Editor: Tiểu Hy.
Beta: Seen Me.
Tôn Điềm Điềm nhắm mắt ôm Thẩm Niệm Thâm nằm trong chốc lát.
Thẩm Niệm Thâm không nói gì cũng ôm cô, cánh tay vòng qua nhẹ nhàng bao lấy bả vai Tôn Điềm Điềm.
Tối qua anh uống rất nhiều, đầu đau như búa bổ, khép mắt lại một lát sau liền ngủ mất.
Tôn Điềm Điềm đã trải qua một đêm không ngủ, giờ phút này ôm Thẩm Niệm Thâm nghe tiếng hít thở đều đều của anh, quay qua quay lại cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Đáy lòng hai người đều chứa đầy tâm sự, nhưng không ai nói ra trước. Cái gì cũng không quan trọng, cứ như vậy ngủ một giấc trước rồi nói sau.
Tôn Điềm Điềm ngủ một mạch cho đến hơn mười một giờ sáng.
Thời điểm cô tỉnh lại, đôi mắt còn chưa mở đã theo bản năng sờ sang bên cạnh, cuối cùng lại sờ vào một khoảng không.
Cô tức khắc mở to mắt, nhận ra Thẩm Niệm Thâm đã không còn ở cạnh mình.
Đại khái là bởi vì đã biết bí mật của anh nên Tôn Điềm Điềm lo sợ đối phương lại trốn cô, trong lòng căng thẳng đến cực điểm vội vàng từ trên giường nhảy xuống, giày cũng chưa kịp mang trực tiếp chạy ra bên ngoài.
Mới vừa đi được vài bước, cửa phòng liền từ bên ngoài đẩy vào.
Thẩm Niệm Thâm vừa mới đi tắm, thay một chiếc áo thun màu trắng cùng quần dài màu đen, tóc ướt đẫm nước đang cầm khăn lông lau tóc.
Đẩy cửa vào liền thấy Tôn Điềm Điềm chân trần đứng ở cửa, anh tức khắc nhíu chặt mày, “Sao lại để chân trần chạy xuống đây?”
Nói xong liền lập tức bế Tôn Điềm Điềm lên đi đến mép giường, thời điểm muốn buông cô xuống lại bị Tôn Điềm Điềm ôm cổ giữ chặt, đôi mắt hơi phiếm hồng, mím môi, không chớp mắt nhìn anh.
Tôn Điềm Điềm không buông tay, Thẩm Niệm Thâm không còn cách nào lại bế cô lên thuận thế cho cô ngồi lên đùi mình. Cả hai cùng ngồi bên mép giường, anh rũ mắt nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, ngước mắt nhìn Thẩm Niệm Thâm nhưng lại không nói lời nào.
Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Niệm Thâm phát hiện hai mắt cô hơi phiếm hồng, có chút sưng.
Anh không khỏi nhíu mày, lo lắng hỏi: “Sao mắt em lại sưng lên vậy? Tối qua không ngủ đủ sao?”
“Anh thì sao? Tối qua vì sao lại uống rượu?” Thẩm Niệm Thâm vừa dứt lời, Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên hỏi lại anh.
Thân thể Thẩm Niệm Thâm hơi cứng lại.
Tôn Điềm Điềm rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, trầm mặc một lát mới nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại uống rượu? Không vui sao?”
Trong đầu Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên lại hiện ra những lời tối qua của Lâm Lị, đôi mắt dần dần ửng lên, cổ họng đau rát nói không ra lời.
Tôn Điềm Điềm đợi một lúc, lại chờ không được Thẩm Niệm Thâm mở miệng.
Cô nhìn anh, ánh mắt cực kì nghiêm túc, “Anh không muốn nói thì không cần nói đâu, từ giờ trở đi nghe em có được không?”
Thẩm Niệm Thâm cảm thấy hôm nay Tôn Điềm Điềm có chút kỳ quái, anh không biết cô suy nghĩ cái gì, cũng không biết cô muốn nói gì, nhưng vẫn như cũ gật đầu, nói: “Được.”
Hôm qua Tôn Điềm Điềm suy nghĩ suốt một đêm, có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với Thẩm Niệm Thâm, nhưng khi thật sự đối mặt với anh cô bỗng nhiên lại cảm thấy không cần phải nói nhiều như vậy.
Cô nhìn anh, hết sức nghiêm túc, “A Niệm, em đã từng nói với anh có đôi lúc em cảm thấy mình nhìn không thấu anh, đôi mắt của anh giống như chất chứa rất nhiều tâm sự, làm em thế nào cũng nhìn không thấu.”
Thẩm Niệm Thâm yết hầu hơi co giật, lồng ngực như có thứ gì đó nghẹn lại làm cho anh hít thở không thông.
Tôn Điềm Điềm nói tới đây rồi ngừng lại một lát, bỗng nhiên không biết nên nói như thế nào. Cô không muốn cạy mở vết sẹo của anh ra, không muốn nhìn thấy anh khó chịu, thậm chí cô sợ khi nói ra anh sẽ lại một lần nữa chạy trốn.
Tôn Điềm Điềm ngừng lại thật lâu, cổ họng trướng đau hơn nửa ngày nói không ra lời.
Trong phòng an tĩnh không chút thanh âm.
Cô ôm Thẩm Niệm Thâm, nhịn không được vùi đầu vào hõm vai anh, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “A Niệm, em biết bí mật của anh.”
Thân thể Thẩm Niệm Thâm đột nhiên cứng đờ, lông mi có chút run rẩy, một hồi lâu mới nghẹn giọng hỏi: “Bí mật gì…”
Tôn Điềm Điềm giống như sợ anh chạy trốn, theo bản năng ôm anh thật chặt, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Ba của anh, mẹ của anh, những ủy khuất mà thời niên thiếu anh phải chịu đựng...”
Mỗi câu của Tôn Điềm Điềm đều khiến tâm trạng của Thẩm Niệm Thâm hạ xuống một bậc, nghe đến cuối cùng đôi mắt đã có chút đỏ bừng.
Những bí mật đó được anh giấu sâu nơi đáy lòng, anh không muốn để Tôn Điềm Điềm biết, nhưng chung quy cô vẫn biết.
Anh không biết nên đối mặt như thế nào, cũng không biết nên nói như thế nào, gần như là phản xạ có điều kiện anh liền thả Tôn Điềm Điềm từ trên đùi xuống, sau đó đột nhiên từ trên giường đứng lên, đi nhanh ra ngoài.
“A Niệm!” Tôn Điềm Điềm hô to một tiếng.
Bước chân Thẩm Niệm Thâm đột nhiên dừng lại.
Tôn Điềm Điềm chân trần nhảy xuống giường, từ phía sau chạy tới ôm chặt lấy Thẩm Niệm Thâm, mặt áp vào phía sau lưng anh, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Hai tay cô gắt gao vòng ở trước người Thẩm Niệm Thâm, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu trấn an, “A Niệm, không cần sợ hãi, đều đã qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi…”
Tôn Điềm Điềm một tiếng lại một tiếng mà trấn an anh, thanh âm nhẹ nhàng giống như thật sự mang theo một sức mạnh làm người khác yên lòng.
Cảm xúc của Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Anh nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới xoay người nhìn Tôn Điềm Điềm, giọng nói khô khốc, “Anh xin lỗi, anh vẫn luôn gạt em.”
Tôn Điềm Điềm vội lắc đầu, “Không sao hết.”
Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, giơ tay sờ vào khóe mắt Thẩm Niệm Thâm, thanh âm càng thêm mềm mại chạm đến đáy lòng, “A Niệm, không sao, không cần nói gì cả, anh chỉ cần biết rằng em sẽ vĩnh viễn yêu anh là đủ rồi.”
Thẩm Niệm Thâm nghe thấy lời này trong lòng chợt nhói. Há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng trong cổ họng lại không phát ra âm thanh được.
Qua thật lâu, rốt cuộc anh cũng ôm Tôn Điềm Điềm vào trong lòng, cúi đầu nghẹn ngào nói bên tai cô: “Điềm Điềm, anh chỉ có em.”
Tôn Điềm Điềm nghe thấy lời này nước mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rơi xuống.
Cô ôm anh thật chặt, “Em biết, em vĩnh viễn ở bên cạnh anh, đời này đều sẽ không rời xa anh.”
Cô cảm nhận được sự sợ hãi cùng bất lực của anh, đau lòng đến nước mắt rơi không ngừng.
Nhiều năm như vậy, anh chỉ có thể một mình chịu đựng.
Bởi vì ngày mai phải đi học nên sau khi Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm ở nhà ăn cơm trưa thì chào tạm biệt bà ngoại rồi về trường học.
Thời điểm ra đến cửa, Tôn Điềm Điềm có chút lo lắng, hỏi: “Để một mình bà ngoại như vậy có được không?”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, “Gần đây tình trạng rất ổn định, chỉ là đôi khi tinh thần bà không tốt lắm, ngủ khá nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm ngồi tàu điện ngầm về trường.
Trên tàu điện ngầm vẫn nhiều người như cũ, Thẩm Niệm Thâm bảo vệ Tôn Điềm Điềm trong lòng, giống như một bức tường giúp cô ngăn những người xung quanh xô đẩy, không cho bất luận kẻ nào chạm vào cô.
Ngồi hơn một giờ, đổi hai trạm xe rốt cuộc cũng đến trường học.
Tôn Điềm Điềm vừa xuống xe liền bám chặt cánh tay Thẩm Niệm Thâm, cao hứng nói: “Anh biết không, sau khi chúng ta chia tay, có một lần em tự đi tàu điện ngầm.”
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, mặt mày hớn hở, “Kết quả thiếu chút nữa bị đè thành nhân bánh.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt Tôn Điềm Điềm, nhẹ nhàng xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi.”
Tôn Điềm Điềm cười, “Đều đã qua rồi, không phải hiện tại chúng ta rất tốt sao.”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, cũng cười.
Không có bí mật, không có giấu diếm, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng cảm thấy được thả lỏng xưa nay chưa từng có.
Những người khác nghĩ thế nào mặc kệ họ, người anh để ý vẫn luôn chỉ có một mình Tôn Điềm Điềm.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh dương ấm áp chiếu vào người.
Tôn Điềm Điềm không muốn về ký túc xá nhanh như vậy liền lôi kéo Thẩm Niệm Thâm đi dạo quanh sân thể dục.
Đi một lát cô liền khát nước, lại kéo Thẩm Niệm Thâm đến khu bán quà vặt mua nước.
Mua một chai nước khoáng và một cây kẹo bông gòn, thời điểm tính tiền Tôn Điềm Điềm nhìn tủ đông bên cạnh, thừa dịp Thẩm Niệm Thâm gọi điện thoại liền lặng lẽ lấy một cây kem chocolate từ tủ đông ra.
Nhân viên thu ngân quét mã chai nước khoáng cùng kẹo bông gòn trước, ngước mắt liền thấy bạn học nữ phía sau lặng lẽ đưa ra cây kem liền ngẩn người, hỏi: “Hai người đi cùng nhau sao?”
Tôn Điềm Điềm vội gật đầu, ý bảo cô nàng nhanh chóng quét mã.
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm gọi điện thoại là mặt hướng ra bên ngoài, không có nhìn quầy thu ngân.
Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Niệm Thâm quay đầu lại, sau đó liền phát hiện nhân viên thu ngân đang cầm một cây kem chuẩn bị quét mã, trực tiếp duỗi tay lấy lại, “Thật ngại quá, cái này không cần.”
Khuôn mặt nhỏ của Tôn Điềm Điềm bỗng suy sụp, đáng thương vô cùng mà kéo kéo ống tay áo Thẩm Niệm Thâm, “Em muốn ăn.”
“Không được ăn, đã quên lần trước đau bụng rồi sao?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm không vui, lấy một que kẹo từ trước quầy thu ngân, “Lấy cả cái này nữa.”
