Năm nay trận tuyết đầu tiên ở Hải Thành đến sớm hơn năm ngoái, rơi vào đúng ngày tổ chức họp thường niên. Lúc đó cả công ty đang sắp xếp hoàn thành công việc trong văn phòng ấm áp, người thì nhàn tản, kẻ lại gấp rút. Chợt ai đó ‘ô’ lên một tiếng, chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Ơ kìa, tuyết rơi!”

Cửa sổ sát đất bị sương mù bao phủ hoàn toàn, không thể nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài. Bên cạnh đó, một chậu cây cao tầm nửa người đã rụng trụi lá. Nghe tiếng hô, tất cả vô thức đổ dồn mắt nhìn sang, quả nhiên trông thấy những bông tuyết mỏng manh từ trên trời nhẹ nhàng bay xuống. Khi Phương Hiệp đưa tay lau một mảng kính, khung cảnh hiện ra càng rõ ràng hơn.

Tuy năm nào cũng có tuyết rơi, nhìn mãi cũng chẳng thấy gì lạ, nhưng không hiểu sao mỗi lần trông thấy tuyết người ta luôn có một cảm giác vui mừng khó tả. Văn phòng bắt đầu phân phát hạt dưa và bánh kẹo, ai cũng được một vốc đầy, bầu không khí thư thái hiếm hoi bao trùm khắp nơi.

“Năm nay tuyết rơi sớm thật nhỉ.”

“May quá, tôi mua vé xe về quê luôn đêm nay rồi.”

Giang Nhứ cắn nốt hạt dưa cuối cùng, sau đó phủi tay, giả vờ cầm một xấp giấy tờ đi vào văn phòng Cố Khinh Chu. Vừa mở cửa, hắn phát hiện đối phương cũng đang đứng bên cửa sổ nhìn tuyết, trên kính cửa cũng có một mảng được lau sạch sẽ.

Giang Nhứ đóng cửa, thấp giọng cười hỏi: “Gì mà ngẩn người ra thế? Thành phố A không có tuyết à?”

Nghe tiếng hắn, Cố Khinh Chu bất đắc dĩ cụp mắt, sau đó vươn tay kéo Giang Nhứ đến gần cửa sổ cùng ngắm tuyết với y: “Có chứ, nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy tuyết đầu mùa. Hồi đó lúc nào cũng bận rộn công việc nên không để ý.”

Đôi khi Giang Nhứ cũng tò mò không biết Cố Khinh Chu sống ra sao suốt bao nhiêu năm hai người cách xa. Thật ra chính Cố Khinh Chu đã quên từ lâu. Khi tất thảy khó nhọc đã qua, cũng chẳng còn chút gì đọng lại trong trí nhớ.

Tay y vẫn hơi lạnh, quanh năm bốn mùa đều như thế. Giang Nhứ hiếm khi ôm Cố Khinh Chu một cách cẩn trọng đến mức này, lòng bàn tay ấm áp phủ lên tay y rồi chậm rãi siết chặt, tựa như cầm một khối băng buốt giá: “Lần này thì kịp thấy rồi đấy, có tôi ở đây ngắm tuyết cùng cậu.”

Nói đoạn, hắn cúi đầu khẽ hôn Cố Khinh Chu, nhưng lại giật mình sửng sốt bởi vị đắng giữa môi lưỡi đối phương. Vô thức liếc nhìn mặt bàn, trông thấy tách cà phê còn nóng ấm, hắn buột miệng: “Cậu lại uống cái thứ đắng nghét đó rồi.”

Nét cười ẩn hiện trong đôi mắt đen thẳm của Cố Khinh Chu, y cố tình nhào tới hôn Giang Nhứ: “Còn mỗi một túi thôi, qua năm mới uống hết là xong.”

Giang Nhứ muốn trốn nhưng không thoát nổi, đành lấy một viên kẹo hoa quả ra khỏi túi quần, xé giấy bọc rồi nhét vào miệng Cố Khinh Chu, nói giọng nửa đùa nửa thật: “Chậc, đắng đến mức không hôn nổi cậu nữa.”

Dứt lời, hắn lại hỏi: “Cậu có về thành phố A ăn Tết không?”

Giang Nhứ định đợi lát nữa sẽ đặt trước vé xe ngày mai. Vé xe về quê chẳng dễ mua, đường sá lại tắc nghẽn, chỉ có thể đặt trước mới xong. Nếu Cố Khinh Chu không quay về thành phố A thì hắn đâu thể để y một mình trơ trọi đợi ở Hải Thành được.

Cố Khinh Chu liếc hắn một cái rồi nói: “… Cứ về đi, đừng lo cho tôi, mua vé phải mua cho sớm.”

Giang Nhứ đưa tay vuốt tóc y, vò rối rồi lại vuốt, đoạn mỉm cười: “Suy nghĩ cho kĩ đi, đừng giữa chừng đổi ý, đến lúc đó khó mua vé lắm.”

Mẹ Giang sống ở vùng ngoại ô Hải Thành, tại một thị trấn quy mô trung bình, nếu tự lái xe thì tầm trên dưới năm tiếng là tới nơi. Cố Khinh Chu tựa cằm lên vai Giang Nhứ: “Hay là tôi để xe hơi cho cậu lái về? Như vậy đỡ phải chen lấn trên xe khách.”

Giang Nhứ vui vẻ: “Lái con Porsche của cậu về quê ấy hả? Mẹ tôi sẽ khăng khăng tôi vừa làm chuyện gì đó phi pháp cho xem, không khéo tình mẹ con cũng hết cả bền lâu, bà già sẽ giao tôi cho đồn cảnh sát luôn ấy chứ.”

Khỏi phải nghi ngờ, căn cứ vào những chuyện ô nhục mà Giang Nhứ từng gây ra hồi bé, mẹ Giang hoàn toàn có thể ra tay làm việc đó.

Nhập nhoạng, cả công ty tan sở sớm, đi đến nhà hàng xếp hạng sao mà Cố Khinh Chu đã đặt bàn liên hoan. Vài kẻ vụng trộm cười thầm giám đốc phung phí xa xỉ, cả đống người ăn thả cửa một bữa thế này ít nhất cũng phải vung ra mấy chục ngàn, thưởng cuối năm còn chưa chắc đã nhiều đến thế.

Giang Nhứ đợi mọi người đi hết mới lên xe Cố Khinh Chu, mở cửa ngồi vào ghế lái phụ. Hắn gõ phím tính toán rất nhanh trong đầu, cảm thấy Cố Khinh Chu thực ngốc, bèn chống cằm nói: “Giám đốc Cố này, người bình thường đi làm để kiếm tiền, có mỗi cậu đi làm để trả tiền thôi.”

Cố Khinh Chu định bảo rằng nếu mình chỉ sống bằng mớ lương tháng ba cọc ba đồng ấy thì đã chết đói từ lâu, nhưng nói ra những lời này chắc chắn sẽ bị nghi ngờ khoe của, vì vậy y chỉ im lặng khởi động xe. Mặt đường đã phủ kín một lớp tuyết mỏng, phản chiếu ánh đèn xe trắng xóa đến chói mắt. Cố Khinh Chu buột miệng hỏi: “Cậu đặt vé lúc mấy giờ?”

Giang Nhứ trả lời: “Trưa mai.”

Cố Khinh Chu gật nhẹ, không nói gì thêm.

Phố xá hôm nay vẫn đông nghẹt, nhưng chỉ mấy ngày nữa thôi sẽ vắng lặng như một thành phố chết. Người người mặc trang phục dày cộp đi lại trên đường, để lại vô số dấu giày lấm lem trên nền tuyết trắng muốt. Tuyết mỏng chầm chậm tan đi, đóng thành từng tảng dưới chân những cột điện ven đường.

Bởi tắc đường nên khi Cố Khinh Chu và Giang Nhứ bước vào thì gian phòng đặt riêng đã kín hơn phân nửa. Thấy cả hai đến cùng một lúc, mọi người cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ hỏi han lấy lệ. Giang Nhứ đối phó qua quýt bằng câu trả lời đã bàn bạc trước rằng hắn đi nhờ xe sếp Cố, sau đó mỗi người ngồi vào một ghế.

Năm nay Lý Tư Ngạo dự định cùng Phương Hiệp về nhà ra mắt phụ huynh nên tâm tình nhấp nhổm không yên, chẳng còn lòng dạ nào ăn uống. Thấy Giang Nhứ tới gã mới trò chuyện câu được câu chăng, như thể muốn mượn đó bình ổn cảm xúc.

Lý Tư Ngạo hỏi: “Anh nói xem lần đầu tiên đến nhà người yêu có nên mang theo một ít quà cáp đắt tiền không? Nhưng Hiệp Hiệp lại bảo là không cần mang mấy món đồ hào nhoáng, chỉ cần mua một ít hoa quả là được, làm em phân vân đến điên cả đầu.”

Giang Nhứ trả lời bằng giọng hết sức không đáng tin cậy: “Mua mấy cân tổ yến mang đến là đầu mày sẽ thanh thản liền.”

Phương Hiệp ngồi bên cạnh nghe hai tên đàn ông ba hoa chích chòe thì kéo tay Lý Tư Ngạo ôm vào ngực, sau đó quay sang cảnh cáo Giang Nhứ: “Đừng có dạy hư anh ấy, đầu óc cậu toàn mấy thứ xấu xa thôi. Tôi chống mắt đợi đến ngày cậu đi gặp bố mẹ vợ tương lai, để coi cậu mang quà gì đến.”

Thấy hai kẻ kia dính như keo, Giang Nhứ thực sự không nhìn nổi. Hắn ngồi dịch qua một bên, vô tình xích lại gần Cố Khinh Chu thêm một khoảng, đáp lời Phương Hiệp: “Hai người được lắm, ngày nào cũng làm loạn ở công ty mà vẫn chưa đủ, năm mới đến nơi rồi cũng không yên, trong bữa cơm còn tạt đồ ăn chó cho người khác được.”

Hắn bắt chéo chân, cầm trong tay nửa nắm hạt dưa, cụp mắt nhìn xuống với dáng vẻ biếng nhác. Mỗi khi lơ đãng ngước mắt, đôi mắt hồ li luôn lấp lánh nét cười, khiến người khác ngại ngùng đỏ mặt không dám nhìn thẳng.

Trước đây mỗi lần tổ chức họp cuối năm, sếp La lúc nào cũng giảng đạo lí tràng giang đại hải. Cố Khinh Chu lại lời ít ý nhiều, chỉ phát biểu vài câu khách sáo rồi để mọi người thoải mái tự nhiên. Mấy tay già đời trong văn phòng có rượu vào thì bắt đầu hăng hái, lôi kéo Cố Khinh Chu mời y nâng li. Uống một, hai chén vẫn chưa xong, hết rượu đỏ lại đến rượu trắng. Giang Nhứ thấy vậy thì khẽ nhúc nhích toan đứng lên ngăn cản, nhưng Cố Khinh Chu đã bí mật ghì vai hắn xuống.

Hơi thở Cố Khinh Chu phảng phất mùi rượu, ánh mắt lúc nhìn xuống chỗ hắn lung linh những đốm sáng do phản chiếu ánh đèn. Y thấp giọng: “Để tôi uống là được rồi, cậu đừng uống, lát nữa lái xe đi.”

Giang Nhứ không trả lời. Cảm thấy Cố Khinh Chu đã bắt đầu hơi lảo đảo, hắn bèn đưa tay đỡ y, sau đó rất tự nhiên nghiêng mình chặn đám người định xông lên mời rượu. Một vị đàn anh mặt mũi đỏ gay như gà chọi nói: “Tiểu Giang, chú thế này là không được. Bình thường mọi người chẳng bao giờ có dịp quây quần ăn cơm với sếp Cố, chú cứ nhảy vào cản trở là thế nào? Xê ra.”

Giang Nhứ kéo Cố Khinh Chu ngồi xuống rồi rút ra một điếu thuốc, vẫn khoác bộ dạng tươi cười thường thấy: “Đâu có, em chỉ sợ anh uống say quá, khổ thân chị dâu ở nhà lo lắng thôi.”

Phàm là người đã kết hôn trong công ty, chẳng mấy ai không đội vợ lên đầu. Cũng chính bởi thường ngày bị quản thúc nghiêm ngặt, chỉ có những ngày hiếm hoi như hôm nay mới được tạm tha, cho nên họ mới dám uống rượu thả cửa như vậy. Giang Nhứ vì nói giảm nói tránh mới dùng từ “lo lắng”, chứ kì thực nếu các bà biết chồng uống say thì ăn đòn một trận là còn nhẹ. Nghe xong ai nấy đều miễn cưỡng tự kiềm chế, sắp sang năm mới rồi, gây chiến là thất sách.

Cố Khinh Chu ngồi im không nhúc nhích, hơi men chếnh choáng bốc lên đầu, đôi mắt chăm chú dõi theo Giang Nhứ. Đối phương di chuyển đi đâu, ánh mắt y cũng hướng về chỗ ấy. Mọi tâm tư sâu kín trong lòng đều được chôn giấu dưới dáng vẻ lạnh lùng trầm tĩnh, giữa bàn tiệc sôi nổi chẳng ai có thể nhìn ra.

Bởi nhiều người đã đặt vé xe về quê đêm nay nên sau khi cơm no rượu say tất cả đồng loạt giải tán, từng tốp lũ lượt chào hỏi ra về. Cố Khinh Chu chỉ đứng lên thôi cũng khó khăn, nhờ vậy Giang Nhứ lại có một lí do vô cùng hợp lí để đưa y về nhà.

Như thường lệ, hai người ở lại sau cùng. Giang Nhứ dìu Cố Khinh Chu bước trên nền đất loang lổ vệt tuyết. Gió lạnh thổi tan hơi rượu, nhưng quang cảnh trước mắt Cố Khinh Chu vẫn méo mó hỗn loạn như cũ.

Giang Nhứ đột nhiên thở dài rồi bật cười: “Cố Khinh Chu, chúc mừng năm mới.”

Cố Khinh Chu lúc say rượu không giống người bình thường, mặt không đỏ, hơi thở vẫn đều đặn, ngay cả khi nói chuyện cũng chẳng hề líu lưỡi. Y nhìn về phía hắn bằng ánh mắt mông lung, sau đó nghi hoặc thấp giọng: “Cố Khinh Chu chúc mừng năm mới?”

“Sai rồi.” Giang Nhứ nói. “Cậu phải chúc mừng năm mới tôi mới đúng.”

Hắn mở cửa xe bên ghế lái phụ, để Cố Khinh Chu ngồi lên, lòng thầm nghĩ tên này lần nào uống say cũng biến thành đồ ngốc, có ngày bị đem bán đi cũng chẳng hay.

Ngày mai hắn sẽ về quê, để lại Cố Khinh Chu một mình ở Hải Thành, trong lòng vẫn luôn băn khoăn không dứt. Hắn vừa lái xe vừa tranh thủ trông chừng kẻ say rượu ngồi im ắng bên cạnh: “Này Cố Khinh Chu, lần sau nếu vắng mặt tôi thì không được uống rượu đâu đấy, biết chưa?”

Phản ứng của Cố Khinh Chu rất chậm, phải mất vài giây y mới gật đầu hồi đáp: “Biết rồi.”

Trông cái bộ dạng kìa, vừa ngốc nghếch vừa ngoan chết đi được.

Giờ này phố đêm chưa quá đông, lốp xe hơi phóng xẹt qua làm bắn tóe lên vô số hạt tuyết li ti. Chẳng mấy chốc cả hai đã về đến nhà. Trong xe bật điều hòa ấm áp tới nỗi Giang Nhứ không khỏi rùng mình trước cái lạnh ngoài trời ngay khi vừa bước xuống.

Hắn lôi Cố Khinh Chu ra ngoài rồi cẩn thận khóa xe, bỗng nhiên có cảm giác mình còn chưa kết hôn nhưng đã phải trải qua quá trình làm cha đầy khó khăn cực nhọc. Đang xách người đi vào tòa chung cư, hắn bỗng thấy gáy mình lạnh toát, không tự chủ hít mạnh một hơi.

Giang Nhứ kéo tay Cố Khinh Chu khỏi cổ áo hắn, hơi cau mày hỏi bằng giọng cáu kỉnh: “Cậu làm gì vậy?”

Cố Khinh Chu đáp: “Lạnh.”

Giang Nhứ đè thấp giọng: “Lạnh cũng chưa chết được.”

Nói đoạn, hắn siết chặt bàn tay đối phương, rảo bước lên tầng nhanh hơn. Ngang qua mấy căn hộ hàng xóm, hắn phát hiện nhà nào cũng đã dán câu đối và chữ Phúc ngoài cửa, sắc đỏ rực rỡ rất mực vui mắt.

Giang Nhứ lấy chìa khoá mở cửa, bật điều hòa ấm, sau đó dìu Cố Khinh Chu ngồi lên sofa. Hắn dùng đầu ngón tay xoay chìa khóa vài vòng, phát ra âm thanh leng keng: “Bây giờ cậu còn lạnh không?”

Cố Khinh Chu khép hờ mắt, ngả người vào tay vịn, không lên tiếng. Nghe Giang Nhứ hỏi, y hơi hé mắt ra, thấy hắn đang ngồi chống đầu lặng lẽ nhìn mình. Y khẽ vươn mình, chậm chạp chui vào trong vòng tay hắn.

Cố Khinh Chu ngả người vào ngực hắn, hơi thở còn vương mùi rượu: “Nóng.”

Giang Nhứ đang mải suy nghĩ, nghe vậy buột miệng nói: “Nóng thì cởi ra.”

Cố Khinh Chu đờ đẫn suy tư một lát, sau đó ‘soạt’ một cái cởi phăng áo khoác ngoài, kế đến cởi tiếp chiếc áo len cổ thấp màu xám nhạt. Phát hiện có gì đó không ổn, Giang Nhứ đưa mắt nhìn sang, thấy y chỉ còn độc một manh áo sơ mi chưa cởi. Hắn vội vàng giữ tay đối phương lại: “Cởi áo ngoài là được rồi.”

Cố Khinh Chu còn đang bận vật lộn với chiếc áo sơ mi, khổ nỗi cúc áo quá nhỏ khiến y không tài nào gỡ được, cuối cùng đành phải từ bỏ. Y bèn vòng tay ôm cổ Giang Nhứ, nhiệt độ cơ thể dần dà nóng lên, cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận.

Giang Nhứ cho rằng nguyên nhân là do uống rượu, hơn nữa lại sợ Cố Khinh Chu cảm lạnh, bèn ôm y đặt lên giường đắp chăn, để y muốn cởi gì thì cởi.

Hành lí về quê còn chưa kịp thu xếp, hắn toan đứng dậy đi lấy va li, ai ngờ lại bị Cố Khinh Chu ôm cứng ngắc không buông. Đối phương vụng về đặt những nụ hôn tới tấp lên cổ hắn, cảm giác mềm mại mà ướt át.

Giang Nhứ chống người phía trên Cố Khinh Chu, bản chất lưu manh không đổi, bật cười hỏi: “Muốn làm hả?”

Cố Khinh Chu loay hoay cởi mấy chiếc khuy cổ áo, phô bày xương quai xanh gợi cảm. Chiếc sơ mi trắng đã hơi nhăn nhúm, chiếc khuyên hình thánh giá bên tai trái ánh lên loang loáng, nom y càng thanh tú bội phần. Cố Khinh Chu ngây dại nhìn Giang Nhứ, không rõ là khó chịu do nóng hay do men rượu mà nắm chặt bàn tay Giang Nhứ đặt trên cổ áo mình, sau đó nhíu mày: “Nóng.”

Giang Nhứ lấy làm thú vị bật cười, tiếng cười trầm thấp nhuốm vẻ chòng ghẹo: “Gọi anh ơi một câu nghe xem nào, gọi anh đi rồi tôi giúp cậu cởi áo.”

Cố Khinh Chu mở to đôi mắt đen láy ướt át nhìn hắn, kế đến ngoan ngoãn thốt lên: “Anh ơi.”

Thanh âm mềm mại vô cùng, hoàn toàn không giống giọng điệu bình thường của Cố Khinh Chu.

Trong tích tắc, ánh mắt Giang Nhứ tối sầm. Yết hầu hắn khe khẽ nhúc nhích. Khàn giọng “ừ” một tiếng không rõ cảm xúc, hắn giữ chặt cằm Cố Khinh Chu rồi hôn y. Cố Khinh Chu cũng nồng nhiệt đáp lại, chỉ là khác với Giang Nhứ, y không hung mãnh điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương vào bụng.

Khuy áo Cố Khinh Chu lần lượt mở bung, chiếc sơ mi trắng lặng lẽ tuột khỏi giường, nằm chỏng chơ trên sàn nhà sáng bóng.

Rèm cửa nửa khép nửa mở, có thể lờ mờ trông thấy những tòa nhà lác đác ánh đèn chìm trong màn đêm bao la vô hạn. Những bông tuyết thong thả xoay tròn, chậm rãi rơi xuống từ bầu trời. Chúng giá buốt, mong manh và nhỏ bé, nhưng lại chứa trong mình thứ sức mạnh phủ rợp đất trời.

Giang Nhứ chợt thở dài, hôn người nằm dưới rồi lẩm bẩm: “Cố Khinh Chu…”

Đây là năm thứ chín kể từ khi hai người quen biết, rất nhanh thôi sẽ sang năm thứ mười.

Đôi khi tỉnh dậy lúc nửa đêm, Giang Nhứ thường hồi tưởng về thời niên thiếu, luôn có cảm giác xa xôi vô thực, tựa như hết thảy chỉ là một giấc mộng dài. Đã từng nổi loạn như vậy, đã từng liều lĩnh như thế, thật sự là tất cả mọi thứ bọn hắn từng có sao? Bọn hắn tiến bước trên đường đời, nhưng đồng thời cũng phải bỏ lại rất nhiều thứ – có thể là một ai đó, cũng có thể là một món đồ, hoặc cũng có thể là chí khí sục sôi của tuổi mười tám.

Cố Khinh Chu đầu óc vốn đã mơ màng vì say, hiện giờ càng thêm bất lực, chỉ có thể nằm thở trên giường. Y cũng chẳng còn sức đáp lại Giang Nhứ, chỉ lầm bầm gì đó trong miệng, sau đó nhích người chui vào ngực hắn, nhẹ nhàng cọ đầu vào cằm hắn giống như một con thú nhỏ.

Giang Nhứ suy tính dời kế hoạch thu dọn hành lí sang ngày mai, quyết định ôm Cố Khinh Chu vào phòng tắm tắm rửa. Nghĩ đến việc sẽ không thể gặp đối phương một thời gian, hắn không kìm được véo má y, rồi lại cảm thấy mình không thể nào thẳng thắn dứt khoát được như trước kia, bèn tự nhủ: “Sến súa rợn cả người.”

Nếu ngâm mình trong nước ấm lâu thì khi ra ngoài sẽ rất dễ bị lạnh đột ngột. Cố Khinh Chu vốn đang lơ mơ bỗng chầm chậm mở mắt, không rõ có phải đã bắt đầu tỉnh rượu.

Giang Nhứ còn chưa buồn ngủ, vẫn ngồi tựa vào thành giường chơi điện thoại. Lý Tư Ngạo đi rồi, không có ai lập đội chơi game cùng hắn, thành thử chỉ có thể coi phim truyền hình. Đầu Cố Khinh Chu hơi đau nhức, y vắt tay che lên mắt, đoạn nhẹ nhàng đá chân hắn trong chăn.

Giang Nhứ không phản ứng, cho rằng y mượn rượu giở trò.

Cố Khinh Chu lười nhác cất tiếng, thanh âm khàn khàn: “Giang Nhứ…”

Giang Nhứ: “Hửm?”

Giọng Cố Khinh Chu không rõ cảm xúc: “Cậu xưng anh với ai?”

“…”

Đang lướt điện thoại, Giang Nhứ hơi khựng lại, nhớ ra lúc nãy hình như mình quả thực có thừa dịp Cố Khinh Chu uống say lừa y thưa gửi ngoan ngoãn. Hắn bình tĩnh đặt di động xuống, đáp: “Tôi là anh của cậu, còn cậu là ông trẻ(1) tôi.”

Hợp lí quá còn gì.

Cố Khinh Chu hỏi: “Vậy hả?”

Giang Nhứ gật đầu: “Ừ.”

Cố Khinh Chu: “Thế gọi ông trẻ tôi nghe xem?”

Mí mắt Giang Nhứ giật giật, hắn nghĩ thầm vừa rồi mình xử vẫn quá nhẹ tay, bằng không làm sao Cố Khinh Chu có thể còn sức ở đây nói chuyện? Hắn dứt khoát vươn tay tắt đèn ngủ rồi chui thẳng vào chăn: “Muộn rồi, ngủ đi.”

Cố Khinh Chu lãnh đạm liếc nhìn hắn, bụng bảo dạ Giang Nhứ lần này mới chỉ gạt mình gọi hắn là anh, lần sau chẳng phải sẽ bắt mình gọi bố sao? Ai chứ tên này tuyệt đối có thể làm ra những chuyện vô liêm sỉ như vậy.

Cố Khinh Chu nói giọng đầy ẩn ý: “Cậu đừng tưởng tôi uống say là sẽ không nhớ gì.”

Giang Nhứ khẽ nhíu mày, nghĩ thầm dĩ nhiên tôi biết cậu nhớ rõ mọi thứ, lần trước ngay đến mật mã thẻ ngân hàng cũng xém nữa chưa khảo đã xưng, nhất cậu rồi.

Cố Khinh Chu ngó lên đồng hồ treo tường, ngẩn người trong một tích tắc. Kim đồng hồ phủ huỳnh quang phát ra ánh sáng nhàn nhạt, vừa vặn chỉ đúng mười hai giờ. Gió tuyết ngoài trời vẫn chưa ngưng. Y cựa quậy dưới lớp chăn, đoạn đột ngột lên tiếng: “Giang Nhứ…”

Giang Nhứ: “Hửm?”

“Năm mới vui vẻ.” Cố Khinh Chu nói.

Giang Nhứ thoáng sửng sốt, sau đó hoàn hồn, mỉm cười đáp: “Ừ, cậu cũng thế nhé.”

Bên ngoài càng lạnh, trong nhà lại càng ấm áp. Cố Khinh Chu nhớ ra ngày mai Giang Nhứ về quê, chẳng hiểu sao bỗng trằn trọc không yên. Y vươn đầu ngón tay chọc vào eo hắn: “Cậu sắp xếp xong quần áo chưa?”

Giang Nhứ ghì bàn tay nghịch ngợm kia lại, nói giọng ẩn ý sâu xa: “Đang định xếp thì bị cậu tóm lên giường rồi còn đâu. Để mai rồi tính tiếp.”

Nghe những lời này, Cố Khinh Chu dẫu bình tĩnh tới đâu cũng có giới hạn, bất giác đưa tay vần vò vành tai đã bắt đầu nóng ran: “Điều đó chứng tỏ cậu không đủ nghị lực.”

Giang Nhứ vui vẻ đáp: “Tôi mà đủ nghị lực thì giờ này cậu vẫn ế vêu mồm nhé.”

Cố Khinh Chu cãi không lại, bèn dứt khoát ngậm miệng đi ngủ. Qua lớp chăn, Giang Nhứ vuốt ve tấm lưng gầy gò của y, cảm thấy Cố Khinh Chu xưa nay chưa hề tăng thêm một lạng thịt nào, chẳng bù cho hắn ngày ngày chỉ xơi mì tôm mà vẫn khỏe mạnh. Cũng không biết đây là do cơ địa trời sinh, hay là bởi cõi lòng y chôn vùi quá nhiều tâm sự.

Tuyết đổ rào rào trong bóng tối ngoài trời, phủ một tấm áo mỏng lên những cành tùng cành bách trồng trong dải vành đai xanh. Chỉ qua một đêm, thế giới ngoài kia đã chuyển thành một màu trắng xóa.

Giang Nhứ mở cửa sổ nhìn ra, gió lạnh cuốn theo bông tuyết lập tức ào tới. Hắn trở tay đóng cửa, chỉ vừa nghĩ đến việc phải chen lấn trên xe về quê giữa thời tiết thế này đã muốn chửi thề.

Sàn phòng ngủ ngổn ngang va li. Quần áo mùa đông vốn đã dày, ban đầu Giang Nhứ tùy tiện nhồi nhét nên chẳng chứa được bao nhiêu, cuối cùng đành kiên nhẫn gấp phẳng phiu từng món trước khi lần lượt xếp vào.

Cố Khinh Chu ngồi bên cạnh nhìn hắn, xem ra không hề có ý định giúp một tay. Khi Giang Nhứ quỳ một gối xuống kéo khóa va li xong xuôi, lưng hắn đã ướt đẫm. Hắn mệt nhọc ngồi xuống thảm, co đầu gối, như cười như không bảo y: “Sếp Cố vô tình quá đấy nhé, đến một ngón tay cũng không thèm đụng vào giúp tôi.”

Cố Khinh Chu thong thả ngồi bên tách cà phê, trên người mặc áo len trắng cổ thấp, tay áo kéo tới tận khuỷu tay. Mái tóc đen không chải chuốt như thường ngày mà rũ xuống tự nhiên, mang theo khí chất nho nhã. Nghe Giang Nhứ nói, hắn cụp mắt, đá nhẹ vào va li một cái: “Cậu sắp rời khỏi đây mà còn mong tôi giúp thu dọn hành lí, tiễn người ra đi à?”

Chuyện này có khác gì bạn trai kết hôn với người khác, mình còn phải tươi cười chúc hai đứa nó hạnh phúc trăm năm?

Tư duy của Cố Khinh Chu đôi lúc khá tùy hứng và vô lí. Y không muốn nhìn Giang Nhứ đi, cho nên đương nhiên khó lòng chủ động giúp hắn thu dọn đồ đạc, đồng thời cũng chẳng có tâm trạng làm vậy.

Giang Nhứ: “…”

Thôi bỏ đi, dù sao cũng không thể nói đạo lí với đồ ngốc.

-Hết chương 38-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện