Trong công ty Hà Thị, mỗi lần Thiên Kỳ đi ngang qua là y như rằng có chuyện để nhân viên bàn tán. Họ tụm năm tụm bảy nói xấu cô, cho rằng cô mặt dày, không biết liêm sỉ mà còn cướp lấy chức vụ của chính thất. Từng lời nói đều như lưỡi dao chỉa thẳng cô, còn Ninh Hinh thì là nhân vật chính đáng thương.
Thiên Kỳ biết là hiện tại mọi người đang nói về mình nhưng cô cứ thế bước đi, có giải thích thì càng làm làm chuyện chỉ thêm rối.
Vĩ Thành cũng vô tình nghe được nhân viên đang bàn tán sôi nổi, rõ ràng là đã có luật nhưng có vẻ như họ vẫn thản nhiên.
Một nhóm đang nhiệt tình thì anh đi đến phía sau: “ Mọi người đang nói về phó tổng Lý à?”
Nghe giọng anh, mọi người lập tức hoảng sợ run rẩy, khép nép. Anh ra lệnh: “ Thư ký Châu! Tôi không muốn thấy họ nữa, báo xuống phòng nhân sự đi”.
“ Vâng thưa Hà tổng!”, thư ký cúi đầu nghe theo.
Anh trong lòng không vui mà rời đi, nhóm nhân viên hối hận vì đã phạm luật, và bị sa thải ngay lập tức.
Chuyện này cũng nhanh chóng được lan truyền, tất cả nhân viên biết sợ mà không ai dám hó hé một từ gì nữa.
…
Thiên Kỳ về phòng làm việc sau cuộc gặp đối tác, vừa mở cửa vào phòng đã thấy một người đàn ông ngồi đợi. Cô khó hiểu thì thư ký thì thầm vào tai: “ Ông ấy là ba của Hà tổng, Hà Kính Minh ạ”.
“ Cô chắc hẳn là Lý Thiên Kỳ?”, ông nghiêm nghị đứng lên.
“ Dạ thưa bác!”, cô cúi đầu xuống đáp.
Ông Hà vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó: “ Tôi nói chuyện với cô một chút được chứ?”
Cô nhìn vẻ mặt của ông là biết được ông muốn nói về vấn đề gì.
Cả hai ngồi xuống với hai tách trà trên bàn, ông mở lời trước: “ Chắc cô cũng đoán được tôi đến đây là muốn nói chuyện gì rồi. Vợ tôi có nói là đã đến gặp và mong cô sẽ nhanh chóng rời xa Vĩ Thành”.
Thiên Kỳ gật đầu: “ Dạ thưa bác! Cháu đã gặp bác gái cách đây không lâu ạ”.
“ Tôi nói thật, tôi trước giờ là một người cha hà khắc với con cái, luôn muốn con mình có một tương lai tốt đẹp nhất. Ngay cả trong cuộc sống hôn nhân, Hà gia trước đến nay luôn tuân theo một vợ một chồng, tuyệt đối không ngoại tình, có con ngoài giá thú”.
Cô im lặng rồi nhìn xuống, ông nói tiếp: “ Vợ tôi lúc đó có hơi nóng tính nên có hành động không đúng, tôi thay mặt bà ấy xin lỗi cô”.
“ Bác đừng nói vậy, cháu hiểu tâm trạng của bác gái, bác cũng chỉ là lo lắng cho anh Vĩ Thành, không có gì là xấu cả”, Thiên Kỳ bày tỏ.
Ông Hà gật đầu: “ Tôi nhìn rõ cô không phải là người xấu, có thể cô yêu Vĩ Thành là thật nhưng đây là trái với đạo đức con người. Cô chắc là hiểu ý tôi?”
Thiên Kỳ đáp: “ Dạ, cháu hiểu ý bác. Tuy nhiên cháu không thể nghe lời bác được, cháu xin lỗi!”.
“ Lý Thiên Kỳ!”, ông nói lớn tên cô.
Thư ký Châu gõ cửa phòng tìm Vĩ Thành thông báo: “ Thưa Hà tổng! Ba của anh đến công ty, và hiện đang ở trong phòng làm việc của phó tổng Lý ạ”.
Anh bất ngờ: “ Đến khi nào?”
“ Chắc tầm 15’ rồi ạ, tôi nghe nhân viên lễ tân báo lên”, cô đáp.
Vĩ Thành ngay lập tức chạy đến phòng làm việc của phó tổng, anh mở cửa bước vào đã nghe giọng ba mình.
“ Tôi mong rằng cô hãy rời xa Vĩ Thành, và cả Hà Thị. Nhân lúc tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng thì nên biết điều một chút”.
Vĩ Thành đi đến bảo vệ cô: “ Thiên Kỳ không có lỗi, ba dừng lại đi”.
Ông nhíu mày: “ Hành động và lời nói của con đang làm ô uế nhà họ Hà. Vì một người ngoài mà chống đối ba mẹ, thật không thể tin được con lại trở thành con người như vậy”.
Anh kiên định: “ Dù có như thế nào đi nữa con vẫn yêu cô ấy, không thay đổi”.
Ông nhìn qua Thiên Kỳ: “ Những gì cần nói tôi đã nói cả rồi, cô hãy suy nghĩ rồi đưa ra quyết định đúng đắn nhất”.
Khi ông rời khỏi phòng, Vĩ Thành quay sang nói với cô: “ Anh đã trả lời thay em rồi, không cần phải suy nghĩ nữa”.
Thiên Kỳ đáp: “ Em vừa mới biết anh vì em mà phá vỡ quy định truyền thống của Hà gia đấy”.
“ Anh chỉ tuân theo luật của anh, do đó anh ra lệnh cho em không được rời xa anh”, giọng anh chậm rãi.
“ Nếu em phản?”, cô giả dụ.
Vĩ Thành chạm vào cằm rồi vuốt ve: “ Nếu em phản, anh sẽ không ngại thức cùng em ba ngày ba đêm”.
Thiên Kỳ nuốt nước bọt, có vẻ như rén: “ Em tin lời này là thật”. Nội công bên trong của thâm hậu như thế nào cô là người biết rõ, ba ngày ba đêm chắc đôi chân này không thể đi lại nổi, quá đáng sợ.
“ Làm việc đi, ở đây không ưu ái cho bất cứ ai”, anh căn dặn rồi quay đi.
Cô thở dài tự nhủ: “ Còn giận mình chuyện đó sao?”
…
Ở trong thư phòng, Hà Kính Minh nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Thiên Kỳ trước khi Vĩ Thành đến. Cô đã cảnh báo ông về Ninh Hinh: “ Cháu biết bây giờ thân phận của mình không là gì, nhưng những lời này mong bác có thể suy nghĩ…”.
“ Lâm Ninh Hinh không hề đơn giản, cô ấy lợi dụng chức quyền biển thủ công quỹ hai năm nay, số tiền đã vượt hơn mức cho phép. Cháu mua lại, không hề làm gì trái với pháp luật”, cô nói sự thật.
Ông Hà nhíu mày: “ Tôi không tin, Ninh Hinh là một người hiền lành, nhất định không thể làm ra chuyện này”.
Thiên Kỳ lấy giấy tờ trong ngăn kéo ra đưa cho ông xem: “ Đây là bằng chứng, có cả chữ ký của bộ phận kế toán”.
Những thứ trước mắt khiến ông không thể tin nổi, người con dâu mà ông luôn tin tưởng lại làm ra chuyện này, không phải là muốn hại Hà Thị hay sao? Quay trở lại, ông rơi vào trầm tư, không biết ngoài chuyện này ra thì Ninh Hinh còn giấu diếm gì nữa không.
…
Buổi tối, Thiên Kỳ tranh thủ nấu ăn, một phần là muốn giải toả căng thẳng mấy ngày nay.
Khi này Mộng Dao về nhà, cô đi thẳng đến phòng bếp uống ít nước: “ Chị Thiên Kỳ! Em mới về!”.
“ Mấy ngày nay em đi quay sao rồi?”, Thiên Kỳ hỏi thăm.
“ Cũng bình thường thôi chị ạ”.
“ Chị nấu sắp xong rồi, em vào phòng dẹp vali rồi ra ăn cùng chị”.
“ Vâng ạ!”, Mộng Dao đáp rồi kéo vali vào phòng.
Thật ra mấy ngày nay Mộng Dao bay đến thành phố Bắc Hải để giải quyết công việc chứ không hề quay phim. Lý do cô nói vậy là chưa muốn để Thiên Kỳ biết thân phận còn lại của mình.
Trong bữa ăn, Mộng Dao hỏi thăm: “ Em nghe nói ba đến công ty tìm chị”.
Thiên Kỳ cười gượng: “ Ừm”.
Mộng Dao thở dài: “ Chị đừng buồn, ba mẹ vẫn chưa biết gì về con người Lâm Ninh Hinh, dù có giải thích cũng vô ích thôi”.
