Sau khi rời khỏi căn biệt thự xảy ra vụ án quay về, Lâm Kỳ lập tức bố trí nhân viên kiểm tra lại camera giám sát ở hai đầu con đường nhỏ, bao gồm toàn bộ người và xe cộ ra vào con đường, thời gian đi qua, để đảm bảo không bỏ sót bất cứ khả năng nào.
Buổi chiều, ba nhân chứng đến ghi lời khai đúng hẹn, nhưng việc ghi lời khai còn chưa bắt đầu, ba nhân chứng đã xông vào đánh nhau.
Trong phòng họp, mấy cảnh sát hình sự tạo thành bức tường người chắn giữa họ.
Vụ xung đột xảy ra giữa một bên là cô nhân tình được giải cứu, mặt cô nàng ứng đỏ, hằn vết ngón tay, đầu tóc rối tung như tổ quạ, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa tức giận, một bên là hai vợ chồng nhà kia, lúc này ông chồng và bà vợ đứng cùng một chiến tuyến, cùng chung một kẻ thù, chỉ muốn xé xác cô nhân tình.
Đúng lúc Lâm Kỳ đưa Hạ Minh đến cửa phòng họp thì trông thấy cảnh tượng đó, anh ta không phải là ông cậu em mẹ, chẳng hơi đâu mà quan tâm đến mâu thuẫn tình cảm rối rắm của các gia đình, liền bảo cấp dưới là trung đội trưởng Lý Chấn Uy mau chóng khuyên giải, còn anh ta dẫn Hạ Minh qua một bên nói rõ toàn bộ sự việc.
Vụ bắt cóc xảy ra đúng lúc bà vợ vừa bắt quả tang ông chồng nɠɵạı ŧìиɦ tại nhà, ông chồng còn bênh vực ả nhân tình, không ngờ sau khi bị bắt cóc, bọn tội phạm bắt cóc tra hỏi tiền bạc trong nhà để ở đâu, hai vợ chồng rất hiểu ý nhau, cùng nói là trong nhà không có tiền, không ngờ cô nhân tình thấy bị đe dọa, liền nói luôn ra trong nhà họ có một chiếc két an toàn được giấu kín, thế là số tiền cả trăm triệu tệ bị cuỗm sạch.
Thậm chí ả nhân tình còn cổ vũ bọn bắt cóc nếu muốn gϊếŧ thì hãy gϊếŧ họ, đừng gϊếŧ cô ta.
Gian nan hoạn nạn mới biết được lòng người, sau khi ba người được giải cứu, hai vợ chồng làm lành, cứ nghĩ đến chuyện không ngờ cô ả nhân tình bảo bọn bắt cóc gϊếŧ họ, trong lòng lại bốc lửa hận thù.
"Đúng là gian nan hoạn nạn mới biết được lòng người..." Hạ Minh lẩm bẩm trong mồm, bất giác nghĩ đến chuyện của mình và Giang Văn Linh.
Nhưng bây giờ không có thời gian để anh cảm thán về đường tình trắc trở. Chưa đầy ba phút sau, Lý Chấn Uy đã đến nói với họ, nhân chứng đã được hòa giải, muốn hỏi thế nào thì hỏi, đảm bảo họ sẽ không còn dám lãng phí thời gian của cảnh sát.
Họ vào phòng nhìn thấy ba người khi nãy còn đang hùng hùng hổ hổ quả nhiên đã ngồi trật tự ở hai bên bàn không khí rất hài hòa.
Đó là nhờ vào Lý Chấn Uy, khi khuyên đánh cãi nhau, anh ta không bao giờ chú ý đến cách thức phương pháp. Anh ta là cảnh sát hình sự cấp cơ sở, hằng ngày phải tiếp xúc với những tội phạm hình sự nghiêm trọng phạm tội gϊếŧ người, không được nền tính lắm, thấy ba người cãi nhau kịch liệt, anh ta liền gầm lên bảo mẹ kiếp, còn chưa bắt được tội phạm bắt cóc, mấy người mà còn cãi lộn nữa, vụ án này cảnh sát sẽ mặc kệ con mẹ nó! Chưa biết chừng bọn tội phạm bắt cóc nghĩ lại thấy vụ này nhẹ nhàng không tốn sức, kiếm được tiền nhanh, quay lại tìm mấy người làm vụ nữa. Ba người sợ quá không dám lao vào nhau nữa, van xin cảnh sát nhất định phải bảo vệ họ, cả ba người tự nhiên rất hợp tác trong quá trình cảnh sát ghi lời khai.
Hạ Minh không nói nhiều, chỉ hỏi han qua loa một vài câu rồi đi vào chủ đề chính luôn.
Anh mở máy vi tính, tìm ra hình ảnh nghi phạm do camera giám sát của căn biệt thự gần đó ghi lại, để họ kiểm chứng. Trong hình, gã đàn ông thấp mặc áo vàng không có gì trong tay, gã đàn ông cao mặc áo đỏ đeo một chiếc ba lô màu đen, Hạ Minh chỉ vào chiếc ba lô hỏi: "Cuối cùng bọn bắt cóc đã cho toàn bộ tiền vàng trong nhà anh chị vào chiếc ba lô này rồi mang đi, đúng không?"
"Đúng." Ba người đều nói như vậy.
"Tôi phán đoán dựa trên hình ảnh, lúc bọn chúng đến, chiếc ba lô này cũng không phải là rỗng không, mà có đựng một ít đồ. Khi bọn chúng mở chiếc ba lô ra, các anh chị có trông thấy bên trong đựng..."
"Có!" Để lấy lòng cảnh sát, ông chồng còn biết tranh trả lời trước, anh ta ngẩng đầu nhớ lại, "Có dây thừng, các loại tuốc nơ vít, ừm... mấy chiếc đinh vít hình chữ L, tôi biết những thứ đó, trước đây khi nhà tôi bị hỏng khóa cửa, gọi công ty mở khóa, họ mang theo những loại dụng cụ này."
"Tôi còn nhớ có một bộ vuốt bằng thép." Bà vợ tích cực bổ sung.
Lâm Kỳ hỏi: "Có phải loại vuốt bằng thép dùng để leo tường không?"
"Đúng thế!" Ông chồng gật đầu, anh ta kinh doanh công trình, có vốn kiến thức rộng về các loại dụng cụ.
"Chỉ có những thứ đó thôi à?" Hạ Minh hơi thất vọng.
"Còn có một cái gậy tự sướng" Lần này, cô nàng nhân tình đã nhớ ra.
"Gậy tự sướng?" Nét mặt toàn bộ cảnh sát, bao gồm cả Hạ Minh, đều lộ vẻ nghi ngờ, hai gã đàn ông đi ăn trộm còn mang theo gậy tự sướng để làm gì? Bây giờ đám giang hồ cũng có mốt gửi ảnh chia sẻ cho bạn bè khi phạm tội? "Vâng, đúng là gậy tự sướng của điện thoại di động." Cô nàng nhân tình khẳng định một cách chắc chắn.
Bà vợ hứ một tiếng coi thường, phản bác lại lời của cô nàng nhân tình: "Gậy tự sướng cái gì, lấy đâu ra loại gậy tự sướng như vậy? Đấy là kính viễn vọng dùng trong thiên văn học!"
"Kính viễn vọng dùng trong thiên văn học?" Cảnh sát càng ngạc nhiên hơn.
Ông chồng suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu, tổng hợp ý kiến của hai phụ nữ, đưa ra nhận xét khách quan: "Không phải là gậy tự sướng, cũng không phải là kính viễn vọng dùng trong thiên văn học, cái gậy đó dài hơn gậy tự sướng, mảnh hơn kính viễn vọng."
Cảnh sát ngơ ngác nhìn ba người, mọi người đều có gắng miêu tả rõ hình dạng của vật đó bằng các loại động tác. Nói tóm lại, đó là một cái ống dài bằng nhựa, độ dài xấp xỉ bằng chiếc ba lô, lúc đó cả ba người đều nằm trên sàn, không thể nhìn rõ ở khoảng cách gần xem chiếc gậy không to không nhỏ, rắn đanh đó rốt cuộc là cái gì.
Toàn bộ cảnh sát đều nhíu mày, trong những đồ vật phạm tội thường gặp, chưa bao giờ thấy vật gì tương tự như vậy. Nếu không liên quan đến việc phạm tội, chắc chắn bọn tội phạm sẽ không cất công cho vào ba lô. Lúc này, Hạ Minh liên tưởng đến một khả năng, liền bảo cảnh sát đến kho trang thiết bị lấy một thứ gọi là "kính tiềm vọng điện tử", kết quả cả ba người vừa nhìn thấy chiếc kính tiềm vọng điện tử liền đồng thanh nói chính là cái này.
Kết quả này khiến Hạ Minh vô cùng ngạc nhiên, anh tạm gác nỗi ngạc nhiên lại, tiếp tục hỏi: "Lúc đó các anh chị có để ý, bọn chúng có để điện thoại di động trong túi quần hay không?"
Chỉ có hai đoạn băng ghi hình giám sát, không thể nhận ra là trong túi quần có điện thoại di động hay không, nhưng có thể nhận ra là bọn chúng đều mặc quần thể thao chất liệu cotton, nếu trong túi quần có để điện thoại di động, thì lúc đối diện ở khoảng cách gần tại hiện trường, chắc có thể nhận ra hình dáng của điện thoại di động. Chỉ có điều không biết lúc đó ba nhân chứng có chú ý đến túi quần của bọn tội phạm hay không.
Cả ba người đều cố gắng nhớ lại, mấy giây sau, hai vợ chồng lắc đầu, nhưng cô nhân tình đã nhanh nhẹn quan sát kĩ, cô nàng nói: "Trong túi quần của chúng không có điện thoại di động, nhưng trong túi cổ áo của gã đàn ông thấp có điện thoại di động."
Nghe cô ta nói vậy, hai vợ chồng nhà kia cũng nhớ ra, tranh nhau miêu tả, gã đàn ông thấp nhét điện thoại di động trong túi ở cổ áo, đồng thời che đi bằng nắp túi có cúc, đầu này của nắp túi che điện thoại di động, góc kia cuộn gấp ra phía sau, để lộ đầu camera. Cô nàng nhân tình còn nhớ rõ, khi nắp chiếc túi lật ra che mất đầu camera, gã đàn ông thấp còn gấp cái nắp túi lại, để đầu camera lộ ra.
Cô nhân tình còn nhắc đến một điểm, bên tai phải của gã đàn ông thấp có nhét một chiếc tai nghe không dây. Mặc dù tóc hắn đã che kín tại, nhưng trong quá trình gây án, hắn có đưa tay vuốt qua tại, lúc đó cô ta đã nhìn thấy chiếc tai nghe.
Hạ Minh gật đầu, tất cả dần dần chứng minh phỏng đoán của anh là đúng, anh lại hỏi: "Hắn có đưa nắm đấm che trước miệng khi nói không?" Anh bắt chước động tác của tên tội phạm.
Lần này, cả ba người đều khẳng định là có. Nhưng đối phương nói gì, họ đều nói là giọng quá nhỏ, không nghe thấy, đại loại là hai tên tội phạm bắt cóc bàn bạc với nhau.
Sau khi ba nhân chứng ra về, Hạ Minh ngồi ở ghế, tay chống cằm, người cúi về phía trước, mắt chăm chú xem đoạn băng ghi lại hình ảnh hai tên tội phạm đi qua trên máy vi tính, bật đi bật lại nhiều lần.
Lâm Kỳ lật xem lời khai vừa ghi, rồi vứt sang một bên, bất mãn nói: "Hỏi đi hỏi lại, chỉ biết chiều cao, thể hình, quần áo, chiếc ba lô đen, một khẩu súng không rõ thật giả của hai tên đó, kết quả điều tra ba vụ án lần trước cũng chỉ có bấy nhiêu."
Hạ Minh khẽ lắc đầu: "Bên tai phải của gã đàn ông thấp còn đeo tai nghe không dây."
"Thế thì sao?"
"Anh đoán xem tại sao hắn phải đeo tai nghe?"
Lâm Kỳ nhìn sang bên cạnh, cấp dưới của anh ta ngồi rất đông xung quanh, anh ta thầm cằn nhằn, tôi là lãnh đạo hà cớ gì phải đoán câu trả lời, cậu nói thẳng ra luôn không được à! Thấy Hạ Minh mãi không lên tiếng, anh ta quay sang Lý Chấn Uy, như thể muốn thử tài Lý Chấn Uy: "Cậu nói xem!"
Lý Chấn Uy ngơ ngác không hiểu tại sao lại bị hỏi đến, đành cẩn trọng đoán: "Đeo tai nghe ấy à... Nghe nhạc? Những phần tử phạm tội có tâm lý biếи ŧɦái vừa nghe nhạc, vừa tận hưởng sự tàn nhẫn trong quá trình phạm tội, điều này tôi từng nghe nói đến, nhưng trông bọn chúng không giống kiểu tâm lý biếи ŧɦái, hơn nữa thủ đoạn phạm tội cũng có tàn nhẫn đâu."
Hạ Minh lắc đầu: "Tôi có thể khẳng định, hai người này đều là những tên tội phạm rất tỉnh táo, chuyên nghiệp, hoàn toàn không liên quan đến tâm lý biếи ŧɦái."
"Thế thì là... ừm." Lâm Kỳ đập mạnh xuống bàn, chợt vỡ lẽ, "Nếu tội phạm đã tỉnh táo, lại còn chuyên nghiệp, thì lúc phạm tội làm gì có tâm trí nghe nhạc? Cho nên, thứ mà hắn đeo trên tai, tuyệt đối không phải là tai nghe!"
Mọi người tò mò hỏi: "Thế là cái gì?"
"Nếu không phải là tai nghe, thì chỉ còn lại một khả năng thôi." anh ta chăm chú nhìn vào ánh mắt ngóng đợi của đám nhân viên cấp dưới xung quanh, chậm rãi nói ra câu trả lời, "Là máy trợ thính! Điểm này cho thấy điều gì? Cho thấy thính lực của gã đàn ông thấp có vấn đề. Các cậu thấy đấy, qua lời khai của nhân chứng trong cả bốn vụ phạm tội, chưa bao giờ thấy gã đàn ông cao lên tiếng nói gì, cho thấy gã đàn ông cao bị câm. Gã thấp sử dụng máy trợ thính, bị điếc. Như vậy, mọi việc đều có thể giải thích được, người điếc sánh với người câm, thảo nào mà phối hợp với nhau gây án. Trong thực tế cuộc sống, người tàn tật bị mọi người xung quanh kỳ thị, cho nên bọn chúng mới mặc trang phục có màu sắc là loại màu dùng để cảnh báo, cố ý bắt cóc con tin rồi cướp tài sản, thách thức cảnh sát, để nhận được sự trọng thị của xã hội, tìm kiếm giá trị của bản thân qua hành vi phạm tội. Cho nên hướng điều tra tiếp theo của chúng ta là tập trung vào những người câm điếc để triển khai điều tra!"
Hóa ra là như vậy! Cảnh sát hình sự cấp dưới đều gật đầu đồng tình, xác định được manh mối những người câm điếc, là công tác trinh sát phá án tiến được một bước lớn.
Lâm Kỳ cũng bất giác cười vang, cứ như đang cưỡi trên chín tầng mây. Anh ta tươi tỉnh quay đầu về phía Hạ Minh, không ngờ lại thấy vẻ mặt Hạ Minh đầy ngạc nhiên.
"Cậu có ý kiến gì khác à?" Lâm Kỳ hỏi.
Hạ Minh ho một tiếng, định thần lại: "Ừm... quan điểm của tôi có hơi khác với anh."
Lâm Kỳ lên giọng vẻ không hài lòng: "Thế thì nói ra cao kiến của cậu đi."
Hạ Minh quay màn hình máy vi tính về phía cảnh sát hình sự, máy vi tính vẫn đang phát đi phát lại hai đoạn băng ghi hình, anh chỉ tay vào gã đàn ông thấp trong đó: "Một chiếc điện thoại di động lộ ra đầu quay camera, một chiếc tai nghe, lúc đi trên đường liên tục quay người từ phía này sang phía kia, đưa nắm đấm tay che miệng khi nói, tổng hợp những manh mối đó lại, thì cách giải thích hợp lý nhất là có người ở phía sau chỉ huy toàn bộ hành động phạm tội của bọn chúng."
"Có người chỉ huy toàn bộ hành động phạm tội?" Một người kinh ngạc hỏi.
"Đúng thế, có người quan sát trực tiếp mọi việc ở hiện trường gây án qua camera của chiếc điện thoại di động, đồng thời ra lệnh điều khiển bọn chúng qua chiếc tai nghe. Rất ít người nhét điện thoại di động vào túi ở cổ áo, để ở đó là để tiện cho kẻ đóng vai trò chính quan sát hiện trường, khi đi trên đường, muốn quan sát xung quanh, người bình thường chỉ quay đầu, nhưng gã đàn ông thấp lại quay cả người, mục đích để người chỉ huy ở hậu trường nhìn rõ được quang cảnh hiện trường qua điện thoại di động. Chiếc điện thoại di động để ở trong túi cổ áo, dùng nắp túi cài cúc che đi, cho thấy bọn chúng không muốn cho con tin biết còn có người chỉ huy ở phía sau. Nhưng gã đó lại gấp một đầu nắp túi ra đằng sau, để camera lộ ra, theo như lời miêu tả của nhân chứng, trong quá trình gây án, khi nắp túi áo lật ra, gã còn gặp lại như cũ, để đầu camera lộ ra. Ngoài ra, gã thường xuyên đưa nắm đấm lên miệng khi nói, tôi đoán, gã nắm trong tay một chiếc micro không dây để trao đổi với người chỉ huy phía sau."
Toàn bộ cảnh sát hình sự xung quanh đều im lặng, một loạt tình tiết kết hợp lại, đã hướng về khả năng này, không còn nghi ngờ gì nữa. Trong quá trình điều tra mấy lần phạm tội trước đây, họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phía sau còn có người trực tiếp chỉ huy toàn bộ hành động phạm tội qua hình ảnh ghi lại từ camera.
Chưa bao giờ xảy ra một vụ án như vậy.
Một lúc lâu sau, Lâm Kỳ chậm rãi gật đầu, mặc dù không muốn, nhưng so với suy luận về người điếc và người câm, hiển nhiên phân tích của Hạ Minh lôgic hơn. Tất nhiên nhân viên cấp dưới của anh ta cũng rất hợp tác, coi như lúc nãy anh ta chỉ là đùa chút cho vui.
Anh ta lại hỏi: "Chỉ là đột nhập nhà riêng trộm cướp tài sản thôi mà, tại sao còn phải chỉ huy trực tiếp qua hình ảnh ghi lại từ camera của điện thoại di động?"
"Có thể chỉ là một tên đồng phạm khác, sợ hai tên này giấu đi số tài sản cướp được, nên giám sát thu hoạch tại hiện trường. Cũng có thể, tên ở phía sau mới là kẻ chủ mưu toàn bộ hành động phạm tội, chuyên nghiệp hơn hai gã kia."
Hạ Minh dừng lại giây lát, rồi nói thêm. "Vẫn còn một điểm, tần suất phạm tội của bọn chúng là mỗi tuần một vụ, chỗ này có một việc rất phiền phức."
Lâm Kỳ muốn phát điên lên vì Hạ Minh không nói liền một mạch cho xong, cứ phải đợi lãnh đạo hạ mình đưa ra câu hỏi. Anh ta cố tình không lên tiếng, liếc mắt nhìn Lý Chấn Uy, Lý Chấn Uy vội hỏi Hạ Minh: "Phiền phức gì?"
"Nếu trước khi phạm tội, bọn chúng không tiến hành thăm dò hiện trường, thì không thể có chuyện không một camera giám sát nào ghi lại được hình ảnh của bọn chúng Bọn chúng chắc chắn đã thăm dò hiện trường, hơn nữa cần phải thăm dò nhiều lần. Với tần suất mỗi tuần một vụ phạm tội, đáng lý ra, sẽ không đủ thời gian chuẩn bị."
Lý Chấn Uy nói: "Đáng lý ra, nếu thăm dò nhiều lần liên tục mấy hôm liền đều đi qua chỗ camera giám sát rất dễ bị chúng ta phát hiện ra mới phải. Nhưng chúng ta đã điều tra lại camera giám sát trước đó, cũng chưa bao giờ phát hiện thấy hai tên này."
"Bọn tội phạm tiến hành việc chuẩn bị trước khi phạm tội cụ thể như thế nào, tôi không biết, có điều những vụ phạm tội như thế này buộc phải thăm dò hiện trường, nếu đã điều tra ngược trở lại mà không thấy hai tên này, thì rất có khả năng là tên chỉ huy ở phía sau đã tiến hành thăm dò, thiết kế lộ trình phạm tội. Tôi đoán chắc chắn tên đó rất am tường cách phản trinh sát điện tử, bao gồm làm thế nào tránh được camera giám sát." Hạ Minh vừa nói vừa giơ chiếc "kính tiềm vọng điện tử" ở trước mặt lên.
Một đầu của chiếc kính tiềm vọng điện tử là loại camera ống kính góc rộng nhỏ xinh, ở giữa là phần ống có thể kéo dài hoặc rút ngắn lại, tương tự như chiếc gậy tự sướng, bên trong nối với dây dẫn, đầu kia dùng dây điện nối với một màn hình hiển thị to bằng lòng bàn tay. Thiết bị này chủ yếu được sử dụng để phục vụ cho công tác bắt tội phạm của cảnh sát.
Ví dụ như khi cảnh sát phải bắt tội phạm trong nhà, nhưng không biết tình hình trong nhà thế nào, thì có thể nấp ở nhà bên cạnh hoặc trên nóc nhà, kéo dài cán gậy kính tiềm vọng điện tử, lôi sợi dây điện ở bên trong ra, lén cho đầu camera thò xuống phía ngoài cửa sổ bên có tội phạm, cảnh sát có thể quan sát rõ tình hình trong nhà qua màn hình ở đầu kia, sau đó lên phương án tấn công. Việc này cũng giống như làm nội soi dạ dày ở bệnh viện.
Hạ Minh cầm chiếc kính tiềm vọng điện tử, nói: "Thiết bị này, tôi nghĩ đội cảnh sát các ông cũng không sử dụng nhiều lắm, đúng không?"
"Không nhiều." Lâm Kỳ đáp. Thực ra, anh ta cũng chỉ biết là có thiết bị này, trong những lần làm nhiệm vụ bắt giữ tội phạm thực tế, anh ta chưa bao giờ sử dụng. Vì tác dụng của kính tiềm vọng điện tử không phổ biến. Đối với việc bắt giữ những băng nhóm tội phạm lớn, mấy năm nay thường sử dụng những thiết bị như máy bay không người lái. Đối với việc bắt giữ tội phạm thông thường, hầu hết là cử cảnh sát mai phục ở gần sào huyệt của bọn tội phạm, khi có thời cơ, lập tức tấn công từ bốn phía.
Kính tiềm vọng điện tử gần như chỉ sử dụng tình huống tội phạm ẩn nấp trong phòng, có súng, hoặc có con tin, đồng thời yêu cầu cảnh sát không được làm kinh động đến tội phạm, cảnh sát có thể dễ dàng nấp vào trong nhà bên cạnh hoặc trên nóc nhà, khoảng cách cũng không được quá xa, nếu không dây dẫn sẽ không đủ dài, rất khó có thể đáp ứng được những điều kiện như vậy, cho nên thiết bị này đa số chỉ để làm vật trang trí.
"Tôi nghĩ trong ba lô của bọn tội phạm có kính tiềm vọng điện tử, chắc là dùng để vượt tường, bọn chúng sử dụng kính tiềm vọng điện tử để kiểm tra xem sau khi vượt tường xong liệu có người đi qua không, chắc chắn là tình hình an toàn rồi mới vượt tường. Nếu không ra vào khu đô thị giữa ban ngày ban mặt, nếu vượt qua tường đúng lúc có người ở phía trước, thì rất khó xử. Có điều, kính tiềm vọng điện tử là loại thiết bị rất ít người biết, trên thực tế mới được sử dụng mấy năm gần đây, cả nước chỉ có hai doanh nghiệp dịch vụ thiết bị an ninh sản xuất, là Đại Khang của chúng tôi và Hải Hoa. Sản lượng bên Công ty chúng tôi cũng rất ít, thậm chí còn không đưa hình ảnh lên website chính thức, gần như chỉ cung cấp cho ngành công an diễn tập chống khủng bố, rất nhiều cơ quan công an địa phương không có thiết bị này trong kho trang thiết bị. Tôi nghĩ, bọn tội phạm thông thường chắc chắn không biết đến kính tiềm vọng điện tử, cho dù có biết, cũng không biết mua ở đâu, chợ đen không có những món đồ ít người biết như thế này. Nhưng bọn tội phạm bắt cóc không những biết, mà còn sử dụng. Xem ra, băng nhóm tội phạm này rất am hiểu về các loại sản phẩm của công ty dịch vụ thiết bị an ninh chúng tôi."
Lâm Kỳ nghe Hạ Minh nói vậy, nét mặt dần nghiêm lại. Lúc này, anh ta nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe điện thoại xong, anh ta cau mày: "Phòng Trinh sát hình sự của Công an thành phố vừa kiểm tra hồ sơ phát hiện, hai tên tội phạm này không phải là lần đầu phạm tội, bốn năm trước, hai tên này đã cướp tiệm vàng, nổ súng làm bị thương cảnh sát bao vây, gây chấn động dư luận, lúc đó bộ phận phụ trách việc truy tìm dấu vết của hai tên này cũng là nhóm kĩ thuật của công ty Đại Khang các anh."