Tháng sáu, thành phố Hương Cảng(1) lại bắt đầu lễ bế mạc trao bằng tốt nghiệp. Phương Y là sinh viên thuộc khoá Trung văn, cùng rất nhiều bạn học đang tìm kiếm một công việc ổn định.

(1) Hương Cảng: hay còn gọi là Hồng Kông.

Khi Phương Y nhìn thấy thông báo của một doanh nghiệp đang tuyển dụng trực tuyến trên máy tính, điện thoại di động bên cạnh cô đột nhiên vang lên. Cô nhìn màn hình, là “Mẹ”.

Cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn tiếp điện thoại, thấp giọng nói: “Dạ?”

Đầu dây bên kia truyền đến một nói rụt rè: “Phương Y, chừng nào con về?”

Nghe những lời này của mẹ khiến cô lập tức khó chịu: “Con không quay về đâu, con sẽ tìm việc ở đây.”

“Cái gì?” Mẹ cô dường như hơi sốc, nhanh chóng nói: “Hồng Kông lớn như vậy, con có thể tìm được việc gì, về đi, ba con nói sẽ tìm việc giúp con......”

Phương Y cười mỉa mai, cô còn có “Ba” sao? Ba cô đã chết từ mười mấy năm trước, mẹ cô tái giá, cha dượng không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết vòi tiền mẹ cô, còn muốn giúp cô tìm việc? Ông ta nghĩ rằng ông ta là ai? Phương Y hít thở sâu, nuốt nước bọt xuống cổ, lãnh đạm nói: “Nói đi, ông ta muốn bao nhiêu tiền?”

Đầu dây điện thoại bên kia không có động tĩnh, một lúc sau mới phát ra tiếng, nhưng chỉ là tiếng khóc thầm.

Phương Y đau đầu xoa xoa huyệt thái dương: “Mẹ, con không trở về đâu, mẹ không đồng ý ly hôn với ông ta, sau này đừng khuyên con nữa. Có một số việc con không muốn nói với mẹ, mẹ cứ tiếp tục sống cuộc sống của mình đi. Về vấn đề tiền bạc con sẽ nhanh chóng tìm việc, mẹ là mẹ của con, con không thể thấy chết mà không cứu, sau khi có tiền sinh hoạt con sẽ gửi phần còn lại cho mẹ, cứ vậy đi.”

Dứt lời, Phương Y liền cúp điện thoại, tiếp tục ghi sơ yếu lý lịch.

Cô bây giờ đã không còn xem trọng công ty lớn nhỏ và chức vị cao thấp nữa rồi, mặc dù cô tốt nghiệp đại học Trung văn loại giỏi nhưng cô chỉ có thể thích ứng với công việc thư ký hoặc là nhân viên đánh máy.

Vì cuộc sống, cô phải làm thêm để kiếm tiền tiêu vặt và thuê nhà, dạo gần đây không đủ tiền chi trả, cô phải mau chóng tìm việc thôi.

Trong lúc tìm kiếm việc làm, Phương Y chú ý đến một công ty luật rất nổi tiếng đang thông báo tuyển dụng, tiền lương đãi ngộ, ngày nghỉ cố định. Vì thế cô không chút do dự đăng ký tham gia, sau đó mới đi thay quần áo.

Đêm nay cô sẽ tham gia liên hoan sau lễ tốt nghiệp, người bao trọn gói buổi tiệc là một Phú nhị đại(1), địa điểm là một quán bar cao cấp. Phương Y nhìn quần áo trên người, cô mặc chiếc váy màu đen, mang giày, cột tóc rồi đi ra ngoài.

(1) Phú nhị đại hay còn gọi là thế hệ siêu giàu thứ hai, cụm từ này dùng để chỉ tầng lớp các cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, hầu như họ đều là con của những chủ tập đoàn, công ty lớn hoặc con của các quan chức cấp cao chính phủ. Thế hệ này đang khiến nhiều người choáng váng bởi lối sống từ xa hoa đến sa đọa, tiêu tiền như nước của họ. Thậm chí họ chẳng phải làm bất kỳ việc gì nhưng với danh con của giới siêu giàu Trung Quốc, họ vẫn có thể thoải mái ăn tiêu không chớp mắt…

Phương Y đón tàu điện ngầm nên đến quán bar hơi muộn, xa xa cô nhìn thấy hai bạn học còn đứng bên ngoài, trong lòng nhẹ nhõm, bước nhanh tới.

“Phương Y, bước chậm thôi, cậu mang giày cao gót nhỡ té trẹo chân thì sao.” Lê Gia Hiên đứng ở trước cửa quán bar lo lắng, muốn đỡ cô, lại sợ nam nữ thụ thụ bất thân, ánh mắt anh ta khát vọng.

Đứng cạnh Lê Gia Hiên là Khưu Oánh Oánh, vẫy tay với Phương Y: “Chúng ta vào thôi, tất cả mọi người đều vào trong hết rồi.”

Phương Y gật đầu, cùng Khưu Oánh Oánh và Lê Gia Hiên đi vào, Lê Gia Hiên chính là người bỏ tiền mở tiệc ngày hôm nay, gia đình anh ta kinh doanh bất động sản.

Quán bar rất đẹp, không hổ danh là nơi cao cấp nhất Hồng Kông, Phương Y đi theo sau Lê Gia Hiên, xung quanh đều là hoang cảnh truỵ lạc, trong lòng cô bồn chồn.

Phục vụ và những người khách quay đầu nhìn cô, ánh mắt ngả ngớn còn hỏi: “Mỹ nữ, hẹn hò không?”

Phương Y rất muốn viết hai chữ “Đê tiện” nện vào mặt bọn họ, đàn ông tồi, chỉ biết nhìn chằm chằm vào ngực phụ nữ.

Càng vào sâu bên trong tiếng nhạc lại càng lớn, cho đến khi cô vào đến chỗ ngồi, mới phát hiện mình ngồi rất gần với sàn nhảy.

“Gia Hiên, chúng ta không thể dời vị trí khác được sao? Không có phòng riêng?” Phương Y nhịn không được hỏi.

Anh ta khó xử nói: “Tớ cũng dự định vậy nhưng mọi người nói thế này mới náo nhiệt......”

Phương Y gật đầu, cam chịu nghe theo ý kiến của mọi người, cô là một nhân vật không quan trọng, chịu khó vậy. Chỉ cần cô dựa vào phía sau một chút là cơ hồ sẽ đụng người đang nhảy, cô muốn dời vào vị trì bên trong nhưng xem ra không có ai muốn nhường cho cô.

Đây có lẽ là một vấn đề thường gặp ở phụ nữ, phụ nữ xinh đẹp tất nhiên sẽ dễ chịu, nhất là xinh đẹp như Phương Y, mỗi một cử chỉ của cô đều mang theo sự duyên dáng, thường thì người cùng giới hay ganh tị với cô.

Lúc ở trường học, Phương Y không có nhiều bạn bè, chơi cùng cô chỉ có Khưu Oánh Oánh.

Sau khi bạn bè tập trung đông đủ, mọi người liền bắt đầu uống rượu, uống một hồi bọn họ lại chạy ra nhảy múa. Phương Y kháng cự một lúc lâu vẫn bị Lê Gia Hiên kéo tay hòa vào đám người.

Tất cả mọi người đều nhảy theo điệu nhạc, Phương Y đứng không nhúc nhích cũng cảm thấy kỳ, vì thế cô đành phải lắc lư theo mọi người, biên độ rất nhẹ, không thích hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Một số bạn bè cùng lớp thì thầm to nhỏ với nhau, không biết bọn họ đang nói cái gì, nói xong liền cười rộ lên, nhìn Phương Y coi thường. Trong tiếng nhạc ầm ĩ, cô miễn cưỡng nghe thấy bọn họ nói: “Nghèo kiết xác”, “Bày đạt đua đòi”.

Tuy rằng cô đã quen với việc bị mọi người xa lánh nhưng có những thứ cô không thể chấp nhận được, cô xoay người chuẩn bị rời đi. Vừa giơ chân lên liền cảm giác mông bị người khác sờ soạng, cả người Phương Y chấn động, cô nhanh chóng quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao ráo chậm rãi bước ra ngoài.

Cô mơ hồ nhìn thấy anh ta, đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, làn da trắng hồng, chỉ có thể khẳng định là một người rất đẹp trai.

Anh ta bước đi nhàn nhã, như thể chuyện vừa rồi không liên quan đến mình. Cô rõ ràng nhìn thấy người đứng sau lưng cô chỉ có anh ta chứ không còn ai khác.

Trong lòng Phương Y bỗng nhiên ủy khuất, là bởi vì mẹ điện thoại bảo cô trở về, là bởi vì cô bị bạn học nói xấu, cộng với áp lực trong nhà quá lớn, tóm lại cô liền đi theo anh ta ra ngoài. Cô chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, đi theo anh ta là tiện đường thôi.

Cô đi một hồi thì phát hiện không nhìn thấy anh ta nữa.

Đi nhanh thật, còn nhanh hơn là kẻ phạm tội. Phương Y thở phào nhẹ nhõm, không khí ngoài này đúng là tốt hơn nhiều.

Đứng ở trên đường cái, Phương Y chăm chú nhìn dòng xe cộ đang chạy, hốc mắt chua xót. Nơi này, cô không muốn ở lại lâu hơn nữa.

Nghĩ vậy, cô liền lấy điện thoại nhắn tin cho Lê Gia Hiên, nói cho đối phương biết cô muốn về nhà, sau đó cô đi đến tàu điện ngầm.

Khi cô rời khỏi quán bar, một chiếc xe màu đen hiệu Lexus chậm rãi chạy qua nơi cô vừa đứng, cửa sổ xe mở ra, có thể nhìn thấy người cầm lái rất anh tuấn, người này chính là người bị Phương Y hoài nghi.

Trong quán bar rất ồn, khi Lê Gia Hiên phát hiện Phương Y không cỏn ở đây nữa thì anh ta mới chạy ra ngoài, sau đó phát giác tin nhắn trong di động.

Anh ta nhìn màn hình đau lòng, rốt cuộc không còn hứng thú chơi tiếp nữa.

Vị thiếu gia phiền não này vĩnh viễn không thế hiểu được sự nghèo khó của Phương Y, nhiều năm rồi cô không màng nghĩ đến chuyện yêu đương, duy nhất chỉ quan tâm khi nào mình mới kiếm được nhiều tiền.

Bây giờ tốt nghiệp, cô lại phải suy nghĩ làm thế nào để kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống.

Phương Y nhận được thư mời phỏng vấn từ công ty luật JI.

JI, có ý nghĩa là sau cơn mưa trời lại sáng, Phương Y có ấn tượng tốt về họ, hơn nữa công ty này cũng rất nổi tiếng, đãi ngộ tốt, quá trình phỏng vấn đơn giản hơn những công ty khác…

Văn phòng của họ nằm trong tòa cao ốc, bao gồm tất cả 32 tầng, quy mô rất lớn.

Khi đi phỏng vấn, cô mặc duy nhất một bộ đồ công sở màu đen, tóc dài uốn xoăn nhẹ, hy vọng lưu lại ấn tượng tốt.

Phương Y choáng ngợp trước quang cảnh trước mắt, rất nhiều người tới đây để phỏng vấn. Đột nhiên cô cảm thấy mất niềm tin, nếu cạnh tranh về mặt luật pháp cô không thể nào chiếm được lợi thế. Cô tặc lưỡi, hôm nay đến không công rồi.

Lúc chờ phỏng vấn, Phương Y nghe thấy tiếng cửa truyền đến một động tĩnh nhỏ, rất nhiều nhân viên của công ty đều nói, “xin chào luật sư Chu”.

Phương Y tò mò nhìn qua khe cửa, một người đàn ông bước ra. Dáng người anh ta cao gầy, hai vai rộng lớn, thắt lưng tinh tế, bề ngoài lạnh lùng cộng với làn da trắng hồng, ngũ quan tinh xảo rất giống với nhân vật từ trong truyện tranh bước ra.

Dáng đi của người thành đạt cùng với gương mặt tuấn tú khiến cho Phương Y kinh ngạc, người này rất quen mặt, chính là người ở quán bar vào mấy ngày trước.

Phương Y vô thức cau mày, ánh mắt nóng giận nhìn người đàn ông đi tới, anh ta nhìn cô giống như người xa lạ khiến cho cô không thể không hoài nghi, lúc đó có phải cô nhìn lầm không?

Nếu cô nhớ không lầm thì tên đầy đủ của anh ta là Chu Lạc Sâm, là luật sư nổi tiếng quốc tế, tối hôm đó có lẽ cô nhìn lầm rồi.

Phương Y cúi đầu không nhìn anh ta nữa, chuyên tâm học mấy câu thoại chuẩn bị phỏng vấn. Lúc cô cúi đầu, anh ta đã bước vào bên trong văn phòng, không lâu sau đó, người phụ trách phỏng vấn cũng đi vào.

Hôm đó, Phương Y là người phỏng vấn cuối cùng.

Cô tự hỏi vì sao cô rõ ràng tới sớm hơn bọn họ, rốt cuộc lại là người về sau?

Người phỏng vấn cô là một phụ nữ. Cô ta ăn mặc chỉnh tề, gương mặt đẹp đẽ, giọng nói dịu dàng. Cô ta cũng không hỏi cô quá nhiều vấn đề, tuy rằng cô xin vào làm nhân viên đánh máy nhưng bọn họ cũng không yêu cầu cao, những người phỏng vấn trước cô hầu như đều nắm rõ về luật pháp, tỷ lệ thành công của cô rất nhỏ.

Đúng như những gì Phương Y nghĩ, người ta phỏng vấn cô rất nhanh, cô tưởng rằng họ sẽ nói “Trở về nhà chờ kết quả”, không nghĩ tới người đó nói: “Không có vấn đề, ngày mai em có thể đi làm rồi. Chị là Ôn Na, sau này chúng ta chính thức là đồng nghiệp.”

Phương Y kinh ngạc nhìn về phía Ôn Na, Ôn Na tươi cười nói: “Chị còn có chút việc, không tiễn, sáng mai 9 giờ rưỡi đi làm, đừng đến trễ.”

Cô ngây người đi khỏi văn phòng, sau đó cũng không kịp phản ứng.

Vừa rồi Ôn Na chỉ hỏi cô bao nhiêu tuổi, sinh sống ở đâu, có yêu cầu gì về tiền lương hay không, cuối cùng cô trực tiếp trúng tuyển.

Cô buồn bực cầm túi xách rời khỏi công ty, khi quay đầu phát hiện Chu Lạc Sâm đang đi ra ngoài, bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông đang nói chuyện.

Người đàn ông kia sau đó rời đi, còn Phương Y vừa khéo đi đến bên cạnh Chu Lạc Sâm, cô tưởng rằng Chu Lạc Sâm sẽ không nhìn cô, nhưng đôi mắt đen của anh ta lướt lên lướt xuống người cô, khóe miệng khẽ nhếch, nói một câu.

Anh ta nói: “Về sau đi làm nhớ mang tất chân.” Dứt lời, liền xoay người rời đi.

Phương Y cúi đầu nhìn đôi chân thon dài, tự mãn trong lòng, thật đẹp. Cô mặc một chiếc váy dài đến tận đầu gối, bên phải còn xẻ tà, cảm thấy rất hoàn mỹ, nhưng mà nếu mang tất chân...... Cô quay đầu liếc mắt nhìn vào công ty luật, những viên nữ ở đây đều mang tất chân, xem ra đây là quy định.

Có điều, vì sao Chu Lạc Sâm lại biết cô trúng tuyển chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện