Hạ Triều cầm tờ đề, theo thói quen dò một lượt từ đầu tới cuối tất cả các câu, cân nhắc xem câu nào dễ câu nào khó trước, sau đó mới giải đề, dùng luôn mấy khoảng trống trên tờ đề làm nháp.

Đầu óc đang hỗn loạn, lúc viết chữ cũng như đang ở trên mây.

Hắn ngồi trên bậc cầu thang cao nhất lên tầng, Tạ Du thì ngồi ngay lối rẽ cầu thang, hai người một trên một dưới, mặt đối mặt.

Hạ Triều vừa nháp vừa nhớ lại, những lần vào game hắn đã dùng nick “Đề vương” mà nói những gì với Tạ Du.

Hình như chẳng có gì tốt đẹp cả.

Đầu óc Hạ Triều phản ứng chậm chạp, ngòi bút chạm vào mặt tờ giấy mỏng, viết xong một dãy căn bậc hai thì ngừng động tác. Nét mực dần loang lổ, mãi lúc sau, hắn mới nhìn chằm chằm vết mực đen kia mà nhớ đến một câu nói ngứa đòn nhất nào đó, không biết nghĩ thế nào lại nói ra: “… Tôi chấp cậu ba câu nhỉ?”

Tạ Du chưa bỏ mũ xuống, vẫn đội sùm sụp, lúc này cậu đang cúi đầu, từ chỗ Hạ Triều nhìn sang chỉ có thể thấy đường cong mũi và cằm của cậu, khóe miệng đang nhếch lên, trông tâm trạng có vẻ rất tệ.

Có thể không tệ được chắc.

Tạ Du cầm bút trong tay, cảm thấy khả năng gặp được thằng cha này trong mơ có khi còn lớn hơn tình huống hiện giờ. Không chừng đang nằm mơ thật thì sao.

Tạ Du nhìn đề thi thở hắt ra: “Được, cho cậu chấp. Tôi chấp cậu mười câu.”

Hạ Triều: “…”

Hai thành phần đứng bét khối suốt ngày lên lớp chỉ ngủ với chơi game, bằng sức hai mình kéo tất cả điểm bình quân của lớp 3 tụt dốc thê thảm, khiến các giáo viên bộ môn hận không thể nhảy lầu, vào giờ học thì đến sách cũng chẳng biết học đến trang nào, giờ lại ngồi trong hành lang ăn nói ngông cuồng.

Ngày thường ở trường học, câu nói thường xuyên xuất hiện nhất chính là: Thầy đang giảng bài nào thế? – Không biết.

– Bài này cậu biết làm à?

– Không biết.

– Nhìn cậu là không thể yên lòng mà, thế cậu chép bài tập xong chưa?

Giờ đây dọa dẫm nhau xong, chính bản thân cũng thấy hơi bị hoảng hồn.

Hạ Triều đem theo quyển “Tuyển tập đề thi đại học”, Tạ Du không thèm chọn, độ khó chẳng khác nhau mấy, tiện tay xé một tờ ra, tiếp đó cầm điện thoại di động nhìn giờ, xem xong bèn thả điện thoại xuống đất.

Nửa tiếng, tầm mười một giờ thu bài là vừa.

Trước khi chứng kiến Hạ Triều có thể làm được cái rắm gì, Tạ Du vẫn một mực mang theo thái độ nghi ngờ, dù trong lòng vẫn kiềm chế những suy đoán không thể tưởng tượng nổi đang không ngừng hiện lên.

Hạ Triều đầu óc lơ lửng làm được hai câu.

Cầm bút, đốt xương ngón tay nhô lên, nhìn hàng chữ ngoáy nghiêng ngả trên bài thi, mới ngẩn người đổi bút từ tay phải sang tay trái.

Lúc Tạ Du viết xong còn chưa tới mười một giờ, ngẩng đầu nhìn lên, tên ngu ngốc ngồi trên bậc cầu thang kia đúng lúc này cũng dừng bút, để bài thi trên đầu gối nhìn cậu.

Hai người cứ như vậy lặng yên nhìn nhau.

Tạ Du cầm bài thi đi lên cầu thang, lúc lấy tờ giấy trên đầu gối Hạ Triều, Hạ Triều một tay giữ bài thi, một tay bắt lấy cổ tay cậu, rụt rè nói: “Thôi thì… tha cho tôi một mạng nhé?”

“Không phải cậu vênh váo lắm sao,” Tạ Du nói, từng chút một rút bài thi trong tay hắn ra, rút được một nửa thì không làm sao tiếp tục nữa, nói tiếp, “Bỏ tay ra.”

Tạ Du vốn đang tụng trong lòng là không có khả năng, kết quả trông thấy bài thi… thì chẳng thể nói được gì nữa.

Ngoại trừ mấy dòng chữ xấu mù trên cùng, còn lại nét chữ trong bài thi dù rất ngông cuồng, nhưng ngông cuồng đến mãnh liệt sắc sảo, lực bút rất mạnh, là vẻ đẹp không hề theo khuôn mẫu, căn bản khác xa những nét chữ trước đó mấy dòng, như thể không phải cùng một người viết.

Tạ Du không biết nên nói gì, lật qua lật lại mấy lần, xác định không phải mình hoa mắt.

“Tôi thuận tay trái, ” Hạ Triều tự cảm thấy chột dạ, phân bua, “Nhưng mà tay phải tôi cũng viết được mà, chỉ là khác biệt phong cách thôi, tay phải thì phóng khoáng tiêu sái hơn một tí…”

Từ nhỏ hắn đã dùng thuận tay trái hơn. Thế nhưng người nhà biết được nên cố uốn nắn hắn luyện tay phải, muốn rèn con mình từ bé cho đúng, thời gian dài trôi qua, tay trái dù thuận nhưng cũng không còn rõ ràng nữa.

“Sửa lại cho đúng đi. Là cứt chó.”

Tạ Du nghĩ thầm tên này còn làm được Đề vương nữa cơ mà, chữ viết đột ngột từ xấu sang đẹp cũng đâu có gì đáng kinh ngạc, trình độ chuyện nghiệp có thể coi là siêu đỉnh. Nhưng không thể cứ thế ôm lửa giận tích tụ trong lòng, thế là nói xong bèn thêm một câu: “Cậu có hiểu sai nghĩa của phóng khoáng tiêu sái không thế?”

Làm bài trong vòng nửa tiếng hơi gấp, Hạ Triều nhảy cóc thứ tự giải đề rất nghiêm trọng, ba bước gom thành một bước, phần bài làm trống bị chiếm đến một nửa để nháp ra đáp án, sau đó suy một câu ra thẳng kết luận coi như bước cuối cùng.

Tạ Du đọc tỉ mỉ từ câu đầu tới câu cuối, phát hiện ra ngoại trừ câu cuối cùng lúc Hạ Triều tính xong ghi đáp án vào bị thiếu số lẻ phía sau, thì hầu như không có chỗ nào phạm sai lầm.

Hạ Triều cũng đang nhìn của cậu.

Nhìn một lượt, nhận ra bạn trai để trống mười câu đầu thật chứ không đùa.

Nói chấp mười câu là chấp mười câu, quả thực phách lối.

Đọc tiếp xuống dưới, mỗi câu đều được giải tóm tắt theo các bước một cách ngắn gọn rõ ràng.

Trước kia Hạ Triều đã từng quan sát “X thần” giải đề, tư duy logic kiểu này không thể qua mặt được người khác. Dẫu chỉ là một xíu thói quen lựa chọn cách tiếp cận, hay lúc làm bài luôn thích gạch chân những điều kiện quan trọng mấu chốt, đều giống như đúc với cách trình bày của tờ bài thi này.

Đối chiếu đáp án xong, dù có coi như tiếp tục không muốn tin tưởng, nhưng sự thật vẫn cứ thế phơi bày trước mắt.

—— Lúc này Tạ Du mới cảm giác có thứ gì đó không thể khống chế nổi sắp vọt ra khỏi đầu. Là cảm xúc không thể diễn tả bằng lời, sau khi kinh hoàng qua đi, chỉ có đúng một suy nghĩ là nhìn đối phương như thể thằng ngu, nhìn lại mình càng thấy giống một thằng ngu chính hiệu.

Hạ Triều há hốc mồm, chưa kịp nói gì, đã thấy Tạ Du chuẩn bị xắn tay áo nói: “Tạm thời tôi không biết nói gì. Thế này đi, cứ đánh trước mười phút đã.”

Hạ Triều: “Đừng thế mà, bạo lực đâu có giải quyết được vấn đề, hay là tụi mình bình tĩnh lại ngồi xuống…”

Ba chữ “tâm sự đã” chưa nói dứt, Tạ Du đã động thủ.

Hạ Triều chống tay đứng dậy từ bậc cầu thang, vừa né sang bên cạnh, chẳng kịp đứng vững, đã nhận một đòn ập đến ngay trước mặt.

Như xé gió mà tới, không hề nể tình chút nào.

Không gian trong hành lang vốn chật hẹp, thân thủ cả hai đều không được linh hoạt như bình thường, dù vậy cũng chẳng phải đánh chơi. Nhất là Tạ Du vốn đúng chuẩn bá vương phố Hắc Thủy, từ nhỏ đến lớn có chuyện gì không giải quyết được cứ đè người xuống đất mà đánh trước, một khi đã ra tay là không nhiều lời vô nghĩa.

Hạ Triều vừa ăn đòn vừa trộm nghĩ trong lòng, bạn trai của ông đây, dáng vẻ chẳng nói lời nào làm mình làm mẩy thế này thật là cmn đáng yêu chết đi được.

Lúc mới đầu Tạ Du khá hung dữ, sau mới dần nới lỏng tay. Hạ Triều thuận đó ôm cậu vào lòng, giữ chặt lấy bạn nhỏ không nghe lời, chẳng nói chẳng rằng hôn lên môi người ta.

Cậu con trai khí thế ngang tàng ấy, kiêu ngạo hơn người, thế nhưng bờ môi lại mềm mại đến nao lòng.

Tạ Du bị ép dựa lưng vào tường, mũ áo rộng che khuất trán, tầm mắt bị cản trở, cảm giác rõ ràng nhất hiện tại là bàn tay người ấy đang siết lấy eo cậu, và cả khi chiếm cứ răng môi cậu, tùy ý mà mãnh liệt, mang đầy tính xâm lược.

Hành lang nhỏ hẹp.

Tầng dưới có ai đó qua lại, tiếng bước chân theo đường cầu thang chậm rãi truyền lên.

“Tôi cũng không biết nên nói gì.”

Hạ Triều chưa buông cậu ra hẳn, bờ môi như gần như xa, nhất là khi khép mở, chẳng biết cố ý hay vô tình cứ cọ lên môi Tạ Du, lúc nói chuyện còn vươn tay từ từ kéo mũ trên đầu Tạ Du xuống: “Hay là, tụi mình hôn nhau thêm hai mươi phút đã nhé.”

“Lăn đi.”

Náo loạn một trận như vậy, từ khi đụng mặt nhau ở cổng Thành Thế Kỷ, đến khi trông thấy bài thi gần max điểm của đối phương, cảm xúc bàng hoàng không kịp trở tay kia đến giờ mới dần lắng xuống.

Hai người ngồi sóng vai trên bậc cầu thang, tự sắp xếp lại từ ngữ của mình.

Tạ Du dùng lòng bàn tay quệt khóe miệng, bị tên này hôn đến giờ mới thấy đau nhói, dừng một lát rồi hỏi: “Có thuốc lá không?”

“Bạn nhỏ không đươc hút thuốc,” Hạ Triều mò trong túi ra một cây kẹo que, vỏ kẹo màu hồng phấn, trông lẳng lơ đòi mạng, hắn cầm que kẹo hỏi, “… Xài tạm nhé?”

Tạ Du nhận lấy, xé giấy gói kẹo ra.

“Rốt cuộc tại sao cậu lại thế hả,” Tạ Du xé được một nửa, nhớ tới trước đó không lâu mình từng tốn không biết bao nhiêu công sức chỉnh sửa một bộ tư liệu học tập, nói tiếp, “Mẹ nó cậu có biết tôi vì sửa sang đống tư liệu kia… ”

Hạ Triều ngắt lời: “Hạng hai đếm ngược toàn khối, còn cậu thì đã xảy ra chuyện gì?”

Nhắc đến mấy cái email kia, Tạ Du nói được nửa câu bèn khựng lại, sau đó cậu nhớ tới bộ sách “Đại cương ôn tập cao trung” không rõ tung tích tự dưng xuất hiện trên bàn mình, mơ hồ cảm thấy sai sai, bắt được manh mối nào đó.

“Sách là cậu mua?”

Hạ Triều nghĩ tới hai chữ “tư liệu”, cũng đáp lời: “Email là cậu gửi?”

“…”

Tạ Du không nói nữa, vò giấy gói kẹo thành một cục nắm chặt trong lòng bàn tay.

Đệt, chuyện này là sao hả.

Loanh quanh một vòng, hóa ra là nhọc lòng vô ích.

Hạ Triều chống tay trên bậc thang, bị mép cầu thang cọ vào, chợt cảm thấy hơi buồn cười: “Tôi thì cứ tưởng… Chủ yếu là do tụi Vạn Đạt phân tích nghe có lý quá.”

Tạ Du nói: “Có lý cái rắm, bốc phét thế mà cậu cũng tin.”

Tiếng bước chân mấy tầng phía dưới lục tục một lúc, đến giờ mới dừng lại.

Hành lang lúc này thật vắng vẻ.

Hạ Triều không cười nữa, ngồi trên bậc thang, nhìn từ trên xuống, rũ mắt, im lặng mãi rồi mới nói: “Cậu còn nhớ không, có một lần ăn cơm bên Điện Kỹ, gặp phải một đứa… kêu là Cấp ca ấy.”

Tạ Du đang ngậm kẹo, cắn một cái, ậm ờ “ừm” một tiếng không rõ.

Hạ Triều cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ có ngày mình chủ động nói ra sự thật về câu chuyện ngày trước, chỉ biết đè nén mãi mãi trong lòng.

Phải ép nát.

Chôn vùi mọi thứ, khiến cho chúng không thể sống dậy, cũng chẳng thể biến mất.

Thực ra mấy năm dần trôi qua, rất nhiều chi tiết đã không còn nhớ rõ, nhưng mỗi khi hắn nghĩ rằng đến lúc quên được rồi, cuối cùng vào một đêm bất chợt, lại vì nó mà giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa.

Đến khi hắn kể một lần xong xuôi câu chuyện kia, tự dưng không dám quay sang nhìn vẻ mặt Tạ Du nữa.

Trong đầu chỉ tràn ngập suy nghĩ, có khi nào bạn nhỏ sẽ cảm thấy con người hắn quá kém cỏi, rồi có khi sẽ thất vọng về hắn không, có khi nào…

Hạ Triều nghĩ đi nghĩ lại, không hề phát giác bản thân một mực siết chặt mép cầu thang đến mức bàn tay hằn đỏ cả lên.

Tạ Du chẳng hề nói “Không sao cả việc này đâu thể trách cậu”, cũng chẳng nói “Những gì cậu làm thật sự không đúng”, không trách cứ cũng chẳng an ủi.

Trong lúc Hạ Triều càng ngày càng bất an, Tạ Du cầm que kẹo nhựa nho nhỏ, lấy kẹo từ trong miệng mình ra, sau đó đưa tới bên miệng Hạ Triều.

“Anh, ăn nhé.”

Tác giả có lời muốn nói: Hạ Triều: Làm mọi người thất vọng rồi, tui còn sống nè. Bạn nhỏ nhà tui thật đáng yêu quá đi.

Lời editor: Aww Du ca sweet quá mà huhu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện