Cảm tưởng đến đây cũng kết thúc, chủ đề của chúng ta lại quay về khung cảnh trong tiệm bánh bao, nghe xong Trương mai công nói, sắc mặc Thạch Mặc trở nên khó coi.

" Trương mai công, ta gả chính là ta gả, tuyệt đối đừng coi đệ đệ ta là của hồi môn, ta đi đâu thì sẽ mang hắn theo, nhưng tuyệt đối không có khả năng đem hắn tùy tiện giao cho ai, hơn nữa, ta cũng không muốn đem mình gả đi, ta tuy hình dáng khó coi, nhưng ta cũng không buộc bất cứ ai lấy ta, ta cũng có thể tự mình nuôi sống bản thân và đệ đệ, không cần ai phải thương hại huynh đệ chúng ta, nếu như lần sau ngươi đến đây để mua bánh bao… thì ta sẽ hoan nghênh ngươi, nhưng nếu còn nhắc lại sự tình này nữa thì cũng đừng trách ta không khách khí ! "

(mm sung sướng run rẩy đỏ mặt : bánh bao nhà chúng ta rốt cuộc cũng chín (trưởng thành) r !!)

Tức giận đến đỏ mặt, đây chính là lần đầu tiên Thạch Mặc giận dữ như vậy, tính tình hắn vốn rất tốt, Trương mai công lời này hắn vốn đã nghe quen nhưng không hiểu sao lần này lại thấy rất khó coi, đại khái là vì nữ nhân đứng bên cạnh dường như đang suy nghĩ gì đó a…

Không phải là một nữ nhân rất anh tuấn, tướng mạo cũng không phải thập phần xuất chúng, nhưng lại làm hắn mê hoặc bởi đặc thù khí chất, trong người cũng có chút không khỏe, lại có chút quen thuộc…

(mm búng tay: hiểu r! a này chắc là chàng trai bị mất zin do tỷ ấy cưỡng bức đây mà… muawhahaha…)

Đặc thù (đặc biệt) là vì cảm thấy nữ nhân này tuy thoạt nhìn chán nản, liền cả tiền mua bánh bao cũng không có, nhưng ánh mắt lại dị thường sáng ngời, căn bản là xét với cái vẻ ngoài chán nản của y thì lại không hợp một chút nào… Khó hiểu cùng lạc lỏng, ngược lại giống cá ngoan đồng(không rõ là cá gì ?) mọi sự tình đều tò mò hết thảy.

Mà cái cảm giác không khỏe lại cũng vì chuyện trên mà nảy sinh, hắn cảm thấy nữ nhân này không phải người thường, ít nhất cũng vì nàng ngoại hình mà không phải người đơn giản.

Về phần cái cảm giác quen thuộc, hắn cũng không rõ quen thuộc như thế nào, nhưng thời điểm hắn nhìn vào ánh mắt nàng thì lại nghĩ đến đôi mắt đỏ bừng hôm đó, chỉ là khi đó ánh mắt kia lại tràn ngập quyền thế, mê mang cùng cướp đoạt, như một tiểu báo hung ác, mà lúc này lại sáng ngời giảo hoạt giống như… một con tiểu hồ ly trốn nhà…

(mm : phụtttt ( giơ giơ ngón tay) caca thật giỏi a...)

" Ngươi ! Thạch Mặc, người đừng không biết tốt xấu, ta đây cũng là vì tốt cho ngươi, hơn nữa đối phương cũng nói rồi, ngươi tốt nhất là đáp ứng, bằng không đừng trách hắn vạch mặt ngươi với người khác, nhân gia chính là đường đường đại quản gia muốn gì mà không có, vừa mắt ngươi cũng coi như ngươi kiếp trước tám đời tu tâm tích đức, ngươi nếu đắc tội nhân gia, đến lúc đó chết như thế nào cũng không hay biết đâu ! "

Trương mai công mặt lúc xanh lúc trắng, giọng điệu ngày càng bén nhọn, như kháp cổ (bóp cổ) con vịt, khó nghe muốn chết, Thạch Mặc cũng tức giận đến phát run, hắn nắm chặt tay lại để giữ cho mình được tỉnh táo.

" Wey wey wey, cái lão nhân này vì sao lại mò mẫm đến đây rồi, uốn éo quá nên giờ bị cứng người hả, lại còn dám bức hôn, có biết hay không hai chữ " không biết thẹn " viết thế nào a, bổn cô nương hảo tâm khuyên ngươi một câu, chính mình trưởng thành ra sao thì kệ ngươi, nhưng ngươi trưởng thành cái kiểu hay dọa người thế này xem ra cũng không đúng rồi, ngươi hay là mau mau về nhà đi thôi, hắn đã nói không lấy là không lấy, ngươi nếu mà còn làm phiền hắn, ngươi có tin bổn cô nương sẽ đánh ngươi đến không dám ra đường gặp người không hả ! "

Nói xong, Mị Ngạn Nhi còn giơ giơ quả đấm, hướng đến tiền sảnh bước vài bước, đứng trước mặt Thạch Mặc, rõ ràng uy hiếp, khí tức lạnh lùng tản ra làm người khác không khỏi sợ hãi.

Trương mai công hoảng sợ, lui về sau vài bước, nữ nhân vừa nãy còn đứng bên kia làm hắn cứ tưởng là khách hàng, cũng không có cảm giác gì đặc thù (đặc biệt), lại không nghĩ rằng chỉ mới thực hiện vài động tác thôi mà nữ nhân này tựu đã trở nên đáng sợ như thế…

" Ngươi ngươi ngươi… " Trương mai công run rẩy nói không thành lời, cố rắm đứng thẳng người.

" Ngươi ngươi cái gì, còn không mau cút đi, thật muốn tìm người đánh ngươi a. " Mị Ngạn Nhi tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén.

" Ta ta ta… " Trương mai công sợ đến nỗi tay chân cùng sử dụng mà bò về sau mấy bước, mới vịn đến cánh cửa liền xoay người hướng ra bên ngoài chạy trốn, suýt chút nữa trượt chân vì y phục diêm dúa của mình, bộ dáng có vẻ buồn cười.

" Ngươi… ngươi… ngươi chờ đấy, đại tổng quản nhất định sẽ không tha cho đám người các ngươi, ngươi nếu không lấy chồng thì đợi bị thu thập a, còn ngươi nữa, cũng dám đối với ta như vậy, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận. "

(mm(cảm động trong lòng, nói nhỏ) :cố lên a…(quay người lại nhìn Ngạn Nhi gào to cổ vũ) : tỷ tỷ nói chí phải ngaaaa…)

Trương mai công chạy tới góc phố thì dừng lại, cũng không để ý tới hình tượng mà gầm lên, nói xong cũng không đợi người ta trả lời mà cũng nhanh như chớp vọt đi, như là sợ Mị Ngạn Nhi đuổi theo.

" Hừ ! " Mị Ngạn Nhi khinh thường hừ nhẹ một tiếng, trong mắt tràn đầy khinh miệt, loại này uy hiếp nàng căn bản không để vào mắt ! " …Vị cô nương này, cám ơn ngươi đã vì ta mà trợ giúp, nhưng ngươi hãy mau đi đi, Trương mai công vị kia tuy không phải là đại nhân vật gì, nhưng lại là một người keo kiệt rất trọng mặt mũi, ngươi nói hắn như vậy, hắn nhất định sẽ tìm vị quản gia kia giúp hắn hả giận, ngươi nên nhanh lên nhân lúc này rời đi thôi. "

Thanh âm lo lắng của Thạch Mặc từ phía sau truyền đến, Mị Ngạn Nhi quay người lại, khuôn mặt vốn tràn ngập uy hiếp trong nháy mắt trở lại bình thản, khí tức sắc bén bên người cũng biến mất không thấy đâu.

Cũng không phải cố ý che dấu, chỉ là không nghĩ đến lại hù luôn nam nhân này.

" Không có việc gì… không có việc gì, một mai công thì có bao nhiêu năng lực chứ, hơn nữa nếu giờ ta đi thì ngươi với đệ đệ sẽ ra sao bây giờ, vạn nhất hắn thật sự rước phiền toái thì không phải các ngươi sẽ bị liên lụy sao, cho nên ta nhất định không thể đi, ngươi hay là thu lưu ta đi, ta sẽ hộ vệ các ngươi, coi như là hộ hoa sứ giả đi, được không, được không, ngươi không nói lời nào thì coi như đáp ứng rồi a. "

(mm khinh bỉ : đồ mặt dày !)

Mị Ngạn Nhi lại bắt đầu xỏ lá(mưu mô) rồi, ngôn hành cử chỉ làm người khác khi nhìn vào thì chỉ thấy nàng chính là một tiểu cô nương thập phần lưu manh.

Kỳ thật, miệng nàng nói như thế nhưng trong lòng cũng không khỏi cảnh giác, đầu năm nay quân tử không sợ chỉ sợ tiểu nhân, nàng hiện tại có nhà mà không thể về, lại không thể để lộ thân phận, điều cố kỵ cũng rất nhiều, hơn nữa Thạch mặc bề ngoài tuy chỉ là một nam tử bình thường, còn có một đệ đệ, nhưng thế nào đi nữa thì cũng nên cẩn thận một chút…

" … "

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện