Gian bếp nhỏ thấm đẫm hơi lạnh đêm khuya, mà vòng tay Giang Nhứ lại ấm áp vững chãi. Cố Khinh Chu gác cằm lên vai hắn, lưu luyến hơi ấm chẳng nỡ buông tay. Nhưng y vẫn sợ bị mẹ Giang phát hiện, đành đẩy Giang Nhứ: “Tôi không sao, cậu ra ngoài kia với bác gái đi.”

Cố Khinh Chu bình thường luôn thích gì làm nấy, vậy mà những lúc thế này lại tỏ ra hiểu chuyện đến kì lạ. Giang Nhứ không đi ra, chỉ mở khóa cửa bếp rồi giúp y rửa rau: “Tôi làm cùng cậu.”

Bữa tối gồm ba mặn một canh, cả nhà quây quần bên bàn ăn, xua đi vẻ quạnh quẽ vắng vẻ thường ngày. Ăn xong mẹ Giang giúp hai người dọn phòng ngủ, khập khiễng bước tới rút chăn khỏi tủ quần áo: “Hai đứa chịu khó một đêm, ngày mai quay về đi làm sớm, đừng để lỡ công việc.”

Trong lòng Giang Nhứ có dự định khác, hắn không đáp lại, chỉ cầm chăn nói: “Mẹ, mẹ đi nghỉ đi, tự bọn con dọn phòng là được.”

Dù sao đây cũng không phải lần đầu họ đến, mẹ Giang không can thiệp nữa, dặn dò mấy câu rồi trở về phòng.

Cố Khinh Chu ốm tới mức không màng làm gì, tắm rửa xong nằm ngay đơ trên giường, trán nóng hầm hập, tay lại lạnh ngắt. Giang Nhứ thử nhiệt độ cho y rồi thấp giọng hỏi: “Tôi đưa cậu xuống phòng khám dưới tầng tiêm thuốc nhé?”

Cố Khinh Chu không muốn tiêm. Thân nhiệt y không quá cao, quan trọng nhất là hôm nay thực sự mệt mỏi. Y nắm tay Giang Nhứ vuốt ve đôi lần, nhắm mắt nói: “Không tiêm, cậu nằm đây cùng tôi ngủ một giấc là được.”

Giang Nhứ đưa tay tắt đèn rồi vén chăn lên giường, sục sạo mò mẫm trong bóng tối kéo Cố Khinh Chu vào ngực, nhướng mày bảo y: “Tôi thành hầu ngủ của cậu luôn rồi.”

Cố Khinh Chu nén giọng bật cười, cố tình thọc đôi tay băng giá vào trong quần áo hắn, thỏa mãn nghe tiếng hắn hít sâu vì lạnh, sau đó quấn quanh người hắn như con bạch tuộc: “Cậu còn phải hầu ăn hầu uống cho tôi suốt đời đấy.”

Dường như đó chính là khát vọng lớn nhất trong lòng Cố Khinh Chu.

Giang Nhứ chưa bao giờ thấy y thoải mái đến vậy – ấy là dáng vẻ ước nguyện thành toàn, trút bỏ mọi gai góc trên người.

Hắn xoa đầu y: “Được, hầu cậu.”

Nói đoạn hắn đặt một nụ hôn lên khóe mắt Cố Khinh Chu, sau đó lướt xuống, đầu lưỡi ướt mềm mang theo hơi thở ấm áp khiến mí mắt người kia không kìm được run rẩy. Đối phương càng siết chặt Giang Nhứ. Giây phút nụ hôn hắn sắp chạm tới môi y, Cố Khinh Chu bỗng đưa tay che lại.

Y khẽ ho, nói bằng giọng mũi nghèn nghẹt: “Tôi đang ốm mà, cẩn thận lây đấy.”

Giang Nhứ đáp: “Mặt đối mặt ngủ cùng nhau suốt rồi mà cậu còn sợ lây à? Tôi không yếu như cậu đâu, từ bé đến giờ chưa bao giờ bị bệnh hết.”

Nói là thế song hắn cũng không cố nài, chỉ hôn một cái lên mu bàn tay y. Hắn lần theo từng đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của đối phương nhưng không thực sự chạm tới, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, lên tiếng hỏi: “Cậu cứ ở Hải Thành mãi mà người nhà không nói gì sao?”

Cố Khinh Chu khựng lại đôi chút: “Bà ấy không quan tâm đâu.”

Giang Nhứ chống đầu lên: “Vậy thì khổ thân cậu quá, chỉ có mỗi tôi quan tâm đến cậu.”

Cố Khinh Chu khẽ bật cười, vùi mặt vào lồng ngực hắn, nhắm mắt che đi biểu cảm của bản thân, sau đó xác nhận lời hắn: “Ừ, tôi chỉ có cậu thôi.”

Y thật sự… chỉ có Giang Nhứ.

Quá nửa đêm, hơi lạnh buốt giá lặng lẽ lan tràn, bên ngoài vang tiếng mưa rơi sầm sập. Nước mưa rào rào dội xuống mái hiên, trượt xuống cửa kính loang thành những hình dạng ngoằn ngoèo, phản chiếu màn đêm tĩnh lặng vĩnh hằng.

Những tấm biển quảng cáo cũ kĩ, những bó dây điện chằng chịt quấn quýt, màn hình điện tử nhấp nháy ánh đèn nê-ông nơi khách sạn phía đối diện – chút phồn hoa cuối cùng con phố dài náo nhiệt để lại lúc tàn ngày – cũng nhòe nhoẹt đi trong cơn mưa lớn.

Nửa đêm, Giang Nhứ bừng tỉnh. Mưa hắt vào phòng qua cánh cửa sổ khép hờ, rèm vải màu sáng đã ướt cả mảng lớn. Hắn nhón chân xuống giường đóng cửa, đi kiểm tra tình hình mẹ Giang, xong đâu đấy mới quay trở về giường.

Cố Khinh Chu trở mình kéo lại chăn: “Mau ngủ đi, mai còn phải đi làm.”

Giang Nhứ không trả lời, cúi đầu hôn lên cổ y rồi chậm rãi lướt lên trên hôn vành tai lành lạnh, thì thầm khe khẽ: “Mai cậu quay về công ty trước đi, mấy ngày nữa tôi về.”

Cố Khinh Chu tức khắc mở mắt: “Tại sao?”

Trong lòng Giang Nhứ có suy tính riêng, nhưng hắn không muốn để Cố Khinh Chu biết, bèn kéo người vào lồng ngực nhẹ nhàng vỗ về: “Dạo này thời tiết bất thường, tôi ở lại nhà theo dõi tình hình mẹ mấy hôm xem sao rồi về sau.”

Bất giác Cố Khinh Chu muốn nói y cũng có thể ở lại cùng hắn chăm sóc mẹ Giang, thế nhưng quan hệ giữa hai người vẫn chưa thể công khai, ở lại cũng là danh bất chính ngôn bất thuận, vậy thì để làm gì? Hơn nữa công ty cũng không thể vắng người quản lý.

Nghĩ đến đây, y đành nói: “… Lúc về nhớ gọi điện cho tôi đấy, tôi sẽ đi đón cậu.”

Giang Nhứ có phần ngạc nhiên liếc nhìn y, nhướng mày hỏi: “Cậu đồng ý luôn?”

Hắn cứ ngỡ sẽ phải tốn kha khá nước bọt mới thuyết phục được y.

“Cậu ở lại đây để chăm mẹ chứ đâu có làm chuyện gì phạm pháp, chẳng lẽ chỉ vì việc này mà tôi phải làm loạn lên?”

Cố Khinh Chu nghĩ thầm, người ta vẫn bảo “khổ quen rồi, sướng quá không chịu được” quả không sai chút nào. Lúc y tỏ ra khó ở thì bị Giang Nhứ ghét bỏ, bây giờ ngoan ngoãn hiểu chuyện hắn cũng thấy không quen, thế này thế kia đều không được. Cố Khinh Chu túm cổ áo đối phương kéo hắn lại gần, hơi nhướng mày nhắc nhở: “Nói trước cho cậu biết, tôi không cho phép nghỉ quá năm ngày, đi muộn trừ lương.”

Giang Nhứ biết Cố Khinh Chu đã nhân nhượng rất nhiều, bèn hôn mấy cái lên cằm y, khóe mắt hồ ly cong cong mỉm cười: “Cậu cũng thiết diện vô tư ra phết.”

Lúc này Cố Khinh Chu mới kịp phản ứng, theo bản năng che miệng lại, lặng lẽ lườm Giang Nhứ: “Phải ốm cùng tôi cậu mới vui à?”

Giang Nhứ chẳng để ý, kéo chăn trùm đầu, lục đục sờ soạng ôm chặt lấy đối phương: “Thôi, ngủ, ngủ.”

“Ui…”

Cố Khinh Chu bị ôm không thở nổi, cố giãy ra nhưng chịu chết, cuối cùng đành mặc kệ hắn.

Sáng hôm sau, cả hai đều dậy hơi muộn. Từ sớm tinh mơ mẹ Giang đã dậy nấu cơm cho bọn hắn. Ngoài trời mưa rơi tí tách, không khí mang theo hương vị ẩm ướt, mấy món đồ gỗ giả cổ được lau chùi sạch bóng tỏa ra hương thơm dìu dịu.

Giang Nhứ lấy thuốc hạ sốt bắt Cố Khinh Chu uống hai viên, vừa ăn vừa bảo mẹ Giang: “Mẹ, con sẽ ở nhà mấy ngày, lát nữa con tiễn Cố Khinh Chu ra bến xe.”

Mẹ Giang nói: “Mày ở nhà ăn hại làm gì? Quay về đi làm cùng Tiểu Cố mau lên. Cơm không biết làm bát không biết rửa, ngó cái mặt mày là mẹ bực mình rồi.”

Liếc thấy Giang Nhứ mặt mũi sưng sỉa, Cố Khinh Chu quay sang nhìn mẹ Giang: “Dạ bác, dạo này việc công ty cũng khá nhàn, Giang Nhứ muốn ở nhà mấy hôm với bác cũng là vì không yên tâm. Lãnh đạo công ty cũng đồng ý cho cậu ấy nghỉ rồi, chỉ cần về đúng ngày là được ạ.”

Mẹ Giang quả thực rất sợ Giang Nhứ chậm trễ công việc: “Thế thì lãnh đạo công ty các con cũng thấu tình đạt lí quá đi chứ?”

Dường như Giang Nhứ đang cười, hắn gật đầu trả lời: “Vâng, cực kì thấu tình đạt lí đấy ạ.”

Vành tai Cố Khinh Chu đỏ ửng lên. Y im lặng vùi đầu ăn cơm.

Mưa rơi, không khí vẫn lạnh lẽo. Giang Nhứ thấy Cố Khinh Chu áo xống phong phanh, trước khi ra ngoài lục ngăn tủ tìm áo khoác cũ của mình đưa cho y: “Mặc áo tôi vào không lại cảm lạnh tiếp bây giờ.”

Cố Khinh Chu lâng lâng vui sướng trong lòng, nhưng bên ngoài không biểu lộ ra. Y cầm áo khoác lật qua lật lại, hỏi với vẻ lãnh đạm: “Hình như hơi nhỏ thì phải?”

Giang Nhứ khinh thường liếc y: “Cậu tưởng bố đây cũng là cái dạng tám trăm năm không cao lên phân nào như cậu hả? Kể cả quần áo thời cấp ba của tôi thì cậu cũng sẽ mặc rộng thôi.”

Cuối cùng hắn còn liều chết bồi thêm một câu: “Đồ chú lùn.”

Cố Khinh Chu dùng một tay đẩy hắn nhào xuống giường, đè người lên không cho hắn đứng dậy: “Cậu bảo ai là chú lùn?!”

Giang Nhứ cười ngặt nghẽo, vừa vùng vẫy trốn vừa nói: “Nói ai mà cậu còn không biết à? Đồ chú lùn, đồ chú lùn, là cậu chứ ai.”

Đúng là Cố Khinh Chu không cao bằng Giang Nhứ, song cũng chẳng thể nói là chú lùn. Y vươn tay bịt miệng đối phương, nhưng hắn đã nhanh như cắt lật người đảo vị trí. Giang Nhứ nắm chặt tay y không cho động đậy, dáng vẻ vẫn đáng ghét đáng hận như mọi ngày: “Sao, thẹn quá hóa giận chứ gì? Bị chọc trúng tim đen rồi phải không?”

Cố Khinh Chu vừa tức vừa buồn cười. Y giãy giụa không ngừng, đang chuẩn bị nói gì đó thì bất chợt trông thấy mẹ Giang đứng ở cửa nhìn chằm chằm hai người với vẻ ngạc nhiên. Y cứng đờ người, trái tim hẫng một nhịp, vội vàng vỗ Giang Nhứ, thì thầm: “Mẹ cậu tới.”

Mẹ? Theo bản năng, Giang Nhứ nhìn về phía cửa, đoạn chậm chạp buông Cố Khinh Chu đứng dậy. Cố Khinh Chu có tật giật mình, tâm tình không khỏi bất an, vội đứng lên theo giải thích với mẹ Giang: “Bác, cháu chỉ đùa với Giang Nhứ một chút…”

Cố Khinh Chu không muốn để lại bất kì ấn tượng xấu nào với mẹ Giang, phong thái bình tĩnh thường ngày biến mất, bộ dạng lúng túng đến lạ, tay chân cũng luống cuống không biết nên đặt ở đâu.

Chẳng rõ vì sao nhưng Giang Nhứ không lên tiếng giải thích.

Đại để mẹ Giang cảm thấy hai người có gì đó kì quái, song lại không thể nói kì quái ở chỗ nào. Bà cầm hai chiếc ô, nói với Giang Nhứ: “Chạy nhanh đưa Tiểu Cố ra bến xe đi. Mẹ xem dự báo thời tiết thấy bảo lát nữa mưa to, lúc đấy đường sá sẽ khó đi lắm.”

Giang Nhứ cầm ô, vỗ vai Cố Khinh Chu nói nhỏ: “Đi thôi.”

Cổ họng Cố Khinh Chu nghẹn ứ chẳng thốt nên lời, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi cổ họng. Thậm chí y còn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ Giang, chỉ cúi đầu vội vã nói cảm ơn rồi luống cuống ra cửa cùng Giang Nhứ.

Hành lang dài tĩnh mịch, trên vách tường loang lổ dán đầy những mẩu quảng cáo mới. Chẳng biết đã bước qua mấy ngã rẽ, đi xuống bao nhiêu bậc thang, Cố Khinh Chu bỗng túm chặt tay Giang Nhứ như người chết đuối vớ được cọng rơm, lí nhí hỏi: “Nhỡ bác gái phát hiện ra chuyện gì thì sao?”

Giang Nhứ liếc nhìn y, giờ phút này mới phát hiện lòng bàn tay đối phương nhớp nháp mồ hôi lạnh: “Đừng sợ.”

Giang Nhứ mở lòng bàn tay Cố Khinh Chu, dùng áo mình lau mồ hôi cho đối phương: “Có tôi ở đây rồi mà.”

Thứ giọng điệu điềm tĩnh ấy âm thầm xoa dịu cơn căng thẳng của Cố Khinh Chu, tuy cũng chỉ là đôi chút. Y còn không dám nắm tay Giang Nhứ, hai người kẻ trước người sau cùng đi xuống tầng. Bên ngoài cầu thang có một vũng nước đọng, mưa bắn tung tóe khiến người ta chẳng muốn đặt chân tới.

Cố Khinh Chu vẫn phần nào bất an, y bảo Giang Nhứ sau một thoáng im lặng: “Tiễn đến đây thôi, tôi nhớ đường đi ra bến xe mà.”

“Không sao, tôi đi cùng cậu một lúc.” Giang Nhứ nói.

Cố Khinh Chu đáp: “Tôi là đàn ông trưởng thành chứ đâu phải phụ nữ? Bác gái thấy cậu cứ đưa đi đón về tôi như thế sẽ nghĩ thế nào? Cậu về đi, không có việc gì đâu.”

Nói đoạn, y toan giương ô che mưa, nhưng lại bị Giang Nhứ giữ tay, hơi ấm hắn trùm lên da thịt y lạnh lẽo. Đối phương thấp giọng lặp lại: “Tôi nói rồi, cậu không phải sợ, có tôi ở đây.”

Thường ngày Giang Nhứ mồm mép ba hoa, nhưng khi trở nên nghiêm túc lại vô cùng đáng tin cậy, như thể dù trời cao sập xuống hắn cũng có thể chống đỡ. Đối diện với ánh mắt tĩnh lặng đầy vẻ dịu dàng an ủi của hắn, Cố Khinh Chu sững sờ, trong lòng có muôn vàn điều muốn nói.

Trên đời có rất nhiều thứ khó vẹn cả đôi đường, một số chuyện vẫn nên giấu giếm hơn là công khai ra ngoài. Thế nhưng tuổi Giang Nhứ cũng không còn nhỏ, giấu một, hai năm còn chưa sao, thế nhưng năm năm, mười năm nữa sẽ thế nào?

Cái kim trong bọc có ngày lòi ra.

Nếu là thời niên thiếu bốc đồng thuở trước, hẳn Cố Khinh Chu sẽ không bận tâm đến thế. Y có tiền có thế, ở thành phố A còn chưa từng phải nhún nhường ai, huống gì là Hải Thành bé nhỏ. Trói chặt Giang Nhứ với y quá dễ dàng, song y không muốn làm như vậy.

Giang Nhứ đã trưởng thành hơn nhiều so với trước kia, đã bắt đầu học được cách yêu thương một người. Mà Cố Khinh Chu rốt cuộc cũng học được cách nghĩ cho kẻ khác, hiểu rằng tình cảm là chuyện của cả đôi, muốn ở bên nhau không chỉ cần nỗ lực một phía.

Dưới làn mưa, Cố Khinh Chu đột ngột quay người ôm Giang Nhứ giây lát rồi nhanh chóng buông ra. Y bước xuống nửa bước, lặng lẽ nhìn hắn, quả quyết nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ về đón cậu.”

Giang Nhứ đút tay vào túi, mỉm cười: “Nhất định phải về đây đấy nhé. Mấy tháng nữa là Tết Đoan Ngọ nữa, cả nhà ngồi với nhau ăn bánh ú.”

Rồi hắn lại nói tiếp: “Chưa biết chừng mẹ tôi sẽ vui lắm đấy.”

-Hết chương 50-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện