Editor: Yang Hy.

Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm ở lại trấn nhỏ cả tuần, mỗi ngày đều ngủ đến tự nhiên tỉnh, ra ngoài ăn cơm tản bộ, leo núi, chèo thuyền.

Tôn Điềm Điềm thỉnh thoảng thấy lười, cả ngày đều không ra khỏi cửa, cô nằm trên chiếc ghế bập bênh bên ngoài ban công để phơi nắng. Mùa xuân mặt trời chiếu những tia nắng ấm áp lên người, phơi đến xương cốt cả người đều mềm, hoàn toàn không muốn nhúc nhích.

Trên ban công hai chiếc ghế bập bênh, Thẩm Niệm Thâm và Tôn Điềm Điềm nằm cạnh nhau.

Anh nhàn rỗi không có việc gì, trong tay cầm văn kiện chậm rãi xem, thỉnh thoảng lại lấy bút viết lên vài chữ.

Tôn Điềm Điềm nhìn bầu trời trong xanh trên đầu, ánh nắng ấm áp chiếu vào người cô, gió xuân mang theo mùi hoa lá đến, cô thoải mái mà buông tiếng thở dài, “Những ngày tháng này thật quá thoải mái, em không muốn rời đi.”

Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Sau này còn rất nhiều cơ hội, nếu em muốn lúc nào anh cũng có thể dẫn em đến đây.”

Tôn Điềm Điềm nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, tầm mắt dừng trên tập văn kiện trong tay anh, lại buông tiếng thở dài, “Sau khi trở về anh lại bắt đầu bận đúng không?”

Thời gian này Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn xem bản kế hoạch mà Lương Kì đưa cho, hình như anh cảm thấy rất hứng thú với hạng mục này, thỉnh thoảng còn gọi điện thoại cho Lương Kì thảo luận chi tiết.

Thẩm Niệm Thâm gần đây cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, mỗi ngày đều thật sự nhẹ nhàng, anh cũng không có nghĩ đến công việc quá cẩn thận, bản kế hoạch mà Lương Kì đưa cho anh cũng chỉ mỗi ngày lật hai trang, thật sự xem rất nhàn nhã. Trước kia anh cảm thấy Lương Kì tuổi còn nhỏ, ham chơi, bản kế hoạch này đã làm cho anh phải lau mắt mà nhìn.

Anh khép tập văn kiện lại rồi đặt lên bàn trà bên cạnh, dựa lưng vào ghế, tay trái đưa qua cầm tay Tôn Điềm Điềm.

Anh nhắm mắt lại, ánh nắng ôn nhu chiếu vào mặt anh, gió nhẹ lướt qua, hàng mi dài lại mềm mại bị gió thổi đến hơi rung động.

Tôn Điềm Điềm bất giác thất thần, A Niệm của cô thật sự quá đẹp.

Đôi mắt cô sáng rực, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm thật lâu.

Đang xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói ôn nhu của Thẩm Niệm Thâm, kèm theo tiếng gió thẳng tắp chui vào đáy lòng cô, “Sau này anh sẽ dành nhiều thời gian bên em hơn, em muốn đi đâu anh sẽ dẫn em đi.”

Tôn Điềm Điềm hơi ngẩn ra, sau một lúc lâu, khóe miệng dần dần cong lên, cô thò đầu lại gần, hôn lên mặt Thẩm Niệm Thâm một cái, “Cảm ơn anh, A Niệm.”

Thẩm Niệm Thâm bất giác cong cong khóe miệng lộ ra một ý cười nhàn nhạt, anh không khỏi nắm chặt tay Tôn Điềm Điềm.

Tôn Điềm Điềm và Thẩm Niệm Thâm trải qua một kỳ nghỉ vô cùng nhàn nhã ở trấn nhỏ, đêm trước ngày rời đi, vừa lúc diễn ra lễ hội lửa trại mỗi năm một lần trong trấn.

Tuy nói là lễ hội lửa trại, nhưng cũng có tập tục bất thành văn, nghe nói vào ngày này mà có thể thổ lộ thành công sẽ nhận được sự chúc phúc của Nguyệt Lão, cả đời ân ái. Không nói đến truyền thuyết này là thật hay giả, nhưng bởi vì truyền thuyết đó, ngày này mỗi năm đều có rất nhiều nam nữ độc thân thổ lộ lẫn nhau.

Sau khi Tôn Điềm Điềm nghe nói vậy liền cao hứng ồn ào đòi tham gia, Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, rất thận trọng mà nhắc nhở, “Em đã có bạn trai rồi.”

Tôn Điềm Điềm cười hì hì nói: “Em chỉ là đi tham gia đốt lửa trại thôi.”

Cô lắc lắc cánh tay Thẩm Niệm Thâm làm nũng, “Chúng ta đi xem đi, trước nay em chưa từng thấy đốt lửa trại.”

Bữa tiệc tổ chức trên một bờ cát cách nhà trọ không xa, cả nam lẫn nữ để chân trần đạp lên nền cát, vây quanh lửa trại khiêu vũ, bên cạnh có người chơi trống, cồng chiêng, đánh guitar, thanh âm của các loại nhạc cụ đan xen vào nhau, còn có một người đàn ông đang ca hát, thanh âm phá lệ lảnh lót. Trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười thật tươi, toàn bộ không khí cực kỳ náo nhiệt.

Tôn Điềm Điềm bị bầu không khí như vậy ảnh hưởng, nhìn mọi người khiêu quanh quanh lửa trại, đôi mắt cong thành hình trăng non xinh đẹp, cô đứng ở bên cạnh vỗ tay theo tiết tấu nhạc.

Lửa trại chiếu sáng lên khuôn mặt Tôn Điềm Điềm, cả người cô giống như bao phủ trong một vòng ánh sáng ấm áp, xinh đẹp làm người ta không cách nào dời mắt.

Thẩm Niệm Thâm ở bên cạnh nhìn cô, con ngươi đen nhánh thâm thúy chiếu ảnh ngược của Tôn Điềm Điềm, ánh mắt cực kỳ ôn nhu.

Tôn Điềm Điềm vốn chỉ đứng bên cạnh vỗ tay cho mọi người, bỗng có một cô gái mặc trang phục dân tộc chạy tới kéo cô, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào vòng tròn lửa trại.

“Cùng khiêu vũ đi.” Cô gái kia cao hứng kêu.

Tôn Điềm Điềm ngây người vài giây, sau đó liền cởi giày, vui vẻ chạy vào bờ cát.

Hai cô gái nắm tay cô, cô đi theo bọn họ vây quanh lửa trại, vừa khiêu vũ vừa xoay vòng vòng.

Cô mặc chiếc váy trắng, vui vẻ cười đùa, gió đêm từ trên mặt hồ thổi tới, làn váy theo gió phấp phới, mái tóc dài đen nhánh bị gió thổi tán loạn, vài sợi phất qua khuôn mặt. Trên mặt là nụ cười sáng lạn, xinh đẹp như tiên nữ.

Thẩm Niệm Thâm đứng trong đám người, ánh mắt không rời khỏi Tôn Điềm Điềm một giây, khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười ôn nhu.

Kế tiếp chính là phần thổ lộ, nhóm nam thanh niên trẻ tuổi cầm hoa đến thổ lộ với cô gái mình thích, có chút hào phóng lại có chút thẹn thùng.

Tôn Điềm Điềm nhảy xong liền chuẩn bị rời đi, kết quả vừa mới đi vài bước, một cậu thanh niên mặc trang phục dân tộc đột nhiên chạy đến trước mặt cô, mặt đỏ bừng, đưa một bó hoa cho cô, “Cô… cô có thể làm bạn gái của tôi không?”

Tôn Điềm Điềm ngây ngốc vài giây, “… Cảm ơn, nhưng tôi có bạn trai rồi…”

Cô theo bản năng nhìn qua hướng Thẩm Niệm Thâm.

Ồ… Người nào đó mặt sắp đen như đít nồi rồi.

Thẩm Niệm Thâm đen mặt đi tới, mắt lạnh nhìn chằm chằm người ta, sau đó liền bá đạo cầm tay Tôn Điềm Điềm, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.

Đi được vài bước, Tôn Điềm Điềm đột nhiên la lên một tiếng.

Thẩm Niệm Thâm ngẩn ra, quay đầu lại, “Làm sao vậy?”

Tôn Điềm Điềm mở to hai mắt, “Giày em còn ở bên trong.”

Thẩm Niệm Thâm sửng sốt hai giây, cúi đầu, ánh mắt dừng trên đôi chân trắng nõn của Tôn Điềm Điềm.

Sau một lúc lâu, anh bất đắc dĩ than, “Ngoan ngoãn đứng đây, anh đi lấy cho em.”

Thẩm Niệm Thâm lại quay đi, nhặt giày Tôn Điềm Điềm ném ở bờ cát về.

Nhưng trên chân Tôn Điềm Điềm toàn là cát, căn bản không thể mang giày.

Thẩm Niệm Thâm đơn giản ngồi xổm xuống, “Lên đi, anh cõng em.”

Tôn Điềm Điềm tức khắc cao hứng cười cong đôi mắt, nhanh chóng bổ nhào lên lưng Thẩm Niệm Thâm, ôm lấy cổ anh, sau đó liền nghiêng đầu, hôn ‘bẹp’ một cái lên mặt Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm trố mắt hai giây, sau đó bỗng nhiên bật cười, cảm giác ghen tuông vừa rồi còn ở trong lồng ngực tức khắc liền tan thành mây khói.

Anh nhặt đôi giày trên mặt đất lên, đưa cho Tôn Điềm Điềm, “Xách đi.”

“Được!”

Thẩm Niệm Thâm cõng Tôn Điềm Điềm hướng về nhà trọ, Tôn Điềm Điềm ghé vào lưng Thẩm Niệm Thâm, một tay xách giày, tâm tình cô cực kỳ tốt, ở phía sau vui vẻ ngâm nga.

Thẩm Niệm Thâm ở phía trước nghe cô hát, khóe miệng bất giác gợi lên ý cười, mặt mày ôn nhu như gió đêm.

Trở lại nhà trọ, Thẩm Niệm Thâm một tay mở cửa, lại một tay đóng cửa, lập tức cõng Tôn Điềm Điềm đến phòng tắm. Trong phòng không có ghế, anh trực tiếp cõng Tôn Điềm Điềm vào phòng tắm có vòi sen, thả cô xuống trước, sau đó anh ngồi xổm xuống, kéo cô ngồi lên đùi anh, Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, hai chân cong lên, đôi tay ôm cổ Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm một tay cầm vòi hoa sen, chờ nước ấm lên, anh  xả nước lên chân cô, một tay giúp cô rửa chân. Nhảy trên cát đất lâu, ngón chân đều dính cát. Rửa cả nửa ngày, cuối cùng hai chân cũng sạch sẽ.

Thẩm Niệm Thâm tắt nước, vừa cúi đầu liền đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Tôn Điềm Điềm, cô cười tủm tỉm nhìn anh.

Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, “Nhìn cái gì?”

Tôn Điềm Điềm mỉm cười, thanh âm ngọt ngào, “Anh đẹp.”

Thẩm Niệm Thâm bật cười, ôm cô từ trên mặt đất đứng lên.

Trở lại phòng, anh đặt cô ngồi xuống mép giường, “Chân còn chưa khô, em đừng lên giường.”

Tôn Điềm Điềm: “Được.”

Giây tiếp theo, đôi chân nhỏ ướt đẫm nước cọ lên quần áo Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm: “… Em đang làm gì vậy?”

Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc nhìn anh, “Lau chân.”

Thẩm Niệm Thâm: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện