Cơm chiều Chu Lạc Sâm không ăn cùng mọi người, Lâm Tư buồn thiu tuyên bố đi ăn một mình.

Doãn Triết Ngạn lườm Phương Y một cái: “Luật sư Chu không ở đây, nếu cô muốn đi nơi khác thì cứ tùy tiện nhé.”

Phương Y lắc lắc đầu: “Làm gì có ạ, cùng trợ lý Doãn dùng bữa rất vui, anh muốn ăn gì?”

Doãn Triết Ngạn nhìn thực đơn, thuận miệng gọi vài món, Phương Y nghe xong liền khép lại thực đơn: “Được rồi, cứ vậy đi ạ.”

Doãn Triết Ngạn ngạc nhiên hỏi: “Em không cần gọi thêm món gì sao?”

“Đủ rồi ạ.” Phương Y bưng ly nước lên uống một ngụm, tuy rằng người ở nơi này nhưng tâm đã bay đâu mất.

Doãn Triết Ngạn dựa lưng vào ghế thanh thản quan sát Phương Y, vẻ đẹp của Phương Y đậm chất Á Đông, trong veo như giọt sương mai, luật sư Chu quan tâm đến cô cũng là bình thường.

Anh ta đi theo Chu Lạc Sâm nhiều năm, người thích Chu Lạc Sâm nhiều như một dòng chảy, nhưng không ai có thể giống như Phương Y. Anh ta thừa nhận Chu Lạc Sâm là người hoàn hảo, đi theo Chu Lạc Sâm anh ta có thể học được nhiều thứ. Nếu cô gái nào có thể giữ được trái tim của luật sư Chu thì cô gái ấy quả thật may mắn.

Nhớ tới Phó Lôi, nhớ tới Lâm Tư, trong lòng anh không khỏi lo lắng cho Phương Y.

Thức ăn được mang lên, hai người dùng cơm trong tình trạng im lặng.

Phương Y không biết rằng Doãn Triết Ngạn lại suy nghĩ nhiều như vậy, tâm tư cô không ở đây, trong đầu chỉ toàn nhớ đến câu trả lời của Chu Lạc Sâm ban nãy.

Không còn tâm trạng thưởng thức mỹ thực nữa rồi, cô vội vội vàng vàng ăn xong liền cáo từ.

Doãn Triết Ngạn chào tạm biệt Phương Y, buổi tối cũng không có chuyện gì làm, không thể lãng phí thời gian.

Chu Lạc Sâm thẳng thắn thừa nhận anh theo đuổi cô, ngược lại càng khiến cô lo lắng.

Lúc Chu Lạc Sâm trở lại cũng là lúc Phương Y gặp anh ở ngã rẽ. Anh mặc một bộ đồ vest màu xám, phong cách sang trọng bất phàm. Anh tùy tiện đứng đó cầm kính lau chùi. Lúc anh đeo kính lên thì cô đã đứng ở trước mặt anh.

Anh không nói chuyện, trực kéo cô vào thang máy, chờ cửa thang máy đóng lại liền mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, đem đầu cô ép vào vai mình.

Cô bị hành động này của anh khiến cho bất ngờ, cánh môi không cẩn thận dán lên cổ áo sơ mi trắng của anh, để lại dấu son môi nhàn nhạt, lại bởi vì khẩn trương nên không ý thức.

“Luật sư Chu, trong thang máy còn có camera.” Cô dùng lực đẩy anh, bàn tay va chạm vào lồng ngực nóng bỏng của đối phương, sau đó cô thu tay.

Anh nhàn nhạt nhìn cô, sửa sang lại quần áo: “Bây giờ anh phải ra ngoài, tối nay trở về tìm em.”

Câu nói này rất mờ ám, giống như tối nay bọn họ sẽ làm gì với nhau vậy. Đang tính mở miệng thì thang máy đã xuống tầng trệt, Chu Lạc Sâm trực tiếp đi ra, Phương Y nôn nóng nhìn bóng lưng anh, bỗng nhiên anh quay đầu nói: “Về sau mặc áo choàng tắm không cần mặc nội y, mặc dù anh thích em mặc màu đen hơn......” Dứt lời, nhìn lướt qua người bên cạnh đang muốn vào thang máy, người nọ nhìn anh kỳ quái, anh không để ý, quay đầu bước đi.

Phương Y mặt không biểu cảm nhìn Chu Lạc Sâm biến mất, sau đó cô nhìn về phía người nọ: “Nếu anh không vào thì tôi đóng cửa thang máy nhé.”

Người nọ nghe vậy lập tức đi vào, thần sắc vi diệu liếc nhìn Phương Y, quay đầu ho nhẹ một tiếng.

Phương Y trầm mặc đi vào phòng, cô cầm gối ném thẳng lên giường.

Có đôi lúc cô cảm thấy anh rất tự tin, anh hành động cứ như cô sẽ không cự tuyệt anh vậy. Đúng, anh nghĩ rằng anh quyến rũ nên mới cao ngạo, hay là anh...... Đã nhìn ra tâm tư trong lòng cô rồi? Rõ ràng là cô không dám đối mặt với chuyện này, cô nghĩ mình giấu diếm rất tốt, xem ra không phải như thế.

Hôm nay người của Âu thị đã tới khách sạn gây sự với Chu Lạc Sâm, tỷ lệ thắng kiện xem như nắm chắc. Buổi chiều anh đến tòa án và cục công an một chuyến, lúc này anh hẹn gặp Mộc Tử.

Mộc Tử ngồi ở phòng bao chờ Chu Lạc Sâm, khi Chu Lạc Sâm bước vào, anh ta kích động chào đón: “Luật sư Chu, mời vào mời vào.”

Anh ta tỏ vẻ ân cần, Chu Lạc Sâm thản nhiên nói: “Mộc tổng, khách sáo quá rồi.”

Làm sao có thể không khách sáo chứ, bây giờ Chu Lạc Sâm chính là người nắm giữ quyền sinh tử của anh ta, nếu anh ta không khách sáo thì làm gì còn có cơ hội nhìn thấy mặt trời.

Mộc Tử quay đầu toan tính giới thiệu người đi cùng với mình, đột nhiên anh ta phát hiện trên cổ áo sơ mi trắng của Chu Lạc Sâm có dấu son môi!

Anh ta nghĩ nghĩ, thì ra bề ngoài Chu Lạc Sâm là người điềm đạm, không ngờ bên trong vẫn có sắc dục, anh ta lườm cô thư ký mình vừa mới an bày tối nay, nháy mắt ra hiệu.

“Luật sư Chu, vị này là Lâm tổng, còn đây là Lý tổng.” Mộc Tử nhiệt tình giới thiệu: “Đây là tiểu Nhạc, thư ký của tôi.” Dứt lời, lập tức nhìn về phía cô thư ký: “Tiểu Nhạc, sao không chào hỏi luật sư Chu.”

Nhìn thấy vị luật sư anh tuấn tiêu sái trước mặt, trong lòng tiểu Nhạc bắt đầu chộn rộn, trước đó cô ta còn không đồng ý, ôn hòa đứng dậy bắt tay với anh: “Luật sư Chu, xin chào.”

Dứt lời cô ta còn lén nhìn anh một cái, khi đối diện với tầm mắt của anh, nháy mắt cô ta liền ngượng ngùng cúi đầu.

Chu Lạc Sâm mỉm cười với cô ta, sau đó anh cũng không nói chuyện, lúc đi cũng cách cô ta rất xa, không nhìn ra được thái độ của anh là gì.

Phương Y đợi ở khách sạn đến mười giờ tối. Chịu không được liền cầm điện thoại muốn gọi cho anh, có vẻ vội vàng quá không, cuối cùng cô từ bỏ ý định.

Cô nằm trên giường mở hộp quà ra, vòng tay sang trọng quý phái càng thêm rạng rỡ ở dưới ngọn đèn.

Có thể không đẹp sao? Giá bằng cả năm tiền lương của cô.

Phương Y đeo vòng tay vào khoa tay múa chân một chút, quyết đoán bỏ lại vào hộp quà, cô kéo chăn lên nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết qua bao lâu, có tiếng gõ cửa, cô cảnh giác tỉnh dậy, nhảy xuống giường sửa sang lại tóc và quần áo.

Người đứng trước cửa đúng là người cô đợi cả đêm, anh nhìn cô áy náy, khi anh bước tới gần, mùi rượu trên người rất nồng.

Phương Y không khỏi giữ khoảng cách với Chu Lạc Sâm, anh cũng không giận, lướt qua cô vào phòng, cô chần chừ một lát, tạm thời đóng cửa.

“Cùng thân chủ ăn cơm, nói chút chuyện, trở về hơi muộn.” Anh đứng gần giường híp mắt nhìn cô, bỗng nhiên anh cười: “Còn sợ anh sao, tối hôm qua em ngủ cùng anh cả đêm, không phải ngủ rất ngon còn gì.”

Phương Y ngẩn người, biểu cảm khó hiểu, Chu Lạc Sâm tiếp tục nói: “Đừng giả vờ, anh biết em khi đó tỉnh rồi.”

Phương Y lập tức nói: “Làm sao anh biết?”

Chu Lạc Sâm chậm rãi ngồi trên giường, kéo cà vạt ném qua một bên, lại thô lỗ cởi bỏ áo vest, dấu son môi xuất hiện trong tầm mắt Phương Y.

Anh không nhanh không chậm nói: “Vốn không chắc chắn, bây giờ thì chắc chắn rồi.”

Phương Y bừng tỉnh, anh thật giảo hoạt!

Cô nhìn cổ áo anh im lặng, anh cúi mâu cũng nhìn thoáng qua, nhếch miệng: “Đang nhìn cái này? Là em lưu lại, hôm nay nó khiến anh xấu hổ cả tối.” Anh trực tiếp nằm trên giường, mu bàn tay che mắt, tựa hồ không vui vì ngọn đèn quá sáng.

Phương Y chậm rãi đi tới, không xác định hỏi: “Của em? Sao em lại không nhớ?”

Anh nói: “Thang máy.”

Chỉ hai chữ này đã nhắc nhở cho cô bừng tỉnh, nhất thời đỏ mặt.

Chu Lạc Sâm hất tay ra khỏi mắt, nhìn cô trầm mặc, sau đó anh dịu giọng: “Chuyện lúc chiều anh nói với em thế nào?”

Phương Y giả vờ: “Chuyện gì?”

Chu Lạc Sâm cũng không vòng vo: “Chuyện anh muốn theo đuổi em. Nếu em đồng ý thì chúng ta sẽ quen với nhau, có điều tạm thời không thể công khai.”

Phương Y không trả lời, lúc sau cô nói: “Luật sư Chu hẳn là đã gặp qua rất nhiều người ưu tú, vì sao lại chọn em?”

Chu Lạc Sâm chậm rãi ngồi dậy, tầm mắt anh nhìn chằm chằm vào hai chân cô, yết hầu di chuyển lên xuống: “Em đến gần đây một chút.”

Phương Y không hiểu, hỏi: “Làm gì?”

Chu Lạc Sâm không trả lời, chỉ nói: “Đến gần một chút.”

Phương Y suy tư một lát, cô thoáng bước đến, Chu Lạc Sâm không đợi được liền kéo cô, ôm cô vào lòng. Mặt anh dán trước ngực cô, cảm thụ bộ ngực mềm mại đang phập phồng, anh thở khó khăn.

“Luật sư Chu, anh......” Phương Y giãy dụa nhưng Chu Lạc Sâm bất di bất dịch, thậm chí càng thêm làm càn.

Anh trực tiếp ôm cô đẩy xuống giường, gắt gao đè lên người cô, sau đó mạnh mẽ hôn cô. Môi răng cùng với mùi rượu bốn phía, Phương Y cân nhắc, Chu Lạc Sâm uống say rồi?

Thụ động hôn anh, muốn đẩy anh ra nhưng lại không hề có sức, đàn ông đúng là sắt thép, hai tay cô bất lực ôm eo anh, suy yếu kháng cự. Cánh môi bị anh khẽ cắn, mang theo xúc cảm tê dại khó tả bằng lời, cô mơ hồ nhận thức, anh và cô chưa thừa nhận yêu nhau mà.

Cô không thể cùng anh làm chuyện này, cô dùng hết sức lực đẩy anh, còn anh vì sợ cô đá ngay “chỗ hiểm” nên đành buông tay. Cô tát anh một cái, cái tát này giúp đầu óc anh thanh tỉnh hơn.

Phương Y nhìn dấu tay mình in trên gương mặt Chu Lạc Sâm, cứng nhắc mở miệng: “Xin lỗi, nhưng em không còn cách nào khác.”

Chu Lạc Sâm từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, lặng lẽ nhìn cô một hồi, anh không nói gì đẩy cửa ra ngoài, tâm trạng của anh không tốt, giận cô sao? Đúng vậy, làm gì có người đàn ông nào thích bị phụ nữ đánh.

Anh trở lại phòng mình, áo vest và cà vạt đều để ở phòng cô, anh dựa vào tường suy tư, nhìn thoáng qua dấu son môi trên áo, không biết đang vướng phải tâm trạng gì, nhẹ nhàng sờ sờ.

Hơi thở anh tràn ngập mùi rượu, chính anh cũng cảm thấy hình tượng của mình bây giờ quá kém, làm khó cô rồi.

Anh cau mày sờ mặt, rượu và thuốc lá không phải thứ tốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện