Trước thềm kì thi tuyển sinh đại học, bất kể là lớp thực nghiệm hay lớp thường cũng đều điên cuồng vùi đầu làm đề thi. Hai ngày một bài nhỏ, ba ngày một bài lớn, ai nấy đã dần bước vào trạng thái tê liệt. Cố Khinh Chu bước ra khỏi phòng giáo viên, trên tay cầm một chồng bài kiểm tra cao xấp xỉ chạm cằm.
Cậu đi dọc hành lang về lớp, đứng trước cửa lia mắt nhìn quanh phòng. Đa số mọi người đều đang ngủ, thiểu số còn lại ngáp ngắn ngáp dài, không bao lâu nữa sẽ chìm vào cõi mộng. Chỉ còn lại vài người ngồi học thuộc từ vựng tiếng Anh.
Một nam sinh loắt choắt ngồi hàng đầu trông thấy Cố Khinh Chu, bèn giở giọng đầy ghen tị: “Lớp phó học tập ơi, thầy Lưu vừa tìm cậu làm gì ấy. Nghe bảo thầy định chuyển cậu vào lớp thực nghiệm đúng không?”
Cố Khinh Chu không đáp. Lúc nào cậu cũng quái gở khó ưa như thế. Cậu thả chồng giấy xuống bàn giáo viên khiến lớp bụi phía dưới bốc lên, sau đó đi xuống cuối lớp, vóc dáng thẳng tắp trong bộ đồng phục màu xanh trắng.
Ở bàn cuối cạnh cửa sổ, có một cậu trai đang úp mặt nằm sấp, đội áo đầu phục lên đầu ngủ say sưa. Trên áo vẽ vài hình thù nguệch ngoạc bằng bút mực đã hơi phai màu vì giặt giũ.
Cố Khinh Chu ngồi xuống cạnh hắn, cố tình kéo lê ghế tạo ra một tràng âm thanh đủ để đánh thức đối phương, tiếc rằng người kia vẫn mê man không tỉnh.
Cố Khinh Chu cầm bút mực lên xoay một vòng, đá vào gầm bàn hắn: “Dậy đi, sắp kiểm tra rồi.”
Cậu thiếu niên kia vẫn phớt lờ, rúc vào áo ngủ tiếp, chẳng biết nói mơ hay nói thật: “Tra tra con mẹ nó!”
Cố Khinh Chu thẳng tay giật áo đồng phục của hắn xuống, một mái tóc đen bù xù lộ ra: “Kết quả lần này sẽ gửi về cho phụ huynh đấy.”
Cuối cùng Giang Nhứ cũng chịu dậy. Hắn chậm rãi mở mắt ngẩng đầu, khuôn mặt lơ mơ buồn ngủ ít đi vài phần sắc bén so với bình thường, nom hệt một con mèo to béo uể oải: “Lát nữa cho tôi mượn bài chép.”
Hắn đề xuất: “Ghi ra giấy đưa tôi.”
Cây bút mực trên tay Cố Khinh Chu xoay vài vòng rồi dừng lại: “Được. Nhưng giờ tự học buổi tối cậu phải ở lại nghe giảng.”
Giang Nhứ ngáp một cái, ôm đầu nhìn người kia, có lẽ vì thấy Cố Khinh Chu quá phiền phức. Hắn quay mặt trông ra cửa sổ: “Mình cậu hiểu bài thôi không được à?”
Cố Khinh Chu chực mở miệng nhưng chuông vào tiết đã reo. Thầy Lưu chủ nhiệm lớp ưỡn cái bụng bia ục ịch bước vào. Bên nách thầy kẹp giáo án, tay phải cầm cốc trà khổng lồ trứ danh, quanh rìa cốc đã hơi bong tróc.
Lớp học ồn ào trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, tuy đâu đó vẫn có tiếng nói chuyện xì xào. Thầy Lưu dạy Ngữ văn, bình thường rất hiền nên cũng chẳng để ý, chỉ cầm chồng bài kiểm tra đã chấm điểm đặt trên bàn rồi lật lên xem. Thầy nhấp một ngụm trà, hắng giọng nói: “Kết quả bài kiểm tra lần trước có rồi đây, thầy đã thức cả đêm chữa bài cho các em. Lộ Diêu có tiến bộ rất lớn, Trương Bân Bân cũng đã lọt vào tốp một trăm. Mong rằng các em có thể bứt lên vào phút cuối.”
Không hiểu sao thầy lại vừa nói vừa nhìn Cố Khinh Chu, sau đó mới bắt đầu trả bài kiểm tra: “Đứng hạng nhất vẫn là Cố Khinh Chu, thành tích ổn định lắm, tiếp tục phát huy nhé. Đứng thứ hai là Mưu Nghệ, em phải gắng kéo điểm thêm chút nữa, vẫn bị hạng nhất bỏ xa đấy. Lộ Diêu đứng thứ ba, thứ tư là Giang Nhứ…
Vừa dứt lời, thầy Lưu chợt nhướng cao đôi mày, đọc lại bài kiểm tra như muốn xác nhận xem có phải mình đã chấm điểm sai. Đoạn, thầy nhìn thẳng về phía dãy bàn cuối lớp: “Giang Nhứ, em đứng thứ tư toàn lớp?”
Đây là câu hỏi, không phải câu trần thuật.
Xung quanh vang dậy tiếng cười, tất cả đổ dồn mắt ngó sang khiến đầu Cố Khinh Chu bắt đầu nhức nhối. Cơ bản là cậu đâu ngờ được Giang Nhứ lại cứ thế chép nguyên đáp án mà không chịu thay đổi. Thình lình vọt lên hạng tư trong khi xưa nay thành tích toàn đội sổ, nói ra ai mà tin cho đành.
Vốn tính vô lo vô nghĩ, Giang Nhứ chỉ cảm thấy rất vui. Trước ánh nhìn của thầy Lưu, hắn ghìm lại nụ cười, nhẹ gật đầu: “Cảm ơn thầy ạ, em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Thầy Lưu thấy hắn không nghe ra ý mình thì dằn cốc trà xuống bàn, chống nạnh đi qua đi lại mấy vòng mới sắp xếp xong câu chữ lời nói: “Một số em có thành tích tương đối bất ổn. Chẳng hạn như Giang Nhứ, kết quả của em chủ yếu phụ thuộc vào trình độ của bạn cùng bàn. Tuy nhiên lúc thi đại học bạn cùng bàn sẽ không ngồi cạnh em đâu.”
Những lời này chẳng khác nào chỉ mặt điểm tên Giang Nhứ chép bài Cố Khinh Chu, trong lòng ai nấy đều biết rõ như vậy.
Giang Nhứ không quan tâm, miễn hắn có kết quả giao nộp cho mẹ là được. Hắn vuốt tóc, khoác vai Cố Khinh Chu cười he he: “Trời ạ, đáp án của cậu chuẩn quá mức rồi, thế nào mà lại đúng hết cơ chứ? Biết thế tôi đã làm khác đi một ít.”
Hắn mặc một chiếc áo phông trắng còn thoảng hương nước giặt, cánh tay thon dài mà rắn rỏi hờ hững đặt lên bờ vai gầy gò của Cố Khinh Chu. Vừa nói, hắn vừa thuận tay kéo tóc cậu, âm thầm biểu lộ vẻ thân mật.
Cũng chỉ có lúc này Cố Khinh Chu mới xác nhận, người ngồi bên cạnh đúng là bạn trai mình.
Hai thiếu niên.
Hai thằng con trai.
Tiếc thay độ ấm vừa chạm tới vai cậu đã biến mất, Giang Nhứ rất nhanh chóng thu tay về. Cố Khinh Chu ngoảnh đầu sang phía hắn nhưng bị lóa mắt bởi ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ. Thầy Lưu chủ nhiệm cất giọng trong tiếng ve ran ồn ĩ: “Các em tách bàn ra, hôm nay sẽ làm bài kiểm tra toàn diện. Mau mau mau, càng lề mề thì giờ về sẽ càng muộn thôi.”
Do ngồi mé ngoài nên Cố Khinh Chu đành đứng dậy kéo bàn lùi ra. Thầy Lưu đứng trên bục giảng, lên tiếng nói: “Cố Khinh Chu, xích ra ngoài thêm đi, em vẫn quá gần Giang Nhứ.”
Nếu kê thêm bàn không phiền phức đến thế thì hẳn thầy còn muốn cho Cố Khinh Chu ngồi trên bục giảng làm bài.
Nói xong, thầy Lưu đi sang phòng giáo viên lấy đề kiểm tra. Giang Nhứ thoáng thấy thầy rời khỏi, bèn duỗi chân móc vào thanh ngang dưới bàn Cố Khinh Chu, cố gắng kéo về phía mình. Hắn hất hàm với cậu: “Đừng nghe ông ấy, nhích lại gần tôi một chút.”
Cố Khinh Chu nhìn hắn, chẳng biết tại sao lại mỉm cười, sau đó gật đầu: “Được.”
Giang Nhứ cũng cười theo.
Dòm đề kiểm tra vừa phát mà Giang Nhứ thấy còn dài hơn sợi mì ở nhà. Hắn soàn soạt lật ra đóng lại mấy lần rồi miễn cưỡng trải giấy lên bàn, điền tên điền lớp lên phiếu đáp án bằng thứ chữ ẩu tả.
Cố Khinh Chu đọc lướt đề bài một lần, nhận thấy độ khó so với lần trước đã tăng lên đáng kể. Xung quanh cậu, không ít người đang vò đầu bứt tai. Bất giác cậu nhìn sang Giang Nhứ, bắt gặp đối phương vẫn thảnh thơi tự tại bèn thu lại ánh nhìn.
À.
Bất kể đề bài dễ hay khó, đối với Giang Nhứ chẳng có gì khác biệt. Dù sao hắn cũng sẽ không viết gì cả.
Tốc độ giải bài của Cố Khinh Chu rất nhanh. Cậu làm qua một lượt phần trắc nghiệm rồi điền hết đáp án, xé một mẩu giấy nhỏ chép lại. Đang chuẩn bị tuồn cho Giang Nhứ, cậu bỗng nghe thầy Lưu nói vọng xuống từ trên bục giảng: “Từ hôm nay trở đi, chỗ ngồi của cả lớp sẽ được xếp theo thành tích. Kết quả bài kiểm tra lần này là tiêu chuẩn.”
Thi đại học vốn là chiến trường, cớ gì lớp học lại không giống như vậy? Thầy Lưu nói xong, ngồi trên bục giảng im lặng rất lâu mới tiếp tục: “Em nào mắt kém hoặc có nguyên nhân khác thì nói riêng với thầy, thầy sẽ cố gắng hết sức điều chỉnh. Chỉ cần có chí cầu tiến sẽ có thể ngồi trên các dãy bàn đầu.”
Nhưng rất rõ ràng, Giang Nhứ đã không thuộc kiểu học sinh có thành tích tốt, lại càng không thuộc loại học sinh có chí tiến thủ.
Ngòi bút Cố Khinh Chu thoáng chựng lại, thấm ra một vệt mực nhỏ. Cậu tiếp tục viết hết đáp án trắc nghiệm, nhân lúc thầy Lưu không chú ý bèn vo tròn ném qua chỗ Giang Nhứ. Ánh mắt hai bên giao nhau trong một giây ngắn ngủi, sau đó dời qua nơi khác.
Cố Khinh Chu đã hoàn thành phần trắc nghiệm nhưng chẳng rõ vì lẽ gì lại lừng chừng không viết tiếp. Cậu liếc sang bên cạnh, căn cứ vào những mảng tô đen trên giấy kiểm tra của Giang Nhứ để ước tính số câu trả lời, kế đó dùng tẩy xóa đáp án bên mình đi sửa lại.
Bài kiểm tra diễn ra khá lâu, lúc thu bài thì trời đã tối. Cố Khinh Chu không làm phần thi quan trọng phía sau, Giang Nhứ cũng không hỏi cậu. Như mọi lần, thầy Lưu ôm chồng phiếu đáp án căn dặn vài câu rồi cầm cốc trà nguội ngắt bước ra khỏi phòng học.
Các bàn được kéo về gần nhau, không khí sôi nổi lại ngập tràn lớp học. Còn hai mươi phút nữa mới tới giờ tự học buổi tối, rất nhiều người lẻn ra ngoài mua đồ ăn vặt trong khi Giang Nhứ suy sụp nằm vật xuống bàn như thường lệ.
Cố Khinh Chu cầm bài của Giang Nhứ lên ngó qua chút đỉnh, trên đó trắng tinh một màu, còn sạch sẽ hơn cả mặt hắn. Cậu bỏ lại chỗ cũ rồi hỏi: “Cậu đói chưa, tôi mua chút gì cho cậu ăn nhé?”
Giang Nhứ áp nửa mặt xuống bàn, khẽ gật đầu với dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, đưa tay lên vẽ một vòng tròn trong không khí: “Tôi muốn ăn bánh bao áp chảo.”
Cửa hàng bánh bao áp chảo gần nhất nằm ở khu chợ đêm, cách trường không dưới ba dãy phố. Cố Khinh Chu xem thời gian, đồng ý vô điều kiện: “Được.”
Nói đoạn, cậu rời khỏi lớp, chạy như bay xuống tầng.
Giang Nhứ nhìn ra cửa một lát rồi uể oải nhắm mắt, bộ dạng hắn lúc này quả là hình ảnh minh họa đầy đủ và sống động cho bốn chữ “vô tâm vô ý”. Một bạn nữ bàn trên không nhịn được quay đầu lại nói: “Cậu lại sai phái Cố Khinh Chu rồi, cửa hàng bánh bao xa đến thế mà…”
Những lời này chỉ có các bạn nữ dám phát biểu, bởi vì Giang Nhứ không thể đánh con gái. Nếu đổi lại là con trai, không chừng bây giờ đã no đòn.
Giang Nhứ dựng thẳng lưng, chiếc áo khoác trượt trên đầu gối khiến một hộp thuốc lá rơi ra. Hắn tiện tay nhặt nó lên đặt trên bàn, ngả người vào thành ghế, khóe môi cong lên đầy vẻ đểu cáng: “Tôi không sai cậu ta thì chẳng lẽ sai cậu chắc?”
Cô bạn bĩu môi không trả lời.
Thầy giáo thường không quản chặt giờ tự học, hoặc là chữa đề hoặc là để học sinh tự làm bài tập. Cố Khinh Chu về muộn mấy phút. Cậu đi cửa sau vào lớp, túi bánh bao áp chảo trên tay còn nóng ấm nhưng tay áo lại phảng phất hơi gió lành lạnh.
Cậu đưa bánh cho Giang Nhứ rồi vặn nắp chai nước suối trên bàn tu một ngụm, vừa nói vừa thở hổn hển: “Ăn đi kẻo nguội.”
Xong đâu đấy, cậu mở nắp bút, làm tiếp đề ôn tập sáng nay chưa hoàn thành.
Giang Nhứ bất chợt liếc nhìn Cố Khinh Chu, tiếc rằng đối phương đang cắm cúi làm bài nên không phát hiện ra ánh mắt hắn. Giang Nhứ trề môi, ngồi tại chỗ tự ăn một mình. Vỏ bánh giòn xốp, cắn một miếng là nước xúp tràn ra, hương thịt thơm lựng một góc phòng khiến mọi người vô thức nuốt nước bọt.
Ngay đến thầy Lưu đang ngồi trên bục giảng xem lại bài cũng phải ngó xuống. Thầy nâng kính mắt, thấy lại là kẻ gây rối Giang Nhứ thì mất luôn hứng thú mắng mỏ. Thây kệ, mắt không thấy lòng không nghĩ ngợi.
Giang Nhứ ăn một nửa mới nhớ ra Cố Khinh Chu hình như chưa ăn, bèn lấy tay khều rồi gắp một cái bánh bao đưa đến bên miệng cậu, giọng điệu chẳng mấy dịu dàng: “Ăn nhanh nào.”
Cố Khinh Chu đưa mắt nhìn cái bánh trước khi há miệng cắn. Cậu nhai rõ lâu mới nuốt xuống, hai má căng phồng như con chuột hamster.
Giang Nhứ mân mê đôi đũa, trong một tích tắc ấy bỗng phát giác thật ra Cố Khinh Chu trông cũng rất đáng yêu. Thấy đối phương ăn xong bánh bao, hắn lại đút tiếp cái nữa cho cậu, cứ thế cậu một miếng tôi một miếng xử hết sạch chỗ bánh.
Căng cơ bụng chùng cơ mắt, Giang Nhứ buộc túi nilon lại treo cạnh bàn rồi chuẩn bị ngủ. Cố Khinh Chu vui sướng trong lòng nhưng không biểu lộ, bắt gặp hắn lại có xu hướng gục xuống bèn đưa tay kéo dậy: “Để tôi giảng cho cậu mấy câu cơ bản đã, nghe xong rồi hãy ngủ.”
Giang Nhứ ăn no, tâm tình cũng thoải mái, nghe vậy chầm chậm mở mắt, nói giọng đều đều: “Tùy cậu.”
Cố Khinh Chu có một quyển đề thi gồm toàn các đề dành cho Giang Nhứ. Cậu đưa hắn cây bút, hạ giọng bảo: “Tôi xem điểm xét tuyển của đại học C năm ngoái rồi, cậu tăng tốc ôn tập là đủ đạt được, đến lúc đó bọn mình cùng thi.”
Giang Nhứ cảm thấy người kia đúng là dở hơi. Điểm số Cố Khinh Chu là điểm số vào đại học hàng đầu, lại vô duyên vô cớ đi học trường hạng ba, đầu óc chập mạch cũng không chơi kiểu đó. Hắn cầm nắp bút đặt trên bàn đóng lại, không hề cảm kích: “Thôi khỏi.”
Cố Khinh Chu không để ý tới hắn, chỉ khoanh một đề đơn giản cho hắn làm: “Cậu giải thử xem, đừng vội hỏi tôi.”
Cứ như vậy Cố Khinh Chu nhìn hắn chăm chú, bóng cây ngoài cửa sổ và khuôn mặt Giang Nhứ phản chiếu trong mắt cậu. Tiếng ve dần lặng, gió đêm mơn man, hai người ngồi bên nhau bình lặng.
Giang Nhứ chọc ngòi bút xuống bàn rồi khởi sự tính toán mấy đề bài rối rắm kia. Có câu hắn làm được, có câu hắn bỏ qua, người khác trông vào mà phát mệt. Thế nhưng Cố Khinh Chu lại luôn có thể dựa vào tốc độ viết và mấy động tác nho nhỏ của hắn để phân biệt hắn đang thật sự làm bài hay giả vờ.
Giờ tự học buổi tối mau chóng trôi qua. Bóng đêm buông xuống, bạn bè í ới gọi nhau đi về. Giang Nhứ cầm trên tay một quả bóng rổ xoay tới xoay lui, uể oải bước xuống tầng cùng Cố Khinh Chu.
Ngay trước cổng trường có mấy nhóm lưu manh đứng túm năm tụm ba. Đại Hoành cũng nằm trong đám ra phố lang thang ban tối này, trông thấy Giang Nhứ đi tới thì lên tiếng chào: “Ê, đánh bóng rổ không mày?”
Giang Nhứ cầm bóng nện vào ngực gã: “Tao đánh mày cho bóng lộn lên thì có, hôm nay bố phải ngồi giải đề đến ngu cả người đây.”
Đại Hoành bắt được bóng, ném trở về: “Vậy tính chuyện bỏ học giống tao đi, trong đấy học được cái đít gì, chỉ tổ lãng phí thời gian.”
Cố Khinh Chu đứng bên cạnh, nghe vậy liếc nhìn gã rồi nắm chặt tay Giang Nhứ rảo bước rời đi. Người đằng sau cũng chẳng có vẻ gì không vui, chỉ đút một tay vào túi, mở miệng hỏi: “Chạy đi đầu thai hay sao mà vội thế?”
Cậu bèn chậm lại: “Đâu có, tự nhiên tôi nhớ ra hôm nay quên chưa con chó hoang trước cửa nhà ăn.”
Giang Nhứ trề môi: “Chó hoang thì cho ăn làm gì, cậu thừa tiền vậy không bằng nhét cho tôi ăn.”
Kẻ thiểu năng tự ví mình với chó trên đời này hẳn chỉ có mình Giang Nhứ. Cố Khinh Chu tự nhiên bật cười: “Hôm nay cho cậu ăn rồi còn gì, lại đói rồi à?”
Giang Nhứ đáp: “Không đói.”
Nhà cả hai không cùng đường. Đi đến ngã rẽ, Giang Nhứ vỗ bóng xoay người rời đi, song Cố Khinh Chu đã kéo hắn lại: “Cậu đưa tôi về đi.”
Giang Nhứ ngoảnh đầu nhìn cậu, nửa cười nửa không hỏi: “Tại sao?”
Đêm tối đen như mực. Người người tất bật qua lại, không một ai chú ý đến họ. Cố Khinh Chu mím môi, dáng vẻ lạnh lùng mà non nớt. Cậu lên tiếng nhắc nhở hắn: “Cậu là bạn trai tôi.”
Giang Nhứ không đáp. Mặc dù đã đồng ý hẹn hò với Cố Khinh Chu nhưng hắn vẫn hoàn toàn giống trước kia, chẳng hề có chút ý thức trách nhiệm nào. Hắn ném tới ném lui quả bóng trên tay, sau mấy lượt mới mở miệng đồng ý: “Được thôi.”
Mặt mày Cố Khinh Chu giãn ra. Hai người sánh vai bước trên đường về, thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu: “Giang Nhứ, cậu đừng nghe lời Đại Hoành, học hành là việc có ích.”
Giang Nhứ hỏi: “Có ích thế nào?”
Cố Khinh Chu đưa mắt nhìn con đường phía trước, trầm giọng: “Giang Nhứ này, bọn mình cùng thi trường ngoài đi. Ngoài kia vẫn còn nhiều chỗ lớn hơn, xa hơn cả Hải Thành.”
Giang Nhứ không trả lời, chẳng rõ có đồng ý hay không. Đến trước con hẻm nhỏ vào nhà Cố Khinh Chu, hắn hất cằm: “Về đi.”
Dưới ánh đèn đường lù mù, đến mặt mũi vóc dáng Giang Nhứ cũng có vẻ mờ nhạt. Cố Khinh Chu vẫn đứng yên tại chỗ, như thể không đành nhìn hắn cứ thể đi mất: “Cậu không có gì để nói với tôi à?”
“Có.”
Giang Nhứ nói: “Ngày mai cho tôi chép bài tập.”
Cố Khinh Chu yên lặng siết chặt đầu ngón tay, sau đó thả lỏng rồi bất thình lình ghì lấy bả vai đối phương, nghiêng người đẩy hắn dựa vào tường. Bóng tối trong con hẻm đổ xuống, bao bọc kín kẽ hai người.
Dẫu đánh chết Giang Nhứ thì cả đời hắn cũng không ngờ sẽ có ngày mình bị người khác chủ động dồn vào tường. Hắn liếc nhìn Cố Khinh Chu, chậm rãi cất tiếng: “… Cậu làm gì đây?”
Cố Khinh Chu thấp giọng hỏi: “Giang Nhứ, ngoại trừ cho mượn chép bài tập và làm chân chạy vặt thì đối với cậu, tôi không còn tác dụng nào khác sao?”
Giang Nhứ suy tư: “Nếu cậu không chấp nhận thì chia tay cũng…”
Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị một nguồn lực mạnh mẽ đổ dồn xuống vai. Trong tích tắc, một luồng hơi ấm chạm vào môi hắn, khiến hắn không nén được mở to mắt ngạc nhiên ——
‘Lộp bộp.’
Quả bóng rổ từ trong tay Giang Nhứ rơi xuống, lăn về phía xa.
Ấy là lần đầu tiên trong đời Cố Khinh Chu hôn ai đó. Nụ hôn của cậu thô vụng và ngây ngô, chân thành và mãnh liệt đến thế, song Giang Nhứ chỉ thấy đau. Hắn cau mày đẩy cậu ra.
Lần thứ nhất không thể đẩy ra, đến lần thứ hai mới được.
Cố Khinh Chu loạng choạng lùi xuống. Dưới ánh đèn đường ảm đạm, đôi mắt cậu như ngấn nước, nom thảm hại đến không tưởng.
Giang Nhứ bất chợt nín thinh, mí mắt khe khẽ run rẩy.
Hai bên im lặng hồi lâu, cuối cùng Cố Khinh Chu mấp máy môi bảo hắn: “Giang Nhứ, nếu tôi là con gái thì đã tốt rồi nhỉ…”
Như vậy cậu có thể đường đường chính chính theo đuổi hắn, thích hắn, sau đó yêu đương hẹn hò với hắn, không cần phải lén lút lo sợ trong tuyệt vọng.
Và có thể hay chăng dù chỉ là chút ít, Giang Nhứ cũng sẽ thích cậu? Màn đêm tĩnh lặng, vầng trăng ẩn hiện trong làn mây. Giang Nhứ chẳng biết Cố Khinh Chu đã rời đi từ khi nào, khi hắn định thần đã không thấy bóng dáng cậu đâu. Hắn chậm rãi chạm lên môi. Dù còn hơi đau nhói, song xúc cảm ấm áp vẫn chưa tan.
Đây là nụ hôn đầu của hai người, vậy mà cảm giác lại chẳng lấy gì làm ngọt ngào đẹp đẽ.
Sáng hôm sau, Giang Nhứ hiếm khi có dịp dậy sớm, không vì gì khác ngoài trằn trọc khó ngủ. Thời điểm hắn bước vào lớp, trong phòng mới lác đác vài người. Một số đang nhẩm lại bài, số khác thì làm bài tập. Hắn lướt mắt, trông thấy Cố Khinh Chu đang ngồi tại chỗ giải đề.
Nghe nói thầy Lưu muốn chuyển cậu sang lớp thực nghiệm, nhưng không rõ vì lí do gì Cố Khinh Chu không đi. Do vậy thầy đành thiên vị cậu trong bí mật bằng cách cho thêm một ít đề nâng cao.
Lần đầu tiên trong đời Giang Nhứ cảm thấy do dự, hắn đứng ở cửa ra vào vài giây rồi mới vào chỗ ngồi. Trên bàn hắn đặt một ổ bánh mì và một hộp sữa, khỏi phải nói cũng biết là đồ Cố Khinh Chu mua.
Phép lịch sự đối với Giang Nhứ là thứ không tồn tại, hắn tiện tay mở nắp hộp sữa tu một ngụm. Dù rất muốn mở lời song hắn không biết nói gì, tay chân lóng ngóng mất tự nhiên. hoàn toàn không biết khách khí là vật gì, Cố Khinh Chu dừng bút nhìn hắn, sau đó nhặt quả bóng rổ nằm giữa ghế ném qua: “Bóng của cậu này.”
Là thứ hôm qua vô tình lăn vào hẻm.
Giang Nhứ xắn áo đồng phục đến tận khuỷu, nom rất gọn gàng sạch sẽ: “Cảm ơn.”
Cố Khinh Chu lặng lẽ tiếp tục ngồi giải đề, chẳng rõ có phải đang tức giận. Đối với Giang Nhứ, trên đời không có khái niệm “dỗ dành”, hắn chỉ đơn giản là thôi quấy rầy cậu.
Sáng nay có tiết ngữ văn, thầy Lưu ôm tập bài kiểm tra vào phòng học với vẻ mặt xầm xì. Thầy lia mắt quan sát xung quanh, dừng lại chỗ Cố Khinh Chu nhìn chằm chằm vài giây trước khi lên tiếng: “Cả lớp.”
Mọi người đứng dậy chào thầy rồi chậm chạp ngồi xuống.
Thầy Lưu vỗ vỗ xấp bài kiểm tra dày cộp: “Kết quả lần này không mấy lí tưởng đối với một cá nhân học sinh. Tôi hi vọng thời gian sắp tới em đó sẽ nhận thức được sai lầm, vì dù sao kì thi đại học đã cận kề trước mắt.”
Lúc này cả lớp còn chưa hiểu thầy Lưu đang ám chỉ ai, mãi đến khi kết quả bài kiểm tra được trả cho từng học sinh, tất thảy mới kinh ngạc phát hiện không có tên Cố Khinh Chu trong tốp ba người đứng đầu.
“Vụ gì đây? Cố Khinh Chu lúc nào cũng xếp thứ nhất mà?”
“Không lẽ cậu ta bị đánh trượt?”
“Để xem bị tụt bao nhiêu hạng.”
Bài kiểm tra trở về với từng chủ nhân, thành tích từng người lần lượt được xướng lên. Tốp mười vắng bóng Cố Khinh Chu, tốp hai mươi vắng bóng Cố Khinh Chu, tốp ba mươi cũng chẳng hề có tên cậu. Ngay đến Giang Nhứ cũng không nén được mà đưa mắt liếc nhìn người kế bên..
“Giang Nhứ, đi lên lấy bài về, cả Cố Khinh Chu nữa.”
Mấy cái tên cuối cùng thầy Lưu không đọc rõ điểm số, tuy nhiên có kẻ ngồi bàn đầu tinh mắt đã lanh lẹ chớp được, sau đó kinh hoàng nhận ra Cố Khinh Chu chỉ cao hơn Giang Nhứ hai, ba điểm. Cậu ta chết điếng, cảm thấy thế giới thật hoang đường.
Bản thân Cố Khinh Chu lại bình thản lạ thường, cậu nhìn tờ đáp án, sau đó cất vào ngăn bàn.
Giang Nhứ ngạc nhiên: “Cậu làm bài thế nào vậy?”
Cố Khinh Chu nhìn hắn: “Làm vớ vẩn.”
Cậu là tuyển thủ hạt giống, được thầy Lưu trông cậy sẽ thi đỗ vào đại học hàng đầu để mang vinh quang về cho nhà trường. Nào ngờ vị trí thứ nhất vụt biến thành vị trí thứ hai từ dưới lên, phải mà thầy Lưu yếu tim thì chắc đã nhập viện từ hôm qua luôn rồi.
Thầy cầm cốc trà lên tu một ngụm lớn, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi Cố Khinh Chu làm bài kiểu gì. Khóe mắt thoáng thấy Giang Nhứ đang xì xào nói chuyện, thầy giận ứa gan, tai mắt mũi miệng xì ra khói: “Giang Nhứ! Cậu vẫn còn mặt mũi bàn tán trong lớp à? Có biết toàn lớp chỉ có hai cậu không đạt tiêu chuẩn không?!”
Giang Nhứ nằm không cũng trúng đạn, nghe vậy thấp giọng ho một tiếng. Hẳn là thầy đang nói về hắn và Cố Khinh Chu đây mà.
Thầy Lưu vỗ ngực, sau đó hướng về phía Giang Nhứ bật ngón cái: “Tôi ngần này tuổi đầu rồi cũng chưa từng bái phục ai như cậu đâu, Giang Nhứ, cậu là người đầu tiên đấy. Cả lớp có hơn bốn mươi người, cậu làm sao mà chỉ trong một đêm đã kéo được hạng nhất xuống thành hạng hai từ dưới lên vậy? Cậu làm thế nào?”
Bộ dạng tức tối đến mức nói năng chẳng đâu vào đâu của thầy Lưu nom khôi hài khôn tả, mọi người phá lên cười rần rần, đến Giang Nhứ cũng suýt nữa bật cười thành tiếng. Hắn bắt chân chữ ngũ, giữ nguyên dáng vẻ lưu manh trơ lì.
Thầy Lưu chán ngán, cằn nhằn thêm mấy câu rồi bắt đầu giảng bài. Buổi tối lúc tan học, thầy cầm một chồng tài liệu tuyển sinh vào lớp phát cho từng người, trong đó có bảng xếp hạng trường đại học và điểm xét tuyển những năm trước đây.
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Thầy chỉ có thế giúp các em đến đây. Khi nào rảnh rỗi các em có thể tìm hiểu xem với khả năng của bản thân có thể vào đại học nào. Đã có mục tiêu rõ ràng thì sẽ không phải băn khoăn khi điền vào phiếu đăng kí nguyện vọng.”
Đầu thầy Lưu hói bóng, chỉ còn lơ thơ vài sợi bạc. Thầy tháo kính dụi mắt, sau đó đeo lên, nhìn lướt qua những gương mặt thơ dại non nớt dưới bục giảng: “… Các em, đường đời phải tự mình chọn lấy. Đôi khi cơ hội chỉ có một lần duy nhất, đừng bước sai đường, cũng đừng hối hận.”
Cuối cùng thầy nói: “Thầy mong sao tất cả các em, tương lai có hi vọng.”
Giờ tan trường luôn là buổi tối, gió đêm mơn man trên mặt càng khiến nỗi niềm u uẩn trong lòng thêm sâu. Cố Khinh Chu và Giang Nhứ đứng bên lề đường chờ đèn xanh. Cậu mở tài liệu tuyển sinh ra xem, chỉ vào vị trí Đại học C: “Bọn mình cùng thi vào đây được không?”
Đối diện với ánh mắt ngây thơ pha lẫn vẻ chờ mong háo hức ấy, Giang Nhứ thoáng trầm ngâm, sau đó giữ ngón tay cậu dời lên phía trên, đặt tại Đại học A: “Đã thi phải thi vào nơi tốt nhất.”
Cố Khinh Chu im lặng.
Điểm số của Giang Nhứ về căn bản không có cửa bước vào Đại học A.
Xe cộ đông nghẹt, đèn xanh mãi vẫn chưa sáng. Giang Nhứ buồn chán cầm tờ tuyển sinh kia gấp thành một chiếc máy bay giấy. Đang mải mê gấp, hắn bỗng nghe giọng nói Cố Khinh Chu vang lên bên tai, thanh âm thật thấp như thì thầm: “Giang Nhứ, bọn mình đừng tách nhau ra, được không?”
Tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh, cậu lặp lại câu hỏi: “Bọn mình đừng tách nhau ra được không?”
Giang Nhứ gật đầu: “Ừ.”
Đèn xanh bật sáng. Hắn vỗ Cố Khinh Chu, bàn tay sượt qua đỉnh đầu cậu bỗng ngần ngừ giây lát như thể muốn đặt xuống, song chẳng rõ vì sao lại rút về. “Đèn xanh rồi, đi thôi.” Hắn nhắc.
Hai người cùng nhau băng qua dòng xe cộ. Dọc hai bên đường, những tấm biển quảng cáo lần lượt bừng sáng, nhấp nháy ánh đèn neon. Giang Nhứ trông thấy một thùng rác mở nắp cách đó không xa, bèn hà hơi thổi vào chiếc máy bay giấy trong tay, đoạn vung tay ném đi. Máy bay lượn một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, nhưng không rơi vào trong thùng rác mà hạ cánh xuống mặt đất.
Giang Nhứ dợm bước định đi qua nhặt. Bỗng từ đâu, một cậu nhóc vui vẻ chạy tới cầm chiếc máy bay giấy lên. Hắn bèn thu chân về, nghe Cố Khinh Chu nói: “Giang Nhứ, sau này bọn mình sẽ cùng thi vào một trường đại học, rồi cùng vào một công ty làm việc với nhau.”
Giang Nhứ nói dối: “Được.”
“Tôi không nói đùa đâu.” Cố Khinh Chu nhìn hắn.
Giang Nhứ cười, bắt chước cậu: “Tôi không nói đùa đâu.”
-Hết phiên ngoại 1-
Cậu đi dọc hành lang về lớp, đứng trước cửa lia mắt nhìn quanh phòng. Đa số mọi người đều đang ngủ, thiểu số còn lại ngáp ngắn ngáp dài, không bao lâu nữa sẽ chìm vào cõi mộng. Chỉ còn lại vài người ngồi học thuộc từ vựng tiếng Anh.
Một nam sinh loắt choắt ngồi hàng đầu trông thấy Cố Khinh Chu, bèn giở giọng đầy ghen tị: “Lớp phó học tập ơi, thầy Lưu vừa tìm cậu làm gì ấy. Nghe bảo thầy định chuyển cậu vào lớp thực nghiệm đúng không?”
Cố Khinh Chu không đáp. Lúc nào cậu cũng quái gở khó ưa như thế. Cậu thả chồng giấy xuống bàn giáo viên khiến lớp bụi phía dưới bốc lên, sau đó đi xuống cuối lớp, vóc dáng thẳng tắp trong bộ đồng phục màu xanh trắng.
Ở bàn cuối cạnh cửa sổ, có một cậu trai đang úp mặt nằm sấp, đội áo đầu phục lên đầu ngủ say sưa. Trên áo vẽ vài hình thù nguệch ngoạc bằng bút mực đã hơi phai màu vì giặt giũ.
Cố Khinh Chu ngồi xuống cạnh hắn, cố tình kéo lê ghế tạo ra một tràng âm thanh đủ để đánh thức đối phương, tiếc rằng người kia vẫn mê man không tỉnh.
Cố Khinh Chu cầm bút mực lên xoay một vòng, đá vào gầm bàn hắn: “Dậy đi, sắp kiểm tra rồi.”
Cậu thiếu niên kia vẫn phớt lờ, rúc vào áo ngủ tiếp, chẳng biết nói mơ hay nói thật: “Tra tra con mẹ nó!”
Cố Khinh Chu thẳng tay giật áo đồng phục của hắn xuống, một mái tóc đen bù xù lộ ra: “Kết quả lần này sẽ gửi về cho phụ huynh đấy.”
Cuối cùng Giang Nhứ cũng chịu dậy. Hắn chậm rãi mở mắt ngẩng đầu, khuôn mặt lơ mơ buồn ngủ ít đi vài phần sắc bén so với bình thường, nom hệt một con mèo to béo uể oải: “Lát nữa cho tôi mượn bài chép.”
Hắn đề xuất: “Ghi ra giấy đưa tôi.”
Cây bút mực trên tay Cố Khinh Chu xoay vài vòng rồi dừng lại: “Được. Nhưng giờ tự học buổi tối cậu phải ở lại nghe giảng.”
Giang Nhứ ngáp một cái, ôm đầu nhìn người kia, có lẽ vì thấy Cố Khinh Chu quá phiền phức. Hắn quay mặt trông ra cửa sổ: “Mình cậu hiểu bài thôi không được à?”
Cố Khinh Chu chực mở miệng nhưng chuông vào tiết đã reo. Thầy Lưu chủ nhiệm lớp ưỡn cái bụng bia ục ịch bước vào. Bên nách thầy kẹp giáo án, tay phải cầm cốc trà khổng lồ trứ danh, quanh rìa cốc đã hơi bong tróc.
Lớp học ồn ào trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, tuy đâu đó vẫn có tiếng nói chuyện xì xào. Thầy Lưu dạy Ngữ văn, bình thường rất hiền nên cũng chẳng để ý, chỉ cầm chồng bài kiểm tra đã chấm điểm đặt trên bàn rồi lật lên xem. Thầy nhấp một ngụm trà, hắng giọng nói: “Kết quả bài kiểm tra lần trước có rồi đây, thầy đã thức cả đêm chữa bài cho các em. Lộ Diêu có tiến bộ rất lớn, Trương Bân Bân cũng đã lọt vào tốp một trăm. Mong rằng các em có thể bứt lên vào phút cuối.”
Không hiểu sao thầy lại vừa nói vừa nhìn Cố Khinh Chu, sau đó mới bắt đầu trả bài kiểm tra: “Đứng hạng nhất vẫn là Cố Khinh Chu, thành tích ổn định lắm, tiếp tục phát huy nhé. Đứng thứ hai là Mưu Nghệ, em phải gắng kéo điểm thêm chút nữa, vẫn bị hạng nhất bỏ xa đấy. Lộ Diêu đứng thứ ba, thứ tư là Giang Nhứ…
Vừa dứt lời, thầy Lưu chợt nhướng cao đôi mày, đọc lại bài kiểm tra như muốn xác nhận xem có phải mình đã chấm điểm sai. Đoạn, thầy nhìn thẳng về phía dãy bàn cuối lớp: “Giang Nhứ, em đứng thứ tư toàn lớp?”
Đây là câu hỏi, không phải câu trần thuật.
Xung quanh vang dậy tiếng cười, tất cả đổ dồn mắt ngó sang khiến đầu Cố Khinh Chu bắt đầu nhức nhối. Cơ bản là cậu đâu ngờ được Giang Nhứ lại cứ thế chép nguyên đáp án mà không chịu thay đổi. Thình lình vọt lên hạng tư trong khi xưa nay thành tích toàn đội sổ, nói ra ai mà tin cho đành.
Vốn tính vô lo vô nghĩ, Giang Nhứ chỉ cảm thấy rất vui. Trước ánh nhìn của thầy Lưu, hắn ghìm lại nụ cười, nhẹ gật đầu: “Cảm ơn thầy ạ, em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Thầy Lưu thấy hắn không nghe ra ý mình thì dằn cốc trà xuống bàn, chống nạnh đi qua đi lại mấy vòng mới sắp xếp xong câu chữ lời nói: “Một số em có thành tích tương đối bất ổn. Chẳng hạn như Giang Nhứ, kết quả của em chủ yếu phụ thuộc vào trình độ của bạn cùng bàn. Tuy nhiên lúc thi đại học bạn cùng bàn sẽ không ngồi cạnh em đâu.”
Những lời này chẳng khác nào chỉ mặt điểm tên Giang Nhứ chép bài Cố Khinh Chu, trong lòng ai nấy đều biết rõ như vậy.
Giang Nhứ không quan tâm, miễn hắn có kết quả giao nộp cho mẹ là được. Hắn vuốt tóc, khoác vai Cố Khinh Chu cười he he: “Trời ạ, đáp án của cậu chuẩn quá mức rồi, thế nào mà lại đúng hết cơ chứ? Biết thế tôi đã làm khác đi một ít.”
Hắn mặc một chiếc áo phông trắng còn thoảng hương nước giặt, cánh tay thon dài mà rắn rỏi hờ hững đặt lên bờ vai gầy gò của Cố Khinh Chu. Vừa nói, hắn vừa thuận tay kéo tóc cậu, âm thầm biểu lộ vẻ thân mật.
Cũng chỉ có lúc này Cố Khinh Chu mới xác nhận, người ngồi bên cạnh đúng là bạn trai mình.
Hai thiếu niên.
Hai thằng con trai.
Tiếc thay độ ấm vừa chạm tới vai cậu đã biến mất, Giang Nhứ rất nhanh chóng thu tay về. Cố Khinh Chu ngoảnh đầu sang phía hắn nhưng bị lóa mắt bởi ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ. Thầy Lưu chủ nhiệm cất giọng trong tiếng ve ran ồn ĩ: “Các em tách bàn ra, hôm nay sẽ làm bài kiểm tra toàn diện. Mau mau mau, càng lề mề thì giờ về sẽ càng muộn thôi.”
Do ngồi mé ngoài nên Cố Khinh Chu đành đứng dậy kéo bàn lùi ra. Thầy Lưu đứng trên bục giảng, lên tiếng nói: “Cố Khinh Chu, xích ra ngoài thêm đi, em vẫn quá gần Giang Nhứ.”
Nếu kê thêm bàn không phiền phức đến thế thì hẳn thầy còn muốn cho Cố Khinh Chu ngồi trên bục giảng làm bài.
Nói xong, thầy Lưu đi sang phòng giáo viên lấy đề kiểm tra. Giang Nhứ thoáng thấy thầy rời khỏi, bèn duỗi chân móc vào thanh ngang dưới bàn Cố Khinh Chu, cố gắng kéo về phía mình. Hắn hất hàm với cậu: “Đừng nghe ông ấy, nhích lại gần tôi một chút.”
Cố Khinh Chu nhìn hắn, chẳng biết tại sao lại mỉm cười, sau đó gật đầu: “Được.”
Giang Nhứ cũng cười theo.
Dòm đề kiểm tra vừa phát mà Giang Nhứ thấy còn dài hơn sợi mì ở nhà. Hắn soàn soạt lật ra đóng lại mấy lần rồi miễn cưỡng trải giấy lên bàn, điền tên điền lớp lên phiếu đáp án bằng thứ chữ ẩu tả.
Cố Khinh Chu đọc lướt đề bài một lần, nhận thấy độ khó so với lần trước đã tăng lên đáng kể. Xung quanh cậu, không ít người đang vò đầu bứt tai. Bất giác cậu nhìn sang Giang Nhứ, bắt gặp đối phương vẫn thảnh thơi tự tại bèn thu lại ánh nhìn.
À.
Bất kể đề bài dễ hay khó, đối với Giang Nhứ chẳng có gì khác biệt. Dù sao hắn cũng sẽ không viết gì cả.
Tốc độ giải bài của Cố Khinh Chu rất nhanh. Cậu làm qua một lượt phần trắc nghiệm rồi điền hết đáp án, xé một mẩu giấy nhỏ chép lại. Đang chuẩn bị tuồn cho Giang Nhứ, cậu bỗng nghe thầy Lưu nói vọng xuống từ trên bục giảng: “Từ hôm nay trở đi, chỗ ngồi của cả lớp sẽ được xếp theo thành tích. Kết quả bài kiểm tra lần này là tiêu chuẩn.”
Thi đại học vốn là chiến trường, cớ gì lớp học lại không giống như vậy? Thầy Lưu nói xong, ngồi trên bục giảng im lặng rất lâu mới tiếp tục: “Em nào mắt kém hoặc có nguyên nhân khác thì nói riêng với thầy, thầy sẽ cố gắng hết sức điều chỉnh. Chỉ cần có chí cầu tiến sẽ có thể ngồi trên các dãy bàn đầu.”
Nhưng rất rõ ràng, Giang Nhứ đã không thuộc kiểu học sinh có thành tích tốt, lại càng không thuộc loại học sinh có chí tiến thủ.
Ngòi bút Cố Khinh Chu thoáng chựng lại, thấm ra một vệt mực nhỏ. Cậu tiếp tục viết hết đáp án trắc nghiệm, nhân lúc thầy Lưu không chú ý bèn vo tròn ném qua chỗ Giang Nhứ. Ánh mắt hai bên giao nhau trong một giây ngắn ngủi, sau đó dời qua nơi khác.
Cố Khinh Chu đã hoàn thành phần trắc nghiệm nhưng chẳng rõ vì lẽ gì lại lừng chừng không viết tiếp. Cậu liếc sang bên cạnh, căn cứ vào những mảng tô đen trên giấy kiểm tra của Giang Nhứ để ước tính số câu trả lời, kế đó dùng tẩy xóa đáp án bên mình đi sửa lại.
Bài kiểm tra diễn ra khá lâu, lúc thu bài thì trời đã tối. Cố Khinh Chu không làm phần thi quan trọng phía sau, Giang Nhứ cũng không hỏi cậu. Như mọi lần, thầy Lưu ôm chồng phiếu đáp án căn dặn vài câu rồi cầm cốc trà nguội ngắt bước ra khỏi phòng học.
Các bàn được kéo về gần nhau, không khí sôi nổi lại ngập tràn lớp học. Còn hai mươi phút nữa mới tới giờ tự học buổi tối, rất nhiều người lẻn ra ngoài mua đồ ăn vặt trong khi Giang Nhứ suy sụp nằm vật xuống bàn như thường lệ.
Cố Khinh Chu cầm bài của Giang Nhứ lên ngó qua chút đỉnh, trên đó trắng tinh một màu, còn sạch sẽ hơn cả mặt hắn. Cậu bỏ lại chỗ cũ rồi hỏi: “Cậu đói chưa, tôi mua chút gì cho cậu ăn nhé?”
Giang Nhứ áp nửa mặt xuống bàn, khẽ gật đầu với dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, đưa tay lên vẽ một vòng tròn trong không khí: “Tôi muốn ăn bánh bao áp chảo.”
Cửa hàng bánh bao áp chảo gần nhất nằm ở khu chợ đêm, cách trường không dưới ba dãy phố. Cố Khinh Chu xem thời gian, đồng ý vô điều kiện: “Được.”
Nói đoạn, cậu rời khỏi lớp, chạy như bay xuống tầng.
Giang Nhứ nhìn ra cửa một lát rồi uể oải nhắm mắt, bộ dạng hắn lúc này quả là hình ảnh minh họa đầy đủ và sống động cho bốn chữ “vô tâm vô ý”. Một bạn nữ bàn trên không nhịn được quay đầu lại nói: “Cậu lại sai phái Cố Khinh Chu rồi, cửa hàng bánh bao xa đến thế mà…”
Những lời này chỉ có các bạn nữ dám phát biểu, bởi vì Giang Nhứ không thể đánh con gái. Nếu đổi lại là con trai, không chừng bây giờ đã no đòn.
Giang Nhứ dựng thẳng lưng, chiếc áo khoác trượt trên đầu gối khiến một hộp thuốc lá rơi ra. Hắn tiện tay nhặt nó lên đặt trên bàn, ngả người vào thành ghế, khóe môi cong lên đầy vẻ đểu cáng: “Tôi không sai cậu ta thì chẳng lẽ sai cậu chắc?”
Cô bạn bĩu môi không trả lời.
Thầy giáo thường không quản chặt giờ tự học, hoặc là chữa đề hoặc là để học sinh tự làm bài tập. Cố Khinh Chu về muộn mấy phút. Cậu đi cửa sau vào lớp, túi bánh bao áp chảo trên tay còn nóng ấm nhưng tay áo lại phảng phất hơi gió lành lạnh.
Cậu đưa bánh cho Giang Nhứ rồi vặn nắp chai nước suối trên bàn tu một ngụm, vừa nói vừa thở hổn hển: “Ăn đi kẻo nguội.”
Xong đâu đấy, cậu mở nắp bút, làm tiếp đề ôn tập sáng nay chưa hoàn thành.
Giang Nhứ bất chợt liếc nhìn Cố Khinh Chu, tiếc rằng đối phương đang cắm cúi làm bài nên không phát hiện ra ánh mắt hắn. Giang Nhứ trề môi, ngồi tại chỗ tự ăn một mình. Vỏ bánh giòn xốp, cắn một miếng là nước xúp tràn ra, hương thịt thơm lựng một góc phòng khiến mọi người vô thức nuốt nước bọt.
Ngay đến thầy Lưu đang ngồi trên bục giảng xem lại bài cũng phải ngó xuống. Thầy nâng kính mắt, thấy lại là kẻ gây rối Giang Nhứ thì mất luôn hứng thú mắng mỏ. Thây kệ, mắt không thấy lòng không nghĩ ngợi.
Giang Nhứ ăn một nửa mới nhớ ra Cố Khinh Chu hình như chưa ăn, bèn lấy tay khều rồi gắp một cái bánh bao đưa đến bên miệng cậu, giọng điệu chẳng mấy dịu dàng: “Ăn nhanh nào.”
Cố Khinh Chu đưa mắt nhìn cái bánh trước khi há miệng cắn. Cậu nhai rõ lâu mới nuốt xuống, hai má căng phồng như con chuột hamster.
Giang Nhứ mân mê đôi đũa, trong một tích tắc ấy bỗng phát giác thật ra Cố Khinh Chu trông cũng rất đáng yêu. Thấy đối phương ăn xong bánh bao, hắn lại đút tiếp cái nữa cho cậu, cứ thế cậu một miếng tôi một miếng xử hết sạch chỗ bánh.
Căng cơ bụng chùng cơ mắt, Giang Nhứ buộc túi nilon lại treo cạnh bàn rồi chuẩn bị ngủ. Cố Khinh Chu vui sướng trong lòng nhưng không biểu lộ, bắt gặp hắn lại có xu hướng gục xuống bèn đưa tay kéo dậy: “Để tôi giảng cho cậu mấy câu cơ bản đã, nghe xong rồi hãy ngủ.”
Giang Nhứ ăn no, tâm tình cũng thoải mái, nghe vậy chầm chậm mở mắt, nói giọng đều đều: “Tùy cậu.”
Cố Khinh Chu có một quyển đề thi gồm toàn các đề dành cho Giang Nhứ. Cậu đưa hắn cây bút, hạ giọng bảo: “Tôi xem điểm xét tuyển của đại học C năm ngoái rồi, cậu tăng tốc ôn tập là đủ đạt được, đến lúc đó bọn mình cùng thi.”
Giang Nhứ cảm thấy người kia đúng là dở hơi. Điểm số Cố Khinh Chu là điểm số vào đại học hàng đầu, lại vô duyên vô cớ đi học trường hạng ba, đầu óc chập mạch cũng không chơi kiểu đó. Hắn cầm nắp bút đặt trên bàn đóng lại, không hề cảm kích: “Thôi khỏi.”
Cố Khinh Chu không để ý tới hắn, chỉ khoanh một đề đơn giản cho hắn làm: “Cậu giải thử xem, đừng vội hỏi tôi.”
Cứ như vậy Cố Khinh Chu nhìn hắn chăm chú, bóng cây ngoài cửa sổ và khuôn mặt Giang Nhứ phản chiếu trong mắt cậu. Tiếng ve dần lặng, gió đêm mơn man, hai người ngồi bên nhau bình lặng.
Giang Nhứ chọc ngòi bút xuống bàn rồi khởi sự tính toán mấy đề bài rối rắm kia. Có câu hắn làm được, có câu hắn bỏ qua, người khác trông vào mà phát mệt. Thế nhưng Cố Khinh Chu lại luôn có thể dựa vào tốc độ viết và mấy động tác nho nhỏ của hắn để phân biệt hắn đang thật sự làm bài hay giả vờ.
Giờ tự học buổi tối mau chóng trôi qua. Bóng đêm buông xuống, bạn bè í ới gọi nhau đi về. Giang Nhứ cầm trên tay một quả bóng rổ xoay tới xoay lui, uể oải bước xuống tầng cùng Cố Khinh Chu.
Ngay trước cổng trường có mấy nhóm lưu manh đứng túm năm tụm ba. Đại Hoành cũng nằm trong đám ra phố lang thang ban tối này, trông thấy Giang Nhứ đi tới thì lên tiếng chào: “Ê, đánh bóng rổ không mày?”
Giang Nhứ cầm bóng nện vào ngực gã: “Tao đánh mày cho bóng lộn lên thì có, hôm nay bố phải ngồi giải đề đến ngu cả người đây.”
Đại Hoành bắt được bóng, ném trở về: “Vậy tính chuyện bỏ học giống tao đi, trong đấy học được cái đít gì, chỉ tổ lãng phí thời gian.”
Cố Khinh Chu đứng bên cạnh, nghe vậy liếc nhìn gã rồi nắm chặt tay Giang Nhứ rảo bước rời đi. Người đằng sau cũng chẳng có vẻ gì không vui, chỉ đút một tay vào túi, mở miệng hỏi: “Chạy đi đầu thai hay sao mà vội thế?”
Cậu bèn chậm lại: “Đâu có, tự nhiên tôi nhớ ra hôm nay quên chưa con chó hoang trước cửa nhà ăn.”
Giang Nhứ trề môi: “Chó hoang thì cho ăn làm gì, cậu thừa tiền vậy không bằng nhét cho tôi ăn.”
Kẻ thiểu năng tự ví mình với chó trên đời này hẳn chỉ có mình Giang Nhứ. Cố Khinh Chu tự nhiên bật cười: “Hôm nay cho cậu ăn rồi còn gì, lại đói rồi à?”
Giang Nhứ đáp: “Không đói.”
Nhà cả hai không cùng đường. Đi đến ngã rẽ, Giang Nhứ vỗ bóng xoay người rời đi, song Cố Khinh Chu đã kéo hắn lại: “Cậu đưa tôi về đi.”
Giang Nhứ ngoảnh đầu nhìn cậu, nửa cười nửa không hỏi: “Tại sao?”
Đêm tối đen như mực. Người người tất bật qua lại, không một ai chú ý đến họ. Cố Khinh Chu mím môi, dáng vẻ lạnh lùng mà non nớt. Cậu lên tiếng nhắc nhở hắn: “Cậu là bạn trai tôi.”
Giang Nhứ không đáp. Mặc dù đã đồng ý hẹn hò với Cố Khinh Chu nhưng hắn vẫn hoàn toàn giống trước kia, chẳng hề có chút ý thức trách nhiệm nào. Hắn ném tới ném lui quả bóng trên tay, sau mấy lượt mới mở miệng đồng ý: “Được thôi.”
Mặt mày Cố Khinh Chu giãn ra. Hai người sánh vai bước trên đường về, thỉnh thoảng trò chuyện mấy câu: “Giang Nhứ, cậu đừng nghe lời Đại Hoành, học hành là việc có ích.”
Giang Nhứ hỏi: “Có ích thế nào?”
Cố Khinh Chu đưa mắt nhìn con đường phía trước, trầm giọng: “Giang Nhứ này, bọn mình cùng thi trường ngoài đi. Ngoài kia vẫn còn nhiều chỗ lớn hơn, xa hơn cả Hải Thành.”
Giang Nhứ không trả lời, chẳng rõ có đồng ý hay không. Đến trước con hẻm nhỏ vào nhà Cố Khinh Chu, hắn hất cằm: “Về đi.”
Dưới ánh đèn đường lù mù, đến mặt mũi vóc dáng Giang Nhứ cũng có vẻ mờ nhạt. Cố Khinh Chu vẫn đứng yên tại chỗ, như thể không đành nhìn hắn cứ thể đi mất: “Cậu không có gì để nói với tôi à?”
“Có.”
Giang Nhứ nói: “Ngày mai cho tôi chép bài tập.”
Cố Khinh Chu yên lặng siết chặt đầu ngón tay, sau đó thả lỏng rồi bất thình lình ghì lấy bả vai đối phương, nghiêng người đẩy hắn dựa vào tường. Bóng tối trong con hẻm đổ xuống, bao bọc kín kẽ hai người.
Dẫu đánh chết Giang Nhứ thì cả đời hắn cũng không ngờ sẽ có ngày mình bị người khác chủ động dồn vào tường. Hắn liếc nhìn Cố Khinh Chu, chậm rãi cất tiếng: “… Cậu làm gì đây?”
Cố Khinh Chu thấp giọng hỏi: “Giang Nhứ, ngoại trừ cho mượn chép bài tập và làm chân chạy vặt thì đối với cậu, tôi không còn tác dụng nào khác sao?”
Giang Nhứ suy tư: “Nếu cậu không chấp nhận thì chia tay cũng…”
Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị một nguồn lực mạnh mẽ đổ dồn xuống vai. Trong tích tắc, một luồng hơi ấm chạm vào môi hắn, khiến hắn không nén được mở to mắt ngạc nhiên ——
‘Lộp bộp.’
Quả bóng rổ từ trong tay Giang Nhứ rơi xuống, lăn về phía xa.
Ấy là lần đầu tiên trong đời Cố Khinh Chu hôn ai đó. Nụ hôn của cậu thô vụng và ngây ngô, chân thành và mãnh liệt đến thế, song Giang Nhứ chỉ thấy đau. Hắn cau mày đẩy cậu ra.
Lần thứ nhất không thể đẩy ra, đến lần thứ hai mới được.
Cố Khinh Chu loạng choạng lùi xuống. Dưới ánh đèn đường ảm đạm, đôi mắt cậu như ngấn nước, nom thảm hại đến không tưởng.
Giang Nhứ bất chợt nín thinh, mí mắt khe khẽ run rẩy.
Hai bên im lặng hồi lâu, cuối cùng Cố Khinh Chu mấp máy môi bảo hắn: “Giang Nhứ, nếu tôi là con gái thì đã tốt rồi nhỉ…”
Như vậy cậu có thể đường đường chính chính theo đuổi hắn, thích hắn, sau đó yêu đương hẹn hò với hắn, không cần phải lén lút lo sợ trong tuyệt vọng.
Và có thể hay chăng dù chỉ là chút ít, Giang Nhứ cũng sẽ thích cậu? Màn đêm tĩnh lặng, vầng trăng ẩn hiện trong làn mây. Giang Nhứ chẳng biết Cố Khinh Chu đã rời đi từ khi nào, khi hắn định thần đã không thấy bóng dáng cậu đâu. Hắn chậm rãi chạm lên môi. Dù còn hơi đau nhói, song xúc cảm ấm áp vẫn chưa tan.
Đây là nụ hôn đầu của hai người, vậy mà cảm giác lại chẳng lấy gì làm ngọt ngào đẹp đẽ.
Sáng hôm sau, Giang Nhứ hiếm khi có dịp dậy sớm, không vì gì khác ngoài trằn trọc khó ngủ. Thời điểm hắn bước vào lớp, trong phòng mới lác đác vài người. Một số đang nhẩm lại bài, số khác thì làm bài tập. Hắn lướt mắt, trông thấy Cố Khinh Chu đang ngồi tại chỗ giải đề.
Nghe nói thầy Lưu muốn chuyển cậu sang lớp thực nghiệm, nhưng không rõ vì lí do gì Cố Khinh Chu không đi. Do vậy thầy đành thiên vị cậu trong bí mật bằng cách cho thêm một ít đề nâng cao.
Lần đầu tiên trong đời Giang Nhứ cảm thấy do dự, hắn đứng ở cửa ra vào vài giây rồi mới vào chỗ ngồi. Trên bàn hắn đặt một ổ bánh mì và một hộp sữa, khỏi phải nói cũng biết là đồ Cố Khinh Chu mua.
Phép lịch sự đối với Giang Nhứ là thứ không tồn tại, hắn tiện tay mở nắp hộp sữa tu một ngụm. Dù rất muốn mở lời song hắn không biết nói gì, tay chân lóng ngóng mất tự nhiên. hoàn toàn không biết khách khí là vật gì, Cố Khinh Chu dừng bút nhìn hắn, sau đó nhặt quả bóng rổ nằm giữa ghế ném qua: “Bóng của cậu này.”
Là thứ hôm qua vô tình lăn vào hẻm.
Giang Nhứ xắn áo đồng phục đến tận khuỷu, nom rất gọn gàng sạch sẽ: “Cảm ơn.”
Cố Khinh Chu lặng lẽ tiếp tục ngồi giải đề, chẳng rõ có phải đang tức giận. Đối với Giang Nhứ, trên đời không có khái niệm “dỗ dành”, hắn chỉ đơn giản là thôi quấy rầy cậu.
Sáng nay có tiết ngữ văn, thầy Lưu ôm tập bài kiểm tra vào phòng học với vẻ mặt xầm xì. Thầy lia mắt quan sát xung quanh, dừng lại chỗ Cố Khinh Chu nhìn chằm chằm vài giây trước khi lên tiếng: “Cả lớp.”
Mọi người đứng dậy chào thầy rồi chậm chạp ngồi xuống.
Thầy Lưu vỗ vỗ xấp bài kiểm tra dày cộp: “Kết quả lần này không mấy lí tưởng đối với một cá nhân học sinh. Tôi hi vọng thời gian sắp tới em đó sẽ nhận thức được sai lầm, vì dù sao kì thi đại học đã cận kề trước mắt.”
Lúc này cả lớp còn chưa hiểu thầy Lưu đang ám chỉ ai, mãi đến khi kết quả bài kiểm tra được trả cho từng học sinh, tất thảy mới kinh ngạc phát hiện không có tên Cố Khinh Chu trong tốp ba người đứng đầu.
“Vụ gì đây? Cố Khinh Chu lúc nào cũng xếp thứ nhất mà?”
“Không lẽ cậu ta bị đánh trượt?”
“Để xem bị tụt bao nhiêu hạng.”
Bài kiểm tra trở về với từng chủ nhân, thành tích từng người lần lượt được xướng lên. Tốp mười vắng bóng Cố Khinh Chu, tốp hai mươi vắng bóng Cố Khinh Chu, tốp ba mươi cũng chẳng hề có tên cậu. Ngay đến Giang Nhứ cũng không nén được mà đưa mắt liếc nhìn người kế bên..
“Giang Nhứ, đi lên lấy bài về, cả Cố Khinh Chu nữa.”
Mấy cái tên cuối cùng thầy Lưu không đọc rõ điểm số, tuy nhiên có kẻ ngồi bàn đầu tinh mắt đã lanh lẹ chớp được, sau đó kinh hoàng nhận ra Cố Khinh Chu chỉ cao hơn Giang Nhứ hai, ba điểm. Cậu ta chết điếng, cảm thấy thế giới thật hoang đường.
Bản thân Cố Khinh Chu lại bình thản lạ thường, cậu nhìn tờ đáp án, sau đó cất vào ngăn bàn.
Giang Nhứ ngạc nhiên: “Cậu làm bài thế nào vậy?”
Cố Khinh Chu nhìn hắn: “Làm vớ vẩn.”
Cậu là tuyển thủ hạt giống, được thầy Lưu trông cậy sẽ thi đỗ vào đại học hàng đầu để mang vinh quang về cho nhà trường. Nào ngờ vị trí thứ nhất vụt biến thành vị trí thứ hai từ dưới lên, phải mà thầy Lưu yếu tim thì chắc đã nhập viện từ hôm qua luôn rồi.
Thầy cầm cốc trà lên tu một ngụm lớn, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi Cố Khinh Chu làm bài kiểu gì. Khóe mắt thoáng thấy Giang Nhứ đang xì xào nói chuyện, thầy giận ứa gan, tai mắt mũi miệng xì ra khói: “Giang Nhứ! Cậu vẫn còn mặt mũi bàn tán trong lớp à? Có biết toàn lớp chỉ có hai cậu không đạt tiêu chuẩn không?!”
Giang Nhứ nằm không cũng trúng đạn, nghe vậy thấp giọng ho một tiếng. Hẳn là thầy đang nói về hắn và Cố Khinh Chu đây mà.
Thầy Lưu vỗ ngực, sau đó hướng về phía Giang Nhứ bật ngón cái: “Tôi ngần này tuổi đầu rồi cũng chưa từng bái phục ai như cậu đâu, Giang Nhứ, cậu là người đầu tiên đấy. Cả lớp có hơn bốn mươi người, cậu làm sao mà chỉ trong một đêm đã kéo được hạng nhất xuống thành hạng hai từ dưới lên vậy? Cậu làm thế nào?”
Bộ dạng tức tối đến mức nói năng chẳng đâu vào đâu của thầy Lưu nom khôi hài khôn tả, mọi người phá lên cười rần rần, đến Giang Nhứ cũng suýt nữa bật cười thành tiếng. Hắn bắt chân chữ ngũ, giữ nguyên dáng vẻ lưu manh trơ lì.
Thầy Lưu chán ngán, cằn nhằn thêm mấy câu rồi bắt đầu giảng bài. Buổi tối lúc tan học, thầy cầm một chồng tài liệu tuyển sinh vào lớp phát cho từng người, trong đó có bảng xếp hạng trường đại học và điểm xét tuyển những năm trước đây.
“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Thầy chỉ có thế giúp các em đến đây. Khi nào rảnh rỗi các em có thể tìm hiểu xem với khả năng của bản thân có thể vào đại học nào. Đã có mục tiêu rõ ràng thì sẽ không phải băn khoăn khi điền vào phiếu đăng kí nguyện vọng.”
Đầu thầy Lưu hói bóng, chỉ còn lơ thơ vài sợi bạc. Thầy tháo kính dụi mắt, sau đó đeo lên, nhìn lướt qua những gương mặt thơ dại non nớt dưới bục giảng: “… Các em, đường đời phải tự mình chọn lấy. Đôi khi cơ hội chỉ có một lần duy nhất, đừng bước sai đường, cũng đừng hối hận.”
Cuối cùng thầy nói: “Thầy mong sao tất cả các em, tương lai có hi vọng.”
Giờ tan trường luôn là buổi tối, gió đêm mơn man trên mặt càng khiến nỗi niềm u uẩn trong lòng thêm sâu. Cố Khinh Chu và Giang Nhứ đứng bên lề đường chờ đèn xanh. Cậu mở tài liệu tuyển sinh ra xem, chỉ vào vị trí Đại học C: “Bọn mình cùng thi vào đây được không?”
Đối diện với ánh mắt ngây thơ pha lẫn vẻ chờ mong háo hức ấy, Giang Nhứ thoáng trầm ngâm, sau đó giữ ngón tay cậu dời lên phía trên, đặt tại Đại học A: “Đã thi phải thi vào nơi tốt nhất.”
Cố Khinh Chu im lặng.
Điểm số của Giang Nhứ về căn bản không có cửa bước vào Đại học A.
Xe cộ đông nghẹt, đèn xanh mãi vẫn chưa sáng. Giang Nhứ buồn chán cầm tờ tuyển sinh kia gấp thành một chiếc máy bay giấy. Đang mải mê gấp, hắn bỗng nghe giọng nói Cố Khinh Chu vang lên bên tai, thanh âm thật thấp như thì thầm: “Giang Nhứ, bọn mình đừng tách nhau ra, được không?”
Tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh, cậu lặp lại câu hỏi: “Bọn mình đừng tách nhau ra được không?”
Giang Nhứ gật đầu: “Ừ.”
Đèn xanh bật sáng. Hắn vỗ Cố Khinh Chu, bàn tay sượt qua đỉnh đầu cậu bỗng ngần ngừ giây lát như thể muốn đặt xuống, song chẳng rõ vì sao lại rút về. “Đèn xanh rồi, đi thôi.” Hắn nhắc.
Hai người cùng nhau băng qua dòng xe cộ. Dọc hai bên đường, những tấm biển quảng cáo lần lượt bừng sáng, nhấp nháy ánh đèn neon. Giang Nhứ trông thấy một thùng rác mở nắp cách đó không xa, bèn hà hơi thổi vào chiếc máy bay giấy trong tay, đoạn vung tay ném đi. Máy bay lượn một vòng cung tuyệt đẹp trên không trung, nhưng không rơi vào trong thùng rác mà hạ cánh xuống mặt đất.
Giang Nhứ dợm bước định đi qua nhặt. Bỗng từ đâu, một cậu nhóc vui vẻ chạy tới cầm chiếc máy bay giấy lên. Hắn bèn thu chân về, nghe Cố Khinh Chu nói: “Giang Nhứ, sau này bọn mình sẽ cùng thi vào một trường đại học, rồi cùng vào một công ty làm việc với nhau.”
Giang Nhứ nói dối: “Được.”
“Tôi không nói đùa đâu.” Cố Khinh Chu nhìn hắn.
Giang Nhứ cười, bắt chước cậu: “Tôi không nói đùa đâu.”
-Hết phiên ngoại 1-
Danh sách chương