o
Lịch Duyệt Tinh chưa kinh ngạc xong, nhóc con đã bỏ cỏ dại và cái liềm vào một góc sân, đổi sang cuốc, sau khi vác cuốc vòng tới vòng lui trong sân thì dừng ở góc cách xa phòng nhất, tiến hành khai khẩn.
Lụa bạc do ánh trăng dệt nên rải xuống, dịu dàng ôm nhóc con vào lòng.
Nhóc tí hon cần cù vất vả làm việc trong hoàn cảnh như vậy.

Làm một hồi, có vẻ cậu hơi mệt, còn chống cuốc dựng người dậy, giơ cái tay nhỏ lau mặt, thoáng chốc, gương mặt trắng nõn đã có thêm mấy vệt nâu.
Mèo trắng biến thành mèo mướp.
Đúng là một khung cảnh tốt đẹp lại ấm áp…
Ừm?
Chờ đã.
Lưỡi liềm cắt cỏ với cuốc xới đất ở đâu ra vậy? Trước đó chỉ có mỗi cái xẻng thôi mà nhỉ?
Lịch Duyệt Tinh giật mình, tỉnh lại từ sắc đẹp.

Hắn vội vàng mở lời dẫn của hệ thống ra nghiên cứu một phen.
Lời dẫn của hệ thống rất trung thực, ghi chép hết tất cả mọi chuyện xảy ra lúc hắn không online.
Hôm nay, 6:30 PM.
【Túc Minh Khiêm mở tủ lạnh ra】
【Túc Minh Khiêm nghịch nước cam】
Hôm nay, 8:00 PM.
【Túc Minh Khiêm vào xưởng chế tạo】
【Túc Minh Khiêm lục lọi xưởng】
【Túc Minh Khiêm vất vả lắm mới tìm được liềm và cuốc】
【Túc Minh Khiêm vung liềm】
【Túc Minh Khiêm mỉm cười】
Hôm nay, 9:00 PM.
【Túc Minh Khiêm bắt đầu cắt cỏ】
【Túc Minh Khiêm cắt một đống cỏ】
【Túc Minh Khiêm nhìn cỏ dại và đá chồng chất trên mặt đất rồi lại nhìn xung quanh, suy nghĩ thật lâu】
【Túc Minh Khiêm nhặt một nhánh cỏ và một hòn đá】
【Túc Minh Khiêm bỏ cỏ dại và hòn đá vào thùng rác trong phòng bếp】
【Cỏ dại và hòn đá biến mất】
【Túc Minh Khiêm chuyển thùng rác ra bên ngoài】
【Cảnh báo! Vật dụng trong phòng không thể rời khỏi phòng!】
【Túc Minh Khiêm nhấc thùng rác, ngóng trông về phía sân】
【Túc Minh Khiêm từ bỏ thùng rác】
【Túc Minh Khiêm chất cỏ dại vào góc, nhặt đá vụn xếp ở rìa lối đi nhỏ】

Đằng sau còn có một số ghi chép rải rác nữa nhưng không quá quan trọng, Lịch Duyệt Tinh không nhìn thêm.

Một lần nữa hắn lại hoảng sợ trước con game này.

Trước đó hắn dồn tất cả sự chú ý vào AI của nhóc tí hon, khen luôn mồm AI của game này.

Nhưng hiện giờ, hắn chợt phát hiện, tính toán vật lý của game xem chừng cũng xịn xò dữ, vậy mà còn có thể vọc đá thường làm đồ trang trí.
Lịch Duyệt Tinh lại nhìn về phía sân.

Lần này, hắn di chuyển màn hình, nhắm góc nhìn ngay vị trí sân, cẩn thận quan sát sự thay đổi của sân.
Trải qua cố gắng gần nửa buổi tối, một phần cỏ dại mọc lộn xộn trong sân đã được nhổ bỏ, chất thành đống ngay ngắn trong góc.

Lối đi nhỏ nối liền giữa phòng ở và xưởng chế tạo vốn đứt gãy nham nhở dưới gió táp mưa sa, giờ đây cũng được Túc Minh Khiêm dùng đá sỏi trang trí ở rìa, tạo cho nó một vẻ đẹp mộc mạc.
… Mà nghiên cứu nguyên nhân, chẳng qua là vì Túc Minh Khiêm không biết nên ném mấy hòn đá ấy đi đâu, nên nghĩ cách lợi dụng đồ bỏ đi, biến chúng trở nên xinh đẹp.
Rốt cuộc đây được xem như phạm trù suy luận logic hay là phạm trù sáng tạo nghệ thuật?
Lại một lần nữa Lịch Duyệt Tinh chìm vào cõi hoang mang.
Cái trước có thể thực hiện bằng khoa học kỹ thuật hiện có, cái sau chắc khoa học kỹ thuật hiện có không làm được nhỉ!
Vào đúng lúc này, tin nhắn QQ lại nhảy ra.
Nhóm Tham Ăn Chung Điểm.
@Tiêu Đường Tây Mộc: Mọi người đã mở cá cược số lượng chữ tồn của ông, tôi cược một trăm nghìn, A Tác bảy mươi nghìn, lão Tang ba mươi nghìn, ông mau chạy ra đây công bố đáp án đê.
Lịch Duyệt Tinh nhác thấy, vỗ đầu.
Mình khổ não gì vậy trời, chuyên gia viết khoa học viễn tưởng đang ở trong nhóm mà!
 Hắn vội vàng mở nhóm QQ ra: “@Tang Vô Quỷ, lão Tang ới, hỏi ông cái này.”
Tang Vô Quỷ: “Ờ?”
Lịch Duyệt Tinh: “Liên quan tới một trò chơi.”
Tang Vô Quỷ: “Giúp ổng này @Tác Nhậm, tôi không rành về game gủng lắm.”
Tác Nhậm: “?”
Lịch Duyệt Tinh giải thích ngắn gọn: “Không phải vấn đề về game thuần túy.

Trò này trước đấy tôi từng nói với Tác Nhậm rồi, là một game nuôi dưỡng yêu đương, IQ của nhóc con nuôi trong game cao bất ngờ.”
Hắn kể lại hai chuyện đường đá trong sân và nhóc tí hon có thể tự do giao lưu với mình.
Tác Nhậm nói trước, cậu ta khá bất ngờ: “Ông chắc đấy không phải texture (1) của game chứ?”
Lịch Duyệt Tinh nhớ lại lời dẫn của hệ thống mà mình thấy: “Không giống, nó như tính toán thời gian thực ấy.”
Tác Nhậm: “Cái này có thể thực hiện được trong siêu phẩm 3A*.

Còn trong game điện thoại, quả thực tôi chưa chơi loại này bao giờ.”
*3A hay AAA là một phân loại không chính thức của game, dùng để chỉ những tựa game tiêu tốn nhiều nguồn lực, tiền bạc, thời gian trong quá trình sản xuất cũng như quảng bá.
Tang Vô Quỷ cũng tiếp lời, anh ta đoán gần đúng suy nghĩ của Lịch Duyệt Tinh: “Ông cho rằng có người thật điều khiển đằng sau nhân vật game? Nếu không thì nhân vật game không thể giao tiếp trôi chảy với ông như thế, đúng không?”
Lịch Duyệt Tinh: “Đúng là tôi đã nghĩ vậy đấy.”
Tang Vô Quỷ: “Tôi cũng cảm thấy khả năng người thật sắm vai khá cao.

Nhưng nếu ông chỉ đơn giản muốn hỏi tôi AI có thể tự do giao tiếp với con người và sáng tạo nghệ thuật không, vậy câu trả lời của tôi là… có thể.”
Lịch Duyệt Tinh: “Giải thích coi giải thích coi?”
Tang Vô Quỷ: “Cái này mà nghiêm túc giải thích thì khá phức tạp…”
Lịch Duyệt Tinh: “Không sao, ông có thể giải thích từ từ.”

Tang Vô Quỷ: “Thế thì chúng ta xem luôn kết quả là được.

Đây là tin tức năm ngoái “Tuyển tập thơ gốc đầu tiên của AI sắp xuất bản” [link]”
Đản Định Tự Nhiên: “…”
Tác Nhậm: “…”
Lịch Duyệt Tinh: “…”
Tang Vô Quỷ: “Hiểu chưa?”
Lịch Duyệt Tinh giần giật khóe miệng: “… Hiểu rồi.”
Sự thật thắng hùng biện.
Nếu AI có thể làm thơ, vậy thì trò chuyện tâm sự với con người có gì ghê gớm chứ?
Đúng là ít thấy thì lạ nhiều!
Đản Định Tự Nhiên cũng than thở: “Ôi công nghệ đen*.”
*Công nghệ đen dùng để chỉ khoa học tiên tiến vượt thời đại, đến mức gần như trái tự nhiên.

Dưới tình huống bình thường không thể xuất hiện.

Cụm từ xuất phát từ Full Metal Panic! Ví dụ như T-virus, railgun, trí tuệ nhân tạo …
Tác Nhậm đánh giá: “Dạo này truyện công nghệ đen vẫn còn thịnh hành lắm.”
Tang Vô Quỷ: “Biết sức hấp dẫn của khoa học kỹ thuật rồi chứ gì?” Anh ta lại nói, “Thật ra đừng nhìn cái tít tôi gửi mấy ông ở trên, trong đấy thật sự không có yếu tố công nghệ đen gì đâu.

Khoảng thời gian này trí tuệ nhân tạo chưa có cải cách nào đặc biệt.

Trái lại nghe đâu bên thần kinh não có đột phá mang tính cách mạng, cơ mà cụ thể là gì thì tạm thời chưa biết, phải chờ hai tháng nữa.

Sau khi mấy ông lớn trong lĩnh vực này cử hành hội thảo nghiên cứu chính thức thì mới có tin tức cụ thể…”
Chủ đề trong nhóm đã lệch lạc.
Lịch Duyệt Tinh nhìn lướt qua, thấy không ai giục hỏi số chữ tồn của mình nữa thì im ỉm chuồn mất.
Hắn lại đưa mắt nhìn điện thoại.
Ánh trăng vẫn dịu dàng như thế, nhóc tí hon vẫn cần mẫn chăm chỉ cuốc đất.
Ngón tay hắn vô thức trượt trên màn hình, kéo màn hình từ trái qua phải, lại từ phải sang trái.

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, không biết rốt cuộc là thở phào hay còn chút tiếc nuối không nói ra được.
Tóm lại, Lịch Duyệt Tinh dựa vào lưng ghế, nhìn màn hình chằm chằm, đờ ra trong giây lát, rồi hắn lại giơ tay lên lần nữa, chọt vào cỏ dại dưới góc sân.
Không hề khiến người ta bất ngờ, đống cỏ dại lập tức nhảy ra lựa chọn tương tác.
【Có dọn dẹp đống cỏ dại không? Có – Không】
Lịch Duyệt Tinh chọn “Có”.
Nhoáng cái, cỏ dại chất đống trong góc biến mất, không ợ lấy một hơi.

Cảnh này hấp dẫn sự chú ý của nhóc con.

Lúc Lịch Duyệt Tinh trông thấy Túc Minh Khiêm quay đầu qua, tâm trạng của hắn lại khá hơn.

Hắn lẩm bẩm: “Dù có nói thế nào thì con game này vẫn xịn xò, tính toán thời gian thực của nó có thể sánh với siêu phẩm 3A cơ mà, cảm giác chơi một con game điện thoại có thể sánh với siêu phẩm 3A…”
Chỉ ba chữ thôi.
Thấy phê cực.
Khóe miệng Lịch Duyệt Tinh cong lên, còn chưa hạ xuống thì hướng dẫn người mới của hệ hống lại tới:
“Người chơi thân mến, trải qua mấy ngày ở chung, người yêu của bạn đã thích ứng với hoàn cảnh nơi đây, cũng coi nó thành nhà của mình.

Để sớm ngày được thưởng thức cảnh đẹp trong sân, người yêu của bạn đã cầm công cụ ra sân, bắt tay vào làm.

Lẽ nào bạn có thể thờ ơ với việc này?”
Đoạn thoại này thông báo xong, nhiệm vụ lâu rồi không thấy nhảy ra màn hình.
【Nhiệm vụ yêu đương】: Dọn dẹp sân
Người chơi và người yêu hãy cùng nhau dọn dẹp sân.
Thời hạn nhiệm vụ: Ba ngày
Phần thưởng nhiệm vụ: Danh hiệu riêng【Đồng tâm hiệp lực】x1; xích đu ngoài sân x1
Lịch Duyệt Tinh chọn nhận, vầng sáng hơi mờ hiện ra trong sân, bàn tay giả lập xuất hiện theo, ra hiệu cho Lịch Duyệt Tinh kéo Túc Minh Khiêm tới vị trí chỉ định.
Lịch Duyệt Tinh đang muốn làm theo gợi ý của hệ thống, tim đột nhiên đánh cái thịch, tay dừng lại.
Chờ đã.
Trước đây mỗi lần đột nhiên làm gì đó đều sẽ dọa cho nhóc con nhảy dựng, dẫn tới giảm độ thiện cảm.
Lần này mà làm theo hướng dẫn của hệ thống, nhóc con chắc chắn cũng sẽ mất độ thiện cảm.
Thế nên, liệu có thể…
Lịch Duyệt Tinh ôm tâm lý thử một tí cũng chẳng mất gì, thương lượng với Túc Minh Khiêm bằng bộ gõ: “Dọn dẹp xong sân càng sớm thì càng nhanh có được hạt giống.

Bé cưng à, chúng ta chung sức dọn dẹp sân, giờ cắt hết đống cỏ dại này trước đã.”
“Được”
Một câu trả lời đơn giản nhảy ra.
Túc Minh Khiêm bỏ cuốc xuống rồi cầm liềm lên, đi tới chỗ cỏ dại rậm rạp, bắt đầu khom lưng cắt cỏ.
Ánh mắt Lịch Duyệt Tinh sáng ngời, hắn nhìn chằm chằm hướng dẫn người mới, thấy hướng dẫn nhạt dần rồi biến mất, đại biểu bước này đã hoàn thành.
Hắn đắc ý nhướng mày.
“Coi bộ chỉ cần hoàn thành yêu cầu của hướng dẫn thì có thể qua màn, về phần hoàn thành như nào cũng không quan trọng lắm…”
Bước đầu tiên kết thúc, hướng dẫn người mới bắt đầu bước thứ hai.
Sau khi Túc Minh Khiêm cắt cỏ, cỏ dại rơi xuống đất.

Bàn tay giả lập theo đó xuất hiện phía trên cỏ, ra hiệu cho Lịch Duyệt Tinh chạm vào vứt đi.
Kiểu hướng dẫn này sẽ không trừ độ thiện cảm, Lịch Duyệt Tinh vui vẻ làm theo.
Túc Minh Khiêm ở phía trước, hắn ở đằng sau.
Túc Minh Khiêm cắt cỏ, hắn dọn cỏ.
Hai người hợp tác, tiến độ nhanh hơn gấp đôi, chưa tới mười lăm phút, cỏ dại mọc trong sân đã được xử lý không còn một cọng.

Khoảnh sân vốn hoang vu trở nên rộng rãi, bên cạnh còn có bươm bướm màu xanh dập dờn bay tới, lượn hai vòng quanh Túc Minh Khiêm.
Hướng dẫn người mới đã đi tới bước thứ ba.
Vầng sáng mới lại xuất hiện giữa cây khô trong sân và Túc Minh Khiêm, cạnh cây còn có rìu nhỏ nửa trong suốt tạo dáng chém vào.
Lịch Duyệt Tinh liếc mắt qua, hoàn toàn hiểu ý của hệ thống.

Hắn lại giao tiếp với Túc Minh Khiêm lần nữa: “Giờ phải bắt đầu chặt cây, chúng ta tới xưởng chế tạo lấy rìu sau đó chặt cây nhé.”
Túc Minh Khiêm: “…”

Túc Minh Khiêm: “Nửa đêm chặt cây?’
Lịch Duyệt Tinh không cảm thấy có gì không đúng: “Ừ.” Hắn nhìn sân, đánh giá, “Chặt cây xong, chúng ta còn phải dọn dẹp đá vụn, khai khẩn đất đai, chưa biết chừng còn phải đào ao nước…”
Túc Minh Khiêm: “…”
Túc Minh Khiêm ngước đầu nhìn mặt trăng: “Nay trễ quá rồi, tôi hơi mệt.”
Lịch Duyệt Tinh tỉnh ngộ: “Hết thể lực à? Có cần ăn gì đó để bổ sung không, nước cam được không?”
Túc Minh Khiêm: “…”
Túc Minh Khiêm: “Tôi thật sự mệt mỏi lắm, tôi cần nghỉ ngơi, đồ ăn cũng không thể làm tôi hết mệt.”
Lịch Duyệt Tinh phát hiện, trong cuộc trò chuyện giữa hắn và nhóc tì, trước mỗi lần nhóc con mở miệng đều có dấu chấm lửng nhảy ra trước.
Chuyện này là sao?
Trước đây đâu có tật xấu này!
Lịch Duyệt Tinh không hiểu, hắn vô thức nói: “Hóa ra đồ ăn không thể bổ sung thể lực của nhóc? Vậy tôi tìm xem có thứ gì bổ sung thể lực cho nhóc không.”
Ngón tay hắn đã mở cửa hàng game.
Độ thiện cảm không thể bổ sung thể lực, điểm cống hiến luôn mua được thể lực.
Hắn đang chơi vui vẻ, tuyệt đối không muốn ngừng, chỉ là tiền thôi chứ gì? Ông đây bỏ! Hôm nay ông phải làm cho xong nhiệm vụ sân, lấy được xích đu và danh hiệu!
Thế nhưng…
Hắn không tìm thấy lựa chọn mua giá trị thể lực.
Lịch Duyệt Tinh giật mình không thể xem nhẹ: “Cái khỉ gì thế này, giá trị thể lực đâu? Mau lấy ra cho tao nạp, tao còn phải tiếp tục dọn sân với nhóc tì nữa!”
Đường nhiên Lịch Duyệt Tinh không thể gọi ra lựa chọn giá trị thể lực
Hệ thống cũng đâu phải do hắn phát triển.
Hắn suy nghĩ một lúc, cảm thấy việc này phải do Túc Minh Khiêm giải quyết, dù sao lúc trước đều là đối phương cần gì thì hệ thống giải thích cái đó.
Thế là Lịch Duyệt Tinh gõ chữ giao tiếp với Túc Minh Khiêm, còn đặc biệt cân nhắc cách diễn đạt để đối phương dễ hiểu: “Bé cưng à, chúng ta còn phải cùng nhau dọn dẹp sân nữa, nhóc suy nghĩ xem, có đồ gì có thể tăng thể lực của nhóc không, tôi mua giúp nhóc!”
Túc Minh Khiêm: “…”
Túc Minh Khiêm: “…”
Túc Minh Khiêm: “…”
Túc Minh Khiêm không muốn trao đổi với người giám thị nữa.
Có lẽ hôm nay thật sự muộn quá, dẫn tới tư duy logic của người giám thị hơi có vấn đề.
Cậu bỏ công cụ trong tay xuống, lịch sự nói: “Chúc ngủ ngon.”
Nói xong vào cửa, đi một mạch tới phòng tắm.
Tuy rằng rất mệt, mí mắt cũng sắp dính vào nhau, nhưng không thể để vậy lên giường…
Không thể ở bẩn lên giường!
Hành vi từ chối dứt khoát của Túc Minh Khiêm khiến Lịch Duyệt Tinh mờ mịt.
Hắn không khỏi nghĩ: Chẳng lẽ cái game này thật sự không có lựa chọn mua giá trị thể lực? Bắt buộc phải lên giường nghỉ ngơi lúc mười hai giờ? Không ngủ không phải bé ngoan?
Trải… trải nghiệm của con game này tệ thế? Đừng bảo là hệ thống chống nghiện trong truyền thuyết nhé?
Nhưng tao là một người trưởng thành hai mươi sáu tuổi, mắc mớ gì mà phải chống nghiện!
Tao chỉ muốn giải quyết tất cả vấn đề bằng nạp tiền thôi, chức năng nạp tiền này không phải dùng để giải quyết tất cả vấn đề của người chơi à?!
Khi Lịch Duyệt Tinh hãy còn sốc, lời dẫn của hệ thống bất thình lình nhảy ra:
【Túc Minh Khiêm quá mệt mỏi, cậu ngủ thiếp đi trong bồn tắm】
【Tình huống có vẻ không ổn】
【Người chơi hãy mau chóng làm gì đó cho người yêu】
o
Chú thích:
(1) Texture được hiểu là một dạng ảnh mang họa tiết, hiệu ứng giống pattern trong Photoshop, thường dùng để làm Background, Blend hoặc hiệu ứng cho hình ảnh.

Có tác dụng làm tăng màu sắc, chuyển đổi, tạo hiệu ứng giúp các chi tiết trở nên lung linh và thật hơn
 
------oOo------


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện