o
Bắt đầu từ ngày hôm nay, mối quan hệ của hai người đột nhiên thay đổi.
7:30 AM, Lịch Duyệt Tinh vừa mới ăn sáng xong, đang nghĩ lát nữa nên đọc sách hay xem phim truyền hình.
Điện thoại kêu một tiếng tinh.
Túc Minh Khiêm: “Chào buổi sáng Tây Mộc.

Bạn đã bắt đầu làm việc chưa?”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Vậy mà đã bắt đầu hối truyện rồi?
8:30 AM, Lịch Duyệt Tinh vừa mới viết được năm trăm chữ đã thấy hơi buồn ngủ, hắn ngáp một cái định gọi người tới đấm bóp.
Điện thoại lại tinh một tiếng.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, đi hai bước nghỉ năm phút nhé.”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Dù nhóc nói thế nhưng anh biết thừa năm phút sau nhóc sẽ tiếp tục giục anh!
9:30 AM, Lịch Duyệt Tinh vật vã bôi được một nghìn năm trăm chữ.
Điện thoại không quên tinh tinh.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, bạn viết được bao nhiêu chữ rồi?”
Lịch Duyệt Tinh: “1500.”
Túc Minh Khiêm: “Hai tiếng một nghìn rưỡi hả?”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Đang chất vấn mình viết chậm quá hả?
Không thể như thế được!
Lịch Duyệt Tinh mất bình tĩnh, ngay lập tức login kiếm nhóc tí hon: “Bé con ơi!”
Giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên bên tai.
Túc Minh Khiêm ngạc nhiên chớp mắt, đặt con dao to đang chuẩn bị chặt xương trong tay xuống: “Bạn vẫn đang viết truyện mà Tây Mộc? Sao lại tới đây?”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, mình nhất định…
Hắn đau thương nói: “Bé con à, tôi cảm thấy nhóc tạo cho tôi nhiều áp lực quá.”
Túc Minh Khiêm: “?”
Lịch Duyệt Tinh: “Tuy có vài tác giả một tiếng có thể viết được ba nghìn, bốn nghìn, năm nghìn, sáu nghìn.

Nhưng tôi thật sự không phải người làm được như vậy đâu!”
Túc Minh Khiêm: “…” Không hề biết hóa ra trong một tiếng tác giả có thể viết được nhiều chữ đến thế.
Lịch Duyệt Tinh: “Tốc độ thường ngày của tôi là một nghìn đến nghìn rưỡi, lúc nhanh có thể hai nghìn, vầy đã là giỏi lắm rồi!” Hắn nhấn mạnh, “Với tôi!”
Túc Minh Khiêm: “…” Không hề biết hóa ra mỗi tiếng Tây Mộc có thể viết được nhiều chữ đến thế.
Lịch Duyệt Tinh đưa ra kết luận: “Vậy nên ban nãy tôi đã viết được nhiều lắm.”
Túc Minh Khiêm làm bài toán đơn giản: “Nhưng hai tiếng 1500, 750 tiếng, thực sự không bằng tốc độ tối thiểu của bạn.” Cậu nói tiếp, “Tuy hôm qua tôi bảo sẽ lập cho bạn một thời gian biểu sáng tác, nhưng bởi vì số liệu ít quá nên vẫn chưa bắt đầu.

Có điều ban nãy bạn giải thích, tôi đã hiểu kha khá rồi.”
Lịch Duyệt Tinh: “???”
Tôi tự bê đá đập chân mình đấy phỏng?!
Hắn rút kinh nghiệm xương máu, nghĩ một lúc, chợt hiểu thật ra mình không nên nói với bé con những thứ quá cụ thể.


Không nói, bé con không hiểu hết về sáng tác, nói, vậy đó chính là giúp nhóc tự động làm phong phú kho dữ liệu!
Mà một khi kho dữ liệu của bé con hoàn tất, hắn là con người, làm sao có thể tính toán vượt trí tuệ nhân tạo…
Sau khi nhận thức được điểm này, Lịch Duyệt Tinh vội vàng thay đổi mạch suy nghĩ.
Hắn không liệt kê số liệu với Túc Minh Khiêm, nhất là số liệu chính xác.
Hắn đánh bài tình cảm với Túc Minh Khiêm, dùng bài tình cảm chống lại bé con giục ra chương!
Lịch Duyệt Tinh: “Bé con à, thật ra tình hình là thế này…”
Túc Minh Khiêm: “?”
Lịch Duyệt Tinh đàng hoàng phét lác: “Thần kinh của tác giả bọn tôi đều khá là mong manh, rất dễ bị bên ngoài ảnh hưởng.

Nhưng sáng tác lại là một công việc mang tính sáng tạo, cần tinh thần tốt đẹp để chèo chống ——”
Chỉ một giây là Túc Minh Khiêm đã tin lý do thoái thác của Lịch Duyệt Tinh rồi.

Trong cảm nhận của cậu, Tây Mộc chính là người như vậy.
Cậu vô cùng bao dung hỏi: “Rồi thì?”
Lịch Duyệt Tinh phơi bày sự thật: “Cho nên, giục tới tấp sẽ khiến bọn tôi căng thẳng, mà căng thẳng sẽ làm tôi viết truyện kém.”
Hắn nói tới đây thì ngừng, cố ý nhìn nhóc tí hon, trong lòng hơi lo sợ.
Mình từ chối thế này có thẳng thắn quá không?
Con có giận không, liệu có cảm thấy mất mát không?
Thời gian chờ đợi khá dài, Lịch Duyệt Tinh càng lúc càng bất an, thế nên khi im lặng được nửa phút, hắn giành nói trước: “Nhưng ý tôi không phải là không được giục, ý tôi là, nhóc có thể nhắc tôi mỗi tiếng một lần, nhưng phải dịu dàng chút.

Ví dụ như lúc tôi viết thi với người ta ấy, bao giờ thắng cũng đều có thưởng.”
Câu này điêu đấy, sự thật là thua đều bị phạt.
Túc Minh Khiêm: “…”
Túc Minh Khiêm đang suy nghĩ ba ngày duyệt kế hoạch hay là bảy ngày duyệt kế hoạch hơi đờ đẫn.
Tây Mộc là kiểu tác giả cần người ta hỏi han mỗi tiếng một lần ư?
Yêu cầu này, hơi cao.
Nhưng mà…
Hình như mình cũng đâu bận chuyện gì khác.
Túc Minh Khiêm: “Bạn cảm thấy hỏi thế nào thì là dịu dàng? Là…”
Cậu nghĩ đến tính cách của Tây Mộc, thử thăm dò.
“Tây Mộc ơi, bạn phải cố gắng lên nha, chụt”
“Tây Mộc ơi, bạn viết hay lắm đó, mo… ah?”
“Như vậy hả?”
Cục cưng này, bình thường đáng yêu bẩm sinh đã đành, giờ còn học được cách chủ động đáng yêu nữa.
Tưởng anh sẽ dính chiêu này á?
Hừ!
Ngay hôm ấy, từ tám giờ sáng tới tám giờ tối, Lịch Duyệt Tinh viết được tổng cộng mười nghìn chữ.
Sau khi viết xong, hắn lại bị khuất phục lần nữa bởi sự trâu bò của mình.
***
Ngày thứ mười Lịch Duyệt Tinh tới Bắc Kinh, cũng chính là ngày thứ năm gặp mặt cả hai công ty truyền hình điện ảnh.
Lịch Duyệt Tinh và Dạ Du lại tới Nguyên Hiên Media lần nữa.


Lần này, hắn đến để ký hợp đồng.
Một chiếc bàn tròn chia ba bên, một bên là Nguyên Hiên Media, một bên là website Chung Điểm, còn một bên chính là hắn.
Hợp đồng nền trắng chữ đen đóng dấu chồng, qua tay hai bên kia trước rồi mới truyền tới tay Lịch Duyệt Tinh.

Các điều khoản cụ thể đã được tìm hiểu và nghiên cứu trong thời gian trước đấy.
Lịch Duyệt Tinh không nhìn thêm nữa, lật thẳng tới trang cuối ký tên mình.
Khi viết xong nét bút cuối cùng, hắn chợt cảm thấy đôi chút phức tạp.
Nói chuyện với cả hai công ty, quả thật có thể thấy rằng Nguyên Hiên Media làm đến nơi đến chốn, lập kế hoạch cho dự án có tính khả thi hơn.

Đấy cũng là lý do Lịch Duyệt Tinh quyết định kiếm ít hơn hai triệu để ký hợp đồng với Nguyên Hiên.
Song điều này không có nghĩa là Nguyên Hiên không có vấn đề gì.
Qua cuộc trò chuyện trước đó có thể thấy được rằng, Nguyên Hiên không hề có bất cứ suy nghĩ để hắn tham dự hay cân nhắc ý kiến của hắn.

Có lẽ đối với Nguyên Hiên, bọn họ có hệ thống sản xuất vô cùng hoàn thiện, nhân viên sản xuất hết sức chuyên nghiệp.

Họ không cần một tác giả ngoài nghề tới khoa tay múa chân.
Hắn nhớ lại câu Dạ Du từng nói.
“Đấy là cậu còn có địa vị giang hồ”
Chắc là địa vị giang hồ không đủ cao chăng.
Lịch Duyệt Tinh khá khó chịu, sau đó hắn đặt câu hỏi cho bản thân.
Địa vị giang hồ của Tịch Lưu đủ không?
Hiển nhiên địa vị giang hồ của Tịch Lưu cũng không đủ rồi.
Tiểu thuyết và truyền hình điện ảnh là hai lĩnh vực, dù có là đại thần tuyệt đối của giới truyện mạng cũng khó mà có được tiếng nói của riêng mình ở đây.
Lịch Duyệt Tinh càng thêm khó chịu.
Hắn không suy nghĩ tiếp nữa, nhanh nhẹn ký cho xong hai bản hợp đồng còn lại, nghi thức này coi như hoàn thành.

Vẫn còn tiết mục mọi người cùng ăn bữa cơm, nhưng cũng không quá quan trọng.
Lúc đi theo tốp người về phía trước, Lịch Duyệt Tinh cảm giác điện thoại trong túi rung một cái.
Hắn lấy ra xem, thấy thanh thông báo xuất hiện.
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc ơi, bạn có đang bận không?”
Lịch Duyệt Tinh: “Có, tôi đang gặp mặt ký hợp đồng với bên truyền hình điện ảnh.”
Túc Minh Khiêm: “Đừng lo nhé, dự án này sẽ thành công thôi.”
Đang an ủi mình đấy à?
Lịch Duyệt Tinh nở nụ cười, trả lời: “Moah~”
Cơn gió tự do chầm chầm thổi.
Chiếc lá cuối cùng trên cành cây xoay tròn rơi xuống đất.
Túc Minh Khiêm rời mắt khỏi tin nhắn trên màn hình, nhìn hóa đơn lấy ra từ hòm thư trong sân.
“Chào bạn:
Khoản thanh toán hiện tại của bạn là 3060.

Hóa đơn nợ sẽ đến hạn sau 5 ngày, vui lòng hoàn trả kịp thời”
Cậu hơi mất mát.
Dạo gần đây Tây Mộc vẫn bề bộn nhiều việc, chắc có lẽ không thể tới đây giúp đỡ.
Phải tăng cường độ làm việc thôi.
Ngoài việc tới xưởng chế tạo và phòng bếp để làm vật phẩm và đồ ăn, còn phải tận dụng hết không gian thừa trong sân, trồng bí đỏ vào chỗ đất không được tưới bởi máy tưới nước tự động.

Thì ra dù có mua máy tưới nước tự động, vẫn không thể thoát khỏi lời nguyền trồng bí đỏ?
Túc Minh Khiêm càng thêm mất mát.
Cậu lê bước chân, chậm rãi đi về phía xưởng chế tạo.
Muốn gặp Tây Mộc quá.
Cậu nghĩ thế.
Đồng thời.
-1.
-1.
-1.
Một con đường -1 khúc khuỷu thật dài, tiễn Túc Minh Khiêm tới tận cửa xưởng chế tạo.

Khiến cho thanh thiện cảm khó khăn lắm mới tới -182, lại im lặng tụt về -200.
Mà Lịch Duyệt Tinh không hề hay biết những gì xảy ra trong game.

Hắn hoạt động cả ngày bên ngoài, lúc trở lại khách sạn đã hơn chín mười giờ tối.
Hắn hơi mệt, nằm trên giường lớn của khách sạn, hai tay xếp chồng lên bụng, lẳng lặng nhìn ánh sáng rực rỡ trên trần nhà, đó là ánh sáng tỏa ra từ đèn pha lê.
Nhìn một lúc, ánh sáng lộng lẫy biến thành hình ảnh bàn tròn ba bên ký hợp đồng hồi sáng.
Đệt!
Sao mà dai như đỉa đói!
Lịch Duyệt Tinh bực dọc, sự bực dọc này chủ yếu là do bản thân hắn chưa đủ đỉnh.
Một khi đàn ông khó chịu là lại lên cơn, huống chi Lịch Duyệt Tinh thật sự uống một ít rượu nên có hơi đau đầu.
Hắn trở mình rời giường, đi tới trước máy tính, mở tệp tin, bắt đầu paste bản thảo lên back-end của trang web.
từng cái một.
Cài thời gian từng tiếng một.
Bắt đầu từ mười giờ sáng cho tới mười hai giờ tối ngày mai, tổng cộng mười bốn tiếng, cả thảy mười lăm chương, nổ một phát gần bốn mươi nghìn chữ!
Cài đặt xong, dù là hàng tồn cũng rút một phát hai phần ba, nhưng Lịch Duyệt Tinh lại bỗng thấy sảng khoái.

Thế rồi hắn tắt máy tính, một lần nữa mệt mỏi quay về giường, lấy điện thoại vào game.
Vào game, nhìn thanh cống hiến và thanh thiện cảm đầu tiên như mọi khi.
Độ thiện cảm bên trong thanh thiện cảm -200, thanh cống hiến trong mấy ngày cố gắng sản xuất buôn bán cũng có 1200 điểm cống hiến.
… Hả?
Thanh thiện cảm ít vậy thôi á? Thanh cống hiến nhiều thế cơ?
Lịch Duyệt Tinh mơ mơ màng màng, hắn nghiêm túc suy nghĩ, nhưng đầu óc trì trệ không sao nhớ nổi số liệu mình nhìn thấy trước khi thoát game.

Vì thế hắn từ bỏ việc suy nghĩ, trực tiếp tìm kiếm bé tí hon, rất nhanh đã phát hiện bóng dáng của nhóc con trong xưởng chế tạo.
Lịch Duyệt Tinh: “Bé con ơi.”
Túc Minh Khiêm: “Tây Mộc?”
Lịch Duyệt Tinh: “Hôm nay tôi…” Hắn đột nhiên nhìn thấy nhóc tì ngẩng đầu lên từ trong buồng thợ mộc, lặng lẽ sửa lời, “Mặt nhóc dính bẩn kìa.”
Túc Minh Khiêm hơi bất ngờ, cậu đưa tay lau mặt: “Hết chưa?”
Lịch Duyệt Tinh: “Chỗ đó hết rồi.

Đây này.”
Lịch Duyệt Tinh nói rồi giơ tay lên, lau gương mặt nhỏ nhắn bị bẩn trong màn hình.

Đột nhiên có một lực xuất hiện trên mặt Túc Minh Khiêm, sinh ra hơi nóng sau khi ma sát.

Cậu ngẩn người, chưa kịp phản ứng thì vào lúc này, giọng của Lịch Duyệt Tinh lại truyền tới từ trước mặt.
Lịch Duyệt Tinh muốn tìm người trò chuyện, than vãn.

Nhóc tí hon trong game chính là ứng cử viên tốt nhất.
Hắn nói: “Bé con à, hôm nay ba bên ký hợp đồng thành công rồi, trong vòng một tháng, tiền sẽ chuyển từ công ty truyền hình điện ảnh vào tài khoản của Chung Điểm, khoảng một tháng nữa, Chung Điểm sẽ trừ hết phí đại diện rồi chuyển vào tài khoản của tôi.

Tuy sắp có ngay một số tiền lớn, nhưng tôi có hơi… nói sao nhỉ… cảm thấy bất lực, hầy…”
Hắn nói hết một lèo tất cả uất ức trong lòng, sau đó phát hiện, nhóc tí hon trong game vẫn bất động, đờ ra đấy.
Đang ngẩn người hả ta?
Lịch Duyệt Tinh lại gọi một tiếng: “Bé con ơi.”
Túc Minh Khiêm: “Tôi đây, Tây Mộc.” Cậu tạm ngừng, “Bạn nói tiếp đi, tôi đang nghe.”
Lịch Duyệt Tinh đột nhiên được xoa dịu.
Đêm tối tĩnh mịch.
Có một người sẵn lòng nghe bạn lảm nhảm.
Cảm giác này thật sự là rất tuyệt vời.
Giống như uống cốc nước ấm vào mùa đông, cảm thấy dễ chịu ngay tức thì.
***
Cũng trong lúc ấy.
Vị trí no.3 trên bảng sách mới tiềm năng của Chung Điểm, cuốn tiểu thuyết tên “Bạn gái tôi là công chúa” vừa mới thêm một chương mới.
Không lâu sau, tác giả Ngũ Lăng Thiếu Niên mở một chương ngoài lề kéo phiếu với lời lẽ thành khẩn.
Cậu ta viết trong chương riêng thế này:
“Chào các bạn độc giả thân mến, quyển sách này đã cập nhật hơn hai mươi ngày, để mọi người đọc thoải mái hơn, lâu lâu mình sẽ thêm chương.

Hiện đã gần 200K rồi, mà yêu cầu của bảng truyện mới là các tác phẩm phải nằm trong khoảng 200K và được đăng tải trong vòng một tháng.

Hôm nay mình đã suy xét rất lâu, liệu có nên giảm tốc độ cập nhật, lấp đầy thời gian còn thừa của bảng truyện mới không, hay là tiếp tục đăng chương mới, tụt khỏi bảng trong ba năm ngày.
Sau đó mình quyết định.
Không chọn cái nào hết.
Ngay từ khi lên bảng truyện mới, chúng ta vẫn luôn phải chịu áp lực của hai vị trí đầu.

Mình không biết các bạn có cam tâm không, nhưng mình thật sự không cam tâm.

Cho nên mình không chậm chương cẩu thả ra sách mới.
Không được hạng nhất bảng truyện mới thì vô nghĩa.
Ngày mai mình đảm bảo nổ lớn năm chương.
Mỗi lần lên một vị trí lại thêm năm chương.
Nói cách khác, nếu có thể chạm tới vị trí sách mới số một vào ngày cuối cùng.
Mình sẽ cập nhật ngay mười lăm chương vào ngày mai!
Mình không muốn dài lâu, chỉ giành giật phút chốc.
Trong một ngày, nổ bay hai kẻ ở trên, nhắm tới hạng nhất bảng truyện mới.
Các anh em!
Các bạn có dám chiến không!
Các anh em!
Bông cúc của hai kẻ ở trên, có phải của chúng ta không?!”
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện