“Kiêu ngạo cái rắm!”
Vân Thanh Phong nhìn bộ dạng thiếu niên kiêu ngạo, không để lão vào mắt thì tức muốn ói máu, nhưng thấy thần sắc bình tĩnh của người trước mặt làm lão vô cùng kiêng kị không dám lỗ mãng manh động, hít sâu một hơi kìm nén cỗ tức giận trong l-ng ngực.
Hắn dứt khoát xoay người nhìn về hướng Nguyên Nhất Bạch, trước mắt phải giải quyết con gián đánh mãi không chịu chết trước mặt quan trọng hơn.
Trên khuôn mặt nanh ác, nở nụ cười dữ tợn, khẽ vận chuyển linh lực xuống hai chân.
“Vút!”
Cả người Vân Thanh Phong nhảy vọt lên không trung, trường bào đen tung bay trong gió, có một cổ uy nghiêm toán ra, lão chém ra một đao toàn lực.
“Kim Cương Đao thức thứ năm!”
Vân Thanh Phong gân máu nổi lên, sắc mặt đỏ chót quát. Thân đao bàng bạc, hàn mang như cầu vồng sát khí tỏa ra làm người ta không rét mà run.
Nhìn một đao chém tới, Nguyên Nhất Bạch trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tăng thương vẫn bình tĩnh, ung dung như lão hoàn toàn nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.
Chờ lưỡi đao ảnh ập tới, Nguyên Nhất Bạch thân hình khẽ động lướt tới, trường kiếm trong tay chuyển động theo một quỷ tích vòng cung, quỷ dị.
“Phá Lãng Kiếm Quyết thức thứ hai!”
Nguyên Nhất Bạch chém ra một kiếm.
Một chiếm chém ra, từ một kiếm, phân ra thành ba kiếm, tạo thành lưới võng bóng kiếm nhanh đến cùng cực nối tiếp nhau chém xuống, sắc bén vô cùng có cảm giác không gì không thể chém đứt được, đánh úp xuống.
“Chết đi!”
Khi đao kiếm gần nhau trong tích tắc, Nguyên Nhất Bạch cùng Vân Thanh Phong đồng thời hét lớn.
“Oành!”
Khi hai binh khí va chạm, một âm thanh khủng bố chấn động, chấn cho màng tai mọi người như nứt ra.
Ngay sau đó một trong ba kiếm của Nguyên Nhất Bạch đánh bật đao của Vân Thanh Phong sang một bên, làm Vân Thanh Phong hộ khẩu cầm đao bị lực phản chấn nứt toác ra, máu đỏ nhuốm đỏ chuôi đao, suýt nữa đánh rơi trường đao xuống đất.
Vân Thanh Phong lúc bấy giờ sắc mặt đại biến, lộ vẻ sự hoảng hốt. Nhưng thân trải qua rất nhiều trận chiến, tích lũy kinh nghiệm đủ đầy, phản ứng nhanh nhẹn thân thể trên không trung nhờ lực phản chấn cuồng lui ra phía sáu.
Nhưng Nguyên Nhất Bạch đã theo sát lão như hình với bóng, kiếm thứ hai nối tiếp kiếm thứ hai ập tới.
Vân Thanh Phong nhìn kiếm ập kình phong lạnh lẽo phả vào mặt, cơ mặt cơ giật không kịp suy nghĩ hoành đao trước người đỡ kiếm.
“Keng!”
Một kiếm chém lên thân đao, tia lửa bắn ra.
“Răng rắc!”
Thanh âm nứt vỡ.
Trường đao trên tay bị chém gãy làm hai, đường đi của kiếm bị chậm lại, nhưng vẫn một đường chém xuống.
“Không tốt!”
Vân Thanh Phong, khẽ xoay người, lách mũi kiếm đâm tới.
Nhưng đã chậm một nhịp mũi kiếm sắc bén khẽ lướt qua vai trái, một vết thương chậm vào tận xương, một dòng máu tươi đỏ ồ ạt tuôn ra.
Sắc mặt Vân Thanh Phong tái nhợt, cổ cảm thấy ngòn ngọt, phun ra một búng máu tươi.
Chưa chờ Vân Thanh Phong định thần, thì kình phong một lần nữa ập tới, kiếm thứ ba đã chém tới.
Vân Thanh Phong sắc mặt tái như gan heo, toàn thân chảy mồ hôi, đồng tử mở rộng nhìn lưỡi kiếm tử thần chém tới, hắn muốn đưa trường đao gãy lên đỡ, nhưng đã không kịp rồi.
“Vân Thanh Phong tên lão cẩu, đền mạng đi!”
Trước khi lưỡi kiếm chém vào người, Vân Thanh Phong nghe được âm thanh đầy sát khí của Nguyên Nhất Bạch.
“Kế hoạch hoàn hảo của lão, phút cuối lại bị lật thuyền trong mương!”
Vân Thanh Phong ý niệm trong đầu lướt qua như vậy.
“Phập!”
Lưỡi kiếm sắc bén chém ngang hông Nguyên Thanh Phong, chém lão làm hai nửa.
Thi thể trên không trung rơi “Bịch!” xuống mặt đất, dấy lên bụi mù.
Phía sau Nguyên Nhất Bạch đáp xuống mặt đất, toàn thân đầy huyết tinh, thân hình nhỏ bé, già nua của lão giống như núi lớn chấn nhiếp toàn trường.
Toàn trường im bặt không một tiếng động, tất cả mọi người trên mặt vẻ mặt rất đặc sắc, có người không dấu được vẻ kinh hãi, có người kinh ngạc sắc, có người vẻ mặt không tin nổi.
“Nguyên Nhất Bạch thắng!”
“Trời ạ! Vân Thanh Phong bị giết chết rồi, Vân gia coi như xong đời”
“Chiến đấu nghịch chuyển rồi, Nguyên gia vốn tưởng diệt vong, phút cuối lại chuyển bại thành thắng!”
Mọi người sau một hồi im lặng, không khí bắt đầu có tiếng nghị luận hò hét, sôi nổi.
Mà nguyên lai người của Vân gia đang thống khoái truy đuổi Người của Nguyên gia, trên đồ đao người nào cũng dính đầy máu tươi, nghe tiếng hò hét đám đông, tất cả dừng cước bộ nhìn lại chỗ này.
Trung tâm chiến trường một thân ảnh ông già tóc bạc, khuôn mặt già nua nhỏ bé, mặc trường bào màu lam đính đầy máu, tay cầm trường kiếm máu chạy dọc thân kiếm xuống mũi kiếm rơi xuống mặt đất.
Cách đó không xa một người bị chém thành hai đoạn, máu đổ lẫn nội tặng tanh tưởi vung vãi trên mặt đất. Nhìn thấy người bị chém làm hai nửa tất cả người của Vân gia hồn bất phụ thể, cả người mềm nhũn.
“Tộc trưởng!”
“Không có khả năng!”
“Tộc trưởng bại trận!”
“Tộc trưởng đã chết!”
Người của Vân gia sắc mặt như tro tàn, không chút huyết sắc la hét thất thanh.
Mà người Nguyên gia trong đó bao gồm các chiến sĩ, người già, phụ nữ, thiếu niên, trẻ em đang chạy trối chết xa xa nhìn lại đây.
Thấy một màn này thì tinh thần đại chấn, hoan hô rầm trời.
“Tộc trưởng đại nhân uy vũ!”
“Tộc trưởng đại nhân vô địch!”
“Huynh đệ chúng ta quay lại, chém giết kẻ địch, báo thù cho người thân!”
“Đúng vậy!”
“Giết trở lại a!”
Nguyên gia thấy một màn này, phấn chấn tinh thần hồ hét. Trong đó không ít tinh anh chiến sĩ, tận mắt thấy thân nhân bằng hữu bị địch nhân giết chết, lúc này mắt đỏ hoe nước mắt chảy dài hò hét muốn phản hồi giết trở về.
Trung tâm trận chiến, Nguyên Nhất Bạch trên người sát khí đằng đằng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Thanh Phong.
Mà Vân Thanh Phong tuy bị chém làm hai đoạn, nhưng tu vi lão rất cao còn giữ lại một hơi, hắn nhìn Nguyên Nhất Bạch miệng trào máu như suối thần sắc bi ai khó khăn nói.
“Ta...thật...sự...đã bại!”
“Ngươi gây tội ác quá nhiều, gây nghiệt quá lớn bị giết chết cũng là thuận theo lẽ trời. Ngươi chết rồi đầu lâu của ngươi sẽ dùng để tế bái trước anh linh người Nguyên gia đã chết”
Nguyên Nhất Bạch lãnh khốc vô tình nói.
Vân Thanh Phong cũng không tin cái gì là thần linh, cái gì là quả báo, hắn cũng không quan tâm tới thi thể mình sau khi chết, bị địch nhân xử lý ra sao, chỉ là hắn không cam lòng chết như vậy, rõ ràng tư vi hắn cao hơn đối phương một bậc, mà sau khi sử dụng huyết đan khoảng cách thực lực lại nới rộng ra.
“Tai sao hắn lại bại trận cơ chứ?”
Trước khi đoạn khí, hắn suy nghĩ sau đó hắn nhớ ra điều gì, xoay cổ đầu lâu nhìn về thiếu niên áo trắng, đôi mắt trắng đã ẩm đạm, phút giây sinh mệnh sói mòn tới điểm cuối của hắn ghi lại thân ảnh người này.
“Tất cả đều là do người thiếu niên này, bởi người này chỉ điểm mà Nguyên gia từ bên bại cuộc đã định sẵn, trở mình phản kích!”
“Ta không cam lòng a!”
Vân Thanh Phong ý niêm cuối cùng lóe lên, đoạn khí mà chết.
Nguyên Nhất Bạch tự tay giết chết địch nhân giết con, giết tộc nhân, hơn nưa gỡ bỏ được trong trách diệt tộc trong lòng lão cảm thấy nhẹ nhõm.
Lão xoay người về phía thiếu niên áo trắng, ăn mặc rách nát vẻ mặt thành khẩn, cung kính hành lễ nói.
“Đa tạ tiên sinh trong lúc gia tộc nguy cấp ra tay tương trợ, ơn tái sinh Nguyên gia, toàn bộ Nguyên gia không bao giờ quên. Hiện tại trước mắt ta còn có việc quan trọng phải làm, lát nữa xong việc sẽ bồi tiếp tiên sinh!”
Thiếu niên áo trắng, bình tĩnh nhận lấy một cái hành lễ của Nguyên Nhất Bạch, khẽ mĩm cười gật đầu.
Thiếu niên áo trắng này không ai khác chính là Nguyên Ngọc.
Sau khi Nguyên Ngọc theo gót hai lão già tình cơ gặp trên đường phố, một đường trở lại tổ địa Nguyên gia, ngay sau đó chứng kiến cuộc đại chiến Nguyên gia và Vân gia hai nhà.
Khi thấy Nguyên gia nhiều người bị giết trong đó có trẻ em, phụ nữ, trước tình cảnh Nguyên gia sắp bị Vân gia tiêu diệt, làm hắn không khỏi lo lắng, dù rằng năm ngàn năm trôi qua, huyết mạch đời sau với hắn đã phai nhạt.
Nhưng dù sao cũng là người của Nguyên gia, hắn không thể trơ mắt nhìn Nguyên gia đời sau bị tiêu diệt. Hắn muốn làm gì đó, nếu hắn còn tu vi luyện cốt tầng chín thì việc này rất dễ giải quyết, nhưng tu vi bị đánh rớt xuống, hắn cũng không thể ra mặt để chịu chết được.
Làm hắn chỉ biết thở dài, trong lòng cảm thấy bực bội vô cùng.
Nhưng hắn biết đại chiến Nguyên Vân hai nhà, mấu chốt thắng bại nằm ở trận chiến giữa hai vị tộc trưởng.
Mà Nguyên gia trước đây tất cả công pháp thì hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, mà Nguyên Nhất Bạch thi triển lại là “Phá Lãng Kiếm Quyết!” một trong tam đại kiếm quyết của Nguyên gia.
Nhưng “Phá Lãng Kiếm Quyết!” trong tay Nguyên Nhất Bạch thi triển ra sơ hở chồng chất. Uy lực không bằng một phần trước đây, nếu không dù tu luyện cốt tầng bảy của Nguyên Nhất Bạch cũng dễ dàng đánh chết Vân Thanh Phong.
Hắn thầm thở dài, Nguyên gia không ngờ tuột dốc thê thảm so với hắn tưởng tượng nhiều.
Nguyên bản Phá Lãng Kiếm Quyết công pháp thiên cấp sơ đẳng, sau nhiều năm truyền thừa rơi xuống công pháp huyền cấp sơ đẳng.
(Công pháp chia làm nhân cấp, hoàng, huyền, địa cấp, thiên cấp mỗi cấp chia là sơ, trung, thượng)
Nhận ra điều này, hắn biết giải quyết khó khăn trước mắt Nguyên gia cũng không khó. Chỉ cần chỉ điểm cho Nguyên Nhất Bạch một chút, dù rằng trong thời gian ngắn Nguyên Nhất Bạch không thể lĩnh ngộ hết tinh túy. Nhưng dù sao Nguyên Nhất Bạch mấy mươi năm tu luyện Phá Lãng Kiếm Quyết chỉ cần chỉ điểm hiểu chút da lông bản chất cũng đủ tiêu diệt đối thủ.
Nghĩ là làm hắn liền đọc ra khẩu quyết nhất thức, và hiệu quả thật bất ngờ. Nguyên Nhất Bạch dần chuyển bại thành thắng, mà khi hắn đọc xong khẩu quyết thức thứ hai thì bị Vân Thanh Phong phát hiện nhìn lại đây.
Làm hắn sợ hãi vô cùng, lưng đổ mồ hôi lạnh nhưng hắn tỏ ra bình tĩnh, khéo léo xử lý đánh lừa đối phương, nếu không thì gặp nguy hiểm rồi.
Quả thật sau khi lĩnh ngộ một ít trong thức thứ hai, Nguyên Nhất Bạch dễ dàng chém giết Vân Thanh Phong.
Lại nói Nguyên Nhất Bạch trong lòng còn nhiều nghi hoặc về thiếu niên thần bí biết tới công pháp “ Phá Lãng Kiếm Quyết!”. Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, sau khi hành lễ Nguyên Nhất Bạch xoay người.
Hắn nhìn về những người còn lại của Vân gia, sau khi xác định mục tiêu thân thể chớp động tốc như tia chớp, trong mấy mươi hô hấp Nguyên Nhất Bạch đã xuất hiện trước mặt người này.
Người này là một trong tứ đại luyện cốt cao thủ Vân gia, tên Vân Hiểu tu vi luyện cốt tầng bốn.
Thấy Nguyên Nhất Bạch xuất hiện trước mặt, Vân Hiểu tay suýt nữa để rơi chùy hồn vía lên mây, hoảng hốt một trận, chiến ý tan rã co giò bỏ chạy.
“Phụp!”
Khi hắn bỏ chạy được hai bước, một đạo kiếm quang lướt qua. Vân Hiểu thấy yết hầu mát lạnh, sau đó là cảm giác đâu nhói truyền tới, Vân Hiểu cả người khựng lại đánh rơi vũ khí khí trên mặt đất.
Hai tay ôm lấy yết hầu, máu tươi từ kẽ tay phun trào, miệng hắn như cá mắc cạn hít thở không khí. Rất nhanh đôi mắt hắn trắng dã, lưu luyến cuộc sống cả người mềm nhũn, ầm ầm sụp đổ, chết không thể chết hơn.
“Chạy!”
“Chạy mau!”
Người của Vân gia giờ phút này như ông vỡ tổ, giống như chó nhà có tang nhao nhao chạy trốn.
“Đuổi theo, giết bọn chúng báo thù cho mọi người!”
Nguyên Nhất Bạch giơ cao trường kiếm het lớn, sau đó lại truy đuổi Người của Vân gia.
“Giết!”
“Giết!”
Người Nguyên gia hò hét vang trời, tay cầm chặt binh khí theo sát tộc trưởng truy đuổi Người Vân gia, chỉ trong khoảng thời gian ngắn vị trí hai gia tộc hoán đổi cho nhau.
Nguyên Nhất Bạch một đường truy đuổi như hổ vào đàn dê, trường kiếm trong tay huy sái mỗi kiếm giết chết một người Vân gia, một đường đi qua người ngã như rơm rạ.
Rất nhanh hắn đuổi tới những người có tu vi thậm hậu nhất Vân gia chạy phía trước, một bước nhảy cả người hắn bay vọt xa mười trượng, trên không trung như chim ưng vồ mồi, chỉ sáu lần nhảy hắn đã chắn đường một người, chém ra một kiếm, người trước mặt tên là Vân Phi cũng là cao thủ luyện cốt tầng bốn.
Phản ứng Vân Phi không chậm, ngay khi mũi kiếm chém trúng người, hắn lộn người trên mặt đất một vòng tránh thoát khỏi được một kiếm.
“Vân Hải huynh! Chúng ta cùng nhau liên thủ, chỉ cần chống cự một hồi. Huyết đan trên người hắn hết hiệu lực, đến kì suy yếu của hắn, chúng ta muốn chém muốn giết thế nào cũng được!”
Vân Phi biết không thể chạy trốn được nữa, càng chạy càng chết nhanh hơn mà thôi, chi bằng một trận chiến thống khoái bèn hét lớn với người cuối cùng đạt luyện cốt kì của Vân gia.
“Được!”
Bên cạnh Vân Phi một thân cao lớn mặc sam y trường bào, khuôn mặt dữ tợn, tay cầm chiến chùy tên Vân Hải nghe Vân Phi nói có lý, hơn nữa hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn, bèn gật đầu đáp ứng. Lúc này chỉ có một trận chiến mới có một chút sinh lộ.
“Động thủ!”
Đồng thời quát một tiếng, hai người hai mắt nhìn nhau, nắm chặt binh khí hướng Nguyên Nhất Bạch đánh tới.
Nhưng hai ngươi đã tính toán sai lầm, thời gian sử dụng huyết đan có thể kéo dài nửa canh, mà dược lực lúc này trên người Nguyên Nhất Bạch mới qua hơn một nửa.
Với thực lực hiện tại của bọn họ làm sao cầm cự lâu được như vậy, chỉ giao phong hơn mười chiêu. Vân Phi bị một kiếm chém rơi đầu, đầu lâu rơi lông lốc trên mặt đất, sau đó thi thể không đầu đổ sập xuống mặt đất. Ngay sau đó Vân Hải cũng bị một kiếm xuyên tim giết chết.
Lúc này Vân gia bốn đại cao thủ luyện cốt tầng kì đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại đám binh tàn ô hợp, lúc này Nguyên Nhất Bạch cũng không tham gia truy đuổi nữa, mà giao trọng trách cho hai vị luyện cốt kì trong tộc.
Nguyên Nhất Bạch một trường đi trở về, lúc này xa, xa rất nhiều người vẫn còn nhiều người vây xem trên đại chiến hai đại gia tộc. Nguyên Nhất Bạch dừng cước bộ ở trung tâm quảng trường quét mắt toàn trường hô lớn.
“Các vị trận chiến Nguyên Vân hai nhà đã kết thúc, các vị cũng nên đi khỏi trang viên Nguyên gia rồi!”
Nguyên Nhất Bạch đối với những người đến xem trò vui cũng không khách khí, lạnh lùng phất tay tiễn khách.
Một hồi chi uy của Nguyên Nhất Bạch làm mọi người kinh sợ, rất nhanh có người lục đ-c kéo nhau ra khỏi trang viên. Đối với những người này được tận mắt xem hai đại gia tộc quyết chiến, đặc biệt hai đai cao thủ luyện cốt đỉnh phong giao chiến như thế cũng đủ rồi.
Chỉ vài phút sau bên trong trang viên, khách ngoại lại đã rời đi gần hết. Chỉ duy nhất có mười một người vẫn chưa chịu rời đi, muốn ở lại do thám thêm, những người này đều là đại diện các đai gia tộc lân cận, những gia tộc này đều có dã tâm muốn thâu tóm khu chợ tây.
“Các vị còn không đi, hay muốn tại hạ lựu lại các vị ở chỗ này luôn nhé!”
Nguyên Nhất Bạch sao không hiểu tâm tư đám người này, sát khí trên người tỏa ra, ánh mắt lạnh lẽo mũi kiếm chỉ từng người nói. Ý tứ trong lời nói, nếu các ngươi còn không cút thì đừng trách ta hạ độc thủ.
Vân Thanh Phong nhìn bộ dạng thiếu niên kiêu ngạo, không để lão vào mắt thì tức muốn ói máu, nhưng thấy thần sắc bình tĩnh của người trước mặt làm lão vô cùng kiêng kị không dám lỗ mãng manh động, hít sâu một hơi kìm nén cỗ tức giận trong l-ng ngực.
Hắn dứt khoát xoay người nhìn về hướng Nguyên Nhất Bạch, trước mắt phải giải quyết con gián đánh mãi không chịu chết trước mặt quan trọng hơn.
Trên khuôn mặt nanh ác, nở nụ cười dữ tợn, khẽ vận chuyển linh lực xuống hai chân.
“Vút!”
Cả người Vân Thanh Phong nhảy vọt lên không trung, trường bào đen tung bay trong gió, có một cổ uy nghiêm toán ra, lão chém ra một đao toàn lực.
“Kim Cương Đao thức thứ năm!”
Vân Thanh Phong gân máu nổi lên, sắc mặt đỏ chót quát. Thân đao bàng bạc, hàn mang như cầu vồng sát khí tỏa ra làm người ta không rét mà run.
Nhìn một đao chém tới, Nguyên Nhất Bạch trên khuôn mặt đầy nếp nhăn tăng thương vẫn bình tĩnh, ung dung như lão hoàn toàn nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay.
Chờ lưỡi đao ảnh ập tới, Nguyên Nhất Bạch thân hình khẽ động lướt tới, trường kiếm trong tay chuyển động theo một quỷ tích vòng cung, quỷ dị.
“Phá Lãng Kiếm Quyết thức thứ hai!”
Nguyên Nhất Bạch chém ra một kiếm.
Một chiếm chém ra, từ một kiếm, phân ra thành ba kiếm, tạo thành lưới võng bóng kiếm nhanh đến cùng cực nối tiếp nhau chém xuống, sắc bén vô cùng có cảm giác không gì không thể chém đứt được, đánh úp xuống.
“Chết đi!”
Khi đao kiếm gần nhau trong tích tắc, Nguyên Nhất Bạch cùng Vân Thanh Phong đồng thời hét lớn.
“Oành!”
Khi hai binh khí va chạm, một âm thanh khủng bố chấn động, chấn cho màng tai mọi người như nứt ra.
Ngay sau đó một trong ba kiếm của Nguyên Nhất Bạch đánh bật đao của Vân Thanh Phong sang một bên, làm Vân Thanh Phong hộ khẩu cầm đao bị lực phản chấn nứt toác ra, máu đỏ nhuốm đỏ chuôi đao, suýt nữa đánh rơi trường đao xuống đất.
Vân Thanh Phong lúc bấy giờ sắc mặt đại biến, lộ vẻ sự hoảng hốt. Nhưng thân trải qua rất nhiều trận chiến, tích lũy kinh nghiệm đủ đầy, phản ứng nhanh nhẹn thân thể trên không trung nhờ lực phản chấn cuồng lui ra phía sáu.
Nhưng Nguyên Nhất Bạch đã theo sát lão như hình với bóng, kiếm thứ hai nối tiếp kiếm thứ hai ập tới.
Vân Thanh Phong nhìn kiếm ập kình phong lạnh lẽo phả vào mặt, cơ mặt cơ giật không kịp suy nghĩ hoành đao trước người đỡ kiếm.
“Keng!”
Một kiếm chém lên thân đao, tia lửa bắn ra.
“Răng rắc!”
Thanh âm nứt vỡ.
Trường đao trên tay bị chém gãy làm hai, đường đi của kiếm bị chậm lại, nhưng vẫn một đường chém xuống.
“Không tốt!”
Vân Thanh Phong, khẽ xoay người, lách mũi kiếm đâm tới.
Nhưng đã chậm một nhịp mũi kiếm sắc bén khẽ lướt qua vai trái, một vết thương chậm vào tận xương, một dòng máu tươi đỏ ồ ạt tuôn ra.
Sắc mặt Vân Thanh Phong tái nhợt, cổ cảm thấy ngòn ngọt, phun ra một búng máu tươi.
Chưa chờ Vân Thanh Phong định thần, thì kình phong một lần nữa ập tới, kiếm thứ ba đã chém tới.
Vân Thanh Phong sắc mặt tái như gan heo, toàn thân chảy mồ hôi, đồng tử mở rộng nhìn lưỡi kiếm tử thần chém tới, hắn muốn đưa trường đao gãy lên đỡ, nhưng đã không kịp rồi.
“Vân Thanh Phong tên lão cẩu, đền mạng đi!”
Trước khi lưỡi kiếm chém vào người, Vân Thanh Phong nghe được âm thanh đầy sát khí của Nguyên Nhất Bạch.
“Kế hoạch hoàn hảo của lão, phút cuối lại bị lật thuyền trong mương!”
Vân Thanh Phong ý niệm trong đầu lướt qua như vậy.
“Phập!”
Lưỡi kiếm sắc bén chém ngang hông Nguyên Thanh Phong, chém lão làm hai nửa.
Thi thể trên không trung rơi “Bịch!” xuống mặt đất, dấy lên bụi mù.
Phía sau Nguyên Nhất Bạch đáp xuống mặt đất, toàn thân đầy huyết tinh, thân hình nhỏ bé, già nua của lão giống như núi lớn chấn nhiếp toàn trường.
Toàn trường im bặt không một tiếng động, tất cả mọi người trên mặt vẻ mặt rất đặc sắc, có người không dấu được vẻ kinh hãi, có người kinh ngạc sắc, có người vẻ mặt không tin nổi.
“Nguyên Nhất Bạch thắng!”
“Trời ạ! Vân Thanh Phong bị giết chết rồi, Vân gia coi như xong đời”
“Chiến đấu nghịch chuyển rồi, Nguyên gia vốn tưởng diệt vong, phút cuối lại chuyển bại thành thắng!”
Mọi người sau một hồi im lặng, không khí bắt đầu có tiếng nghị luận hò hét, sôi nổi.
Mà nguyên lai người của Vân gia đang thống khoái truy đuổi Người của Nguyên gia, trên đồ đao người nào cũng dính đầy máu tươi, nghe tiếng hò hét đám đông, tất cả dừng cước bộ nhìn lại chỗ này.
Trung tâm chiến trường một thân ảnh ông già tóc bạc, khuôn mặt già nua nhỏ bé, mặc trường bào màu lam đính đầy máu, tay cầm trường kiếm máu chạy dọc thân kiếm xuống mũi kiếm rơi xuống mặt đất.
Cách đó không xa một người bị chém thành hai đoạn, máu đổ lẫn nội tặng tanh tưởi vung vãi trên mặt đất. Nhìn thấy người bị chém làm hai nửa tất cả người của Vân gia hồn bất phụ thể, cả người mềm nhũn.
“Tộc trưởng!”
“Không có khả năng!”
“Tộc trưởng bại trận!”
“Tộc trưởng đã chết!”
Người của Vân gia sắc mặt như tro tàn, không chút huyết sắc la hét thất thanh.
Mà người Nguyên gia trong đó bao gồm các chiến sĩ, người già, phụ nữ, thiếu niên, trẻ em đang chạy trối chết xa xa nhìn lại đây.
Thấy một màn này thì tinh thần đại chấn, hoan hô rầm trời.
“Tộc trưởng đại nhân uy vũ!”
“Tộc trưởng đại nhân vô địch!”
“Huynh đệ chúng ta quay lại, chém giết kẻ địch, báo thù cho người thân!”
“Đúng vậy!”
“Giết trở lại a!”
Nguyên gia thấy một màn này, phấn chấn tinh thần hồ hét. Trong đó không ít tinh anh chiến sĩ, tận mắt thấy thân nhân bằng hữu bị địch nhân giết chết, lúc này mắt đỏ hoe nước mắt chảy dài hò hét muốn phản hồi giết trở về.
Trung tâm trận chiến, Nguyên Nhất Bạch trên người sát khí đằng đằng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Thanh Phong.
Mà Vân Thanh Phong tuy bị chém làm hai đoạn, nhưng tu vi lão rất cao còn giữ lại một hơi, hắn nhìn Nguyên Nhất Bạch miệng trào máu như suối thần sắc bi ai khó khăn nói.
“Ta...thật...sự...đã bại!”
“Ngươi gây tội ác quá nhiều, gây nghiệt quá lớn bị giết chết cũng là thuận theo lẽ trời. Ngươi chết rồi đầu lâu của ngươi sẽ dùng để tế bái trước anh linh người Nguyên gia đã chết”
Nguyên Nhất Bạch lãnh khốc vô tình nói.
Vân Thanh Phong cũng không tin cái gì là thần linh, cái gì là quả báo, hắn cũng không quan tâm tới thi thể mình sau khi chết, bị địch nhân xử lý ra sao, chỉ là hắn không cam lòng chết như vậy, rõ ràng tư vi hắn cao hơn đối phương một bậc, mà sau khi sử dụng huyết đan khoảng cách thực lực lại nới rộng ra.
“Tai sao hắn lại bại trận cơ chứ?”
Trước khi đoạn khí, hắn suy nghĩ sau đó hắn nhớ ra điều gì, xoay cổ đầu lâu nhìn về thiếu niên áo trắng, đôi mắt trắng đã ẩm đạm, phút giây sinh mệnh sói mòn tới điểm cuối của hắn ghi lại thân ảnh người này.
“Tất cả đều là do người thiếu niên này, bởi người này chỉ điểm mà Nguyên gia từ bên bại cuộc đã định sẵn, trở mình phản kích!”
“Ta không cam lòng a!”
Vân Thanh Phong ý niêm cuối cùng lóe lên, đoạn khí mà chết.
Nguyên Nhất Bạch tự tay giết chết địch nhân giết con, giết tộc nhân, hơn nưa gỡ bỏ được trong trách diệt tộc trong lòng lão cảm thấy nhẹ nhõm.
Lão xoay người về phía thiếu niên áo trắng, ăn mặc rách nát vẻ mặt thành khẩn, cung kính hành lễ nói.
“Đa tạ tiên sinh trong lúc gia tộc nguy cấp ra tay tương trợ, ơn tái sinh Nguyên gia, toàn bộ Nguyên gia không bao giờ quên. Hiện tại trước mắt ta còn có việc quan trọng phải làm, lát nữa xong việc sẽ bồi tiếp tiên sinh!”
Thiếu niên áo trắng, bình tĩnh nhận lấy một cái hành lễ của Nguyên Nhất Bạch, khẽ mĩm cười gật đầu.
Thiếu niên áo trắng này không ai khác chính là Nguyên Ngọc.
Sau khi Nguyên Ngọc theo gót hai lão già tình cơ gặp trên đường phố, một đường trở lại tổ địa Nguyên gia, ngay sau đó chứng kiến cuộc đại chiến Nguyên gia và Vân gia hai nhà.
Khi thấy Nguyên gia nhiều người bị giết trong đó có trẻ em, phụ nữ, trước tình cảnh Nguyên gia sắp bị Vân gia tiêu diệt, làm hắn không khỏi lo lắng, dù rằng năm ngàn năm trôi qua, huyết mạch đời sau với hắn đã phai nhạt.
Nhưng dù sao cũng là người của Nguyên gia, hắn không thể trơ mắt nhìn Nguyên gia đời sau bị tiêu diệt. Hắn muốn làm gì đó, nếu hắn còn tu vi luyện cốt tầng chín thì việc này rất dễ giải quyết, nhưng tu vi bị đánh rớt xuống, hắn cũng không thể ra mặt để chịu chết được.
Làm hắn chỉ biết thở dài, trong lòng cảm thấy bực bội vô cùng.
Nhưng hắn biết đại chiến Nguyên Vân hai nhà, mấu chốt thắng bại nằm ở trận chiến giữa hai vị tộc trưởng.
Mà Nguyên gia trước đây tất cả công pháp thì hắn nắm rõ trong lòng bàn tay, mà Nguyên Nhất Bạch thi triển lại là “Phá Lãng Kiếm Quyết!” một trong tam đại kiếm quyết của Nguyên gia.
Nhưng “Phá Lãng Kiếm Quyết!” trong tay Nguyên Nhất Bạch thi triển ra sơ hở chồng chất. Uy lực không bằng một phần trước đây, nếu không dù tu luyện cốt tầng bảy của Nguyên Nhất Bạch cũng dễ dàng đánh chết Vân Thanh Phong.
Hắn thầm thở dài, Nguyên gia không ngờ tuột dốc thê thảm so với hắn tưởng tượng nhiều.
Nguyên bản Phá Lãng Kiếm Quyết công pháp thiên cấp sơ đẳng, sau nhiều năm truyền thừa rơi xuống công pháp huyền cấp sơ đẳng.
(Công pháp chia làm nhân cấp, hoàng, huyền, địa cấp, thiên cấp mỗi cấp chia là sơ, trung, thượng)
Nhận ra điều này, hắn biết giải quyết khó khăn trước mắt Nguyên gia cũng không khó. Chỉ cần chỉ điểm cho Nguyên Nhất Bạch một chút, dù rằng trong thời gian ngắn Nguyên Nhất Bạch không thể lĩnh ngộ hết tinh túy. Nhưng dù sao Nguyên Nhất Bạch mấy mươi năm tu luyện Phá Lãng Kiếm Quyết chỉ cần chỉ điểm hiểu chút da lông bản chất cũng đủ tiêu diệt đối thủ.
Nghĩ là làm hắn liền đọc ra khẩu quyết nhất thức, và hiệu quả thật bất ngờ. Nguyên Nhất Bạch dần chuyển bại thành thắng, mà khi hắn đọc xong khẩu quyết thức thứ hai thì bị Vân Thanh Phong phát hiện nhìn lại đây.
Làm hắn sợ hãi vô cùng, lưng đổ mồ hôi lạnh nhưng hắn tỏ ra bình tĩnh, khéo léo xử lý đánh lừa đối phương, nếu không thì gặp nguy hiểm rồi.
Quả thật sau khi lĩnh ngộ một ít trong thức thứ hai, Nguyên Nhất Bạch dễ dàng chém giết Vân Thanh Phong.
Lại nói Nguyên Nhất Bạch trong lòng còn nhiều nghi hoặc về thiếu niên thần bí biết tới công pháp “ Phá Lãng Kiếm Quyết!”. Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, sau khi hành lễ Nguyên Nhất Bạch xoay người.
Hắn nhìn về những người còn lại của Vân gia, sau khi xác định mục tiêu thân thể chớp động tốc như tia chớp, trong mấy mươi hô hấp Nguyên Nhất Bạch đã xuất hiện trước mặt người này.
Người này là một trong tứ đại luyện cốt cao thủ Vân gia, tên Vân Hiểu tu vi luyện cốt tầng bốn.
Thấy Nguyên Nhất Bạch xuất hiện trước mặt, Vân Hiểu tay suýt nữa để rơi chùy hồn vía lên mây, hoảng hốt một trận, chiến ý tan rã co giò bỏ chạy.
“Phụp!”
Khi hắn bỏ chạy được hai bước, một đạo kiếm quang lướt qua. Vân Hiểu thấy yết hầu mát lạnh, sau đó là cảm giác đâu nhói truyền tới, Vân Hiểu cả người khựng lại đánh rơi vũ khí khí trên mặt đất.
Hai tay ôm lấy yết hầu, máu tươi từ kẽ tay phun trào, miệng hắn như cá mắc cạn hít thở không khí. Rất nhanh đôi mắt hắn trắng dã, lưu luyến cuộc sống cả người mềm nhũn, ầm ầm sụp đổ, chết không thể chết hơn.
“Chạy!”
“Chạy mau!”
Người của Vân gia giờ phút này như ông vỡ tổ, giống như chó nhà có tang nhao nhao chạy trốn.
“Đuổi theo, giết bọn chúng báo thù cho mọi người!”
Nguyên Nhất Bạch giơ cao trường kiếm het lớn, sau đó lại truy đuổi Người của Vân gia.
“Giết!”
“Giết!”
Người Nguyên gia hò hét vang trời, tay cầm chặt binh khí theo sát tộc trưởng truy đuổi Người Vân gia, chỉ trong khoảng thời gian ngắn vị trí hai gia tộc hoán đổi cho nhau.
Nguyên Nhất Bạch một đường truy đuổi như hổ vào đàn dê, trường kiếm trong tay huy sái mỗi kiếm giết chết một người Vân gia, một đường đi qua người ngã như rơm rạ.
Rất nhanh hắn đuổi tới những người có tu vi thậm hậu nhất Vân gia chạy phía trước, một bước nhảy cả người hắn bay vọt xa mười trượng, trên không trung như chim ưng vồ mồi, chỉ sáu lần nhảy hắn đã chắn đường một người, chém ra một kiếm, người trước mặt tên là Vân Phi cũng là cao thủ luyện cốt tầng bốn.
Phản ứng Vân Phi không chậm, ngay khi mũi kiếm chém trúng người, hắn lộn người trên mặt đất một vòng tránh thoát khỏi được một kiếm.
“Vân Hải huynh! Chúng ta cùng nhau liên thủ, chỉ cần chống cự một hồi. Huyết đan trên người hắn hết hiệu lực, đến kì suy yếu của hắn, chúng ta muốn chém muốn giết thế nào cũng được!”
Vân Phi biết không thể chạy trốn được nữa, càng chạy càng chết nhanh hơn mà thôi, chi bằng một trận chiến thống khoái bèn hét lớn với người cuối cùng đạt luyện cốt kì của Vân gia.
“Được!”
Bên cạnh Vân Phi một thân cao lớn mặc sam y trường bào, khuôn mặt dữ tợn, tay cầm chiến chùy tên Vân Hải nghe Vân Phi nói có lý, hơn nữa hiện tại cũng không có biện pháp nào tốt hơn, bèn gật đầu đáp ứng. Lúc này chỉ có một trận chiến mới có một chút sinh lộ.
“Động thủ!”
Đồng thời quát một tiếng, hai người hai mắt nhìn nhau, nắm chặt binh khí hướng Nguyên Nhất Bạch đánh tới.
Nhưng hai ngươi đã tính toán sai lầm, thời gian sử dụng huyết đan có thể kéo dài nửa canh, mà dược lực lúc này trên người Nguyên Nhất Bạch mới qua hơn một nửa.
Với thực lực hiện tại của bọn họ làm sao cầm cự lâu được như vậy, chỉ giao phong hơn mười chiêu. Vân Phi bị một kiếm chém rơi đầu, đầu lâu rơi lông lốc trên mặt đất, sau đó thi thể không đầu đổ sập xuống mặt đất. Ngay sau đó Vân Hải cũng bị một kiếm xuyên tim giết chết.
Lúc này Vân gia bốn đại cao thủ luyện cốt tầng kì đều bị tiêu diệt, chỉ còn lại đám binh tàn ô hợp, lúc này Nguyên Nhất Bạch cũng không tham gia truy đuổi nữa, mà giao trọng trách cho hai vị luyện cốt kì trong tộc.
Nguyên Nhất Bạch một trường đi trở về, lúc này xa, xa rất nhiều người vẫn còn nhiều người vây xem trên đại chiến hai đại gia tộc. Nguyên Nhất Bạch dừng cước bộ ở trung tâm quảng trường quét mắt toàn trường hô lớn.
“Các vị trận chiến Nguyên Vân hai nhà đã kết thúc, các vị cũng nên đi khỏi trang viên Nguyên gia rồi!”
Nguyên Nhất Bạch đối với những người đến xem trò vui cũng không khách khí, lạnh lùng phất tay tiễn khách.
Một hồi chi uy của Nguyên Nhất Bạch làm mọi người kinh sợ, rất nhanh có người lục đ-c kéo nhau ra khỏi trang viên. Đối với những người này được tận mắt xem hai đại gia tộc quyết chiến, đặc biệt hai đai cao thủ luyện cốt đỉnh phong giao chiến như thế cũng đủ rồi.
Chỉ vài phút sau bên trong trang viên, khách ngoại lại đã rời đi gần hết. Chỉ duy nhất có mười một người vẫn chưa chịu rời đi, muốn ở lại do thám thêm, những người này đều là đại diện các đai gia tộc lân cận, những gia tộc này đều có dã tâm muốn thâu tóm khu chợ tây.
“Các vị còn không đi, hay muốn tại hạ lựu lại các vị ở chỗ này luôn nhé!”
Nguyên Nhất Bạch sao không hiểu tâm tư đám người này, sát khí trên người tỏa ra, ánh mắt lạnh lẽo mũi kiếm chỉ từng người nói. Ý tứ trong lời nói, nếu các ngươi còn không cút thì đừng trách ta hạ độc thủ.
Danh sách chương