Hai người quay đầu đi về chỗ ở của Giang Văn Linh, nói dối là Đông Đông đã ngủ rồi. Hạ Minh làm theo lời dặn của Giang Văn Linh, hỏi Chu Linh Chi tìm hiểu tường tận về toàn bộ sự việc.

Bạn trai của Chu Linh Chi không phải tên là Nhân Sâm, mà là Nhâm Viễn, hai người đã yêu nhau được nửa năm.

Chu Linh Chi là một cô gái thông minh chăm chỉ, thu nhập chủ yếu là từ công việc chữa bệnh, nhưng không có bằng cấp, cô xăm lông mày, tiêm hyaluronic acid, hút tiêm đa kim, khách hàng chủ yếu là những cô gái thích làm đẹp nhưng nghèo và liều. Mặc dù, khách hàng không đông, nhưng may là lợi nhuận của ngành thẩm mỹ tiểu phẫu cực kì lớn, nên cuộc sống của cô cũng dư giả.

Nhâm Viễn là một diễn viên, ngoại hình cũng khá, được làm diễn viên khách mời. Cái gọi là diễn viên khách mới đại để là hơn diễn viên quần chúng một bậc, thù lao đóng phim tính theo ngày, khoảng từ vài trăm đến mức nghìn, nếu là diễn viên nữ, thỉnh thoảng nhận được vai đóng thế cảnh khỏa thân, một lần có thể kiếm được hơn năm nghìn, diễn viên nam thì không có đất kiếm khoản đó. Bình thường, anh ta nhận vai diễn chủ yếu bằng cách gửi hồ sơ cho các đoàn làm phim qua app ứng dụng di động để chọn vai. Nghề diễn viên không được ổn định lắm, anh ta mới vào nghề, tình hình nhận được vai diễn rất bấp bênh, nên anh ta còn làm thêm một nghề, là tìm khách hàng cho một công ty quản lý tài chính để kiểm phần trăm.

Hai người quen nhau rất đơn giản, Nhâm Viễn là một diễn viên tất nhiên phải đầu tư cho gương mặt của mình, thế là anh ta tìm đến Chu Linh Chi để tiêm hyaluronic acid, chẳng may tiêm quá nhiều, trông rất già. Nhâm Viễn đòi bồi thường. Chu Linh Chi nhất mực nói chẳng có vấn đề gì, quan điểm thẩm mỹ của mỗi cá nhân không giống nhau, hai người tranh luận một hồi, quyết định đi ăn cơm cái đã, rồi xem một bộ phim, sau đó không bao lâu thì trở thành người yêu.

Nghe xong chuyện, Hạ Minh không ngờ lại có người yêu nhau theo cách ấy, lắc đầu hỏi Chu Linh Chi: "Tại sao đội trinh sát kinh tế lại bắt anh ta?"

"Cảnh sát nói là tội lừa đảo."

"Em cũng cho anh ta vay tiền à?"

"Em cho vay một trăm nghìn."

Giang Văn Linh đang ở bên cạnh, phẫn nộ nói thêm: "Đó là toàn bộ số tiền tích lũy của Linh Chi, thế mà cũng lừa được!"

Chu Linh Chi lập tức phủ nhận: "Không phải là anh ấy lừa đảo, anh ấy tiêu tiền rất tiết kiệm, tiết kiệm hơn tớ nhiều, trong chuyện này chắc chắn có sự hiểu lầm."

"Thế à!" Hạ Minh lắc đầu không đồng tình, "Cậu ấy hỏi vay tiền em để làm gì?"

"Giúp em mua sản phẩm quản lý tài chính để đầu tư."

"Em có nhìn thấy chứng cứ về việc mua sản phẩm quản lý tài chính không?"

"Những cái này em đều không hiểu, anh ấy là người thao tác."

Hạ Minh khinh khỉnh hứ một tiếng, trong lòng đã hiểu rõ sự việc, anh quyết định nói luôn sự thật tàn nhẫn cho Chu Linh Chi biết: "Theo anh biết, đội trinh sát kinh tế rất ít khi bắt người, cho nên, về cơ bản không bắt nhầm người."

Giang Văn Linh cũng nói: "Anh ta đúng là một diễn viên xuất sắc, cậu với anh ta quen nhau được nửa năm rồi mà còn bị anh ta lừa, chưa biết chừng anh ta còn ti tỉ những cô người yêu như cậu ở bên ngoài. Hạ Minh, anh nhất định phải giúp Linh Chi đòi lại một trăm nghìn."

Việc này..." Hạ Minh vừa định nói anh có phải là cảnh sát đâu, những việc trong các vụ án cụ thể, anh không có quyền quyết, nhưng khi quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Giang Văn Linh, Hạ Minh lập tức hóa thân thành đội trưởng đội trinh sát kinh tế, "Em yên tâm, bọn anh nhất định sẽ trừng trị nghiêm cái loại lừa đảo này, chắc chắn sẽ đòi lại được số tiền đã mất của Linh Chi."

Chu Linh Chi nhìn họ, muốn lên tiếng nhưng cứ do dự mãi, cuối cùng cô nhìn Hạ Minh vẻ khó xử: "Không phải là em muốn đòi tiền, ngày mai anh... anh có thể cách bảo lãnh cho anh ấy về được không?"

"Cái gì! Cậu còn muốn bảo lãnh!" Cả Giang Văn Linh và Hạ Minh đều ngạc nhiên trước sự ngoan cố mù quáng của Chu Linh Chi.

Hạ Minh thở hắt ra: "Anh biết em rất khó chấp nhận chuyện anh ta là một gã lừa đảo, em đã bỏ ra cả tình cảm và tiền bạc, nếu anh ta là một gã lừa đảo, thì toàn bộ những gì em đã bỏ ra đều vô ích, cho nên trong lòng em không muốn thừa nhận sự thật này. Người bị hại thường có tâm lý như vậy, chuyện này rất bình thường, cũng giống như đàn ông ở khách sạn, nhìn thấy phía dưới cửa có tấm thiệp nhỏ, sau khi gọi cho số điện thoại trên tấm thiếp, đối phương nói nếu muốn có em út, thì phải chuyển mấy trăm tệ tiền đặt trước đã, anh ta thấy số tiền ít liền chuyển luôn, một lát sau, đối phương nói là có nàng đã đến trước của khách sạn, phải nộp một khoảng tiền đặt cọc, anh ta lại nộp tiền, một lúc sau đối phương lại bảo còn phải nộp phí phục vụ, lúc này trong lòng anh ta đã thấy nghi ngờ, nhưng đã nộp tiền hai lần rồi, anh ta không muốn tin rằng đối phương là một kẻ lừa đảo, thế là lại nộp tiền thêm một lần nữa. Nói cho cùng nguoi trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo."

Giang Văn Linh nhìn anh, ý tứ sâu xa: "Ví dụ này cũng sinh động như thật ấy nhỉ."

"À... gần đây vừa bắt một nhóm tội phạm, anh nghe cảnh sát hình sự nói bừa thôi."

Nhưng Chu Linh Chi không hề lay chuyển trước lời khuyên của họ, cho dù họ có nói thế nào, cô vẫn một mực tin rằng, qua từng chi tiết nhỏ trong khoảng thời gian nửa năm bên nhau, có thể thấy Nhâm Viễn không phải là một kẻ lừa đảo, cô khẩn cầu Hạ Minh cứu anh ta ra. Cuối cùng, không ai thuyết phục được cô, Hạ Minh đành nhận lời ngày mai sẽ đi tìm hiểu tình hình cho xong chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện