Edit: KẹoĐắng

Giữa trưa hôm sau, Hứa Đường mang canh đầu bếp trong nhà hàng đặc biệt nấu đến cho Phương Cử. Phương Cử bó thạch cao, hành động bất tiện, buổi sáng còn phải dô nước biển. Ngoại trừ điện thoại di động, không có thứ gì khác tiêu khiển, vừa nhìn thấy Hứa Đường mang đề ăn đến, liền vui vẻ giống như nông nô bị áp bức nhìn thấy hồng quân.

"Tối hôm qua Hứa Dương gọi điện thoại tới, nói sẽ đến thăm em, em sợ cậu ta bị người khác nói ra nói vào, nên không cho cậu ta đến.”

Hứa Đường đếi với chuyện huấn luyện không hiểu rõ lắm, “Khi nào thì Hứa Dương bắt đầu hành động?”

Phương Cử hớp một ngụm canh. “Cuối năm hội sở bọn họ có một cuộc tụ hội, giống như một buổi yến tiệc vậy. Ý của em là, tốt nhất là Hứa Dương có thể đuổi kịp buổi tụ hội đó. Thứ nhất là nhiều người, không dễ dàng gây sự chú ý. Thứ hai là rèn sắt khi còn nóng, nếu có thể lấy được chứng cứ, chúng ta có thể sống tốt cả một năm. Nếu không lấy được, liền để năm sau bàn lại.”

"Nhưng bây giờ chân anh đang bị thương......"

Phương Cử khoát tay một cái, “Không sao, Hứa Dương tiến vào cũng chỉ là đi dạo xung quanh một chút, xem một chút coi có cái gì giá trị tiềm ẩn hay không, sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn. Em Hứa thông minh như vậy, cũng đã biết sử dụng thiết bị. Chờ em xuất viện là có thể bắt đầu.”

Một lát sau, Phương Cử đột nhiên hỏi: “Anh Hiểm xử lý Tôn Dao như thế nào?”

Hứa Đường trừng mắt lên, “Chu Hiểm tính dùng giá cao gấp 10 lần mua cổ phần trong tay Tôn Dao.”

Phương Cử sửng sốt một chút, “Nhưng mà mua xong, trong tay anh Hiểm sẽ không còn tiền.” Dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng mà tiền không còn có thể kiếm lại, thu hồi cổ phần vào trong tay, cũng là cách làm sáng suốt. Như vậy, Tôn Dao đồng ý sao?”

Hứa Đường lắc đầu một cái: “Tôi không biết."

Phương Cử cười cười, “Cô ta không dám không đồng ý. Chị dâu, chị đừng lo lắng. Chuyện anh Hiểm muốn làm, chưa từng có chuyện không làm được.”

Hứa Đường ngồi nói chuyện cùng Phương Cử khoảng 1 tiếng, chờ Tiểu Ngũ tới giao ca, sau đó liền cầm cà mêng giữ nhiệt đi về. Phương Cử nằm ở lầu 4, Hứa Đường nhìn thấy trước cửa thang máy có một đống người đứng chờ, liền không đợi thang máy nữa mà trực tiếp đi thang bộ.

Đến khúc quanh lầu 3, phía dưới có một nam một nữ đi lên. Người đàn ông mặc áo khoác dài màu tro, bộ dáng anh tuấn. Hắn nắm tay một người phụ nữ mặc quần áo bệnh nhân, bộ dáng cao gầy. Hai người đều toát ra khí chất lịch sự tao nhã, hoàn toàn khác hẳn với khuôn mặt u sầu, vẻ mặt vội vã của những bệnh nhân trong bệnh viện. Hứa Đường không khỏi liếc nhìn nhiều thêm một chút.

Vừa nhìn liền cả kinh: “Thầy Trần?”

Người đàn ông nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Đường, cũng hơi ngạc nhiên, chợt cười nói: “Hứa Đường.”

Hứa Đường nhanh chóng bước xuống mấy bước. Trần Nhất Minh liền giới thiệu hai người với nhau: “Đây là vợ của thầy, Ngọc Ngôn. Còn đây là một người học trò trước kia của anh, Hứa Đường.”

Người phụ nữ cười cười, vươn tay: “Xin chào Hứa tiểu thư.”

Hứa Đường lập tức vươn tay, “Xin chào Trần phu nhân.”

Trần Nhất Minh nhìn cà mênh trong tay Hứa Đường, cười hỏi: “Tới đưa cơm?”

"Dạ, có một người bạn ngã bệnh.” Hứa Đường chú ý đến bụng Trần phu nhân hơi nhô lên, khẽ mỉm cười: “Thầy Trần là đi khám thai cùng cô Trần sao?”

Người phụ nữ liếc mắt nhìn Trần Nhất Minh một cái, nụ cười càng rộng: "Đúng vậy."

"Vậy thì thật là chúc mừng hai người!"

Lại nói thêm mấy câu, thời gian Trần Nhất Minh hẹn với bác sĩ đã tới, liền nói: “Nếu có gì cần, có thể tùy lúc gọi điện thoại cho thầy. Số điện thoại thầy vẫn không đổi.”

Hứa Đường cười trả lời: “Vâng.”

Trần Nhất Minh cùng vợ rời đi, Hứa Đường đi xuống mấy bậc thang, dần dần thu lại vui vẻ.

Hứa Đường vốn là chưa bao giờ liên tưởng đến chú Trịnh cùng Trần Thủ Hà có quan hệ. Nhưng mà lần trước Phương Cử lỡ miệng, nói Trần Thủ Hà thật là coi tiền xài không hết, chân trước vừa đầu tư mở một hội sở, chân sau lại khai trương một cái nhà hàng. Cô lại nghĩ đến 4 năm trước, ở ngoài cửa tiệm internet nghe lén Phương Cử cùng Chu Hiểm nói chuyện. Chu Hiểm nói: “Một nửa nhà ở ở trấn Độ Hà đều nằm trong tay công nhân, chú Trịnh động tay một cái là có thể ngồi kiếm tiền.”

Có được nửa số đất của trấn Độ Hà, trừ Trần Thủ Hà, không có người nào khác. Vừa nghĩ tới vụ tai nạn công trường ngoài ý muốn làm cha tử vong, không chừng chính là do một tay Trần Thủ Hà gây nên. Hứa Đường liền buồn nôn, ngay sau đó cảm giác tốt đẹp đối với Trần Nhất Minh cũng hoàn toàn biến mất.

Chuyện vô tình gặp được Trần Nhất Minh, Hứa Đường cũng không có nói với Chu Hiểm. 

Trong lúc Phương Cử nằm viện, Hứa Đường cũng không gặp lại vợ chồng Trần Nhất Minh nữa. Công việc nhà hàng vẫn bận rộn như cũ, cô liền dần dần quên mất chuyện này.

Hà Tinh ở ngày thứ hai Phương Cử nằm viện liền không chào mà đi. Hứa Đường hỏi thăm người bình thường làm việc chung với cô ta, xem cô ta có trở về Lộc Sơn hay không, kết quả lại biết được Hà Tinh không có trở về đó, mà là dọn đến sống cùng bạn trai.

Hứa Đường khiếp sợ, Hà Tinh vẫn thích Phương Cử, chưa từng nghe nói lúc nào thì cô ta có thêm một người bạn trai. Cô nói chuyện này cho Phương Cử nghe, Phương Cử chỉ nói cứ tùy theo cô ta đi.

Sau khi Phương Cử xuất viện, tiếp tục chống nạn xử lý chuyện công ty. Chu Phủ Hải Đường tất cả đều vận hành bình thường, mọi chuyện đều như cũ.

——

Bắt đầu mùa đông, sau trận tuyết đầu mùa, mọi người đều tụ họp ở chỗ của Chu Hiểm cùng Hứa Đường ăn lẩu, lấy mỹ danh là vì chuyến thực tiễn của Hứa Dương.

Phương Cử uống rượu, tâm tình rất tốt, nói đến chuyện của anh trai Phương Kình của hắn.

Phương Kình lớn hơn Phương Cử 6 tuổi. Khi đó mới vừa tốt nghiệp từ trường cảnh sát, tiến vào đại đội. Lần đầu tiên thi hành một nhiệm vụ lớn, liền chết trong tay chú Trịnh. Tấm hình kia là lần đầu tiên Phương Cử mặc chế phục chụp cùng Phương Kình ở trường học.  

Thành tích Phương Cử không tốt, có thể lọt vào hoàn toàn là nhờ vào quan hệ gia đình. Hắn vốn không thích đọc sách. Lúc Phương Kình xảy ra chuyện, hắn cũng không suy nghĩ gì, đi tìm chú Trịnh, thiếu chút nữa là mất luôn mạng nhỏ trong tay ông ta. Lúc đó Chu Hiểm vừa vặn ở Lộc Sơn, đang tranh đoạt đất cùng chú Trịnh, nhân tiện cứu Phương Cử. Sau đó Phương Cử liền đi theo anh, một mặt ngủ động, một mặt thu thập chứng cứ của chú Trịnh.

Mẹ của Chu Hiểm có thể vào bệnh viện tốt nhất ở Lộc Sơn, hoàn toàn dựa vào quan hệ của Phương Cử. Vì thế, Chu Hiểm cùng Phương Cử liền trở thành anh em tốt. 

Phương Cử bưng ly rượu lên hớp mộ tngụm. “Anh tôi rất là đẹp trai. Lúc anh ấy còn đi học, bên cạnh là một trường sư phạm, nữ sinh của một nửa trường đều muốn sinh con cho anh ấy. Anh tôi nói, chưa tốt nghiệp đại học thì không muốn nói chuyện yêu đương. À, có một nữ sinh đã nói sẽ chờ anh ấy 4 năm. Tính tình nữ sinh kia rất tốt, dáng dấp cũng xinh đẹp, anh trai tôi tự nhiên không chống cự được 4 năm, qua nửa năm liền bị cô ấy chinh phục. Khi đó, cha tôi không đồng ý cho anh tôi học trường cảnh sát, cho nên cả một năm chưa cho anh ấy một phân tiền nào.” Phương Cử cười hắc hắc, “Anh trai tôi cùng chị dâu đang nói chuyện yêu đương nha, không có tiền sao được, thế là liền tới cầu tôi tiếp tế. Khi đó tôi tiêu tiền như nước, nhiều lắm chỉ có thể cho anh ấy chút tiền sinh hoạt, nhưng chuyện phong hoa tuyết nguyệt thật là có lòng nhưng không đủ sức. Chị dâu tôi cũng không quan tâm, mùa đông cũng ra ngoài hẹn hò cùng anh tôi, vòng quanh bờ sông lớn nửa ngày, cũng chỉ uống một ly trà sữa. Quan hệ của anh tôi cùng chị dâu đặc biệt tốt, cho tới bây giờ cũng chưa từng cãi nhau. Bọn họ tính toán đợi công việc của anh tôi ổn định, 2 năm nữa sẽ kết hôn……”

"...... Nhưng lần chị dâu tôi cũng không đợi được nữa rồi.” Phương Cử trầm mặc xuống, buồn bực hớp một ngụm rượu, quay mặt qua chỗ khác, giơ tay hung hăng lau mặt một cái.

Bên ngoài bông tuyết lất phất, rơi xuống không tiếng động.

Phương Cử chợt thở dài nhẹ nhõm, giơ tay vỗ bả vai Hứa Dương một cái, cười cười: “Em Hứa, Phương Cử tôi biết ơn cậu. Sau này chỉ cần là cậu có yêu cầu gì, tôi sẽ không màng sống chết, không từ chối.”

Hứa Dương há miệng, cũng không lên tiếng, chỉ bưng ly rượu cụng với Phương Cử một cái, một hơi cạn sạch.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện