Mị Dạ Thủy Thảo: Ngày hôm qua sinh bệnh rồi, có chút khó chịu, tuy nhiên trong đầu lại toàn nghĩ đến tình tiết, vì không có chút thể lực nào đánh máy nên đành trễ nãi một ngày, không có ý tứ nha…



Theo sau chuyện tình là có chút bối rối, Thạch Mặc vẫn như cũ không cho bất luận kẻ nào tới gần hắn, Mộng nhi thì đi ở phía trước dẫn đường, Mị Nhạn Nhi đi ở bên cạnh Thạch Mặc, nhìn hắn thân thể suy yếu quơ quơ đi ở phía trước làm nàng không khỏi lo lắng chờ đợi cùng che chở, Lưu Khê đi theo ở sau lưng, chỉ chốc lát đã đến Hoa Ngữ các.

Huyễn nhi tại thời điểm sai người đi nấu nước thì đã sớm đối với mọi người thông báo chủ tử đã về, tuy chỗ này đối với chủ tử cũng không phải cần thiết, nhưng cũng không giống như lần này một tháng chưa ghé qua, lần này trở về đều làm cho tất cả mọi người cao hứng, nhất là hai vị chủ tử ở Hoa Ngữ các lại càng sốt ruột trang phục của chính mình, lại nhanh chóng chạy đến...

Chỉ là đương thời điểm có hai nam nhân phong tình đi đến trước mặt bọn người Mị Ngạn Nhi thì lại phát hiện không thấy nàng ở chỗ nào.

Trong đó có một nam nhân nhỏ nhắn nét mặt lập tức thay đổi.

" Mộng nhi, chủ tử đâu ? " Giọng điệu này rõ ràng là không khách khí, làm cho mọi người nghe được cũng rất không thoải mái.

Mị Ngạn Nhi ở một bên nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Mộng nhi thấy chủ tử không nói gì liền cũng không dám nói lung tung.

" Mộng nhi tham kiến Kiệt chủ tử. " mộng nhi cung kính hành lễ, nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của đối phương.

Đối phương lông mày cũng nhướng cao.

" Hừ, Mộng nhi, ngươi đừng cho rằng chủ tử sủng ngươi thì ngươi liền không đem chúng ta để vào mắt, chúng ta đều là thị thiếp của chủ tử, hỏi ngươi chỉ một câu mà ngươi cũng không trả lời sao ? "

" Kiệt chủ tử, Mộng nhi không dám ! " Trời ạ, Kiệt chủ tử, đây cũng không phải Mộng nhi ta cáo trạng mà là chính người bại lộ a, chủ tử nếu trách tội xuống thì người cũng không nên oán ta.

Tiểu Mộng nhi trong nội tâm xấu tính cười, ai bảo Kiệt chủ tử này luôn ỷ vào mình là thị thiếp của chủ tử mà luôn đối với những hạ nhân này đến kêu đi hét, nhưng mà chuyện này cũng không tính, động một chút là mắng chửi hạ nhân, nếu như hắn không phải là người bên cạnh chủ tử thì đã sớm bị hắn ta hạ độc thủ…

Chính là, mọi người sau lưng đều biết rõ nam nhân này có bao nhiêu ác độc, tuy nhiên cũng không thể nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đối với chủ tử ôn nhu, đem chủ tử lừa bịp sững sờ… sững sờ…

Chủ tử, thật xin lỗi, tha thứ cho tiểu Mộng nhi trước kia không dám cùng người nói ra sự thật, hiện tại người chính là tự mình thấy được cái kia Kiệt chủ tử cũng không phải là một nam nhân tốt, hay là đuổi sớm hảo… Cũng miễn cho bọn hạ nhân bọn hắn không phải tiếp tục chịu khổ chịu tội.

" Hừ… các ngươi là người nào, vào bằng cách nào ? " nam nhân được xưng là kiệt chủ tử khinh thường hừ một tiếng, còn thật sự có một loại yêu mị phong tình, đây cũng là nguyên nhân mà Mị Ngạn lúc trước thích hắn, đây là một nam nhân xinh đẹp thập phần yêu mị, nhất là bộ dáng trên giường…

Bất quá, chứng kiến bộ dáng hắn hiện tại, yêu mến dù nhiều hơn nữa thì cũng đều biến mất đi, huống chi nàng cũng không phải quá yêu mến…

" Lâu Kiệt, mang theo đồ đạc của ngươi, hiện tại có thể cút khỏi nơi này, nhưng nếu ngươi còn nói một câu nào nữa mà ta không thích nghe… thì ta lập tức đem ngươi đưa đến địa phương kia ! " nàng vốn tâm tình không tốt, lúc này hắn còn thêm dầu vào lửa, tự gánh lấy hậu quả a ! Lâu Kiệt không thể tin được chính mình nghe được cái gì, ngơ ngác nhìn nữ nhân trước mặt.

" Tiểu vương gia ? " Lúc này một nam nhân khác một mực không nói gì mở miệng, thông minh đoán ra được thân phận của Mị Ngạn Nhi.

Kỳ thật, Mị Ngạn Nhi dịch dung biến hóa cũng không phải rất lớn, chỉ là rất kỳ diệu đem ở giữa lông mày tối địa phương tu chỉnh lại, làm cho nàng vốn bề ngoài xuất chúng lập tức trở nên bình thường, nếu như nhìn kỹ thì sẽ phát hiện nguyên lai giống bộ dạng cũ đến ba bốn phần, hơn nữa giọng nói kia căn bản cũng không có thay đổi, vẫn là thanh âm quen thuộc đó, đây cũng là nguyên nhân mà lúc trước bọn người Mộng nhi tin tưởng nàng.

" Âm Trữ ngươi trước trở về, ta hiện tại có việc phải xử lý. "

" Ân. "

" Chủ tử, ta… " Lâu Kiệt sắc mặt không tốt, giãy dụa còn muốn nói gì đó.

" Lâu Kiệt, ta nói được là làm được, ngươi nếu nói thêm một chữ nữa thì ta liền đưa ngươi trở về chỗ đó ! "

Mị Ngạn Nhi nói xong thì cũng không còn để ý tới vẻ mặt xám tro của Lâu Kiệt, ý bảo Mộng nhi tiếp tục đi, liền đi tới bên cạnh Thạch Mặc bộ dáng tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, Thạch mặc ban đầu đã một mực trầm mặc nhìn xem hết thảy, cũng không nói gì, về sau cũng không có người để ý tới hắn.

Mà Mị Ngạn Nhi động tác này lại làm cho mọi người nhận ra sự hiện hữu của hắn, Lâu Kiệt đã không còn tâm tư dư thừa để nghĩ cái gì, nhưng Âm Trữ lại lộ ra mục quang nghi hoặc, bất quá thông minh như hắn cũng không có hỏi nhiều, chỉ là mang theo người hầu của mình về tới gian phòng của hắn.



Hoa Ngữ các là do sáu tòa tiểu viện độc lập tạo thành, Lâu Kiệt cùng Âm Trữ mỗi người một cái, còn trống bốn phòng.

Thời điểm Thạch Mặc đến thì hạ nhân cũng đã đến, phòng này ngày thường cũng được sửa sang lại, chỉ là thêm một cái giường mới cùng đệm chăn là được.

Thạch Mặc cúi đầu im lặng, giống như một tượng gỗ nghe lời, nhân gia cho hắn làm cái gì thì hắn làm cái đó, nhưng lại không cho bất luận kẻ nào đụng đến hắn, chỉ cần có người đụng hắn thì hắn sẽ mạnh ngẩng đầu, thân thể lại lùi về phía sau trốn tránh.

Làm cho người khác xấu hổ không biết chính mình làm sai ở chỗ nào.

Nhìn bộ dạng này của Thạch mặc, Mị Ngạn vừa tức lại vừa thương tâm, nàng còn chưa tốt tính sổ với hắn thế mà người nam nhân này lại làm ra bộ dáng muốn chết không cần sống này, làm cho nàng… như thế nào… nhẫn tâm nói cái gì nữa…

" Chủ tử, nước tắm đã chuẩn bị xong. " Huyễn nhi sai người bưng một thùng gỗ lớn đi đến, biệt viện này của Mị Ngạn Nhi ngoại trừ lầu chính thì đằng sau còn có một phòng tắm chính là một hồ nước nóng, còn các địa phương còn lại đều chỉ có thể sử dụng thùng tắm.

" Được, đặt vào đi. " Mị Ngạn Nhi chỉ huy hạ nhân đặt thùng tắm, lại cau mày đối với Thạch Mặc nói ra : "tắm rửa a, nước tắm chuẩn bị tốt rồi. "

Thạch Mặc cúi đầu cũng không nói gì, chỉ là chăm chú túm lấy y phục của mình, ánh mắt có chút kinh hoảng nhìn vài hạ nhân xung quanh.

Mị Ngạn Nhi nhíu nhíu mày, đối với mọi người một cái sắc mặt, mọi người liền thức thời lui ra ngoài, trong phòng lập tức chỉ còn lại Mị Ngạn Nhi cùng Thạch Mặc hai người.

" Ngươi… ngươi sao không đi ra ? " Thạch Mặc lúng ta lúng túng rốt cuộc cũng mở miệng nhưng vẫn như cũ không có ngẩng đầu.

" … Ngươi còn sợ người khác nhìn thấy sao ? " Mị Ngạn Nhi có chút khó chịu cấm kỵ của Thạch Mặc, lại càng không yêu mến đối với một người leo lên đỉnh đầu nói chuyện, nàng tiến lên nâng cầm Thạch mặc, làm cho mình cùng hắn ánh mắt chạm nhau.

Nghe xong lời Mị Ngạn Nhi nói… Thạch Mặc trong lúc đó lại nghĩ tới cái gì, sắc mặt vừa mới có chút bình thường lại trong nháy mắt trắng bệch, hắn chăm chú cắn môi của mình, giãy dụa muốn tránh né khỏi cái thực tại này, làm cho hắn không khỏi cảm thấy khuất nhục với tư thế này.

Hắn không thích bị người khác kéo cầm của mình, cảm giác giống như bị vũ nhục.

Mà Mị Ngạn nhi vốn bị mất hứng, hiện tại lại thấy Thạch Mặc công khai giãy dụa, càng không khỏi muốn sinh khí.

" Thạch Mặc, ngươi đừng nghĩ đã dấn thân vào nơi này mà còn cố né ra, chẳng lẽ ngươi còn muốn trở lại thượng thư phủ ấy, để lão bà kia tùy ý vũ nhục ngươi, hay ngươi vẫn muốn cái kia nữ nhân Mộc Linh Đồng, ngươi nói đi, ngươi bị cái này diễu hành có hay không liên quan đến nàng, có phải là nàng đoạt lấy ngươi, hoặc là… còn có một nữ nhân khác ? "

(mm : ọe…)

Người bị thương luôn dễ dàng nói ra những lời làm tổn thương người khác… Mị Ngạn Nhi nhìn Thạch Mặc khiếp sợ mà ánh mắt tràn đầy đau lòng, chỉ biết lời của nàng đã làm kích thích nam nhân này rồi, nhưng là nàng lúc này đã không còn nghĩ đến băn khoăn của hắn nữa, nàng thầm nghĩ muốn hung hăng phát tiết cơn giận của mình !
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện