Nhà Đại Lôi vẫn như ngày xưa, thậm chí loạt vết lõm liên tiếp kéo dài đến vết rạn dưới góc màn hình cái TV trước mặt này trông cũng thật quen thuộc.
Chiến tích này là do Đại Mỹ không cẩn thận đập trúng, lúc ấy đập xong thằng bé còn hoảng hốt: “Chắc không bị hư đâu hả… “
Thậm chí Đại Mỹ đã tính kỹ sẽ phải bán mình trả nợ mới đủ.
Nhưng Đại Lôi chỉ phẩy phẩy tay nói: “Nhìn thế này chắc chẳng sao đâu, nếu có hỏng thật có khi má tao còn phải cám ơn mày, cái TV rách này mệnh cứng lắm, má tao chờ mãi nó không hỏng, chỉ muốn kiếm cớ đổi cái khác mà có được đâu… Mày coi, chẳng thấy vấn đề gì luôn.”
Tạ Du chơi một lúc thì ngưng, nhét đống chăn mền bừa bộn trên giường Chu Đại Lôi vào một góc, miễn cưỡng dọn ra một chỗ trống, dựa lưng vào tủ đầu giường, ngả người nằm xuống, cúi đầu nhìn tin nhắn trong nhóm chat của lớp.
[Lưu Tồn Hạo]: Kể cho mấy đứa nghe, hôm qua bố tôi uống say về nhà, tự dưng ôm bồn cầu thống thiết gọi tên mẹ tôi, suýt nữa là bà đạp bố tôi chui tọt vào bồn cầu…
[Vạn Đạt]: Bố ông quá đà vậy trời?? [La Văn Cường]: Ổng còn sống không đó?
Hạ Triều lên mạng từ sớm, Tạ Du vừa nhận được tin nhắn riêng hắn gửi tới, còn chưa kịp trả lời, đã thấy hắn có mặt trong nhóm chat của lớp.
[Hạ Triều]: Hai trò phía trên, đừng có làm bộ nữa.
[Hạ Triều]: Hai đứa bây nếu so với bố của Chuột chỉ có hơn chứ không kém đâu. Có muốn anh kể lại sự tích anh dũng của hai đứa một lần nữa ngay và luôn không?
Vạn Đạt lập tức trở nên thành thật, không thể không cúi đầu trước quá khứ đen tối của mình.
[Vạn Đạt]: … Ha ha ha, ái da, tự dưng giờ mới nhớ còn chưa làm xong bài tập, hẹn gặp lại các bạn sau nha.
[La Văn Cường]: Hẹn gặp lại sau nha.
Tạ Du nhìn hai đứa kia vừa dứt câu “Hẹn gặp lại” xong, chỉ một lúc sau đã thấy tiếp tục ngoi lên, rên rỉ vì quá nhiều bài tập.
Buôn dưa lê hăng hái ngất trời, làm bài tập cũng tinh thần như thế có phải xong hết rồi không.
Chu Đại Lôi chơi game một mình mãi cũng chán, lơ đãng nhìn qua ông chủ Tạ dường như có tâm trạng không tồi: “Chuyện gì cao hứng vậy?”
“Bọn trong lớp đang tám nhảm,” Tạ Du kể lại đại khái, “Uống say tưởng bồn cầu là bà vợ, nhiều bài tập quá.”
Chu Đại Lôi: “…”
Chu Đại Lôi: “Ồ.”
Nếu không phải hắn chơi lâu với ông trời con này, thì với một Tạ Du tích chữ như vàng, bắt buộc người khác phải tự bổ não xâu chuỗi lại mọi thứ, cộng thêm cái kiểu kể chuyện bẻ lái như thần, hắn cũng chẳng biết tóm lại thằng này muốn nói cái gì nữa.
Chu Đại Lôi “Ồ” xong lại nghĩ, sao cứ cảm thấy kì kì chỗ nào, rốt cuộc là vì sao ta.
“Đù má —— bọn trong lớp á?” Mấy phút sau, Chu Đại Lôi ném bay cái máy điện tử đỏ trắng, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Tạ Du: “Mày phản ứng kiểu gì đấy.”
“Phản ứng kiểu kinh ngạc được chưa,” Chu Đại Lôi nói, “Tao… tao thật sự không ngờ đấy.”
Lúc đầu Tạ Du định đóng khung chat luôn, nhưng mấy lời Hạ Triều thì thầm với cậu đêm qua vẫn luôn văng vẳng bên tai, kể về bọn trong lớp, về học ủy… Thế là Tạ Du do dự một lát, bèn quyết định để lại dấu chân trước khi rời đi.
Cậu lật ô biểu tượng mấy lượt, mới tìm được một cái icon mặt cười trông tương đối thân thiện.
Sau đó cả đám học sinh lớp C2-3 đang online, nhìn thấy trong khung chat đột nhiên xuất hiện một cái mặt cười chẳng hề hợp thị hiếu tẹo nào, hàm súc biểu đạt thái độ lạnh lùng, đồng thời trong ánh mắt tràn đầy trào phúng.
Tạ Du: [mỉm cười].
[Vạn Đạt]: …
[Lưu Tồn Hạo]: …
[La Văn Cường]: …
Nhóm chat lập tức trở nên lạnh cóng.
Chỉ có Triều ca của chúng ta, vẫn không hề biến sắc.
[Hạ Triều]: Chào buổi sáng ha lão Tạ, ăn sáng chưa.
Tạ Du gõ gõ trên màn hình mấy cái, chưa kịp gửi tin, Hạ Triều đã gọi điện tới. Cậu có hơi buồn ngủ, vừa nhận đã nói: “Ăn rồi, sao vậy?”
Hạ Triều cười một tiếng: “Không sao cả, tự dưng muốn nghe giọng cậu thôi.”
“Lại là đáp án tiêu chuẩn?”
“… Không phải,” Hạ Triều cảm thấy dường như bạn nhỏ có hiểu lầm gì với hắn thì phải, “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Ở nhà cái đứa viết kiểm điểm không tệ ấy,” Tạ Du đưa mắt nhìn giường ngủ bừa như ổ chó của Chu Đại Lôi, mặc dù khá ghét bỏ, nhưng cũng chẳng còn chỗ khác để ngả lưng, lại nói tiếp, “… Còn gì nữa không, không thì tôi ngủ tiếp đã.”
Đệch, còn ngủ nữa?
Hạ Triều liên kết hai câu trước, cảm thấy hơi vi diệu: “Cậu ngủ chỗ nào?”
Tạ Du nói: “Giường chứ còn đâu nữa.”
“À,” một lúc sau mới thấy Hạ Triều rầu rĩ nói, “Bạn nhỏ nhà mình phải đi ngủ trên giường thằng khác.”
“…” Đồ thần kinh.
Chu Đại Lôi vẫn đang ngồi dưới sàn nhà chơi game, Tạ Du chợt cảm thấy mất tự nhiên, chính là cảm giác ngượng ngùng khi tán tỉnh với bạn trai ngay trước mặt anh em thân thiết từ nhỏ của mình: “Tôi cúp đây.”
Hạ Triều chỉ nói đùa thôi, vốn định thử xem có thể nghe được mấy lời êm ái hay không, nhưng dù không nghe được hắn vẫn cảm thấy rất vui, dù sao chỉ cần là bạn nhỏ thì thế nào cũng được: “Ừm, vậy cậu ngủ đi.”
Hạ Triều vừa cúp điện thoại, miệng ngậm kẹo, để di động sang một bên, tiếp tục cúi đầu đọc đề thi, xem xong hết đề bài, màn hình di động chợt sáng lên.
Là một tin nhắn cụt lủn.
Đến từ Bạn nhỏ đáng yêu nhất thế giới: Thằng khác cái rắm.
Mấy chữ vô cùng đơn giản, giọng điệu không hề tốt lành, vẫn là kiểu lạnh lùng như mọi khi. Hạ Triều nhìn chăm chú một lúc lâu, chờ đến khi hắn kịp phản ứng, đầu óc nào còn chứa nổi mấy suy luận giải đề nữa, chỉ muốn lập tức lao ra sân chạy vài vòng, thuận tiện gào thét mấy tiếng cho thỏa.
Đậu má!
Này cũng có thể coi là!
Thổ lộ!
Với mình đúng không!
Tạ Du nhắn tin xong liền vứt điện thoại xuống, đánh một giấc đến giữa trưa, cuối cùng Chu Đại Lôi gọi cậu dậy: “Ông chủ Tạ, mày xem mấy giờ rồi, sắp qua bữa trưa mà sao dì Mai còn chưa về nhỉ? Tao đói xẹp cả bụng đến nơi rồi.”
Giữa trưa, bên ngoài càng lúc càng chói chang, ánh nắng từ ban công chiếu vào, bên trong ngõ hẻm vẫn đang rất náo nhiệt, không biết là đôi vợ chồng nào cãi nhau, cãi to đến mức cả khu phố đều nghe thấy hết.
Tạ Du ngồi dậy, vừa ra ngoài nhìn, lại trông thấy ban công đối diện có một bà cô vừa nghe vừa cắn hạt dưa, cắn vài hạt xong quay sang hồn nhiên khuyên mấy câu: “… Cãi vã ồn ào thế làm gì, không bằng tụi bây cứ đánh một trận là xong, chứ làm ầm ĩ lên thì đến bao giờ.”
“…”
Chẳng biết có phải Tạ Du ngủ không được yên giấc hay không, cũng có thể quá ồn ã, mí mắt phải cứ không ngừng hấp háy, cậu đưa tay khẽ đè lên mí mắt: “Mày hỏi xem thế nào đi.”
Chu Đại Lôi gọi qua, không ai nhận điện thoại.
Gọi mấy lần mới có người nhấc máy, Hứa Diễm Mai vội vàng nói mình có việc, bảo hai đứa ra quán cơm ăn tạm một bữa đi, chờ đến tối cô sẽ về, nói xong thì cụp máy.
“Kêu là bận công chuyện, chắc là bên cửa hàng lại có việc rồi,” Chu Đại Lôi nhét di động vào túi quần, đứng lên nói: “Bây giờ thế nào, không thì hai đứa mình ra ngoài ăn đi?”
Quán cơm ở đây không nhiều, chỉ có mấy tiệm đơn sơ, trước cửa vắng tới mức có thể giăng lưới bắt chim. Ngoài ra mấy quán đó trông cũng chẳng giống loại nhà hàng có giấy chứng nhận kinh doanh tử tế, muốn ăn cũng chỉ có quán ven đường.
“Lôi Tử, lâu lắm không gặp nhỉ,” Chủ quán thấy người quen đi qua bèn nhiệt tình chào mời, Chu Đại Lôi còn đang định lựa chọn, đến lúc này không vào ăn cũng không phải, “Ngồi đây ngồi đây, ăn gì nào?”
Chu Đại Lôi tìm một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống nói: “Thì, hai suất đặc biệt đi.”
Tạ Du rút đôi đũa: “Người quen à?”
“Cũng không tính là quen, nhưng vào đây chỉ cần nói tên Lôi Tử tao là sẽ được bớt hai mươi phần trăm,” Chu Đại Lôi nói, “… Ông chủ ở đây chơi game trong điện thoại mãi không qua cửa, toàn nhờ tao chơi hộ.”
Bây giờ chỉ cần nghe đến game điện thoại là Tạ Du lại tự động liên tưởng đến mấy trò thay đổi trang phục… Chu Đại Lôi luôn tự hào vỗ ngực là thị trường trò chơi cứ ra game gì là thế nào hắn cũng sẽ thành cao thủ game đấy, nhưng đoán chừng cũng chưa từng lướt qua thể loại này.
Hai người trò chuyện đứt quãng, mùi dầu mỡ từ khe cửa sổ trong bếp bay ra, còn có tiếng lửa xèo xèo, khoảng mười phút sau, ông chủ bưng tới hai đĩa cơm thập cẩm (1) : “Hai suất đặc biệt đây, mời dùng!”
Ông chủ bưng cơm ra, sau đó quay về bếp, trong bếp còn có hai thằng nhóc đeo tạp dề.
Tạ Du vừa chạm vào đĩa cơm, chưa kịp động đũa, ngay lúc ông chủ kéo cửa bếp ra, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người kia nói chuyện với nhau: “Khu thương mại? Nghe nói… Đúng rồi… Có đánh nhau…”
Hai người kia đang tán gẫu, cửa bếp đột nhiên bị người đẩy ra, sau đó bọn họ liền thấy cậu con trai ngồi cạnh cửa sổ lúc nãy đứng ngay trước cửa, lạnh mặt hỏi: “Đánh cái gì?”
Nhất thời cả hai đều ngẩn người, tỉnh táo lại mới trả lời: “Đánh nhau hả… Ở bên khu thương mại ấy, bên đấy có người tới làm loạn, cả đám kéo đến, chắc là định đánh người.”
Chu Đại Lôi vừa ăn được hai thìa cơm, đã bị ông chủ Tạ trông khá nóng nảy túm lấy cổ áo kéo ra ngoài, vừa ra khỏi tiệm, hắn vẫn còn đang hoang mang không hiểu gì: “Sao đấy? Trong cơm có cứt à?”
“Vừa rồi dì Mai nói với mày thế nào,” Tạ Du không buông tay, vừa kéo người vừa hỏi, “Đã nói những gì.”
Từ đường này rồi rẽ phải sang, cứ đi thẳng không lâu là đến khu thương mại.
Chu Đại Lôi đến giờ mới thấy bất thường, nhớ lại nói: “Bây giờ dì tạm có chút việc, có khi tối mới về được? Không có gì cả.”
Bây giờ nghĩ một lúc, giọng điệu đồng chí Hứa Diễm Mai nghe quá ôn hòa, trước kia xe hàng chỉ cần đến muộn nửa tiếng, cô đã có thể mắng đến nửa giờ không lặp một từ, hôm nay không những không hề tỏ ra bực bội vì thời gian quý báu bị chậm trễ, trái lại còn hết sức bình tĩnh.
Tạ Du buông tay ra: “Đi.”
“Hả?”
“Đi qua xem thế nào.”
“…”
Hạ Triều nhìn hướng dẫn chỉ đường trên điện thoại, đổi hai tuyến xe mới tới được địa điểm giống với ảnh chụp trong vòng bạn bè của người nào đó. Mới vừa xuống khỏi xe, đã bị một cái hố to trên đường làm cho không biết đặt chân vào đâu.
Dọc đường Hạ Triều trò chuyện vui vẻ với một ông cụ, xuống xe ông cụ kia còn định mời hắn qua nhà ngồi chơi một lúc.
“Không được rồi ạ,” Hạ Triều rất ngạc nhiên với sự nhiệt tình của người dân nơi này, từ chối, “Cháu còn có việc.”
Ông cụ vẫn còn níu kéo không thôi: “Việc gì mà vội thế, cứ qua uống miếng nước đã.”
Hạ Triều cười cười: “Tìm người, một người rất quan trọng ạ.”
Hạ Triều không thể nói là do tự mình nhất thời xúc động được, lúc sáng sau khi nhận được tin nhắn kia, hắn phải kìm chế mãi mới không lao ra sân chạy vòng quanh, nhưng cõi lòng không nhịn được mà muốn chạy đi tìm người.
Muốn gặp cậu ấy.
Rất rất muốn.
Thế nhưng Hạ Triều đi xung quanh mấy vòng, mới nhận ra mình không tìm được nơi đó, không biết nhà anh bạn trong đồn cảnh sát ngày trước ở đâu, ngay cả tên họ người ta là gì hắn cũng không nhớ rõ.
Lúc Tạ Du nhận điện thoại của Hạ Triều, người còn đang ở cổng khu thương mại. Một đám người bọn cậu, đối diện một hàng những tên đầu gấu mặt mày bặm trợn trái Thanh Long phải Bạch Hổ, thế trận giương cung bạt kiếm.
Hạ Triều còn chưa lên tiếng, Tạ Du cầm cây côn trong tay nói: “Bây giờ không rảnh, chờ tôi đánh xong rồi nói.”
Tạ Du: 🙂
(1) Gaijiaofan: một loại thức ăn nhanh điển hình của Trung Quốc bao gồm gạo và cá, thịt, rau hoặc các thành phần khác, được phục vụ trên một cái đĩa hoặc trong một cái bát. Các món ăn có thể vừa được nấu chín hoặc đã nấu trước đó (GG).
Chiến tích này là do Đại Mỹ không cẩn thận đập trúng, lúc ấy đập xong thằng bé còn hoảng hốt: “Chắc không bị hư đâu hả… “
Thậm chí Đại Mỹ đã tính kỹ sẽ phải bán mình trả nợ mới đủ.
Nhưng Đại Lôi chỉ phẩy phẩy tay nói: “Nhìn thế này chắc chẳng sao đâu, nếu có hỏng thật có khi má tao còn phải cám ơn mày, cái TV rách này mệnh cứng lắm, má tao chờ mãi nó không hỏng, chỉ muốn kiếm cớ đổi cái khác mà có được đâu… Mày coi, chẳng thấy vấn đề gì luôn.”
Tạ Du chơi một lúc thì ngưng, nhét đống chăn mền bừa bộn trên giường Chu Đại Lôi vào một góc, miễn cưỡng dọn ra một chỗ trống, dựa lưng vào tủ đầu giường, ngả người nằm xuống, cúi đầu nhìn tin nhắn trong nhóm chat của lớp.
[Lưu Tồn Hạo]: Kể cho mấy đứa nghe, hôm qua bố tôi uống say về nhà, tự dưng ôm bồn cầu thống thiết gọi tên mẹ tôi, suýt nữa là bà đạp bố tôi chui tọt vào bồn cầu…
[Vạn Đạt]: Bố ông quá đà vậy trời?? [La Văn Cường]: Ổng còn sống không đó?
Hạ Triều lên mạng từ sớm, Tạ Du vừa nhận được tin nhắn riêng hắn gửi tới, còn chưa kịp trả lời, đã thấy hắn có mặt trong nhóm chat của lớp.
[Hạ Triều]: Hai trò phía trên, đừng có làm bộ nữa.
[Hạ Triều]: Hai đứa bây nếu so với bố của Chuột chỉ có hơn chứ không kém đâu. Có muốn anh kể lại sự tích anh dũng của hai đứa một lần nữa ngay và luôn không?
Vạn Đạt lập tức trở nên thành thật, không thể không cúi đầu trước quá khứ đen tối của mình.
[Vạn Đạt]: … Ha ha ha, ái da, tự dưng giờ mới nhớ còn chưa làm xong bài tập, hẹn gặp lại các bạn sau nha.
[La Văn Cường]: Hẹn gặp lại sau nha.
Tạ Du nhìn hai đứa kia vừa dứt câu “Hẹn gặp lại” xong, chỉ một lúc sau đã thấy tiếp tục ngoi lên, rên rỉ vì quá nhiều bài tập.
Buôn dưa lê hăng hái ngất trời, làm bài tập cũng tinh thần như thế có phải xong hết rồi không.
Chu Đại Lôi chơi game một mình mãi cũng chán, lơ đãng nhìn qua ông chủ Tạ dường như có tâm trạng không tồi: “Chuyện gì cao hứng vậy?”
“Bọn trong lớp đang tám nhảm,” Tạ Du kể lại đại khái, “Uống say tưởng bồn cầu là bà vợ, nhiều bài tập quá.”
Chu Đại Lôi: “…”
Chu Đại Lôi: “Ồ.”
Nếu không phải hắn chơi lâu với ông trời con này, thì với một Tạ Du tích chữ như vàng, bắt buộc người khác phải tự bổ não xâu chuỗi lại mọi thứ, cộng thêm cái kiểu kể chuyện bẻ lái như thần, hắn cũng chẳng biết tóm lại thằng này muốn nói cái gì nữa.
Chu Đại Lôi “Ồ” xong lại nghĩ, sao cứ cảm thấy kì kì chỗ nào, rốt cuộc là vì sao ta.
“Đù má —— bọn trong lớp á?” Mấy phút sau, Chu Đại Lôi ném bay cái máy điện tử đỏ trắng, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.
Tạ Du: “Mày phản ứng kiểu gì đấy.”
“Phản ứng kiểu kinh ngạc được chưa,” Chu Đại Lôi nói, “Tao… tao thật sự không ngờ đấy.”
Lúc đầu Tạ Du định đóng khung chat luôn, nhưng mấy lời Hạ Triều thì thầm với cậu đêm qua vẫn luôn văng vẳng bên tai, kể về bọn trong lớp, về học ủy… Thế là Tạ Du do dự một lát, bèn quyết định để lại dấu chân trước khi rời đi.
Cậu lật ô biểu tượng mấy lượt, mới tìm được một cái icon mặt cười trông tương đối thân thiện.
Sau đó cả đám học sinh lớp C2-3 đang online, nhìn thấy trong khung chat đột nhiên xuất hiện một cái mặt cười chẳng hề hợp thị hiếu tẹo nào, hàm súc biểu đạt thái độ lạnh lùng, đồng thời trong ánh mắt tràn đầy trào phúng.
Tạ Du: [mỉm cười].
[Vạn Đạt]: …
[Lưu Tồn Hạo]: …
[La Văn Cường]: …
Nhóm chat lập tức trở nên lạnh cóng.
Chỉ có Triều ca của chúng ta, vẫn không hề biến sắc.
[Hạ Triều]: Chào buổi sáng ha lão Tạ, ăn sáng chưa.
Tạ Du gõ gõ trên màn hình mấy cái, chưa kịp gửi tin, Hạ Triều đã gọi điện tới. Cậu có hơi buồn ngủ, vừa nhận đã nói: “Ăn rồi, sao vậy?”
Hạ Triều cười một tiếng: “Không sao cả, tự dưng muốn nghe giọng cậu thôi.”
“Lại là đáp án tiêu chuẩn?”
“… Không phải,” Hạ Triều cảm thấy dường như bạn nhỏ có hiểu lầm gì với hắn thì phải, “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Ở nhà cái đứa viết kiểm điểm không tệ ấy,” Tạ Du đưa mắt nhìn giường ngủ bừa như ổ chó của Chu Đại Lôi, mặc dù khá ghét bỏ, nhưng cũng chẳng còn chỗ khác để ngả lưng, lại nói tiếp, “… Còn gì nữa không, không thì tôi ngủ tiếp đã.”
Đệch, còn ngủ nữa?
Hạ Triều liên kết hai câu trước, cảm thấy hơi vi diệu: “Cậu ngủ chỗ nào?”
Tạ Du nói: “Giường chứ còn đâu nữa.”
“À,” một lúc sau mới thấy Hạ Triều rầu rĩ nói, “Bạn nhỏ nhà mình phải đi ngủ trên giường thằng khác.”
“…” Đồ thần kinh.
Chu Đại Lôi vẫn đang ngồi dưới sàn nhà chơi game, Tạ Du chợt cảm thấy mất tự nhiên, chính là cảm giác ngượng ngùng khi tán tỉnh với bạn trai ngay trước mặt anh em thân thiết từ nhỏ của mình: “Tôi cúp đây.”
Hạ Triều chỉ nói đùa thôi, vốn định thử xem có thể nghe được mấy lời êm ái hay không, nhưng dù không nghe được hắn vẫn cảm thấy rất vui, dù sao chỉ cần là bạn nhỏ thì thế nào cũng được: “Ừm, vậy cậu ngủ đi.”
Hạ Triều vừa cúp điện thoại, miệng ngậm kẹo, để di động sang một bên, tiếp tục cúi đầu đọc đề thi, xem xong hết đề bài, màn hình di động chợt sáng lên.
Là một tin nhắn cụt lủn.
Đến từ Bạn nhỏ đáng yêu nhất thế giới: Thằng khác cái rắm.
Mấy chữ vô cùng đơn giản, giọng điệu không hề tốt lành, vẫn là kiểu lạnh lùng như mọi khi. Hạ Triều nhìn chăm chú một lúc lâu, chờ đến khi hắn kịp phản ứng, đầu óc nào còn chứa nổi mấy suy luận giải đề nữa, chỉ muốn lập tức lao ra sân chạy vài vòng, thuận tiện gào thét mấy tiếng cho thỏa.
Đậu má!
Này cũng có thể coi là!
Thổ lộ!
Với mình đúng không!
Tạ Du nhắn tin xong liền vứt điện thoại xuống, đánh một giấc đến giữa trưa, cuối cùng Chu Đại Lôi gọi cậu dậy: “Ông chủ Tạ, mày xem mấy giờ rồi, sắp qua bữa trưa mà sao dì Mai còn chưa về nhỉ? Tao đói xẹp cả bụng đến nơi rồi.”
Giữa trưa, bên ngoài càng lúc càng chói chang, ánh nắng từ ban công chiếu vào, bên trong ngõ hẻm vẫn đang rất náo nhiệt, không biết là đôi vợ chồng nào cãi nhau, cãi to đến mức cả khu phố đều nghe thấy hết.
Tạ Du ngồi dậy, vừa ra ngoài nhìn, lại trông thấy ban công đối diện có một bà cô vừa nghe vừa cắn hạt dưa, cắn vài hạt xong quay sang hồn nhiên khuyên mấy câu: “… Cãi vã ồn ào thế làm gì, không bằng tụi bây cứ đánh một trận là xong, chứ làm ầm ĩ lên thì đến bao giờ.”
“…”
Chẳng biết có phải Tạ Du ngủ không được yên giấc hay không, cũng có thể quá ồn ã, mí mắt phải cứ không ngừng hấp háy, cậu đưa tay khẽ đè lên mí mắt: “Mày hỏi xem thế nào đi.”
Chu Đại Lôi gọi qua, không ai nhận điện thoại.
Gọi mấy lần mới có người nhấc máy, Hứa Diễm Mai vội vàng nói mình có việc, bảo hai đứa ra quán cơm ăn tạm một bữa đi, chờ đến tối cô sẽ về, nói xong thì cụp máy.
“Kêu là bận công chuyện, chắc là bên cửa hàng lại có việc rồi,” Chu Đại Lôi nhét di động vào túi quần, đứng lên nói: “Bây giờ thế nào, không thì hai đứa mình ra ngoài ăn đi?”
Quán cơm ở đây không nhiều, chỉ có mấy tiệm đơn sơ, trước cửa vắng tới mức có thể giăng lưới bắt chim. Ngoài ra mấy quán đó trông cũng chẳng giống loại nhà hàng có giấy chứng nhận kinh doanh tử tế, muốn ăn cũng chỉ có quán ven đường.
“Lôi Tử, lâu lắm không gặp nhỉ,” Chủ quán thấy người quen đi qua bèn nhiệt tình chào mời, Chu Đại Lôi còn đang định lựa chọn, đến lúc này không vào ăn cũng không phải, “Ngồi đây ngồi đây, ăn gì nào?”
Chu Đại Lôi tìm một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống nói: “Thì, hai suất đặc biệt đi.”
Tạ Du rút đôi đũa: “Người quen à?”
“Cũng không tính là quen, nhưng vào đây chỉ cần nói tên Lôi Tử tao là sẽ được bớt hai mươi phần trăm,” Chu Đại Lôi nói, “… Ông chủ ở đây chơi game trong điện thoại mãi không qua cửa, toàn nhờ tao chơi hộ.”
Bây giờ chỉ cần nghe đến game điện thoại là Tạ Du lại tự động liên tưởng đến mấy trò thay đổi trang phục… Chu Đại Lôi luôn tự hào vỗ ngực là thị trường trò chơi cứ ra game gì là thế nào hắn cũng sẽ thành cao thủ game đấy, nhưng đoán chừng cũng chưa từng lướt qua thể loại này.
Hai người trò chuyện đứt quãng, mùi dầu mỡ từ khe cửa sổ trong bếp bay ra, còn có tiếng lửa xèo xèo, khoảng mười phút sau, ông chủ bưng tới hai đĩa cơm thập cẩm (1) : “Hai suất đặc biệt đây, mời dùng!”
Ông chủ bưng cơm ra, sau đó quay về bếp, trong bếp còn có hai thằng nhóc đeo tạp dề.
Tạ Du vừa chạm vào đĩa cơm, chưa kịp động đũa, ngay lúc ông chủ kéo cửa bếp ra, cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người kia nói chuyện với nhau: “Khu thương mại? Nghe nói… Đúng rồi… Có đánh nhau…”
Hai người kia đang tán gẫu, cửa bếp đột nhiên bị người đẩy ra, sau đó bọn họ liền thấy cậu con trai ngồi cạnh cửa sổ lúc nãy đứng ngay trước cửa, lạnh mặt hỏi: “Đánh cái gì?”
Nhất thời cả hai đều ngẩn người, tỉnh táo lại mới trả lời: “Đánh nhau hả… Ở bên khu thương mại ấy, bên đấy có người tới làm loạn, cả đám kéo đến, chắc là định đánh người.”
Chu Đại Lôi vừa ăn được hai thìa cơm, đã bị ông chủ Tạ trông khá nóng nảy túm lấy cổ áo kéo ra ngoài, vừa ra khỏi tiệm, hắn vẫn còn đang hoang mang không hiểu gì: “Sao đấy? Trong cơm có cứt à?”
“Vừa rồi dì Mai nói với mày thế nào,” Tạ Du không buông tay, vừa kéo người vừa hỏi, “Đã nói những gì.”
Từ đường này rồi rẽ phải sang, cứ đi thẳng không lâu là đến khu thương mại.
Chu Đại Lôi đến giờ mới thấy bất thường, nhớ lại nói: “Bây giờ dì tạm có chút việc, có khi tối mới về được? Không có gì cả.”
Bây giờ nghĩ một lúc, giọng điệu đồng chí Hứa Diễm Mai nghe quá ôn hòa, trước kia xe hàng chỉ cần đến muộn nửa tiếng, cô đã có thể mắng đến nửa giờ không lặp một từ, hôm nay không những không hề tỏ ra bực bội vì thời gian quý báu bị chậm trễ, trái lại còn hết sức bình tĩnh.
Tạ Du buông tay ra: “Đi.”
“Hả?”
“Đi qua xem thế nào.”
“…”
Hạ Triều nhìn hướng dẫn chỉ đường trên điện thoại, đổi hai tuyến xe mới tới được địa điểm giống với ảnh chụp trong vòng bạn bè của người nào đó. Mới vừa xuống khỏi xe, đã bị một cái hố to trên đường làm cho không biết đặt chân vào đâu.
Dọc đường Hạ Triều trò chuyện vui vẻ với một ông cụ, xuống xe ông cụ kia còn định mời hắn qua nhà ngồi chơi một lúc.
“Không được rồi ạ,” Hạ Triều rất ngạc nhiên với sự nhiệt tình của người dân nơi này, từ chối, “Cháu còn có việc.”
Ông cụ vẫn còn níu kéo không thôi: “Việc gì mà vội thế, cứ qua uống miếng nước đã.”
Hạ Triều cười cười: “Tìm người, một người rất quan trọng ạ.”
Hạ Triều không thể nói là do tự mình nhất thời xúc động được, lúc sáng sau khi nhận được tin nhắn kia, hắn phải kìm chế mãi mới không lao ra sân chạy vòng quanh, nhưng cõi lòng không nhịn được mà muốn chạy đi tìm người.
Muốn gặp cậu ấy.
Rất rất muốn.
Thế nhưng Hạ Triều đi xung quanh mấy vòng, mới nhận ra mình không tìm được nơi đó, không biết nhà anh bạn trong đồn cảnh sát ngày trước ở đâu, ngay cả tên họ người ta là gì hắn cũng không nhớ rõ.
Lúc Tạ Du nhận điện thoại của Hạ Triều, người còn đang ở cổng khu thương mại. Một đám người bọn cậu, đối diện một hàng những tên đầu gấu mặt mày bặm trợn trái Thanh Long phải Bạch Hổ, thế trận giương cung bạt kiếm.
Hạ Triều còn chưa lên tiếng, Tạ Du cầm cây côn trong tay nói: “Bây giờ không rảnh, chờ tôi đánh xong rồi nói.”
Tạ Du: 🙂
(1) Gaijiaofan: một loại thức ăn nhanh điển hình của Trung Quốc bao gồm gạo và cá, thịt, rau hoặc các thành phần khác, được phục vụ trên một cái đĩa hoặc trong một cái bát. Các món ăn có thể vừa được nấu chín hoặc đã nấu trước đó (GG).
Danh sách chương