Nhân viên thu ngân đáp một tiếng, nhận lấy que kẹo quét mã.
Thanh toán tiền xong, Thẩm Niệm Thâm một tay xách đồ, một tay dẫn Tôn Điềm Điềm ra khỏi khu bán quà vặt.
Tôn Điềm Điềm miệng giơ lên thật cao, còn đang không vui vì Thẩm Niệm Thâm không cho cô mua kem.
Thẩm Niệm Thâm đặt que kẹo vào tay cô, “Đừng giận, anh mua kẹo cho em.”
Tôn Điềm Điềm nhìn que kẹo trong tay hừ một tiếng, “Em không phải là con nít ba tuổi.”
Một que kẹo liền muốn dỗ cô vui.
Thẩm Niệm Thâm bất đắc dĩ, cười nhìn Tôn Điềm Điềm, “Vậy em muốn thế nào mới cao hứng?”
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu nghĩ ngợi, còn chưa nghĩ xong Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên cúi đầu, hôn nhẹ xuống môi cô, “Như vậy có thể chứ?”
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
“Không đủ sao?” Anh làm bộ như muốn hôn tiếp.
Tôn Điềm Điềm bật cười, đẩy ngực anh, “Đang ở trường học đó, anh chú ý một chút.”
Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm cười liền xoa xoa đầu cô, “Có cao hứng không?”
Tôn Điềm Điềm ứng tiếng, cúi đầu có chút thẹn thùng.
Thẩm Niệm Thâm cười dắt tay cô, “Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá.”
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm nắm tay nhau về ký túc xá, đi một hồi lại đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Cái gì gọi là cô cao hứng chứ? Loại chuyện vừa nãy rõ ràng là anh cũng rất cao hứng đúng chứ?
Beta: Seen Me.
Tôn Điềm Điềm nhắm mắt ôm Thẩm Niệm Thâm nằm trong chốc lát.
Thẩm Niệm Thâm không nói gì cũng ôm cô, cánh tay vòng qua nhẹ nhàng bao lấy bả vai Tôn Điềm Điềm.
Tối qua anh uống rất nhiều, đầu đau như búa bổ, khép mắt lại một lát sau liền ngủ mất.
Tôn Điềm Điềm đã trải qua một đêm không ngủ, giờ phút này ôm Thẩm Niệm Thâm nghe tiếng hít thở đều đều của anh, quay qua quay lại cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Đáy lòng hai người đều chứa đầy tâm sự, nhưng không ai nói ra trước. Cái gì cũng không quan trọng, cứ như vậy ngủ một giấc trước rồi nói sau.
Tôn Điềm Điềm ngủ một mạch cho đến hơn mười một giờ sáng.
Thời điểm cô tỉnh lại, đôi mắt còn chưa mở đã theo bản năng sờ sang bên cạnh, cuối cùng lại sờ vào một khoảng không.
Cô tức khắc mở to mắt, nhận ra Thẩm Niệm Thâm đã không còn ở cạnh mình.
Đại khái là bởi vì đã biết bí mật của anh nên Tôn Điềm Điềm lo sợ đối phương lại trốn cô, trong lòng căng thẳng đến cực điểm vội vàng từ trên giường nhảy xuống, giày cũng chưa kịp mang trực tiếp chạy ra bên ngoài.
Mới vừa đi được vài bước, cửa phòng liền từ bên ngoài đẩy vào.
Thẩm Niệm Thâm vừa mới đi tắm, thay một chiếc áo thun màu trắng cùng quần dài màu đen, tóc ướt đẫm nước đang cầm khăn lông lau tóc.
Đẩy cửa vào liền thấy Tôn Điềm Điềm chân trần đứng ở cửa, anh tức khắc nhíu chặt mày, “Sao lại để chân trần chạy xuống đây?”
Nói xong liền lập tức bế Tôn Điềm Điềm lên đi đến mép giường, thời điểm muốn buông cô xuống lại bị Tôn Điềm Điềm ôm cổ giữ chặt, đôi mắt hơi phiếm hồng, mím môi, không chớp mắt nhìn anh.
Tôn Điềm Điềm không buông tay, Thẩm Niệm Thâm không còn cách nào lại bế cô lên thuận thế cho cô ngồi lên đùi mình. Cả hai cùng ngồi bên mép giường, anh rũ mắt nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, ngước mắt nhìn Thẩm Niệm Thâm nhưng lại không nói lời nào.
Ánh mắt chạm nhau, Thẩm Niệm Thâm phát hiện hai mắt cô hơi phiếm hồng, có chút sưng.
Anh không khỏi nhíu mày, lo lắng hỏi: “Sao mắt em lại sưng lên vậy? Tối qua không ngủ đủ sao?”
“Anh thì sao? Tối qua vì sao lại uống rượu?” Thẩm Niệm Thâm vừa dứt lời, Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên hỏi lại anh.
Thân thể Thẩm Niệm Thâm hơi cứng lại.
Tôn Điềm Điềm rất nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt anh, trầm mặc một lát mới nhẹ giọng hỏi: “Sao anh lại uống rượu? Không vui sao?”
Trong đầu Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên lại hiện ra những lời tối qua của Lâm Lị, đôi mắt dần dần ửng lên, cổ họng đau rát nói không ra lời.
Tôn Điềm Điềm đợi một lúc, lại chờ không được Thẩm Niệm Thâm mở miệng.
Cô nhìn anh, ánh mắt cực kì nghiêm túc, “Anh không muốn nói thì không cần nói đâu, từ giờ trở đi nghe em có được không?”
Thẩm Niệm Thâm cảm thấy hôm nay Tôn Điềm Điềm có chút kỳ quái, anh không biết cô suy nghĩ cái gì, cũng không biết cô muốn nói gì, nhưng vẫn như cũ gật đầu, nói: “Được.”
Hôm qua Tôn Điềm Điềm suy nghĩ suốt một đêm, có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với Thẩm Niệm Thâm, nhưng khi thật sự đối mặt với anh cô bỗng nhiên lại cảm thấy không cần phải nói nhiều như vậy.
Cô nhìn anh, hết sức nghiêm túc, “A Niệm, em đã từng nói với anh có đôi lúc em cảm thấy mình nhìn không thấu anh, đôi mắt của anh giống như chất chứa rất nhiều tâm sự, làm em thế nào cũng nhìn không thấu.”
Thẩm Niệm Thâm yết hầu hơi co giật, lồng ngực như có thứ gì đó nghẹn lại làm cho anh hít thở không thông.
Tôn Điềm Điềm nói tới đây rồi ngừng lại một lát, bỗng nhiên không biết nên nói như thế nào. Cô không muốn cạy mở vết sẹo của anh ra, không muốn nhìn thấy anh khó chịu, thậm chí cô sợ khi nói ra anh sẽ lại một lần nữa chạy trốn.
Tôn Điềm Điềm ngừng lại thật lâu, cổ họng trướng đau hơn nửa ngày nói không ra lời.
Trong phòng an tĩnh không chút thanh âm.
Cô ôm Thẩm Niệm Thâm, nhịn không được vùi đầu vào hõm vai anh, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “A Niệm, em biết bí mật của anh.”
Thân thể Thẩm Niệm Thâm đột nhiên cứng đờ, lông mi có chút run rẩy, một hồi lâu mới nghẹn giọng hỏi: “Bí mật gì…”
Tôn Điềm Điềm giống như sợ anh chạy trốn, theo bản năng ôm anh thật chặt, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Ba của anh, mẹ của anh, những ủy khuất mà thời niên thiếu anh phải chịu đựng...”
Mỗi câu của Tôn Điềm Điềm đều khiến tâm trạng của Thẩm Niệm Thâm hạ xuống một bậc, nghe đến cuối cùng đôi mắt đã có chút đỏ bừng.
Những bí mật đó được anh giấu sâu nơi đáy lòng, anh không muốn để Tôn Điềm Điềm biết, nhưng chung quy cô vẫn biết.
Anh không biết nên đối mặt như thế nào, cũng không biết nên nói như thế nào, gần như là phản xạ có điều kiện anh liền thả Tôn Điềm Điềm từ trên đùi xuống, sau đó đột nhiên từ trên giường đứng lên, đi nhanh ra ngoài.
“A Niệm!” Tôn Điềm Điềm hô to một tiếng.
Bước chân Thẩm Niệm Thâm đột nhiên dừng lại.
Tôn Điềm Điềm chân trần nhảy xuống giường, từ phía sau chạy tới ôm chặt lấy Thẩm Niệm Thâm, mặt áp vào phía sau lưng anh, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Hai tay cô gắt gao vòng ở trước người Thẩm Niệm Thâm, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu trấn an, “A Niệm, không cần sợ hãi, đều đã qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi…”
Tôn Điềm Điềm một tiếng lại một tiếng mà trấn an anh, thanh âm nhẹ nhàng giống như thật sự mang theo một sức mạnh làm người khác yên lòng.
Cảm xúc của Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Anh nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới xoay người nhìn Tôn Điềm Điềm, giọng nói khô khốc, “Anh xin lỗi, anh vẫn luôn gạt em.”
Tôn Điềm Điềm vội lắc đầu, “Không sao hết.”
Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, giơ tay sờ vào khóe mắt Thẩm Niệm Thâm, thanh âm càng thêm mềm mại chạm đến đáy lòng, “A Niệm, không sao, không cần nói gì cả, anh chỉ cần biết rằng em sẽ vĩnh viễn yêu anh là đủ rồi.”
Thẩm Niệm Thâm nghe thấy lời này trong lòng chợt nhói. Há miệng thở dốc, muốn nói gì đó nhưng trong cổ họng lại không phát ra âm thanh được.
Qua thật lâu, rốt cuộc anh cũng ôm Tôn Điềm Điềm vào trong lòng, cúi đầu nghẹn ngào nói bên tai cô: “Điềm Điềm, anh chỉ có em.”
Tôn Điềm Điềm nghe thấy lời này nước mắt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà rơi xuống.
Cô ôm anh thật chặt, “Em biết, em vĩnh viễn ở bên cạnh anh, đời này đều sẽ không rời xa anh.”
Cô cảm nhận được sự sợ hãi cùng bất lực của anh, đau lòng đến nước mắt rơi không ngừng.
Nhiều năm như vậy, anh chỉ có thể một mình chịu đựng.
Bởi vì ngày mai phải đi học nên sau khi Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm ở nhà ăn cơm trưa thì chào tạm biệt bà ngoại rồi về trường học.
Thời điểm ra đến cửa, Tôn Điềm Điềm có chút lo lắng, hỏi: “Để một mình bà ngoại như vậy có được không?”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, “Gần đây tình trạng rất ổn định, chỉ là đôi khi tinh thần bà không tốt lắm, ngủ khá nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.”
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm ngồi tàu điện ngầm về trường.
Trên tàu điện ngầm vẫn nhiều người như cũ, Thẩm Niệm Thâm bảo vệ Tôn Điềm Điềm trong lòng, giống như một bức tường giúp cô ngăn những người xung quanh xô đẩy, không cho bất luận kẻ nào chạm vào cô.
Ngồi hơn một giờ, đổi hai trạm xe rốt cuộc cũng đến trường học.
Tôn Điềm Điềm vừa xuống xe liền bám chặt cánh tay Thẩm Niệm Thâm, cao hứng nói: “Anh biết không, sau khi chúng ta chia tay, có một lần em tự đi tàu điện ngầm.”
Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, mặt mày hớn hở, “Kết quả thiếu chút nữa bị đè thành nhân bánh.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn nụ cười sáng lạn trên mặt Tôn Điềm Điềm, nhẹ nhàng xoa đầu cô, thấp giọng nói: “Anh xin lỗi.”
Tôn Điềm Điềm cười, “Đều đã qua rồi, không phải hiện tại chúng ta rất tốt sao.”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừm’ một tiếng, cũng cười.
Không có bí mật, không có giấu diếm, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng cảm thấy được thả lỏng xưa nay chưa từng có.
Những người khác nghĩ thế nào mặc kệ họ, người anh để ý vẫn luôn chỉ có một mình Tôn Điềm Điềm.
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh dương ấm áp chiếu vào người.
Tôn Điềm Điềm không muốn về ký túc xá nhanh như vậy liền lôi kéo Thẩm Niệm Thâm đi dạo quanh sân thể dục.
Đi một lát cô liền khát nước, lại kéo Thẩm Niệm Thâm đến khu bán quà vặt mua nước.
Mua một chai nước khoáng và một cây kẹo bông gòn, thời điểm tính tiền Tôn Điềm Điềm nhìn tủ đông bên cạnh, thừa dịp Thẩm Niệm Thâm gọi điện thoại liền lặng lẽ lấy một cây kem chocolate từ tủ đông ra.
Nhân viên thu ngân quét mã chai nước khoáng cùng kẹo bông gòn trước, ngước mắt liền thấy bạn học nữ phía sau lặng lẽ đưa ra cây kem liền ngẩn người, hỏi: “Hai người đi cùng nhau sao?”
Tôn Điềm Điềm vội gật đầu, ý bảo cô nàng nhanh chóng quét mã.
Thời điểm Thẩm Niệm Thâm gọi điện thoại là mặt hướng ra bên ngoài, không có nhìn quầy thu ngân.
Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Niệm Thâm quay đầu lại, sau đó liền phát hiện nhân viên thu ngân đang cầm một cây kem chuẩn bị quét mã, trực tiếp duỗi tay lấy lại, “Thật ngại quá, cái này không cần.”
Khuôn mặt nhỏ của Tôn Điềm Điềm bỗng suy sụp, đáng thương vô cùng mà kéo kéo ống tay áo Thẩm Niệm Thâm, “Em muốn ăn.”
“Không được ăn, đã quên lần trước đau bụng rồi sao?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm không vui, lấy một que kẹo từ trước quầy thu ngân, “Lấy cả cái này nữa.”
Nhân viên thu ngân đáp một tiếng, nhận lấy que kẹo quét mã.
Thanh toán tiền xong, Thẩm Niệm Thâm một tay xách đồ, một tay dẫn Tôn Điềm Điềm ra khỏi khu bán quà vặt.
Tôn Điềm Điềm miệng giơ lên thật cao, còn đang không vui vì Thẩm Niệm Thâm không cho cô mua kem.
Thẩm Niệm Thâm đặt que kẹo vào tay cô, “Đừng giận, anh mua kẹo cho em.”
Tôn Điềm Điềm nhìn que kẹo trong tay hừ một tiếng, “Em không phải là con nít ba tuổi.”
Một que kẹo liền muốn dỗ cô vui.
Thẩm Niệm Thâm bất đắc dĩ, cười nhìn Tôn Điềm Điềm, “Vậy em muốn thế nào mới cao hứng?”
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu nghĩ ngợi, còn chưa nghĩ xong Thẩm Niệm Thâm bỗng nhiên cúi đầu, hôn nhẹ xuống môi cô, “Như vậy có thể chứ?”
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.
“Không đủ sao?” Anh làm bộ như muốn hôn tiếp.
Tôn Điềm Điềm bật cười, đẩy ngực anh, “Đang ở trường học đó, anh chú ý một chút.”
Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm cười liền xoa xoa đầu cô, “Có cao hứng không?”
Tôn Điềm Điềm ứng tiếng, cúi đầu có chút thẹn thùng.
Thẩm Niệm Thâm cười dắt tay cô, “Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá.”
Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm nắm tay nhau về ký túc xá, đi một hồi lại đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Cái gì gọi là cô cao hứng chứ? Loại chuyện vừa nãy rõ ràng là anh cũng rất cao hứng đúng chứ?
Danh sách chương