Sau khi hết tiết tự học buổi tối, Hạ Triều bám theo Tạ Du về ký túc xá.
Hắn còn định vươn tay trái túm lấy Vạn Đạt, ý muốn Tạ Du với Vạn Đạt mỗi đứa kẹp sát một bên, nhưng Vạn Đạt rất tự giác né tránh: “Thế này không hay lắm đâu, hai cậu cứ tương thân tương ái với nhau là được rồi.”
Tạ Du khá bực bội: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy bọn tôi tương thân tương ái?”
Vạn Đạt thầm nói, cả hai mắt đều thấy đó.
Cậu ta ngó bộ dáng Hạ Triều như thể sắp dính chặt cả người vào Tạ Du, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Có muốn đến phòng tôi chơi game offline không?”
“Không muốn.”
“Tối nay có trận bóng đấy, có hứng thú không?”
“Không có.”
Về tới cửa phòng, Tạ Du cầm chìa khóa mở cửa, Hạ Triều vẫn chưa chịu từ bỏ, mặt dày hỏi: “Sắp thi tháng rồi, hay là cùng ôn tập đi?”
Tạ Du không buồn trả lời, tàn nhẫn đóng sầm cửa.
“…”
Tạ Du nói chuyện với Chu Đại Lôi xong, nhìn đồng hồ, đúng lúc nửa đêm.
Tiếng gõ cửa luôn luôn xuất hiện vào khoảng thời gian tầm 12:30 như vừa nãy, mỗi đêm lại gõ cửa một tầng khác nhau, nhưng cơ bản đều tập trung từ tầng một tới tầng ba. Có lẽ “nó” cũng ngại phiền phức, không muốn đi lên trên, tạm thời tầng bốn trở lên nằm trong phạm vi an toàn.
Nếu thật sự có người giả thần giả quỷ, người này đêm hôm không ngủ cũng thật sự quá nghị lực.
Tạ Du tiện tay cầm bộ đề tiếng Anh, lúc ra mở cửa, tiếng gõ cửa đã ngừng lại, trên hành lang vắng lặng không một bóng người.
Đèn cảm ứng có vẻ chập chờn, lúc bật lúc tắt, ánh sáng thì leo lét.
Tạ Du gõ cửa phòng đối diện, lại nghe thấy tiếng đồ vật gì đó bên trong bị ném tới, đập vào cánh cửa, sau đó là giọng nói của Hạ Triều, nghe chừng suy sụp lắm rồi: “Không để yên hả, thử gõ một cái nữa xem nào!”
“…”
Tạ Du gõ cửa thêm hai cái nữa.
Gõ xong, nhận thấy bên trong im bặt.
Hạ Triều bọc lấy chăn mền, cầm điện thoại trong tay, lòng thầm chửi một vạn câu “** má”.
Chỉ tiện đà mắng thế thôi mà nó thật sự nghe hiểu được tiếng người.
Còn dám ra điều thị uy với hắn.
Tạ Du chờ một lúc lâu, loại trừ khả năng tên kia đang tìm thứ gì làm vũ khí để chuẩn bị xông ra cửa đánh một trận, thỏa hiệp nói: “Mở cửa, là tôi, ông nội cậu đây.”
Nửa phút sau cửa mở.
Hạ Triều ra mở cửa trong tạo hình hết sức vân đạm phong khinh, biểu hiện không chê vào đâu được: “Sao cậu lại qua đây?”
Tạ Du hoài nghi có phải cái tên trước mặt này cố tình bới tung tóc hay không, đâu chỉ riêng tóc tai, cổ áo phanh rộng lỏng lẻo cũng rất khả nghi, hốc mắt còn như thể bị dụi quá mạnh, nhìn qua là biết ai đó đã tận lực ngụy trang bản thân cho có vẻ giống người vừa mới tỉnh ngủ.
Hạ Triều không hề phụ sự chờ mong của cậu, hắn tựa người vào khung cửa, lấy tay vuốt vuốt mớ tóc: “…Ầy, tôi đang ngủ.”
