Editor + Beta: Tiểu Hy.
Thẩm Niệm Thâm liếc mắt nhìn Tạ Tuân một cái, sau đó dắt Tôn Điềm Điềm xuống dưới lầu.
Anh đi hơi nhanh, Tôn Điềm Điềm có chút theo không kịp, vừa ra khỏi quán bida, Tôn Điềm Điềm vội vàng kéo anh, “Từ từ, từ từ A Niệm.”
Sắc mặt Thẩm Niệm Thâm nặng nề, gắt gao mím môi dưới, rốt cuộc cũng ngừng lại.
Quay đầu lại nhìn Tôn Điềm Điềm, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Đụng có đau không?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không có, hoàn toàn không đau, không cần đi bệnh viện.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nhìn một lát, “Chắc chắn không?”
Tôn Điềm Điềm dở khóc dở cười, tiến lên một bước, bám vào cánh tay Thẩm Niệm Thâm, “Ai da, em cũng không phải pha lê, làm gì mà yếu ớt đến vậy.”
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, không nói gì hết.
Bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, Thẩm Niệm Thâm dắt Tôn Điềm Điềm đến đứng ở chỗ tránh gió.
Hứa Lệ cùng Trình Đóa chạy xuống, thấy hai người còn đang đứng ở cửa, vội chạy đến hỏi: “Thế nào? Không sao chứ?”
Tôn Điềm Điềm cong cong mi mắt, nói: “Không sao.”
Trình Đóa vỗ vỗ ngực, “Làm tớ sợ muốn chết.” Lại có chút khẩn trương hỏi: “Thật sự không sao chứ?”
Đụng vào ngực, rất nhẹ.
Tôn Điềm Điềm cười, rất nghiêm túc gật đầu, “Thật sự không sao, có gì tớ sẽ nói mà.”
Trình Đóa thở phào một hơi, “Vậy là tốt rồi.”
“A Niệm, cậu không sao chứ? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?” Hứa Lệ nhìn Tôn Điềm Điềm rồi lại nhìn Thẩm Niệm Thâm, cảm thấy Tôn Điềm Điềm có thể là thật sự không sao, ngược lại là A Niệm thoạt nhìn giống như có chuyện gì đó.
Tôn Điềm Điềm nghe lời này liền nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, lúc này mới phát hiện sắc mặt anh thật sự không tốt lắm.
“A Niệm, anh làm sao vậy?”
Thẩm Niệm Thâm không đáp lời cô mà nói với Hứa Lệ: “Cậu với Trình Đóa đi chơi đi, tớ dẫn Điềm Điềm về trường.”
“A, hai người phải về à, mới hơn 9 giờ mà, tụi em còn định đi xem phim nữa.” Trình Đóa tiếc nuối nói.
Hứa Lệ giữ nàng lại, “Hai chúng ta đi xem phim đi, để A Niệm dẫn Điềm Điềm về trường.”
Hứa Lệ nhìn thế trận này, hai vợ chồng phỏng chừng là có chuyện muốn nói.
“A Niệm, vậy hai người về trước đi, tớ với Trình Đóa đi xem phim rồi về sau.” Hứa Lệ nói một tiếng rồi dắt Trình Đóa rời đi.
Hai người đi rồi, Tôn Điềm Điềm dựa vào trong lòng Thẩm Niệm Thâm, hai tay vòng lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Chúng ta phải về sớm như vậy sao?”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừ’ một tiếng, “Về trường đi dạo đi.”
Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, đáp: “Được.”
Thẩm Niệm Thâm dắt Tôn Điềm Điềm về trường.
Trên đường trở về, Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn không nói chuyện, Tôn Điềm Điềm đoán không được anh đang suy nghĩ cái gì, lâu lâu lại nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Sau khi nhìn vài lần, rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi, “A Niệm, anh làm sao vậy?”
Thẩm Niệm Thâm dẫn cô đi qua đường lớn, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”
Tôn Điềm Điềm: “Vậy sao anh lại không cao hứng?”
Qua đường lớn, đứng ở cổng trường, Thẩm Niệm Thâm mới dừng lại, rũ mắt nhìn cô, “Anh có không cao hứng sao?”
Tôn Điềm Điềm đặc biệt nghiêm túc gật đầu, “Rất rõ ràng.”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô ngẩng đầu, đưa đầu tới gần anh, khóe miệng giương lên nụ cười, “A Niệm, có phải anh ghen không?”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Đôi mắt Tôn Điềm Điềm sáng lên, tức khắc mặt mày hớn hở, “Thật sự ghen à?”
“…” Thẩm Niệm Thâm cảm thấy có chút không biết nói gì, xoa nhẹ đầu Tôn Điềm Điềm mà nói: “Đi thôi.”
Trên đường trở về, tâm tình Tôn Điềm Điềm đặc biệt tốt, kéo tay Thẩm Niệm Thâm một đường nhảy nhót, trong miệng còn ngâm nga hát.
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm ở bên cạnh nhảy nhót, không khỏi buồn cười, “Tôn Điềm Điềm, em mấy tuổi rồi?”
Tôn Điềm Điềm cười, tiến đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, cười tủm tỉm mà hỏi lại anh, “Vậy anh mấy tuổi? Sao lại ghen ấu trĩ như vậy?”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm nhịn không được cười, giơ tay chọt chọt mặt Thẩm Niệm Thâm, “A Niệm, bộ dáng anh lúc ghen thật đáng yêu.”
Thẩm Niệm Thâm thuận thế cầm tay cô, ánh mắt nhìn cô thật sâu, “Đừng quậy.”
Hai người đã về tới trường, Tôn Điềm Điềm không muốn về ký túc xá sớm như vậy liền nói với Thẩm Niệm Thâm: “A Niệm, chúng ta lại đi dạo đi, một mình em về ký túc xá thì nhàm chán lắm.”
Thẩm Niệm Thâm giơ tay áp vào mặt cô, “Không lạnh sao?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không lạnh.”
Nói xong liền ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm thật chặt, đầu dùng sức chôn trên cánh tay anh.
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần ý cười ôn nhu.
Bởi vì đã là kì nghỉ, lại còn là buổi tối nên trong trường gần như không có người, Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm, hai người chậm rãi tản bộ trong trường.
“A Niệm, kì nghỉ đông này anh định làm gì?”
Thẩm Niệm Thâm không có khái niệm gì đối với kì nghỉ, trước giờ đều là một mình anh ở nhà cùng bà ngoại, đọc sách, làm thêm một chút việc, có lúc thì ra ngoài đánh bóng rổ với bạn học, cứ như vậy liền hết một cái kỳ nghỉ.
Nhưng kỳ nghỉ năm nay tất nhiên là không giống, anh có Tôn Điềm Điềm.
Anh cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Em nghĩ thế nào?”
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Em vẫn chưa nghĩ ra.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Vậy em cứ chậm rãi nghĩ đi.”
Hai người lang thang đi dạo không có mục tiêu, đi một hồi liền đi đến rừng cây nhỏ trong trường.
Rừng cây nhỏ đen như mực, cách một khoảng thật xa mới có một ngọn đèn đường mờ nhạt.
Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo Thẩm Niệm Thâm, nhỏ giọng nói: “Nghe người ta nói, cái rừng cây nhỏ này là thánh địa hẹn hò trong trường học.”
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, “Thánh địa hẹn hò không phải là sân thể dục sao?”
“Nơi này cũng vậy, nơi này mờ ám hơn.” Tôn Điềm Điềm liếc mắt nhìn cây cối ở đối diện một cái, đột nhiên thần thần bí bí mà tiến đến bên tai Thẩm Niệm Thâm, lặng lẽ nói một câu.
Thẩm Niệm Thâm nhíu nhíu mày, vỗ vỗ đầu cô, “Đừng nói bừa.”
Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, “Cũng không phải là do em tự nói, người khác nói nha.”
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, xụ mặt giáo huấn, “Người khác nói cũng không được nghe.”
Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, cúi đầu chui vào trong lòng Thẩm Niệm Thâm, “A Niệm anh thật hung dữ.”
Thẩm Niệm Thâm cười sờ sờ đầu cô rồi ôm lấy cô.
Tôn Điềm Điềm cũng ôm eo Thẩm Niệm Thâm, hai người cứ như vậy mà lẳng lặng ôm nhau.
Chung quanh một mảnh đen như mực an tĩnh đến không một chút tiếng động.
Đầu Tôn Điềm Điềm dựa vào trong lòng ngực Thẩm Niệm Thâm, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.
Cô nhịn không được mà ôm anh chặt hơn, khóe miệng cong cong, mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Ở bên cạnh người mình thích, an tĩnh ôm như vậy, đáy lòng như được tô lên màu hồng hạnh phúc.
Qua một lát, cô bỗng nhiên ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Niệm Thâm một cái.
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, ánh mắt đột nhiên sâu thêm vài phần mà nhìn Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt cong cong mà nhìn Thẩm Niệm Thâm, nhỏ giọng nói: “A Niệm, em rất thích anh.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm cô một lát, bỗng nhiên cũng cười, sờ sờ đầu cô, mặt mày thâm thúy mà nhìn cô.
Tôn Điềm Điềm nhìn đôi mắt thâm thúy của Thẩm Niệm Thâm, trong mắt anh giống như có một cái hố thật sâu, Tôn Điềm Điềm chỉ cảm thấy cả người mình đều bị anh hút vào.
Hai người cứ lẳng lặng đứng đối diện nhau, đêm khuya tĩnh lặng, trong không khí phảng phất có thứ gì đó đang lặng yên kích động.
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm dừng trên cánh môi mềm mại của Tôn Điềm Điềm, đáy lòng bỗng nhiên nảy lên một ít xúc động xa lạ.
Hầu kết chuyển động, giây tiếp theo liền cúi đầu, khắc chế không được mà hôn xuống.
Thân thể Tôn Điềm Điềm cứng đờ, đôi mắt không tự chủ được mà mở to vài phần.
Vốn tưởng rằng Thẩm Niệm Thâm chỉ giống như lúc trước mà nhẹ nhàng hôn cô một chút, nhưng mà qua một hồi lâu, anh vẫn như cũ không có buông cô ra, môi anh ở trên môi cô vừa ôn nhu vừa trằn trọc, một tay ôm eo cô, một tay khác đỡ lấy gáy cô, lực đè trên môi cô bỗng nhiên mạnh hơn một chút.
Tim Tôn Điềm Điềm đập có chút hỗn loạn, trong đầu trống rỗng, cả người ngơ ngác mà đứng yên ở chỗ đó.
Không hề là lướt qua rồi ngừng lại, chỗ sâu trong đáy lòng kia phảng phất sự xúc động lại có chút áp lực, tay trái Thẩm Niệm Thâm gắt gao ôm lấy eo Tôn Điềm Điềm, chặt chẽ ấn thân thể cô vào trong lòng ngực anh, tay phải thủ sẵn sau gáy cô, lực hôn cô ngày một mạnh hơn, đến cuối cùng biến thành dùng sức mà trằn trọc hút. Mút.
Trong đầu Tôn Điềm Điềm trống trơn, cả người đều choáng váng. Các cảm quan trên thân thể cô đều tập trung lên bờ môi Thẩm Niệm Thâm gắt gao hôn.
Lần đầu tiên cô biết hôn môi chân chính là như thế này, môi bị hôn đến tê dại, thậm chí có chút đau, nhưng lại không muốn anh buông ra.
Cô cảm giác được hô hấp của Thẩm Niệm Thâm trở nên nặng hơn, lực hôn cũng càng ngày càng mạnh, thậm chí có chút dồn dập.
Cô cảm giác được đầu lưỡi Thẩm Niệm Thâm đang cậy mở hàm cô, tim cô đập phanh phanh phanh tựa như sắp từ cổ họng nhảy ra, cô không biết nên làm như thế nào, theo bản năng cắn chặt hàm răng lại.
Thẩm Niệm Thâm bị chặn ở bên ngoài, thử muốn cạy ra lần nữa, kết quả phát hiện nha đầu trong lòng cả người cứng đờ đến không cách nào nhúc nhích, hàm răng gắt gao cắn chặt.
Anh dừng lại một chút, hơi hơi buông cô ra, rũ mắt, Tôn Điềm Điềm khẩn trương mà ngừng hô hấp, không chớp mắt mà nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm rất sâu, môi nhẹ nhàng dán trên môi Tôn Điềm Điềm, giọng nói có chút khàn khàn, “Anh là dã thú sao?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Thẩm Niệm Thâm: “Thả lỏng một chút.”
Dứt lời, bờ môi ấm áp lại lần nữa phủ lên, đầu lưỡi đảo qua hàm răng cô, Tôn Điềm Điềm sửng sốt vài giây, run rẩy run sợ, hơi hơi mở miệng ra.
Thẩm Niệm Thâm xông vào hút lấy cô.
Tim Tôn Điềm Điềm phát run, trong đầu một trận choáng váng.
Thẩm Niệm Thâm thật sự dùng sức mà hôn, phảng phất muốn đem toàn bộ cô nuốt xuống, Tôn Điềm Điềm chỉ cảm thấy cả người nhũn ra giống như sắp hòa tan.
Qua thật lâu, Tôn Điềm Điềm bị hôn đến thở không nổi, Thẩm Niệm Thâm mới hơi hơi buông lỏng cô ra.
Anh rũ mắt nhìn cô, mặt Tôn Điềm Điềm đỏ ửng, tim vẫn đập hỗn loạn như cũ, không có biện pháp dừng lại.
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm rất sâu, tầm mắt dừng ở trên môi Tôn Điềm Điềm, giơ tay, ngón tay cái ôn nhu mà vuốt ve làn môi cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tôn Điềm Điềm, thật lâu sau, bỗng nhiên nhịn không được cười.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm cười, càng cảm thấy thẹn thùng, đầu chui vào trong lòng ngực anh, thanh âm rầu rĩ, có chút sốt ruột, “Thẩm Niệm Thâm anh thật xấu.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, hai tay ôm lấy cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô một cái, qua một lát mới cười nhẹ nói: “Chúng ta trở về đi.”
Thẩm Niệm Thâm liếc mắt nhìn Tạ Tuân một cái, sau đó dắt Tôn Điềm Điềm xuống dưới lầu.
Anh đi hơi nhanh, Tôn Điềm Điềm có chút theo không kịp, vừa ra khỏi quán bida, Tôn Điềm Điềm vội vàng kéo anh, “Từ từ, từ từ A Niệm.”
Sắc mặt Thẩm Niệm Thâm nặng nề, gắt gao mím môi dưới, rốt cuộc cũng ngừng lại.
Quay đầu lại nhìn Tôn Điềm Điềm, lúc này mới nhẹ giọng hỏi: “Đụng có đau không?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không có, hoàn toàn không đau, không cần đi bệnh viện.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc nhìn một lát, “Chắc chắn không?”
Tôn Điềm Điềm dở khóc dở cười, tiến lên một bước, bám vào cánh tay Thẩm Niệm Thâm, “Ai da, em cũng không phải pha lê, làm gì mà yếu ớt đến vậy.”
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, không nói gì hết.
Bên ngoài gió lạnh đến thấu xương, Thẩm Niệm Thâm dắt Tôn Điềm Điềm đến đứng ở chỗ tránh gió.
Hứa Lệ cùng Trình Đóa chạy xuống, thấy hai người còn đang đứng ở cửa, vội chạy đến hỏi: “Thế nào? Không sao chứ?”
Tôn Điềm Điềm cong cong mi mắt, nói: “Không sao.”
Trình Đóa vỗ vỗ ngực, “Làm tớ sợ muốn chết.” Lại có chút khẩn trương hỏi: “Thật sự không sao chứ?”
Đụng vào ngực, rất nhẹ.
Tôn Điềm Điềm cười, rất nghiêm túc gật đầu, “Thật sự không sao, có gì tớ sẽ nói mà.”
Trình Đóa thở phào một hơi, “Vậy là tốt rồi.”
“A Niệm, cậu không sao chứ? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?” Hứa Lệ nhìn Tôn Điềm Điềm rồi lại nhìn Thẩm Niệm Thâm, cảm thấy Tôn Điềm Điềm có thể là thật sự không sao, ngược lại là A Niệm thoạt nhìn giống như có chuyện gì đó.
Tôn Điềm Điềm nghe lời này liền nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm, lúc này mới phát hiện sắc mặt anh thật sự không tốt lắm.
“A Niệm, anh làm sao vậy?”
Thẩm Niệm Thâm không đáp lời cô mà nói với Hứa Lệ: “Cậu với Trình Đóa đi chơi đi, tớ dẫn Điềm Điềm về trường.”
“A, hai người phải về à, mới hơn 9 giờ mà, tụi em còn định đi xem phim nữa.” Trình Đóa tiếc nuối nói.
Hứa Lệ giữ nàng lại, “Hai chúng ta đi xem phim đi, để A Niệm dẫn Điềm Điềm về trường.”
Hứa Lệ nhìn thế trận này, hai vợ chồng phỏng chừng là có chuyện muốn nói.
“A Niệm, vậy hai người về trước đi, tớ với Trình Đóa đi xem phim rồi về sau.” Hứa Lệ nói một tiếng rồi dắt Trình Đóa rời đi.
Hai người đi rồi, Tôn Điềm Điềm dựa vào trong lòng Thẩm Niệm Thâm, hai tay vòng lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Chúng ta phải về sớm như vậy sao?”
Thẩm Niệm Thâm ‘ừ’ một tiếng, “Về trường đi dạo đi.”
Tôn Điềm Điềm cong cong đôi mắt, đáp: “Được.”
Thẩm Niệm Thâm dắt Tôn Điềm Điềm về trường.
Trên đường trở về, Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn không nói chuyện, Tôn Điềm Điềm đoán không được anh đang suy nghĩ cái gì, lâu lâu lại nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Sau khi nhìn vài lần, rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi, “A Niệm, anh làm sao vậy?”
Thẩm Niệm Thâm dẫn cô đi qua đường lớn, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”
Tôn Điềm Điềm: “Vậy sao anh lại không cao hứng?”
Qua đường lớn, đứng ở cổng trường, Thẩm Niệm Thâm mới dừng lại, rũ mắt nhìn cô, “Anh có không cao hứng sao?”
Tôn Điềm Điềm đặc biệt nghiêm túc gật đầu, “Rất rõ ràng.”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô ngẩng đầu, đưa đầu tới gần anh, khóe miệng giương lên nụ cười, “A Niệm, có phải anh ghen không?”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Đôi mắt Tôn Điềm Điềm sáng lên, tức khắc mặt mày hớn hở, “Thật sự ghen à?”
“…” Thẩm Niệm Thâm cảm thấy có chút không biết nói gì, xoa nhẹ đầu Tôn Điềm Điềm mà nói: “Đi thôi.”
Trên đường trở về, tâm tình Tôn Điềm Điềm đặc biệt tốt, kéo tay Thẩm Niệm Thâm một đường nhảy nhót, trong miệng còn ngâm nga hát.
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm ở bên cạnh nhảy nhót, không khỏi buồn cười, “Tôn Điềm Điềm, em mấy tuổi rồi?”
Tôn Điềm Điềm cười, tiến đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, cười tủm tỉm mà hỏi lại anh, “Vậy anh mấy tuổi? Sao lại ghen ấu trĩ như vậy?”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm nhịn không được cười, giơ tay chọt chọt mặt Thẩm Niệm Thâm, “A Niệm, bộ dáng anh lúc ghen thật đáng yêu.”
Thẩm Niệm Thâm thuận thế cầm tay cô, ánh mắt nhìn cô thật sâu, “Đừng quậy.”
Hai người đã về tới trường, Tôn Điềm Điềm không muốn về ký túc xá sớm như vậy liền nói với Thẩm Niệm Thâm: “A Niệm, chúng ta lại đi dạo đi, một mình em về ký túc xá thì nhàm chán lắm.”
Thẩm Niệm Thâm giơ tay áp vào mặt cô, “Không lạnh sao?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không lạnh.”
Nói xong liền ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm thật chặt, đầu dùng sức chôn trên cánh tay anh.
Thẩm Niệm Thâm rũ mắt nhìn cô, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần ý cười ôn nhu.
Bởi vì đã là kì nghỉ, lại còn là buổi tối nên trong trường gần như không có người, Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm, hai người chậm rãi tản bộ trong trường.
“A Niệm, kì nghỉ đông này anh định làm gì?”
Thẩm Niệm Thâm không có khái niệm gì đối với kì nghỉ, trước giờ đều là một mình anh ở nhà cùng bà ngoại, đọc sách, làm thêm một chút việc, có lúc thì ra ngoài đánh bóng rổ với bạn học, cứ như vậy liền hết một cái kỳ nghỉ.
Nhưng kỳ nghỉ năm nay tất nhiên là không giống, anh có Tôn Điềm Điềm.
Anh cúi đầu nhìn cô, hỏi: “Em nghĩ thế nào?”
Tôn Điềm Điềm nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Em vẫn chưa nghĩ ra.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, “Vậy em cứ chậm rãi nghĩ đi.”
Hai người lang thang đi dạo không có mục tiêu, đi một hồi liền đi đến rừng cây nhỏ trong trường.
Rừng cây nhỏ đen như mực, cách một khoảng thật xa mới có một ngọn đèn đường mờ nhạt.
Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng túm lấy ống tay áo Thẩm Niệm Thâm, nhỏ giọng nói: “Nghe người ta nói, cái rừng cây nhỏ này là thánh địa hẹn hò trong trường học.”
Thẩm Niệm Thâm nhướng mày, “Thánh địa hẹn hò không phải là sân thể dục sao?”
“Nơi này cũng vậy, nơi này mờ ám hơn.” Tôn Điềm Điềm liếc mắt nhìn cây cối ở đối diện một cái, đột nhiên thần thần bí bí mà tiến đến bên tai Thẩm Niệm Thâm, lặng lẽ nói một câu.
Thẩm Niệm Thâm nhíu nhíu mày, vỗ vỗ đầu cô, “Đừng nói bừa.”
Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, “Cũng không phải là do em tự nói, người khác nói nha.”
Thẩm Niệm Thâm liếc nhìn cô một cái, xụ mặt giáo huấn, “Người khác nói cũng không được nghe.”
Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, cúi đầu chui vào trong lòng Thẩm Niệm Thâm, “A Niệm anh thật hung dữ.”
Thẩm Niệm Thâm cười sờ sờ đầu cô rồi ôm lấy cô.
Tôn Điềm Điềm cũng ôm eo Thẩm Niệm Thâm, hai người cứ như vậy mà lẳng lặng ôm nhau.
Chung quanh một mảnh đen như mực an tĩnh đến không một chút tiếng động.
Đầu Tôn Điềm Điềm dựa vào trong lòng ngực Thẩm Niệm Thâm, cô có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh.
Cô nhịn không được mà ôm anh chặt hơn, khóe miệng cong cong, mặt đầy vẻ hạnh phúc.
Ở bên cạnh người mình thích, an tĩnh ôm như vậy, đáy lòng như được tô lên màu hồng hạnh phúc.
Qua một lát, cô bỗng nhiên ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Niệm Thâm một cái.
Thẩm Niệm Thâm hơi giật mình, ánh mắt đột nhiên sâu thêm vài phần mà nhìn Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm nở nụ cười vui vẻ, đôi mắt cong cong mà nhìn Thẩm Niệm Thâm, nhỏ giọng nói: “A Niệm, em rất thích anh.”
Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm cô một lát, bỗng nhiên cũng cười, sờ sờ đầu cô, mặt mày thâm thúy mà nhìn cô.
Tôn Điềm Điềm nhìn đôi mắt thâm thúy của Thẩm Niệm Thâm, trong mắt anh giống như có một cái hố thật sâu, Tôn Điềm Điềm chỉ cảm thấy cả người mình đều bị anh hút vào.
Hai người cứ lẳng lặng đứng đối diện nhau, đêm khuya tĩnh lặng, trong không khí phảng phất có thứ gì đó đang lặng yên kích động.
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm dừng trên cánh môi mềm mại của Tôn Điềm Điềm, đáy lòng bỗng nhiên nảy lên một ít xúc động xa lạ.
Hầu kết chuyển động, giây tiếp theo liền cúi đầu, khắc chế không được mà hôn xuống.
Thân thể Tôn Điềm Điềm cứng đờ, đôi mắt không tự chủ được mà mở to vài phần.
Vốn tưởng rằng Thẩm Niệm Thâm chỉ giống như lúc trước mà nhẹ nhàng hôn cô một chút, nhưng mà qua một hồi lâu, anh vẫn như cũ không có buông cô ra, môi anh ở trên môi cô vừa ôn nhu vừa trằn trọc, một tay ôm eo cô, một tay khác đỡ lấy gáy cô, lực đè trên môi cô bỗng nhiên mạnh hơn một chút.
Tim Tôn Điềm Điềm đập có chút hỗn loạn, trong đầu trống rỗng, cả người ngơ ngác mà đứng yên ở chỗ đó.
Không hề là lướt qua rồi ngừng lại, chỗ sâu trong đáy lòng kia phảng phất sự xúc động lại có chút áp lực, tay trái Thẩm Niệm Thâm gắt gao ôm lấy eo Tôn Điềm Điềm, chặt chẽ ấn thân thể cô vào trong lòng ngực anh, tay phải thủ sẵn sau gáy cô, lực hôn cô ngày một mạnh hơn, đến cuối cùng biến thành dùng sức mà trằn trọc hút. Mút.
Trong đầu Tôn Điềm Điềm trống trơn, cả người đều choáng váng. Các cảm quan trên thân thể cô đều tập trung lên bờ môi Thẩm Niệm Thâm gắt gao hôn.
Lần đầu tiên cô biết hôn môi chân chính là như thế này, môi bị hôn đến tê dại, thậm chí có chút đau, nhưng lại không muốn anh buông ra.
Cô cảm giác được hô hấp của Thẩm Niệm Thâm trở nên nặng hơn, lực hôn cũng càng ngày càng mạnh, thậm chí có chút dồn dập.
Cô cảm giác được đầu lưỡi Thẩm Niệm Thâm đang cậy mở hàm cô, tim cô đập phanh phanh phanh tựa như sắp từ cổ họng nhảy ra, cô không biết nên làm như thế nào, theo bản năng cắn chặt hàm răng lại.
Thẩm Niệm Thâm bị chặn ở bên ngoài, thử muốn cạy ra lần nữa, kết quả phát hiện nha đầu trong lòng cả người cứng đờ đến không cách nào nhúc nhích, hàm răng gắt gao cắn chặt.
Anh dừng lại một chút, hơi hơi buông cô ra, rũ mắt, Tôn Điềm Điềm khẩn trương mà ngừng hô hấp, không chớp mắt mà nhìn anh chằm chằm.
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm rất sâu, môi nhẹ nhàng dán trên môi Tôn Điềm Điềm, giọng nói có chút khàn khàn, “Anh là dã thú sao?”
Tôn Điềm Điềm: “…”
Thẩm Niệm Thâm: “Thả lỏng một chút.”
Dứt lời, bờ môi ấm áp lại lần nữa phủ lên, đầu lưỡi đảo qua hàm răng cô, Tôn Điềm Điềm sửng sốt vài giây, run rẩy run sợ, hơi hơi mở miệng ra.
Thẩm Niệm Thâm xông vào hút lấy cô.
Tim Tôn Điềm Điềm phát run, trong đầu một trận choáng váng.
Thẩm Niệm Thâm thật sự dùng sức mà hôn, phảng phất muốn đem toàn bộ cô nuốt xuống, Tôn Điềm Điềm chỉ cảm thấy cả người nhũn ra giống như sắp hòa tan.
Qua thật lâu, Tôn Điềm Điềm bị hôn đến thở không nổi, Thẩm Niệm Thâm mới hơi hơi buông lỏng cô ra.
Anh rũ mắt nhìn cô, mặt Tôn Điềm Điềm đỏ ửng, tim vẫn đập hỗn loạn như cũ, không có biện pháp dừng lại.
Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm rất sâu, tầm mắt dừng ở trên môi Tôn Điềm Điềm, giơ tay, ngón tay cái ôn nhu mà vuốt ve làn môi cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tôn Điềm Điềm, thật lâu sau, bỗng nhiên nhịn không được cười.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm cười, càng cảm thấy thẹn thùng, đầu chui vào trong lòng ngực anh, thanh âm rầu rĩ, có chút sốt ruột, “Thẩm Niệm Thâm anh thật xấu.”
Thẩm Niệm Thâm cười cười, hai tay ôm lấy cô, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô một cái, qua một lát mới cười nhẹ nói: “Chúng ta trở về đi.”
Danh sách chương