Giang Nhứ không thường xuyên ở nhà, xe máy là mượn của hàng xóm. Hắn tăng tốc phóng về đến nhà, sau đó dừng xe cởi mũ, quay sang trêu chọc Cố Khinh Chu: “Trước mặt mẹ tôi đừng có mà khóc đấy, bà bô lại tưởng tôi bắt nạt cậu thì hỏng.”
Cố Khinh Chu xuống xe, ném mũ bảo hiểm vào ngực hắn. Bàn tay trắng trẻo mọi ngày của y đỏ ửng vì lạnh, thần sắc vẫn thản nhiên như thường, dường như những cảm xúc vừa rồi trên đường chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt. Y hỏi ngược: “Làm như cậu chưa bắt nạt tôi bao giờ chắc?”
Giang Nhứ hạ giọng cười hỏi: “Tôi bắt nạt cậu khi nào? Ý là lúc ở trên giường ấy hả? … Ơ kìa, đi đâu mà nhanh thế, cậu biết nhà tôi ở đâu rồi à?”
Nghe vậy, Cố Khinh Chu đành dừng bước chờ Giang Nhứ đi lên. Hành lang tù mù, vách tường dán chi chít áp phích quảng cáo. Vài hộ còn không đóng hẳn cửa, văng vẳng tiếng tivi ồn ào. Giang Nhứ giậm gót khiến đèn cảm biến âm thanh bật sáng, sau đó dẫn Cố Khinh Chu lên tầng: “Cậu đừng lo, tính mẹ tôi thoải mái lắm. Bà già ưng nhất là bọn học sinh ba tốt như cậu đấy.”
Mỗi khi Giang Nhứ mở miệng khen người khác, lời nói ra thường không có vẻ gì là mang theo thiện ý. Cố Khinh Chu đi sau hắn, trong bụng chứa mười vạn câu hỏi nhưng lại chẳng biết nên hỏi từ đâu. Hồn vía y như lìa khỏi xác, phải đến khi Giang Nhứ gõ cửa lí trí mới hồi lại.
Hiển nhiên mẹ Giang đang chờ bọn y về, nghe tiếng gõ thì tức tốc ra mở cửa. Ánh mắt bà lướt qua Giang Nhứ, nhìn về phía Cố Khinh Chu đứng sau hắn, thấy là một cậu chàng mặt mũi sáng sủa khôi ngô thì cười tươi rói như hoa: “Ô kìa, Tiểu Cố phải không cháu? Ngoài đường chắc là lạnh lắm, mau vào nhà đi. Cháu ăn cơm chưa?”
Cố Khinh Chu mặc dù hồi hộp nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, thái độ cực kỳ ngoan ngoãn lễ phép: “Cháu cảm ơn bác ạ, lúc nãy cháu đã ăn rồi. Mấy ngày nay cháu ở nhờ nhà mình, hẳn là sẽ làm phiền bác nhiều. Cháu có ít đồ bồi bổ sức khỏe, mong bác đừng chê ạ.”
Nói đoạn, y cầm mấy hộp quà đưa ra. Tuy mẹ Giang không biết giá tiền nhưng chỉ nhìn vỏ hộp thôi cũng biết chắc chắn chẳng rẻ chút nào, bèn vội vàng đẩy lại: “Ôi chao, ở đây vài ngày thì có gì là phiền đâu? Cái thằng bé này, sao lại phung phí tiền mua mấy thứ này thế hả? Mau cầm về trả…”
Cố Khinh Chu vô thức nhìn về phía Giang Nhứ. Giang Nhứ đóng cửa phòng, quay sang bảo mẹ Giang: “Thôi mà mẹ, mẹ cầm đi, đồ cũng đã mua cả rồi, trả lại làm sao được nữa?”
Giang Nhứ lúc nào cũng ăn nói lấc cấc, với mẹ Giang bình thường như thế cũng chẳng sao, nhưng so sánh với thái độ ngoan hiền nho nhã vừa rồi của Cố Khinh Chu thì bỗng thành ra một trời một vực. Bà đành nhận chỗ quà, không quên cáu kỉnh lườm nguýt Giang Nhứ: “Không trả được thì sao, không trả được thì có thể làm lãng phí tiền bạc của Tiểu Cố à? Nếu thật sự không trả được thì để thằng bé giữ lại dùng!”
Giang Nhứ đang mải tìm dép trong nhà cho Cố Khinh Chu, nghe vậy lầm bầm: “Đàn ông đàn ang, ăn tổ yến làm khỉ gì?”
“…”
Chẳng biết có phải vì so sánh với Cố Khinh Chu kế bên hay không mà mẹ Giang cảm thấy hôm nay trông thằng con mình ngứa mắt kinh khủng. Bà thu dọn bếp, nghĩ thầm mình cứ ngồi ở phòng khách e rằng sẽ khiến Cố Khinh Chu thấy ngại, bèn múc cho mỗi người một bát canh sườn to, dặn bọn hắn uống rồi về phòng nghỉ ngơi.
Thấy mẹ Giang khép cửa phòng, thân hình gồng cứng của Cố Khinh Chu cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Y ngồi trên sofa, lúc này mới có tâm trạng ngắm nghía cách bài trí trong phòng khách, cảm giác ấm cúng lại thanh lịch tao nhã, không giống những gì y vẫn hằng tưởng tượng.
Giang Nhứ ngồi xuống cạnh y, chìa ra một đôi đũa: “Húp thử canh đi, tay nghề mẹ tôi hơi bị được đấy.”
Mẹ Giang nằm ngủ trong phòng, chỉ cách một cánh cửa, Cố Khinh Chu cũng không thể làm gì ngoài việc cầm lấy đũa vùi đầu húp canh. Giang Nhứ thấy bộ dạng đối phương quá sức ngoan ngoãn thì không kìm được đưa tay toan xoa tóc y, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Cố Khinh Chu cản lại.
Cố Khinh Chu nói, không ngẩng đầu: “Coi chừng bác gái trông thấy.”
Giang Nhứ nhướng mày, bụng nhủ thầm cậu cũng cẩn thận gớm. Hắn cố tình ghé sát tai y thì thầm: “Vậy lát nữa về phòng ngủ có cần phải chặn gối ở giữa hai bên không, đề phòng mẹ tôi nhìn thấy?”
Cố Khinh Chu nửa cười nửa không: “Chặn gối làm gì cho rách việc, cậu xuống đất ngủ là được.”
Y nhanh chóng uống hết canh, sau đó đứng dậy vào bếp rửa bát. Khi sắp sửa đi tắm, y mới phát hiện mình không kịp mang theo quần áo vì quá gấp. Giang Nhứ tìm một bộ đồ mới của mình đưa cho y, tựa vào cửa phòng tắm mỉm cười: “Sắp mười hai giờ rồi, hay là mình tắm cùng nhau cho tiết kiệm thời gian?”
Nếu bây giờ đang ở Hải Thành, chưa biết chừng Cố Khinh Chu sẽ gật đầu. Nhưng dù sao trong lòng y vẫn rất rén, nhớ tới mẹ Giang đang ngủ ở ngay căn phòng sát vách thì hoàn toàn chẳng dám đáp lời. Nước nóng tí tách đổ xuống, qua lớp cửa kính mờ có thể nhìn thấy bóng lưng Giang Nhứ đứng tựa vào, tạo cho người ta một cảm giác an toàn đến kì lạ.
Cố Khinh Chu nhanh chóng tắm rửa xong xuôi. Mở cửa ra ngoài, y rùng mình trước luồng khí lạnh ồ ạt ập tới, quay sang bảo Giang Nhứ: “Cậu tắm đi, tôi về phòng trước.”
Giang Nhứ nghe vậy mập mờ ‘ừ’ một tiếng, trong đầu hiện lên ba chữ “làm ấm giường”. Tất nhiên hắn rất thức thời không nói ra miệng, chỉ bật cười, sau đó bước vào phòng tắm.
Sợ quấy rầy giấc ngủ của mẹ Giang, Cố Khinh Chu chỉ dám bước thật chậm qua cửa phòng bà, sau đó hết sức rón rén trèo lên giường. Y chui vào chăn, trở mình quan sát khung cảnh lạ lẫm xung quanh, trong lòng bỗng trào dâng một loại cảm xúc khó tả.
Cố Khinh Chu nằm lút người xuống đệm, từ từ kéo chăn trùm lên đầu, thầm nhủ chẳng biết lơ ngơ thế nào mình lại đến đây, cả đời này y chưa bao giờ làm chuyện gì điên rồ đến thế…
Giang Nhứ tắm rửa xong bước ra, nom thấy Cố Khinh Chu cuộn người thành một đống lùm lùm, mặt mũi che kín. Hắn khép cửa tắt đèn rồi vén chăn chui vào, thân thể lạnh toát lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ bên trong một lát, kế đến cất giọng: “Ừm, ấm ghê.”
Cố Khinh Chu bấy giờ mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn hắn trong bóng tối, một tích tắc sau bỗng ngộ ra ý tứ trong lời Giang Nhứ nói. Y nhíu mày: “Thì ra cậu thật sự dùng tôi làm ấm giường.”
Giang Nhứ điều chỉnh lại gối, sau đó nằm xuống sát cạnh Cố Khinh Chu, lần đầu tiên nhận thấy cơ thể người này cũng thật ấm áp. Hắn lười biếng đáp: “Làm ấm giường cái quái gì, tôi đang lạnh cóng cả người đây mà có thấy cậu ủ ấm cho tôi đâu.”
Cố Khinh Chu rúc vào ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt: “Buồn ngủ quá.”
Thật ra Giang cũng rất buồn ngủ, mấy ngày nay hắn quay cuồng bận bịu nên hầu như chẳng được nghỉ ngơi. “Buồn ngủ thì ngủ đi, mai giao thừa rồi, nhiều việc lắm.”
Pháo hoa vẫn nổ vang ngoài trời đêm. Trong thời khắc pháo nổ chói loà nhất, cả gian phòng cũng sáng bừng lên. Giữa bóng tối tĩnh lặng Cố Khinh Chu bỗng vô cớ mở mắt, sột soạt ghé lại gần hôn lên khóe môi Giang Nhứ một cái trước khi nhắm lại.
Tuổi mẹ Giang đã cao, tình thần không còn được như trước. Đã mất ngủ là mất ngủ cả đêm, mà nếu đã ngủ thì đến trưa cũng khó lòng tỉnh dậy, bởi vậy bà có thói quen đặt đồng hồ báo thức hằng ngày. Sáng hôm sau, nhớ ra hôm nay nhà có khách, mẹ Giang cố gắng dậy sớm hơn thường lệ làm điểm tâm. Ngờ đâu vừa hé cửa phòng trông ra, bà đã thấy trên bàn bày ba đĩa thức ăn nóng hổi.
Mẹ Giang có thói quen luôn gọi con trai bằng tên đầy đủ: “Giang Nhứ hả con?”
Giang Nhứ đang đứng trong bếp nhìn Cố Khinh Chu nấu cơm, nghe tiếng bà bèn gọi với ra: “Mẹ à?”
Mẹ Giang hơi cao giọng hỏi: “Mày nấu cơm đấy hả?”
Vừa dứt lời bà đã cảm thấy chuyện này quá vô lý, bèn thay quần áo đi vào phòng bếp xem xét. Ở đó, Cố Khinh Chu đang đứng rửa rau, còn Giang Nhứ đứng bên cạnh trơ mắt nhìn. Mẹ Giang không khỏi ngạc nhiên nói: “Ơ kìa, Tiểu Cố, sao hai đứa lại ở đây làm cơm thế này?”
Cố Khinh Chu đáp: “Dạ có gì đâu bác, tụi cháu dậy sớm, cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm mà. Cháo nấu xong rồi ạ, bác đi rửa mặt rồi vào ăn nhé.”
Giang Nhứ phụ họa: “Mẹ rửa mặt đi, còn một món nữa là xong rồi.”
Mẹ Giang không ngờ Cố Khinh Chu còn biết cơm nước, ấn tượng ban đầu vốn đã tốt nay càng thêm hài lòng, cảm thấy cuối cùng Giang Nhứ cũng chọn cho mình một người bạn tử tế. Bà bật cười lắc đầu, chẳng làm gì được hơn là vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Dụng cụ trong bếp vừa ít vừa cũ, không thể so được với nhà ở Hải Thành. Thấy tay áo Cố Khinh Chu lấm lem vì dầu mỡ xào rau bắn lên, mu bàn tay cũng bị bỏng mấy chỗ, hắn vừa kéo y lùi lại một chút vừa thấp giọng hỏi: “Không thấy vất lắm hả?”
Mặc dù bình thường Cố Khinh Chu cũng nấu cơm, nhưng chưa đến mức phải dậy từ tờ mờ sáng, rửa rau bằng nước lạnh giữa tiết trời giá rét, thậm chí chui rúc trong căn bếp ám đầy mùi dầu khói. Hết thảy đều là thử thách to lớn đối với căn bệnh ưa sạch sẽ của y, mà y thì chấp nhận tất cả chỉ để mẹ Giang hài lòng.
Giang Nhứ như phảng phất nhìn thấy hình bóng Cố Khinh Chu trước đây – vì người mình thích mà sẵn sàng khom lưng cúi đầu, cứ thế dần dà hạ mình cho tới khi chẳng còn chỗ nào để khom, để cúi.
Tất nhiên Cố Khinh Chu không hiểu câu hỏi đột ngột này: “Có gì mà vất, nấu cơm cho mẹ cậu chứ có nấu cho ai khác đâu?”
Y không quen bếp, mới nấu vài món mà bàn tay đã chi chít vết thương, còn đỏ ửng vì ngâm nước lạnh. Thấy mẹ Giang chưa ra khỏi phòng vệ sinh, Giang Nhứ chớp thời cơ cầm lấy tay Cố Khinh Chu ủ ấm. Đối phương thấy vậy giật nảy mình, vội vàng rút tay lại như tên trộm bị bắt quả tang.
Cố Khinh Chu vô thức liếc mắt về phía cánh cửa phòng vệ sinh đóng kín, sau đó trừng mắt với Giang Nhứ tựa một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Giang Nhứ chỉ nhìn y cười cười rồi giúp một tay dọn cơm.
Hôm nay là ba mươi tết. Họ hàng nhà Giang Nhứ không nhiều, bình thường cũng ít khi tới thăm, người mẹ Giang thường xuyên trò chuyện tán gẫu nhất là bà Chu dưới tầng một. Bà lấy một ít sủi cảo đã bọc gói kĩ càng ra khỏi tủ lạnh, bảo Giang Nhứ cầm xuống: “Bà Chu không con, bạn già lại đi sớm, lúc nào cũng lọ mọ dè sẻn, đồ ăn cũng chẳng dám mua. Mày mang cái này qua cho bà, nhớ nhân tiện giúp bà dán câu đối đấy nhé.”
Giang Nhứ đáp vâng, mau chóng ăn xong bữa cơm, lấy đồ sửa soạn đi xuống tầng. Cố Khinh Chu thấy hắn chỉ mặc độc một chiếc áo len mỏng thì đứng dậy khỏi ghế sofa, cau mày đưa hắn áo khoác: “Trời lạnh lắm, khoác thêm áo vào.”
Giang Nhứ cầm áo khoác mặc lên rồi đi xuống tầng một. Mẹ Giang vốn đang định nói, thấy thế chỉ im lặng, ân cần nhìn Cố Khinh Chu: “Thằng Giang Nhứ nhà bác bộp chộp lắm cơ, giá nó đĩnh đạc nghiêm chỉnh được như cháu thì còn gì bằng, bác có nằm mơ chắc cũng cười tỉnh.”
Cố Khinh Chu lúc nào cũng tao nhã lễ độ, luôn miệng hai chữ “cảm ơn”, chẳng bù cho Giang Nhứ ngoảnh trái một câu mả bố thằng này, xoay phải một câu ** mẹ thằng kia, mẹ Giang dạy kiểu gì cũng không được. Sau này trưởng thành, hắn mới chín chắn hơn chút đỉnh gọi là.
Trên tủ tường có một xấp giấy đỏ, mẹ Giang nhìn kĩ nhận ra là giấy cắt hoa(1), lắc đầu bảo Cố Khinh Chu: “Đấy, vừa dứt miệng nói nó đoảng xong, không sai vào đâu được. Hôm qua bác dặn dán câu đối, thế là nó cũng chỉ dán mỗi câu đối, giấy cắt hoa thì vứt luôn ở đây.”
Mẹ Giang nói xong lục ngăn tủ tìm băng dính với kéo, thở dài đánh thượt một hơi: “Giấy cắt hoa cũng không thiếu được, dán lên người ta nhìn vào mới thấy có không khí Tết nhất vui vẻ.”
Thấy bà đi đứng khó khăn, Cố Khinh Chu vội bước lên giành lấy: “Bác, để cháu dán giúp bác.”
Mẹ Giang không từ chối, đứng bên cạnh giúp y cắt băng dính. Thấy Cố Khinh Chu ăn mặc sang trọng, nói năng lễ độ, bà không kìm được hỏi: “Tiểu Cố này, cháu làm công việc gì vậy? Năm mới không về nhà, ba mẹ cháu có buồn không?”
Cố Khinh Chu nghe vậy hơi khựng lại giây lát, đoạn cười đáp: “Nhà cháu nhiều anh em, không về cũng không sao ạ.”
Nói đoạn, y lại bổ sung: “Cháu với Giang Nhứ là đồng nghiệp, bọn cháu làm cùng công ty.”
Mẹ Giang gật đầu, thấy y có vẻ miễn cưỡng khi đề cập đến chuyện trong nhà thì cũng không hỏi thêm nữa. Dù gì thời buổi này chẳng hiếm gia đình đơn thân hay li dị, biết đâu trong lòng đứa nhỏ này lại có chuyện khó nói? Nếu trong nhà thật sự yên ấm, làm gì có ai không muốn quay về? Nghĩ đoạn, mẹ Giang càng dịu dàng với Cố Khinh Chu hơn đáng kể: “Là đồng nghiệp thì quá tốt rồi, Tết sang năm nếu cháu không bận thì cứ về đây cùng Giang Nhứ nhé.”
Từ bé đến lớn không ai quản Cố Khinh Chu. Mẹ Cố nếu không ra ngoài chơi mạt chược thì cũng tụ tập mua sắm tiệc tùng, cho nên y thật ra không rõ làm thế nào để chung sống hòa hợp với người lớn tuổi. Bất giác đưa mắt nhìn mẹ Giang, y nhận ra những đường nét phần nào tương tự trên khuôn mặt Giang Nhứ, lại thấy đôi mắt bà nhìn mình mang theo ý cười. Y ngẩn người giây lát, kế đó mới gật đầu lên tiếng: “Dạ…”
Dán giấy cắt hoa không mất nhiều công sức, Cố Khinh Chu làm xong xuôi, trông thấy bát đũa trên bàn còn chưa dọn bèn xắn tay áo chuẩn bị đem đi rửa, song mẹ Giang đã vội ngăn cản: “Cái thằng bé này, cẩn thận quá đấy. Cháu bận rộn cả buổi sáng nay rồi, cứ ngồi nghỉ một chút đi, để bác rửa.”
Đương nhiên Cố Khinh Chu không thể để bề trên làm việc này: “Không có gì đâu bác, cháu rửa loáng một cái là xong.”
Mẹ Giang vẫn rất ái ngại, đâu ra lại có chuyện khách đến nhà rửa bát nấu cơm cơ chứ? Hai bên giằng co không ai chịu nhượng bộ ai, bên nào làm cũng không ổn, mà phòng bếp chật chội cũng không đủ chứa hai người một lúc.
Hồi lâu sau, mẹ Giang lau tay vào tạp dề, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp giải quyết: “… Thôi thì cứ để đó đi, chờ Giang Nhứ về, bác bắt nó rửa.”
Hoàn hảo.
-Hết chương 41-
Cố Khinh Chu xuống xe, ném mũ bảo hiểm vào ngực hắn. Bàn tay trắng trẻo mọi ngày của y đỏ ửng vì lạnh, thần sắc vẫn thản nhiên như thường, dường như những cảm xúc vừa rồi trên đường chỉ tồn tại trong một cái chớp mắt. Y hỏi ngược: “Làm như cậu chưa bắt nạt tôi bao giờ chắc?”
Giang Nhứ hạ giọng cười hỏi: “Tôi bắt nạt cậu khi nào? Ý là lúc ở trên giường ấy hả? … Ơ kìa, đi đâu mà nhanh thế, cậu biết nhà tôi ở đâu rồi à?”
Nghe vậy, Cố Khinh Chu đành dừng bước chờ Giang Nhứ đi lên. Hành lang tù mù, vách tường dán chi chít áp phích quảng cáo. Vài hộ còn không đóng hẳn cửa, văng vẳng tiếng tivi ồn ào. Giang Nhứ giậm gót khiến đèn cảm biến âm thanh bật sáng, sau đó dẫn Cố Khinh Chu lên tầng: “Cậu đừng lo, tính mẹ tôi thoải mái lắm. Bà già ưng nhất là bọn học sinh ba tốt như cậu đấy.”
Mỗi khi Giang Nhứ mở miệng khen người khác, lời nói ra thường không có vẻ gì là mang theo thiện ý. Cố Khinh Chu đi sau hắn, trong bụng chứa mười vạn câu hỏi nhưng lại chẳng biết nên hỏi từ đâu. Hồn vía y như lìa khỏi xác, phải đến khi Giang Nhứ gõ cửa lí trí mới hồi lại.
Hiển nhiên mẹ Giang đang chờ bọn y về, nghe tiếng gõ thì tức tốc ra mở cửa. Ánh mắt bà lướt qua Giang Nhứ, nhìn về phía Cố Khinh Chu đứng sau hắn, thấy là một cậu chàng mặt mũi sáng sủa khôi ngô thì cười tươi rói như hoa: “Ô kìa, Tiểu Cố phải không cháu? Ngoài đường chắc là lạnh lắm, mau vào nhà đi. Cháu ăn cơm chưa?”
Cố Khinh Chu mặc dù hồi hộp nhưng không hề biểu lộ ra ngoài, thái độ cực kỳ ngoan ngoãn lễ phép: “Cháu cảm ơn bác ạ, lúc nãy cháu đã ăn rồi. Mấy ngày nay cháu ở nhờ nhà mình, hẳn là sẽ làm phiền bác nhiều. Cháu có ít đồ bồi bổ sức khỏe, mong bác đừng chê ạ.”
Nói đoạn, y cầm mấy hộp quà đưa ra. Tuy mẹ Giang không biết giá tiền nhưng chỉ nhìn vỏ hộp thôi cũng biết chắc chắn chẳng rẻ chút nào, bèn vội vàng đẩy lại: “Ôi chao, ở đây vài ngày thì có gì là phiền đâu? Cái thằng bé này, sao lại phung phí tiền mua mấy thứ này thế hả? Mau cầm về trả…”
Cố Khinh Chu vô thức nhìn về phía Giang Nhứ. Giang Nhứ đóng cửa phòng, quay sang bảo mẹ Giang: “Thôi mà mẹ, mẹ cầm đi, đồ cũng đã mua cả rồi, trả lại làm sao được nữa?”
Giang Nhứ lúc nào cũng ăn nói lấc cấc, với mẹ Giang bình thường như thế cũng chẳng sao, nhưng so sánh với thái độ ngoan hiền nho nhã vừa rồi của Cố Khinh Chu thì bỗng thành ra một trời một vực. Bà đành nhận chỗ quà, không quên cáu kỉnh lườm nguýt Giang Nhứ: “Không trả được thì sao, không trả được thì có thể làm lãng phí tiền bạc của Tiểu Cố à? Nếu thật sự không trả được thì để thằng bé giữ lại dùng!”
Giang Nhứ đang mải tìm dép trong nhà cho Cố Khinh Chu, nghe vậy lầm bầm: “Đàn ông đàn ang, ăn tổ yến làm khỉ gì?”
“…”
Chẳng biết có phải vì so sánh với Cố Khinh Chu kế bên hay không mà mẹ Giang cảm thấy hôm nay trông thằng con mình ngứa mắt kinh khủng. Bà thu dọn bếp, nghĩ thầm mình cứ ngồi ở phòng khách e rằng sẽ khiến Cố Khinh Chu thấy ngại, bèn múc cho mỗi người một bát canh sườn to, dặn bọn hắn uống rồi về phòng nghỉ ngơi.
Thấy mẹ Giang khép cửa phòng, thân hình gồng cứng của Cố Khinh Chu cuối cùng cũng thả lỏng đôi chút. Y ngồi trên sofa, lúc này mới có tâm trạng ngắm nghía cách bài trí trong phòng khách, cảm giác ấm cúng lại thanh lịch tao nhã, không giống những gì y vẫn hằng tưởng tượng.
Giang Nhứ ngồi xuống cạnh y, chìa ra một đôi đũa: “Húp thử canh đi, tay nghề mẹ tôi hơi bị được đấy.”
Mẹ Giang nằm ngủ trong phòng, chỉ cách một cánh cửa, Cố Khinh Chu cũng không thể làm gì ngoài việc cầm lấy đũa vùi đầu húp canh. Giang Nhứ thấy bộ dạng đối phương quá sức ngoan ngoãn thì không kìm được đưa tay toan xoa tóc y, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Cố Khinh Chu cản lại.
Cố Khinh Chu nói, không ngẩng đầu: “Coi chừng bác gái trông thấy.”
Giang Nhứ nhướng mày, bụng nhủ thầm cậu cũng cẩn thận gớm. Hắn cố tình ghé sát tai y thì thầm: “Vậy lát nữa về phòng ngủ có cần phải chặn gối ở giữa hai bên không, đề phòng mẹ tôi nhìn thấy?”
Cố Khinh Chu nửa cười nửa không: “Chặn gối làm gì cho rách việc, cậu xuống đất ngủ là được.”
Y nhanh chóng uống hết canh, sau đó đứng dậy vào bếp rửa bát. Khi sắp sửa đi tắm, y mới phát hiện mình không kịp mang theo quần áo vì quá gấp. Giang Nhứ tìm một bộ đồ mới của mình đưa cho y, tựa vào cửa phòng tắm mỉm cười: “Sắp mười hai giờ rồi, hay là mình tắm cùng nhau cho tiết kiệm thời gian?”
Nếu bây giờ đang ở Hải Thành, chưa biết chừng Cố Khinh Chu sẽ gật đầu. Nhưng dù sao trong lòng y vẫn rất rén, nhớ tới mẹ Giang đang ngủ ở ngay căn phòng sát vách thì hoàn toàn chẳng dám đáp lời. Nước nóng tí tách đổ xuống, qua lớp cửa kính mờ có thể nhìn thấy bóng lưng Giang Nhứ đứng tựa vào, tạo cho người ta một cảm giác an toàn đến kì lạ.
Cố Khinh Chu nhanh chóng tắm rửa xong xuôi. Mở cửa ra ngoài, y rùng mình trước luồng khí lạnh ồ ạt ập tới, quay sang bảo Giang Nhứ: “Cậu tắm đi, tôi về phòng trước.”
Giang Nhứ nghe vậy mập mờ ‘ừ’ một tiếng, trong đầu hiện lên ba chữ “làm ấm giường”. Tất nhiên hắn rất thức thời không nói ra miệng, chỉ bật cười, sau đó bước vào phòng tắm.
Sợ quấy rầy giấc ngủ của mẹ Giang, Cố Khinh Chu chỉ dám bước thật chậm qua cửa phòng bà, sau đó hết sức rón rén trèo lên giường. Y chui vào chăn, trở mình quan sát khung cảnh lạ lẫm xung quanh, trong lòng bỗng trào dâng một loại cảm xúc khó tả.
Cố Khinh Chu nằm lút người xuống đệm, từ từ kéo chăn trùm lên đầu, thầm nhủ chẳng biết lơ ngơ thế nào mình lại đến đây, cả đời này y chưa bao giờ làm chuyện gì điên rồ đến thế…
Giang Nhứ tắm rửa xong bước ra, nom thấy Cố Khinh Chu cuộn người thành một đống lùm lùm, mặt mũi che kín. Hắn khép cửa tắt đèn rồi vén chăn chui vào, thân thể lạnh toát lặng lẽ cảm nhận nhiệt độ bên trong một lát, kế đến cất giọng: “Ừm, ấm ghê.”
Cố Khinh Chu bấy giờ mới hoàn hồn, đưa mắt nhìn hắn trong bóng tối, một tích tắc sau bỗng ngộ ra ý tứ trong lời Giang Nhứ nói. Y nhíu mày: “Thì ra cậu thật sự dùng tôi làm ấm giường.”
Giang Nhứ điều chỉnh lại gối, sau đó nằm xuống sát cạnh Cố Khinh Chu, lần đầu tiên nhận thấy cơ thể người này cũng thật ấm áp. Hắn lười biếng đáp: “Làm ấm giường cái quái gì, tôi đang lạnh cóng cả người đây mà có thấy cậu ủ ấm cho tôi đâu.”
Cố Khinh Chu rúc vào ngực hắn, chậm rãi nhắm mắt: “Buồn ngủ quá.”
Thật ra Giang cũng rất buồn ngủ, mấy ngày nay hắn quay cuồng bận bịu nên hầu như chẳng được nghỉ ngơi. “Buồn ngủ thì ngủ đi, mai giao thừa rồi, nhiều việc lắm.”
Pháo hoa vẫn nổ vang ngoài trời đêm. Trong thời khắc pháo nổ chói loà nhất, cả gian phòng cũng sáng bừng lên. Giữa bóng tối tĩnh lặng Cố Khinh Chu bỗng vô cớ mở mắt, sột soạt ghé lại gần hôn lên khóe môi Giang Nhứ một cái trước khi nhắm lại.
Tuổi mẹ Giang đã cao, tình thần không còn được như trước. Đã mất ngủ là mất ngủ cả đêm, mà nếu đã ngủ thì đến trưa cũng khó lòng tỉnh dậy, bởi vậy bà có thói quen đặt đồng hồ báo thức hằng ngày. Sáng hôm sau, nhớ ra hôm nay nhà có khách, mẹ Giang cố gắng dậy sớm hơn thường lệ làm điểm tâm. Ngờ đâu vừa hé cửa phòng trông ra, bà đã thấy trên bàn bày ba đĩa thức ăn nóng hổi.
Mẹ Giang có thói quen luôn gọi con trai bằng tên đầy đủ: “Giang Nhứ hả con?”
Giang Nhứ đang đứng trong bếp nhìn Cố Khinh Chu nấu cơm, nghe tiếng bà bèn gọi với ra: “Mẹ à?”
Mẹ Giang hơi cao giọng hỏi: “Mày nấu cơm đấy hả?”
Vừa dứt lời bà đã cảm thấy chuyện này quá vô lý, bèn thay quần áo đi vào phòng bếp xem xét. Ở đó, Cố Khinh Chu đang đứng rửa rau, còn Giang Nhứ đứng bên cạnh trơ mắt nhìn. Mẹ Giang không khỏi ngạc nhiên nói: “Ơ kìa, Tiểu Cố, sao hai đứa lại ở đây làm cơm thế này?”
Cố Khinh Chu đáp: “Dạ có gì đâu bác, tụi cháu dậy sớm, cũng rảnh rỗi chẳng có việc gì làm mà. Cháo nấu xong rồi ạ, bác đi rửa mặt rồi vào ăn nhé.”
Giang Nhứ phụ họa: “Mẹ rửa mặt đi, còn một món nữa là xong rồi.”
Mẹ Giang không ngờ Cố Khinh Chu còn biết cơm nước, ấn tượng ban đầu vốn đã tốt nay càng thêm hài lòng, cảm thấy cuối cùng Giang Nhứ cũng chọn cho mình một người bạn tử tế. Bà bật cười lắc đầu, chẳng làm gì được hơn là vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Dụng cụ trong bếp vừa ít vừa cũ, không thể so được với nhà ở Hải Thành. Thấy tay áo Cố Khinh Chu lấm lem vì dầu mỡ xào rau bắn lên, mu bàn tay cũng bị bỏng mấy chỗ, hắn vừa kéo y lùi lại một chút vừa thấp giọng hỏi: “Không thấy vất lắm hả?”
Mặc dù bình thường Cố Khinh Chu cũng nấu cơm, nhưng chưa đến mức phải dậy từ tờ mờ sáng, rửa rau bằng nước lạnh giữa tiết trời giá rét, thậm chí chui rúc trong căn bếp ám đầy mùi dầu khói. Hết thảy đều là thử thách to lớn đối với căn bệnh ưa sạch sẽ của y, mà y thì chấp nhận tất cả chỉ để mẹ Giang hài lòng.
Giang Nhứ như phảng phất nhìn thấy hình bóng Cố Khinh Chu trước đây – vì người mình thích mà sẵn sàng khom lưng cúi đầu, cứ thế dần dà hạ mình cho tới khi chẳng còn chỗ nào để khom, để cúi.
Tất nhiên Cố Khinh Chu không hiểu câu hỏi đột ngột này: “Có gì mà vất, nấu cơm cho mẹ cậu chứ có nấu cho ai khác đâu?”
Y không quen bếp, mới nấu vài món mà bàn tay đã chi chít vết thương, còn đỏ ửng vì ngâm nước lạnh. Thấy mẹ Giang chưa ra khỏi phòng vệ sinh, Giang Nhứ chớp thời cơ cầm lấy tay Cố Khinh Chu ủ ấm. Đối phương thấy vậy giật nảy mình, vội vàng rút tay lại như tên trộm bị bắt quả tang.
Cố Khinh Chu vô thức liếc mắt về phía cánh cửa phòng vệ sinh đóng kín, sau đó trừng mắt với Giang Nhứ tựa một con mèo bị giẫm phải đuôi.
Giang Nhứ chỉ nhìn y cười cười rồi giúp một tay dọn cơm.
Hôm nay là ba mươi tết. Họ hàng nhà Giang Nhứ không nhiều, bình thường cũng ít khi tới thăm, người mẹ Giang thường xuyên trò chuyện tán gẫu nhất là bà Chu dưới tầng một. Bà lấy một ít sủi cảo đã bọc gói kĩ càng ra khỏi tủ lạnh, bảo Giang Nhứ cầm xuống: “Bà Chu không con, bạn già lại đi sớm, lúc nào cũng lọ mọ dè sẻn, đồ ăn cũng chẳng dám mua. Mày mang cái này qua cho bà, nhớ nhân tiện giúp bà dán câu đối đấy nhé.”
Giang Nhứ đáp vâng, mau chóng ăn xong bữa cơm, lấy đồ sửa soạn đi xuống tầng. Cố Khinh Chu thấy hắn chỉ mặc độc một chiếc áo len mỏng thì đứng dậy khỏi ghế sofa, cau mày đưa hắn áo khoác: “Trời lạnh lắm, khoác thêm áo vào.”
Giang Nhứ cầm áo khoác mặc lên rồi đi xuống tầng một. Mẹ Giang vốn đang định nói, thấy thế chỉ im lặng, ân cần nhìn Cố Khinh Chu: “Thằng Giang Nhứ nhà bác bộp chộp lắm cơ, giá nó đĩnh đạc nghiêm chỉnh được như cháu thì còn gì bằng, bác có nằm mơ chắc cũng cười tỉnh.”
Cố Khinh Chu lúc nào cũng tao nhã lễ độ, luôn miệng hai chữ “cảm ơn”, chẳng bù cho Giang Nhứ ngoảnh trái một câu mả bố thằng này, xoay phải một câu ** mẹ thằng kia, mẹ Giang dạy kiểu gì cũng không được. Sau này trưởng thành, hắn mới chín chắn hơn chút đỉnh gọi là.
Trên tủ tường có một xấp giấy đỏ, mẹ Giang nhìn kĩ nhận ra là giấy cắt hoa(1), lắc đầu bảo Cố Khinh Chu: “Đấy, vừa dứt miệng nói nó đoảng xong, không sai vào đâu được. Hôm qua bác dặn dán câu đối, thế là nó cũng chỉ dán mỗi câu đối, giấy cắt hoa thì vứt luôn ở đây.”
Mẹ Giang nói xong lục ngăn tủ tìm băng dính với kéo, thở dài đánh thượt một hơi: “Giấy cắt hoa cũng không thiếu được, dán lên người ta nhìn vào mới thấy có không khí Tết nhất vui vẻ.”
Thấy bà đi đứng khó khăn, Cố Khinh Chu vội bước lên giành lấy: “Bác, để cháu dán giúp bác.”
Mẹ Giang không từ chối, đứng bên cạnh giúp y cắt băng dính. Thấy Cố Khinh Chu ăn mặc sang trọng, nói năng lễ độ, bà không kìm được hỏi: “Tiểu Cố này, cháu làm công việc gì vậy? Năm mới không về nhà, ba mẹ cháu có buồn không?”
Cố Khinh Chu nghe vậy hơi khựng lại giây lát, đoạn cười đáp: “Nhà cháu nhiều anh em, không về cũng không sao ạ.”
Nói đoạn, y lại bổ sung: “Cháu với Giang Nhứ là đồng nghiệp, bọn cháu làm cùng công ty.”
Mẹ Giang gật đầu, thấy y có vẻ miễn cưỡng khi đề cập đến chuyện trong nhà thì cũng không hỏi thêm nữa. Dù gì thời buổi này chẳng hiếm gia đình đơn thân hay li dị, biết đâu trong lòng đứa nhỏ này lại có chuyện khó nói? Nếu trong nhà thật sự yên ấm, làm gì có ai không muốn quay về? Nghĩ đoạn, mẹ Giang càng dịu dàng với Cố Khinh Chu hơn đáng kể: “Là đồng nghiệp thì quá tốt rồi, Tết sang năm nếu cháu không bận thì cứ về đây cùng Giang Nhứ nhé.”
Từ bé đến lớn không ai quản Cố Khinh Chu. Mẹ Cố nếu không ra ngoài chơi mạt chược thì cũng tụ tập mua sắm tiệc tùng, cho nên y thật ra không rõ làm thế nào để chung sống hòa hợp với người lớn tuổi. Bất giác đưa mắt nhìn mẹ Giang, y nhận ra những đường nét phần nào tương tự trên khuôn mặt Giang Nhứ, lại thấy đôi mắt bà nhìn mình mang theo ý cười. Y ngẩn người giây lát, kế đó mới gật đầu lên tiếng: “Dạ…”
Dán giấy cắt hoa không mất nhiều công sức, Cố Khinh Chu làm xong xuôi, trông thấy bát đũa trên bàn còn chưa dọn bèn xắn tay áo chuẩn bị đem đi rửa, song mẹ Giang đã vội ngăn cản: “Cái thằng bé này, cẩn thận quá đấy. Cháu bận rộn cả buổi sáng nay rồi, cứ ngồi nghỉ một chút đi, để bác rửa.”
Đương nhiên Cố Khinh Chu không thể để bề trên làm việc này: “Không có gì đâu bác, cháu rửa loáng một cái là xong.”
Mẹ Giang vẫn rất ái ngại, đâu ra lại có chuyện khách đến nhà rửa bát nấu cơm cơ chứ? Hai bên giằng co không ai chịu nhượng bộ ai, bên nào làm cũng không ổn, mà phòng bếp chật chội cũng không đủ chứa hai người một lúc.
Hồi lâu sau, mẹ Giang lau tay vào tạp dề, cuối cùng nghĩ ra một biện pháp giải quyết: “… Thôi thì cứ để đó đi, chờ Giang Nhứ về, bác bắt nó rửa.”
Hoàn hảo.
-Hết chương 41-
Danh sách chương