Tạ Du nhìn hắn, cảm thấy có hơi đau đầu.
Nếu như có một ngày cái tên Hạ Triều này có phải chết, nhất định sẽ chết bởi nhập diễn quá đà.
Mãi sau, Tạ Du mới mở miệng nói: “Quấy rầy rồi.”
“…”
Hạ Triều không mảy may suy sụp hình tượng: “Ơ?” Sao không giống kịch bản bình thường vậy? Tạ Du cảm thấy có lẽ mình không nên xen vào việc của người khác, cứ để hắn chết quách đi cho xong.
“Nếu đã đánh thức tôi thì phải chịu trách nhiệm chứ,” Hạ Triều nắm lấy người ta không chịu buông tay, thoáng nhìn qua thứ Tạ Du đang cầm, nói tiếp, “… Đề ôn tiếng Anh? Tìm tôi làm bài tập sao? Được chứ được chứ, đừng khách khí, bài nào cậu không làm được nhất định tôi cũng không làm được, tuyệt đối sẽ không chế nhạo cậu đâu.”
Hạ Triều: “Cậu cứ yên tâm mà ôn tập với tôi.”
Cậu cút luôn cho tôi nhờ.
Tạ Du nghĩ thầm trong lòng, không nói ra miệng.
Phòng ký túc của Hạ Triều trông cũng khá sáng sủa.
Học kỳ này hắn mới vào ở, đồ đạc không nhiều lắm, nhìn có vẻ trống trải. Mới đầu Tạ Du còn cho rằng hắn thuộc thành phần chỉ giỏi bày chứ không dọn dẹp bao giờ, nhưng giờ đây nhìn qua mới cảm thấy thật bất ngờ.
Hạ Triều xếp gọn quần áo treo trên ghế, sau đó vỗ vỗ thành ghế, nói: “Ngồi đi.”
Trong phòng chỉ có một cái ghế, Hạ Triều ngồi trên giường, co chân lên, vừa vặn tựa vào góc bàn, hai người miễn cưỡng có thể rúc lại một chỗ xem đề thi.
“Đợi một chút, tôi tìm bút đã.” Hạ Triều nói xong giẫm dép lê sải bước xuống giường.
Tạ Du mở đề thi đặt lên bàn, mượn ánh sáng le lói của đèn bàn nhìn chồng sách giáo khoa mới tinh xếp trong góc, chắc hẳn từ lúc phát tới giờ hầu như chưa được động vào. Bên phải sách giáo khoa là một cái hộp sắt đựng đầy nhóc kẹo que.
… Đam mê kiểu gì không biết.
Tạ Du quay đầu, vô tình nhìn thấy điện thoại vừa nãy Hạ Triều để lên bàn, màn hình điện thoại vẫn đang sáng.
Trên màn hình là mấy chữ to tướng đập vào mắt.
– Bách khoa trừ quỷ trong dân gian.
Hạ Triều tìm mãi mới được hai cái bút, Tạ Du cầm lấy, kỳ thật cậu cũng không rõ lấy trình độ tiếng Anh của Hạ Triều cùng “trình độ hiện tại” của mình, liệu hai đứa cầm bút có giải quyết được vấn đề gì không.
Làm như sẽ giải được đề thật không bằng.
“Bắt đầu từ bài nào bây giờ?” Hạ Triều cắn nắp bút, ngậm vào miệng hỏi.
Tạ Du: “Cậu chọn đi.”
Hạ Triều chọn một vòng, rất có tư thái dạo hậu cung tuyển phi tần: “Cái này nhé.”
Tạ Du không có ý kiến, còn Hạ Triều thì nhìn chằm chằm cái đề kia nửa ngày, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Du nhớ tới biểu hiện của tên này trong tiết tiếng Anh: “Bỏ qua, lựa bài tiếp theo?”
Hạ Triều hoàn toàn không nghe ra ý tứ trào phúng trong câu nói này, vui vẻ đồng ý: “Tôi thấy được đấy, đọc tiếp xem nào.”
Tạ Du: “…”
Tốc độ của Hạ Triều khá nhanh, bọn họ căn bản không động bút, cứ như vậy ngồi lật đề thi.
“Làm đọc hiểu đi,” Hạ Triều nói, “Cái này có vẻ dễ, tin tôi đi, chỉ cần có chút ngữ cảm là có thể đoán được.”
Sự tự tin của Hạ Triều mạnh mẽ như thể muốn trào ra, ập vào mặt Tạ Du.
“Cậu có ngữ cảm sao?”
Hạ Triều nói: “Có chứ. Cứ ba ngắn một dài thì lựa đáp án dài nhất, chính là ngữ cảm đấy còn gì.”
Cuối cùng chính Hạ Triều cũng cảm thấy làm như vậy quá qua loa – đương nhiên cũng có thể do lo lắng nếu với tốc độ này thì hắn chỉ còn cách ôm bách khoa trừ quỷ vượt qua một đêm dài đằng đẵng, thế là đề nghị giải đề thật nghiêm chỉnh.
“Đầu tiên là cảm thụ ý đồ của người ra đề,” Hạ Triều mở trang Baidu dịch, dò từng từ một, “Cứ tra nghĩa trước đã.”
Hai người phân công mỗi người phụ trách dịch một đoạn.
Những từ tiếng Anh kia có đọc ngược Tạ Du cũng thuộc nằm lòng, giờ này lại phải giả vờ giả vịt. Cậu bắt đầu ngẫm nghĩ rốt cuộc là do cái tên bên cạnh mình quá thiểu năng, hay là tại mình ngụy trang chưa đủ.
Mẹ nó chẳng lẽ đây mới đúng là thế giới của mấy đứa học kém?
Tạ Du quay sang nhìn Hạ Triều đang xiên xẹo ngồi trên giường, thỉnh thoảng cắn cắn nắp bút.
“Ông ta, viết thư cho người bạn ở Mỹ kể về văn hóa và đặc trưng của Trung Quốc,” Hạ Triều dịch, “Trường Thành, kiến trúc mang tính biểu tượng của Trung Quốc, ừm… Muốn ông ta đến thăm Trường Thành, đến Trung Quốc.”
“…”
Hạ Triều nhìn bản dịch mà đọc một cách không hề có logic.
Tạ Du thoáng chốc thất thần, cầm bút, cậu tự dưng nhớ lại cái ngày đầu tiên đặt chân vào cửa Chung gia.
Chung Kiệt trực tiếp đập vỡ đồ đạc, không nói hai lời xoay người phóng lên lầu, Chung Quốc Phi đuổi theo, hai cha con trò chuyện trong thư phòng thật lâu, sau đó Chung Kiệt bất đắc dĩ đi xuống, bốn người ăn một bữa cơm trong tình cảnh hết sức xấu hổ.
Chung Quốc Phi thực sự đối xử rất tốt với Cố Tuyết Lam, cậu cũng tin tưởng hai người bọn họ thật lòng với nhau.
Nhưng đó là tình cảm của Chung Quốc Phi dành cho Cố Tuyết Lam.
Cũng không có nghĩa rằng Tạ Du có thể được hưởng ké một phần nhỏ nào.
“Thằng bé Chung Kiệt này rất hiếu thắng, làm gì cũng muốn tốt hơn người khác.” Lúc Chung Quốc Phi tìm Tạ Du nói chuyện, trong mắt mang theo kiêu ngạo xen lẫn muộn phiền: “Nhất là sau khi mẹ nó qua đời, nó vẫn luôn không yên lòng.”
Lời nói của Chung Quốc Phi đầy thâm thúy, Tạ Du đâu phải đồ đần, ẩn ý này quá rõ ràng.
Đến ngày kết hôn, Cố Tuyết Lam vô cùng cao hứng. Từ khi Tạ Giang quăng lại món nợ cho bọn họ, mười năm ròng rã này hai mẹ con luôn phải tìm chỗ để trốn nợ, vì sống quá khổ cực, Tạ Du chưa bao giờ nhìn thấy mẹ cười tươi đến vậy.
Cố Tuyết Lam mặc áo cưới đứng trước tấm gương chạm sàn, có vẻ thẹn thùng: “Em mặc như này…”
Chung Quốc Phi ôm lấy cô từ phía sau: “Rất đẹp.”
Ngày đó Tạ Du trốn trong nhà vệ sinh rút một điếu thuốc.
“Xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng không biết sao lại bám được vào lão Chung, người phụ nữ này không đơn giản đâu.”
“Tôi thấy đứa bé mà cô ta mang theo mới không đơn giản.” Có tiếng người khác cất lên, “Nếu tư chất tầm tầm thì tốt, nếu không… Ai biết rồi nó sẽ có âm mưu gì.”
“Chẳng có lẽ?”
“Gia sản của Chung gia lớn như vậy, có thể bây giờ chưa có ý nghĩ đấy, đâu có nghĩa sau này sẽ không. Nhìn Hoàng gia mà xem, nhà bọn họ cũng vậy đó, đứa con rơi kia bình thường cũng giả bộ ngoan ngoãn, ai ngờ cuối cùng tự dưng gây sự, đòi tranh giành công ty đấy thôi.”
“Hoàng gia?”
“Mấy người không biết sao? Lúc trước còn lôi kéo được mấy cổ đông… ”
“Thế nên bài này chắc chắc là B!”
Hạ Triều tràn đầy tự tin chọn được đáp án, ngoáy một vòng tròn như đống phân, hắn khoanh đáp án xong rồi cong ngón tay búng trán Tạ Du: “Này, nghĩ gì thế.”
Tạ Du hoàn hồn, cúi đầu nhìn mấy dấu khoanh tròn kia.
Tên Hạ Triều này dò dẫm nửa tiếng trên Baidu dịch… Thế mà vẫn chọn sai.
Hắn còn định vươn tay trái túm lấy Vạn Đạt, ý muốn Tạ Du với Vạn Đạt mỗi đứa kẹp sát một bên, nhưng Vạn Đạt rất tự giác né tránh: “Thế này không hay lắm đâu, hai cậu cứ tương thân tương ái với nhau là được rồi.”
Tạ Du khá bực bội: “Con mắt nào của cậu nhìn thấy bọn tôi tương thân tương ái?”
Vạn Đạt thầm nói, cả hai mắt đều thấy đó.
Cậu ta ngó bộ dáng Hạ Triều như thể sắp dính chặt cả người vào Tạ Du, cuối cùng vẫn không nói gì.
“Có muốn đến phòng tôi chơi game offline không?”
“Không muốn.”
“Tối nay có trận bóng đấy, có hứng thú không?”
“Không có.”
Về tới cửa phòng, Tạ Du cầm chìa khóa mở cửa, Hạ Triều vẫn chưa chịu từ bỏ, mặt dày hỏi: “Sắp thi tháng rồi, hay là cùng ôn tập đi?”
Tạ Du không buồn trả lời, tàn nhẫn đóng sầm cửa.
“…”
Tạ Du nói chuyện với Chu Đại Lôi xong, nhìn đồng hồ, đúng lúc nửa đêm.
Tiếng gõ cửa luôn luôn xuất hiện vào khoảng thời gian tầm 12:30 như vừa nãy, mỗi đêm lại gõ cửa một tầng khác nhau, nhưng cơ bản đều tập trung từ tầng một tới tầng ba. Có lẽ “nó” cũng ngại phiền phức, không muốn đi lên trên, tạm thời tầng bốn trở lên nằm trong phạm vi an toàn.
Nếu thật sự có người giả thần giả quỷ, người này đêm hôm không ngủ cũng thật sự quá nghị lực.
Tạ Du tiện tay cầm bộ đề tiếng Anh, lúc ra mở cửa, tiếng gõ cửa đã ngừng lại, trên hành lang vắng lặng không một bóng người.
Đèn cảm ứng có vẻ chập chờn, lúc bật lúc tắt, ánh sáng thì leo lét.
Tạ Du gõ cửa phòng đối diện, lại nghe thấy tiếng đồ vật gì đó bên trong bị ném tới, đập vào cánh cửa, sau đó là giọng nói của Hạ Triều, nghe chừng suy sụp lắm rồi: “Không để yên hả, thử gõ một cái nữa xem nào!”
“…”
Tạ Du gõ cửa thêm hai cái nữa.
Gõ xong, nhận thấy bên trong im bặt.
Hạ Triều bọc lấy chăn mền, cầm điện thoại trong tay, lòng thầm chửi một vạn câu “** má”.
Chỉ tiện đà mắng thế thôi mà nó thật sự nghe hiểu được tiếng người.
Còn dám ra điều thị uy với hắn.
Tạ Du chờ một lúc lâu, loại trừ khả năng tên kia đang tìm thứ gì làm vũ khí để chuẩn bị xông ra cửa đánh một trận, thỏa hiệp nói: “Mở cửa, là tôi, ông nội cậu đây.”
Nửa phút sau cửa mở.
Hạ Triều ra mở cửa trong tạo hình hết sức vân đạm phong khinh, biểu hiện không chê vào đâu được: “Sao cậu lại qua đây?”
Tạ Du hoài nghi có phải cái tên trước mặt này cố tình bới tung tóc hay không, đâu chỉ riêng tóc tai, cổ áo phanh rộng lỏng lẻo cũng rất khả nghi, hốc mắt còn như thể bị dụi quá mạnh, nhìn qua là biết ai đó đã tận lực ngụy trang bản thân cho có vẻ giống người vừa mới tỉnh ngủ.
Hạ Triều không hề phụ sự chờ mong của cậu, hắn tựa người vào khung cửa, lấy tay vuốt vuốt mớ tóc: “…Ầy, tôi đang ngủ.”
Tạ Du nhìn hắn, cảm thấy có hơi đau đầu.
Nếu như có một ngày cái tên Hạ Triều này có phải chết, nhất định sẽ chết bởi nhập diễn quá đà.
Mãi sau, Tạ Du mới mở miệng nói: “Quấy rầy rồi.”
“…”
Hạ Triều không mảy may suy sụp hình tượng: “Ơ?” Sao không giống kịch bản bình thường vậy? Tạ Du cảm thấy có lẽ mình không nên xen vào việc của người khác, cứ để hắn chết quách đi cho xong.
“Nếu đã đánh thức tôi thì phải chịu trách nhiệm chứ,” Hạ Triều nắm lấy người ta không chịu buông tay, thoáng nhìn qua thứ Tạ Du đang cầm, nói tiếp, “… Đề ôn tiếng Anh? Tìm tôi làm bài tập sao? Được chứ được chứ, đừng khách khí, bài nào cậu không làm được nhất định tôi cũng không làm được, tuyệt đối sẽ không chế nhạo cậu đâu.”
Hạ Triều: “Cậu cứ yên tâm mà ôn tập với tôi.”
Cậu cút luôn cho tôi nhờ.
Tạ Du nghĩ thầm trong lòng, không nói ra miệng.
Phòng ký túc của Hạ Triều trông cũng khá sáng sủa.
Học kỳ này hắn mới vào ở, đồ đạc không nhiều lắm, nhìn có vẻ trống trải. Mới đầu Tạ Du còn cho rằng hắn thuộc thành phần chỉ giỏi bày chứ không dọn dẹp bao giờ, nhưng giờ đây nhìn qua mới cảm thấy thật bất ngờ.
Hạ Triều xếp gọn quần áo treo trên ghế, sau đó vỗ vỗ thành ghế, nói: “Ngồi đi.”
Trong phòng chỉ có một cái ghế, Hạ Triều ngồi trên giường, co chân lên, vừa vặn tựa vào góc bàn, hai người miễn cưỡng có thể rúc lại một chỗ xem đề thi.
“Đợi một chút, tôi tìm bút đã.” Hạ Triều nói xong giẫm dép lê sải bước xuống giường.
Tạ Du mở đề thi đặt lên bàn, mượn ánh sáng le lói của đèn bàn nhìn chồng sách giáo khoa mới tinh xếp trong góc, chắc hẳn từ lúc phát tới giờ hầu như chưa được động vào. Bên phải sách giáo khoa là một cái hộp sắt đựng đầy nhóc kẹo que.
… Đam mê kiểu gì không biết.
Tạ Du quay đầu, vô tình nhìn thấy điện thoại vừa nãy Hạ Triều để lên bàn, màn hình điện thoại vẫn đang sáng.
Trên màn hình là mấy chữ to tướng đập vào mắt.
– Bách khoa trừ quỷ trong dân gian.
Hạ Triều tìm mãi mới được hai cái bút, Tạ Du cầm lấy, kỳ thật cậu cũng không rõ lấy trình độ tiếng Anh của Hạ Triều cùng “trình độ hiện tại” của mình, liệu hai đứa cầm bút có giải quyết được vấn đề gì không.
Làm như sẽ giải được đề thật không bằng.
“Bắt đầu từ bài nào bây giờ?” Hạ Triều cắn nắp bút, ngậm vào miệng hỏi.
Tạ Du: “Cậu chọn đi.”
Hạ Triều chọn một vòng, rất có tư thái dạo hậu cung tuyển phi tần: “Cái này nhé.”
Tạ Du không có ý kiến, còn Hạ Triều thì nhìn chằm chằm cái đề kia nửa ngày, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Du nhớ tới biểu hiện của tên này trong tiết tiếng Anh: “Bỏ qua, lựa bài tiếp theo?”
Hạ Triều hoàn toàn không nghe ra ý tứ trào phúng trong câu nói này, vui vẻ đồng ý: “Tôi thấy được đấy, đọc tiếp xem nào.”
Tạ Du: “…”
Tốc độ của Hạ Triều khá nhanh, bọn họ căn bản không động bút, cứ như vậy ngồi lật đề thi.
“Làm đọc hiểu đi,” Hạ Triều nói, “Cái này có vẻ dễ, tin tôi đi, chỉ cần có chút ngữ cảm là có thể đoán được.”
Sự tự tin của Hạ Triều mạnh mẽ như thể muốn trào ra, ập vào mặt Tạ Du.
“Cậu có ngữ cảm sao?”
Hạ Triều nói: “Có chứ. Cứ ba ngắn một dài thì lựa đáp án dài nhất, chính là ngữ cảm đấy còn gì.”
Cuối cùng chính Hạ Triều cũng cảm thấy làm như vậy quá qua loa – đương nhiên cũng có thể do lo lắng nếu với tốc độ này thì hắn chỉ còn cách ôm bách khoa trừ quỷ vượt qua một đêm dài đằng đẵng, thế là đề nghị giải đề thật nghiêm chỉnh.
“Đầu tiên là cảm thụ ý đồ của người ra đề,” Hạ Triều mở trang Baidu dịch, dò từng từ một, “Cứ tra nghĩa trước đã.”
Hai người phân công mỗi người phụ trách dịch một đoạn.
Những từ tiếng Anh kia có đọc ngược Tạ Du cũng thuộc nằm lòng, giờ này lại phải giả vờ giả vịt. Cậu bắt đầu ngẫm nghĩ rốt cuộc là do cái tên bên cạnh mình quá thiểu năng, hay là tại mình ngụy trang chưa đủ.
Mẹ nó chẳng lẽ đây mới đúng là thế giới của mấy đứa học kém?
Tạ Du quay sang nhìn Hạ Triều đang xiên xẹo ngồi trên giường, thỉnh thoảng cắn cắn nắp bút.
“Ông ta, viết thư cho người bạn ở Mỹ kể về văn hóa và đặc trưng của Trung Quốc,” Hạ Triều dịch, “Trường Thành, kiến trúc mang tính biểu tượng của Trung Quốc, ừm… Muốn ông ta đến thăm Trường Thành, đến Trung Quốc.”
“…”
Hạ Triều nhìn bản dịch mà đọc một cách không hề có logic.
Tạ Du thoáng chốc thất thần, cầm bút, cậu tự dưng nhớ lại cái ngày đầu tiên đặt chân vào cửa Chung gia.
Chung Kiệt trực tiếp đập vỡ đồ đạc, không nói hai lời xoay người phóng lên lầu, Chung Quốc Phi đuổi theo, hai cha con trò chuyện trong thư phòng thật lâu, sau đó Chung Kiệt bất đắc dĩ đi xuống, bốn người ăn một bữa cơm trong tình cảnh hết sức xấu hổ.
Chung Quốc Phi thực sự đối xử rất tốt với Cố Tuyết Lam, cậu cũng tin tưởng hai người bọn họ thật lòng với nhau.
Nhưng đó là tình cảm của Chung Quốc Phi dành cho Cố Tuyết Lam.
Cũng không có nghĩa rằng Tạ Du có thể được hưởng ké một phần nhỏ nào.
“Thằng bé Chung Kiệt này rất hiếu thắng, làm gì cũng muốn tốt hơn người khác.” Lúc Chung Quốc Phi tìm Tạ Du nói chuyện, trong mắt mang theo kiêu ngạo xen lẫn muộn phiền: “Nhất là sau khi mẹ nó qua đời, nó vẫn luôn không yên lòng.”
Lời nói của Chung Quốc Phi đầy thâm thúy, Tạ Du đâu phải đồ đần, ẩn ý này quá rõ ràng.
Đến ngày kết hôn, Cố Tuyết Lam vô cùng cao hứng. Từ khi Tạ Giang quăng lại món nợ cho bọn họ, mười năm ròng rã này hai mẹ con luôn phải tìm chỗ để trốn nợ, vì sống quá khổ cực, Tạ Du chưa bao giờ nhìn thấy mẹ cười tươi đến vậy.
Cố Tuyết Lam mặc áo cưới đứng trước tấm gương chạm sàn, có vẻ thẹn thùng: “Em mặc như này…”
Chung Quốc Phi ôm lấy cô từ phía sau: “Rất đẹp.”
Ngày đó Tạ Du trốn trong nhà vệ sinh rút một điếu thuốc.
“Xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng không biết sao lại bám được vào lão Chung, người phụ nữ này không đơn giản đâu.”
“Tôi thấy đứa bé mà cô ta mang theo mới không đơn giản.” Có tiếng người khác cất lên, “Nếu tư chất tầm tầm thì tốt, nếu không… Ai biết rồi nó sẽ có âm mưu gì.”
“Chẳng có lẽ?”
“Gia sản của Chung gia lớn như vậy, có thể bây giờ chưa có ý nghĩ đấy, đâu có nghĩa sau này sẽ không. Nhìn Hoàng gia mà xem, nhà bọn họ cũng vậy đó, đứa con rơi kia bình thường cũng giả bộ ngoan ngoãn, ai ngờ cuối cùng tự dưng gây sự, đòi tranh giành công ty đấy thôi.”
“Hoàng gia?”
“Mấy người không biết sao? Lúc trước còn lôi kéo được mấy cổ đông… ”
“Thế nên bài này chắc chắc là B!”
Hạ Triều tràn đầy tự tin chọn được đáp án, ngoáy một vòng tròn như đống phân, hắn khoanh đáp án xong rồi cong ngón tay búng trán Tạ Du: “Này, nghĩ gì thế.”
Tạ Du hoàn hồn, cúi đầu nhìn mấy dấu khoanh tròn kia.
Tên Hạ Triều này dò dẫm nửa tiếng trên Baidu dịch… Thế mà vẫn chọn sai.
Danh sách chương