Mỗi lần có điểm thi, luôn luôn có cảnh tượng kẻ khóc người cười, thế nhưng Ngô Chính với kinh nghiệm đứng bục giảng nhiều năm đến vậy mà lần đầu tiên gặp phải thể loại như Hạ Triều, rõ ràng cầm kết quả vô cùng thê thảm trên tay, nhưng bằng cách nào đó vẫn hiên ngang chen chúc vào đội ngũ những đứa đang ăn mừng.

Đến phải bội phục. Đúng là một nhân tài.

Bội phục đến độ Ngô Chính không thể chịu nổi nữa, ném liên tiếp mấy cục phấn xuống bàn cuối cùng, vừa ném vừa nói: “Hạ Triều, cậu có tố chất tâm lý vững đấy nhỉ… Tôi bấm đầu ngón tay tính khắp tam giới cũng chưa chắc đã tìm được ai giỏi hơn cậu đâu!”

“Quá khen quá khen,” mắt thấy viên phấn bay tới từ phía đối diện, Hạ Triều cười nói, “Giỏi bình thường thôi ạ.”

“—— thằng nhóc kia, tưởng tôi khen cậu thật đấy à??”

Có mẩu phấn bị ném lệch hướng, vừa vặn nện trúng góc bàn của Tạ Du, ‘bộp’ một tiếng rơi xuống, lăn vòng vòng trên mặt đất.

Tạ Du vốn đang hết sức rầu rĩ, sao bạn trai mình thi tới thi lui vẫn chỉ có ngần ấy điểm, chẳng lẽ sau này phải đi lái máy xúc thật sao, nghe thầy trò kia đối đáp, lại không nhịn được đỡ trán cười: “… Ngu ngốc.”

“Nào,” náo nhiệt gì thì cũng qua rồi, cảm thấy tâm trạng cả lớp có vẻ sôi nổi hơn lúc nãy, Ngô Chính vỗ vỗ tay, ra hiệu cho tất cả im lặng, bắt đầu phân tích đề, “Điểm thi chỉ một lần thì cũng chưa tính là gì, độ khó đề lần này cũng không cao, nhưng sao điểm trung bình lại thấp vậy hả? Để tôi xem các trò mất điểm ở đâu…”

Ngô Chính cầm bài thi, bắt đầu chép đề lên bảng, nhanh chóng vẽ ra một hình lập phương vuông vức chỉnh tề.

Tạ Du cúi đầu nhét bài thi toán hơn bốn mươi điểm kia vào ngăn bàn, thấy không còn gì phải làm, bèn gục xuống bàn định ngủ một lát.

Vừa nằm xuống, cổ tay đã bị bạn cùng bàn có tố chất tâm lý siêu ưu tú cầm bút chọc chọc mấy phát.

Đầu Tạ Du chậm rãi giật giật, gối đầu trên cánh tay, nghiêng mặt qua nhìn hắn.

Hạ Triều cũng nằm sấp, tư thế không khác mấy so với cậu, cả hai ngồi trong lớp học cứ như vậy mà nhìn nhau suốt mấy phút.

Vốn dĩ bầu không khí rất yên lặng, chẳng ai nói với ai một lời, nhưng chỉ cần ánh mắt quấn quít một chỗ với nhau, là nơi nào đó ở tận sâu trong đáy lòng liền chậm rãi lắng xuống.

Cậu trai ấy đưa lưng về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ, dáng vẻ lười biếng, khóe miệng như có như không mà khẽ giương lên.

Tạ Du nhìn một lát, không nhịn được mà ra tay trước, kéo khóa áo lỏng lẻo trước ngực Hạ Triều lên tận trên cùng: “Anh à, định quyến rũ ai vậy.” (1)

“Tôi nào dám,” Hạ Triều cúi đầu nhìn tay Tạ Du vẫn đang đặt lên áo mình, không ngờ tính chiếm hữu của bạn nhỏ hóa ra lại rất mạnh mẽ, mỉm cười nói, “Chỉ cho cậu nhìn thôi.”

Điểm trung bình của cả lớp 3 lần này vẫn như cũ, xếp hạng nhất nhì toàn khối, nhưng mà là đếm ngược.

Thành tích có thể coi là thuộc hàng khủng ngoài Tiết Tập Sinh ra chỉ có Hứa Tình Tình, thế nhưng điểm số của hai người bọn họ so với điểm bình quân của cả lớp chỉ như muối bỏ bể.

Thi ngữ văn là một bài nghị luận, đến giữa trưa bài văn mới được cán sự bộ môn mang về từ văn phòng, cả đám đồng loạt xông lên, thế nhưng đều không phải là tìm bài của mình: “—— Bài thi của Triều ca đâu? Suối nguồn hạnh phúc của chúng ta!”

Tạ Du vừa tỉnh ngủ, nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu, trông thấy Hạ Triều đang đứng trên bục giảng cố gắng bảo vệ bài văn của mình, trên đó đang vô cùng hỗn loạn, có mấy tờ bài thi rớt trên mặt sàn còn bị cả đám giẫm đạp lên mà chen chúc.

Sau đó La Văn Cường với Lưu Tồn Hạo hai người một trái một phải kéo hắn ra ngoài, vừa giữ vừa quay đầu hô: “Nhanh, các anh em mau lật ra!”

Hạ Triều không đôi co với bọn này, lập tức bị kéo ra khỏi lớp, đứng trước cửa lớp học dở khóc dở cười: “Có quá đáng không, giữa người với người phải biết tôn trọng nhau một chút chứ? Trứng ngỗng thì có gì mà xem.”

Văn nghị luận, dù có lạc đề ra khỏi trái đất cũng không thể nào khoác loác hết lần này đến lần khác giống kiểu “Bóng lưng của em cực kỳ đẹp trai” được, dẫu vậy Hạ Triều vẫn có năng lực lèo lái từ luận điểm tới luận cứ mà không có bất kỳ thứ gì liên kết với nhau, cố kiết gom lại thành một chỗ, cũng coi như một loại kỳ quan.

Bài thi truyền khắp một vòng, cuối cùng sắp đến giờ vào lớp thì được trả về, Vạn Đạt không dám đưa cho Hạ Triều, bèn ném sang bàn Tạ Du, cười gập cả bụng: “Quá đỉnh quá đỉnh, đỉnh chết mất thôi, giờ đã thấy được tuyệt kỹ bịa đặt trắng trợn trong truyền thuyết là thế nào!”

Tạ Du đọc qua mấy lần, cảm thấy ít ra cũng hay hơn nhiều so với “Bóng lưng” ngày đó: “Có tiến bộ đó, anh à.”

Hạ Triều hỏi: “Thật sao?”

Tạ Du cầm cây bút mực trong tay, chỉ nói đơn giản: “Không nói đến nội dung nghị luận đi, ít nhất cậu còn biết viết một vài văn nghị luận như thế nào rồi.”

Hai đoạn đầu đọc cũng khá được, mặc dù không hiểu mấy cái luận điểm này rốt cuộc có liên hệ gì với nhau, nhưng Tạ Du vẫn muốn khích lệ động viên ai kia một chút, nhưng cậu đang đọc lại thình lình thấy một câu ‘Hạ Triều Tchaikovsky đã từng nói’. (2)

Tạ Du trầm mặc một hồi, gấp bài thi lại ném vào tay Hạ Triều: “Giả đấy, cầm cút đi. Ăn trứng ngỗng là xứng đáng lắm.”

“…”

Hầu như tiết nào của thứ hai cũng là giải đề thi, giải đến tiết cuối cùng thì tất cả đã sớm chìm vào mê man, tựa như ảo mộng, đến lúc chuông hết giờ vang lên rồi mà không một ai nhận ra.

Vẫn là Hạ Triều đứng lên hô một tiếng “Lão Tạ, ăn cơm thôi”, bọn còn lại trong lớp mới có phản ứng, bắt đầu lục tục thu dọn đồ đạc ra về: “Ài, đi thôi, về nhà còn phải ăn thêm trận đánh đôi nữa.”

Lưu Tồn Hạo than thở: “Tự dưng nhận ra học nội trú sướng thật… Còn được thêm tận bốn ngày để sống.”

Tạ Du đứng dậy nói: “Cậu vẫn nên nhân lúc này tìm xem lò hỏa táng nhà nào mạnh một chút đi.”

Lưu Tồn Hạo: “…”

Hạ Triều và Tạ Du cùng nhau chuồn đi ăn cơm, ra khỏi cổng trường mới phát hiện những tiệm cơm xung quanh lại ra chiến thuật mới, nhất là Lầu Trạng Nguyên, trước cửa còn treo thêm hoành phi đỏ rực rỡ, đón gió tung bay: Nhiệt liệt chúc mừng thành tích giữa kỳ của các thí sinh Nhị Trung! Học sinh toàn trường giảm còn 80%! Hoan nghênh các quý khách hàng tới thưởng thức!

“Mấy người này chẳng hiểu tâm lý học sinh gì cả,” Hạ Triều lắc đầu nói, “Cậu có nhìn thấy lúc nãy con chuột kia thu dọn đồ đạc lề mề thế nào không, kiểu hận không thể ở lại lớp tự học buổi tối với bọn mình luôn.”

“Thấy rồi, dở sống dở chết,” Tạ Du nói, “Giờ mà nó chưa về à?”

Hạ Triều vừa móc điện thoại ra vừa nói: “Chưa về đâu, có khi còn đang ở lại lớp chọn lò hỏa táng không chừng? Đợi đã… Tôi chụp một tấm ảnh, cho bọn nó nhìn chơi.”

Lưu Tồn Hạo thật vất vả mới gom đủ dũng khí chuẩn bị ra khỏi lớp, nhận được bức hình này liền hoàn toàn sụp đổ. Hai vị đại ca một lãnh khốc một mặt dày này, đây là cố ý không muốn cậu ta sống yên ổn có phải không.

Vạn Đạt thì rất biết tận dụng, vừa nhấn nhắn thoại lập tức gào lên: “—— Triều ca, mua giùm tui cốc trà sữa!”

Trước cổng trường chen chúc các bậc phụ huynh tới đón con, tiếng còi xe kêu liên tục, xung quanh quá ồn ào, cộng với tiếng Vạn Đạt không rõ, Hạ Triều nghe mãi vẫn không hiểu: “Trà gì cơ?”

Tạ Du không nghe nhưng vẫn có thể đoán ra: “Chắc là trà sữa.”

Trước giờ Tạ Du vẫn không thể ngờ có một ngày mình sẽ ngồi trong quán Kim Bảng ăn cơm, cậu cũng không nghĩ tới có một ngày, mình sẽ đứng trước cửa hàng trà sữa Phục Đán nho nhỏ mà xếp hàng.

“Bạn trai, thương lượng nhé,” Tạ Du đứng bên cạnh Hạ Triều, xung quanh là một đám con gái, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn về phía bọn họ, “Cậu mua trà sữa đi, tôi đi trước.”

Hạ Triều một tay cầm số thứ tự, một tay kéo cổ tay Tạ Du, giữ người ở lại: “Có lương tâm không hả, cậu định đi thật đấy à?”

Tạ Du vốn định đi thật, nhưng tự dưng đám nữ sinh đằng sau nhốn nháo một hồi, sau đó một cô bé rất xinh xắn đứng ở giữa bị tất cả xúm lại đẩy ra, đỏ bừng mặt đi về phía bọn họ mấy bước, đứng trước mặt cả hai: “… Xin chào.”

Tạ Du nhíu mày, đứng khựng lại tại chỗ.

Lúc nói chuyện ánh mắt của cô bé này chỉ một mực nhìn về phía Hạ Triều, đến khi đối phương cũng quay sang, lại thẹn thùng cụp mắt xuống, thái độ biểu đạt rất rõ ràng.

Tạ Du thầm nhủ, may mà tên Hạ Triều này trọ trong trường, nếu không thì chẳng phải sẽ lượn ra ngoài làm loạn sao…

Tạ Du còn chưa kịp não bổ xong, đã nghe thấy Hạ Triều đột nhiên áy náy nói với cô bé kia: “Thật xin lỗi nhé, không cho chen ngang.”

“…”

Chung quanh trở nên lặng ngắt như tờ, đến cây kim rớt xuống mặt đất cũng có thể nghe thấy tiếng.

Giờ đã tới số của bọn họ, nữ sinh kia đứng trước mặt, tấm lưng cứng ngắc vừa vặn ngăn trở giữa cả hai và quầy lấy đồ.

Trong khi bầu không khí vẫn đang lặng im kỳ quái, nhân viên hàng trà sữa bỗng hô lên: “Số 18, một trà sữa đặc biệt.”

Hạ Triều vô cùng tự nhiên đưa tờ phiếu trong tay qua: “Ở đây.”

Nếu như Thẩm Tiệp có mặt lúc này, chắc hẳn sẽ lại kể câu chuyện “Không chào hàng” ngày xưa một lần nữa, đơn thuần chỉ là lặp lại một sự kiện đáng xấu hổ mà thôi.

Hạ Triều cầm cốc trà sữa vào trường, lên mấy bậc cầu thang, mới nhận ra cậu bạn nhỏ nào đó vẫn đang chậm rãi từng bước, còn tụt lại phía sau, thế là ngồi xuống bậc cầu thang chờ một lúc: “Nghĩ gì thế.”

Tạ Du lơ đãng nói: “Đang nhớ lại làm sao cậu kiếm được bạn trai.”

Chính bản thân Hạ Triều trên đường đi về cũng lờ mờ nhận ra, hắn gãi đầu nói: “Có đôi khi tôi rất… Thẩm Tiệp cũng từng nói tôi mấy lần rồi.”

Không chào hàng không chen hàng còn tốt chán, hồi học cấp hai có cô bé cũng thổ lộ muốn làm bạn với hắn, không nói thẳng là bạn trai, cứ bâng quơ ám chỉ rất nhiều. Hắn nghe không hiểu, buông luôn một câu ngay tại chỗ: Được thôi, về sau tất cả đều là anh em.

Kết quả chờ đến khi cô bé kia khóc nức nở, hắn mới biết kiểu ‘bạn’ kia rốt cuộc là cái gì.

Chỗ góc ngoặt cầu thang có hai ngọn đèn sáng, Hạ Triều dừng một lát mới nói: “Nhưng mà cậu không giống, bởi vì thích cậu, thích đến mức… Dù có ngu ngốc đến mấy…”

Ngu ngốc đến mấy cũng không thể trốn tránh.

Hạ Triều chưa nói xong, tự bản thân cũng cảm thấy mấy lời này sến quá chừng, nhất là bây giờ còn đang ở bên ngoài, nói được một nửa bèn im bặt, đứng lên định quay về lớp: “Đi nào, Vạn Đạt còn đang chờ…”

Nhưng dù chưa nói hết thì đồ đần nghe vào cũng hiểu có ý gì.

Hạ Triều vừa mới xoay người, Tạ Du ở phía sau đã thêm một câu: “Triều ca, nhận một cái hôn này.”

Hạ Triều thiếu chút nữa là hụt chân.

Sau khi tan học, khu lớp học không còn bóng người, cả hai đứng trên cầu thang nói chuyện lâu vậy mà chưa gặp phải người nào.

Tạ Du bị Hạ Triều nắm tay, Hạ Triều dắt cậu lên trên tầng rồi lại rẽ phải, đẩy một cánh cửa phòng học gần cầu thang nhất ra.

Tạ Du chỉ kịp nhìn thoáng qua lớp học vắng lặng lạ lẫm này, ngay sau đó đất trời lập tức quay cuồng, chờ cậu hoàn hồn, cả người đã bị Hạ Triều ép sát vào chân tường.

Cửa lớn mở rộng, cả hai đều kẹt lại trong không gian chật hẹp được tạo nên giữa cánh cửa và vách tường.

“Cũng kích thích đấy,” Tạ Du ghé vào bên tai Hạ Triều hỏi, “Ở đây luôn hả?”

“…” Hạ Triều cúi đầu nói, “Thực ra ở đây không phù hợp lắm, nhưng mà tôi không nhịn được nữa rồi.”

(1) Tất nhiên bản Trung là ‘ca’ rồi, nhưng mình sẽ để Tạ Du gọi ‘anh’ cho tình cảm nhé 😀

(2) Pyotr Ilyich Tchaikovsky: là một nhà soạn nhạc người Nga thời kỳ Lãng mạn. Ngày nay, các sáng tác của ông đứng vào hàng các tác phẩm cổ điển phổ biến nhất.

Định không edit nhanh đâu mà chương này cả một bầu trời đáng yêu nên có hứng làm:)) Oke Hạ Triều Tchaikovsky, kiêu hãnh như một chú thiên nga:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện