữa rồi, nàng chỉ đang dùng một sự giận dỗi cùng bướng bỉnh trong lòng nàng để xuất hiện trong phòng Thạch Mặc.
Hừ, giả bộ ngủ thì cứ giả bộ ngủ, ta đây sẽ đến mỗi ngày xem thử ngươi sẽ sắp xếp thế nào… Hơn nữa, haha, nàng còn nhân tiện ăn đậu hũ nha, cũng không phải không có lợi…
Sau đó, hai người một thì giả bộ ngủ một thì mang trong mình bướng bỉnh cùng giận dỗi trôi qua ba ngày… Và kết quả chính là trong vương phủ nhiều hơn hai người không được ngủ đủ giấc…
Có đôi khi, theo sự tình cứ thế phát triển, mọi người cũng đã thành thói quen, mà mọi người cũng dần học được cách thích ứng, đây cũng là một trong những ưu điểm giúp cho nhân loại có thể phát triển cho đến hiện tại.
Sau khi Thạch Mặc mất ngủ khoảng năm sáu ngày, hắn rốt cuộc quyết định không cùng Mị Ngạn Nhi tiếp tục cái hành vi nhàm chán lúc về khuya này nữa, hơn nữa vì hắn mất ngủ mà suýt chút nữa làm cho Niệm Nhi rơi xuống đất, càng làm cho hắn quyết định mọi việc cứ thuận theo tự nhiên vẫn tốt hơn…
Sau đó, vào buổi tối ngày thứ bảy, thời điểm Mị Ngạn Nhi " đúng hẹn " đi đến liền phát hiện Thạch Mặc đã thật sự ngủ say…
Đứng ở trước giường Thạch Mặc, vẻ mặt Mị Ngạn Nhi có chút ngốc trệ… Tựa hồ giống như không tin, Mị Ngạn Nhi đưa tay ra, không phải là động tác dịu dàng như trước, ngược lại còn dùng thêm chút tức giận ở trên mặt Thạch Mặc…
Kết quả lại làm cho Mị Ngạn Nhi nổi giận, nàng phát hiện nam nhân này đã thật sự ngủ say, thậm chí còn ngủ say hơn so với trước kia, cũng không phát hiện ra động tác của mình.
Trong lúc đó, nhìn thấy vẻ mặt có chút mệt mỏi của Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi cảm thấy hành vi của mình mấy ngày nay có chút buồn cười, nàng đường đường là một vương gia thế mà ngày nay lại làm đồ đệ của đạo chích, mà mục đích cũng chỉ vì hờn dỗi, vì muốn nhìn thấy trong cặp mắt kia có bóng dáng của mình… Thật là làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.
Độ mạnh yếu của ngón tay trở lại nhu hòa như trước, lưu luyến di động trên mặt của Thạch mặc, một lúc thì sờ sờ lông mày của hắn, một lúc thì sờ lấy môi của hắn, sau đó thì càng ngày càng mò xuống dưới, mò tới nơi mà mấy ngày nay mình còn chưa sờ đến, bởi vì kiêng kị Thạch Mặc giả bộ ngủ, mấy bữa nay Mị Ngạn Nhi cũng không làm gì quá phận, chỉ xem như là chào hỏi bình thường, ngày hôm nay khi đối mặt với Thạch Mặc đang ngủ say, Mị Ngạn Nhi phát hiện dục vọng mà mình luôn ẩn nhẫn lại xuất hiện lần nữa…
Đối mặt với người mình yêu thương, nếu không có dục vọng thì cũng không phải là người bình thường, chỉ là, ánh mắt một lần nữa nhìn trên mặt Thạch mặc, ánh mắt của Mị Ngạn Nhi trong bóng tối cũng có chút áy náy, cảm thấy đau lòng…
Aiz, nàng sao lại khổ thế chứ, quả là không thể giải thích được chút nào nha… Không vừa lòng thu hồi lại tay của mình mình, Mị Ngạn Nhi giúp Thạch Mặc đắp mền lại, sau đó khẽ hôn lên trán Thạch Mặc một cái, mới xoay người rời khỏi phòng Thạch Mặc, mà lần này Mị Ngạn Nhi đóng cửa lại không phát ra âm thanh nào, người trên giường cũng không mở to mắt nữa, một đêm chưa ngủ…
Hắn tỉnh rồi, không biết tỉnh từ lúc nào, nhưng sau khi tỉnh lại cũng giả bộ ngủ tiếp… Nàng không biết vì sao hắn lại giả bộ ngủ, điều duy nhất có thể đoán được chính là hắn không muốn nhìn thấy nàng, chẳng lẽ hắn không muốn nhìn thấy nàng đến thế sao? Mị Ngạn Nhi đứng dưới tàng cây thật lâu, mới than nhẹ một tiếng xoay người rời đi, chỉ để lại trong gió mấy phần sầu bi.
…
Mị Ngạn Nhi đã hai mươi tuổi, có tước hiệu, có phủ trạch của mình, cũng có phu thiếp, theo lý mà nói thì hẳn đã là một nữ nhân trưởng thành, tiếp quản thế gia cũng rất thành thục, thậm chí còn mang theo một chút giỏi giang đanh đá chua ngoa, bằng không sao các đại thần trên triều đình lại đối với nàng kiêng kị ba phần như vậy, chỉ là, loại người lão luyện thành thục như vậy cũng có đôi lúc bướng bỉnh không đúng thời điểm cho lắm…
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, dường như cứ vào thời điểm này, thì Mị Ngạn Nhi đều sẽ xuất hiện ở trong phòng của Thạch Mặc, sau đó sẽ đứng ở bên giường của Thạch Mặc, cũng không nói gì nhiều, chỉ là ngẫu nhiên sẽ vuốt ve lên mặt Thạch mặc, hoặc nếu không thì sẽ đứng như vậy, cho đến khi Thạch Mặc tỉnh rồi nhưng vẫn giả bộ ngủ, thì sau đó mới rời đi, dùng tiếng đóng cửa không nhẹ cũng không nặng nói cho Thạch Mặc biết, nàng đã rời đi…
Còn về phần Thạch Mặc, cũng không nghĩ tới vào ngày thứ hai Mị Ngạn Nhi sẽ lại đến nữa, hắn cả một ngày chỉ nghĩ vì sao Mị Ngạn lại trở về, cho nên cũng không để ý tới vấn đề này, thẳng cho đến thời điểm buổi tối ngày thứ hai, thời điểm khi mình bị vuốt ve mà tỉnh lại, Thạch Mặc cũng không biết làm sao cho đúng, sau đó, lại nghĩ tới vấn đề vào ngày thứ ba Mị Ngạn Nhi có tới hay không…
Cho nên, nếu ngày đầu tiên ngày thứ ba là Thạch Mặc bị Mị Ngạn Nhi vuốt ve mà tỉnh lại… thì sang ngày thứ ba, Thạch Mặc căn bản chính là không có ngủ chút nào.
Mà hai người đó lại giằng co đến ba ngày…
…
Ngày thứ tư, Thạch Mặc vẫn như cũ không có ngủ, cũng không phải cố ý chờ đợi Mị Ngạn Nhi, mà là hắn thật sự không ngủ được, chỉ cần hắn vừa nhắm con mắt lại, thì sẽ nghĩ tới cảm giác vuốt ve thật nhu hòa kia, sau đó sẽ phát hiện tim mình đập rộn lên, tựa hồ đang chờ mong cái gì đó.
Aiz, nữ nhân này nha, cái gì cũng không nói mà toàn giày vò hắn như vậy… Hiện tại hắn ngược lại bắt đầu hoài nghi, nữ nhân này có phải đang tính toán không cho hắn ngủ một giấc thật ngon…
Mà Mị Ngạn Nhi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, thật ra cũng không có gì, nếu như vừa mới bắt đầu chỉ là xuất phát từ tâm tình lãng mạn của mình, muốn nhìn thấy Thạch Mặc để thỏa mãn mong nhớ của mình, thì về sau cũng không còn chút nào lãng mạn nữa rồi, nàng chỉ đang dùng một sự giận dỗi cùng bướng bỉnh trong lòng nàng để xuất hiện trong phòng Thạch Mặc.
Hừ, giả bộ ngủ thì cứ giả bộ ngủ, ta đây sẽ đến mỗi ngày xem thử ngươi sẽ sắp xếp thế nào… Hơn nữa, haha, nàng còn nhân tiện ăn đậu hũ nha, cũng không phải không có lợi…
Sau đó, hai người một thì giả bộ ngủ một thì mang trong mình bướng bỉnh cùng giận dỗi trôi qua ba ngày… Và kết quả chính là trong vương phủ nhiều hơn hai người không được ngủ đủ giấc…
Có đôi khi, theo sự tình cứ thế phát triển, mọi người cũng đã thành thói quen, mà mọi người cũng dần học được cách thích ứng, đây cũng là một trong những ưu điểm giúp cho nhân loại có thể phát triển cho đến hiện tại.
Sau khi Thạch Mặc mất ngủ khoảng năm sáu ngày, hắn rốt cuộc quyết định không cùng Mị Ngạn Nhi tiếp tục cái hành vi nhàm chán lúc về khuya này nữa, hơn nữa vì hắn mất ngủ mà suýt chút nữa làm cho Niệm Nhi rơi xuống đất, càng làm cho hắn quyết định mọi việc cứ thuận theo tự nhiên vẫn tốt hơn…
Sau đó, vào buổi tối ngày thứ bảy, thời điểm Mị Ngạn Nhi " đúng hẹn " đi đến liền phát hiện Thạch Mặc đã thật sự ngủ say…
Đứng ở trước giường Thạch Mặc, vẻ mặt Mị Ngạn Nhi có chút ngốc trệ… Tựa hồ giống như không tin, Mị Ngạn Nhi đưa tay ra, không phải là động tác dịu dàng như trước, ngược lại còn dùng thêm chút tức giận ở trên mặt Thạch Mặc…
Kết quả lại làm cho Mị Ngạn Nhi nổi giận, nàng phát hiện nam nhân này đã thật sự ngủ say, thậm chí còn ngủ say hơn so với trước kia, cũng không phát hiện ra động tác của mình.
Trong lúc đó, nhìn thấy vẻ mặt có chút mệt mỏi của Thạch Mặc, Mị Ngạn Nhi cảm thấy hành vi của mình mấy ngày nay có chút buồn cười, nàng đường đường là một vương gia thế mà ngày nay lại làm đồ đệ của đạo chích, mà mục đích cũng chỉ vì hờn dỗi, vì muốn nhìn thấy trong cặp mắt kia có bóng dáng của mình… Thật là làm cho người ta cảm thấy đáng yêu.
Độ mạnh yếu của ngón tay trở lại nhu hòa như trước, lưu luyến di động trên mặt của Thạch mặc, một lúc thì sờ sờ lông mày của hắn, một lúc thì sờ lấy môi của hắn, sau đó thì càng ngày càng mò xuống dưới, mò tới nơi mà mấy ngày nay mình còn chưa sờ đến, bởi vì kiêng kị Thạch Mặc giả bộ ngủ, mấy bữa nay Mị Ngạn Nhi cũng không làm gì quá phận, chỉ xem như là chào hỏi bình thường, ngày hôm nay khi đối mặt với Thạch Mặc đang ngủ say, Mị Ngạn Nhi phát hiện dục vọng mà mình luôn ẩn nhẫn lại xuất hiện lần nữa…
Đối mặt với người mình yêu thương, nếu không có dục vọng thì cũng không phải là người bình thường, chỉ là, ánh mắt một lần nữa nhìn trên mặt Thạch mặc, ánh mắt của Mị Ngạn Nhi trong bóng tối cũng có chút áy náy, cảm thấy đau lòng…
Aiz, nàng sao lại khổ thế chứ, quả là không thể giải thích được chút nào nha… Không vừa lòng thu hồi lại tay của mình mình, Mị Ngạn Nhi giúp Thạch Mặc đắp mền lại, sau đó khẽ hôn lên trán Thạch Mặc một cái, mới xoay người rời khỏi phòng Thạch Mặc, mà lần này Mị Ngạn Nhi đóng cửa lại không phát ra âm thanh nào, người trên giường cũng không mở to mắt nữa, một đêm chưa ngủ…
Danh sách chương