“ Chị hiểu nhưng vẫn có chút lo lắng”.
Thấy Thiên Kỳ buồn, Mộng Dao không nỡ: “ Một chút ăn xong chúng ta ra ngoài xem phim đi”.
“ Xem phim sao?”
Một lúc sau, cả hai đến rạp và cùng nhau tận hưởng một bộ phim hài tình cảm.
Thiên Kỳ biết là hiện tại mọi người đang nói về mình nhưng cô cứ thế bước đi, có giải thích thì càng làm làm chuyện chỉ thêm rối.
Vĩ Thành cũng vô tình nghe được nhân viên đang bàn tán sôi nổi, rõ ràng là đã có luật nhưng có vẻ như họ vẫn thản nhiên.
Một nhóm đang nhiệt tình thì anh đi đến phía sau: “ Mọi người đang nói về phó tổng Lý à?”
Nghe giọng anh, mọi người lập tức hoảng sợ run rẩy, khép nép. Anh ra lệnh: “ Thư ký Châu! Tôi không muốn thấy họ nữa, báo xuống phòng nhân sự đi”.
“ Vâng thưa Hà tổng!”, thư ký cúi đầu nghe theo.
Anh trong lòng không vui mà rời đi, nhóm nhân viên hối hận vì đã phạm luật, và bị sa thải ngay lập tức.
Chuyện này cũng nhanh chóng được lan truyền, tất cả nhân viên biết sợ mà không ai dám hó hé một từ gì nữa.
…
Thiên Kỳ về phòng làm việc sau cuộc gặp đối tác, vừa mở cửa vào phòng đã thấy một người đàn ông ngồi đợi. Cô khó hiểu thì thư ký thì thầm vào tai: “ Ông ấy là ba của Hà tổng, Hà Kính Minh ạ”.
“ Cô chắc hẳn là Lý Thiên Kỳ?”, ông nghiêm nghị đứng lên.
“ Dạ thưa bác!”, cô cúi đầu xuống đáp.
Ông Hà vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó: “ Tôi nói chuyện với cô một chút được chứ?”
Cô nhìn vẻ mặt của ông là biết được ông muốn nói về vấn đề gì.
Cả hai ngồi xuống với hai tách trà trên bàn, ông mở lời trước: “ Chắc cô cũng đoán được tôi đến đây là muốn nói chuyện gì rồi. Vợ tôi có nói là đã đến gặp và mong cô sẽ nhanh chóng rời xa Vĩ Thành”.
Thiên Kỳ gật đầu: “ Dạ thưa bác! Cháu đã gặp bác gái cách đây không lâu ạ”.
“ Tôi nói thật, tôi trước giờ là một người cha hà khắc với con cái, luôn muốn con mình có một tương lai tốt đẹp nhất. Ngay cả trong cuộc sống hôn nhân, Hà gia trước đến nay luôn tuân theo một vợ một chồng, tuyệt đối không ngoại tình, có con ngoài giá thú”.
Cô im lặng rồi nhìn xuống, ông nói tiếp: “ Vợ tôi lúc đó có hơi nóng tính nên có hành động không đúng, tôi thay mặt bà ấy xin lỗi cô”.
“ Bác đừng nói vậy, cháu hiểu tâm trạng của bác gái, bác cũng chỉ là lo lắng cho anh Vĩ Thành, không có gì là xấu cả”, Thiên Kỳ bày tỏ.
Ông Hà gật đầu: “ Tôi nhìn rõ cô không phải là người xấu, có thể cô yêu Vĩ Thành là thật nhưng đây là trái với đạo đức con người. Cô chắc là hiểu ý tôi?”
Thiên Kỳ đáp: “ Dạ, cháu hiểu ý bác. Tuy nhiên cháu không thể nghe lời bác được, cháu xin lỗi!”.
“ Lý Thiên Kỳ!”, ông nói lớn tên cô.
Thư ký Châu gõ cửa phòng tìm Vĩ Thành thông báo: “ Thưa Hà tổng! Ba của anh đến công ty, và hiện đang ở trong phòng làm việc của phó tổng Lý ạ”.
Anh bất ngờ: “ Đến khi nào?”
“ Chắc tầm 15’ rồi ạ, tôi nghe nhân viên lễ tân báo lên”, cô đáp.
Vĩ Thành ngay lập tức chạy đến phòng làm việc của phó tổng, anh mở cửa bước vào đã nghe giọng ba mình.
“ Tôi mong rằng cô hãy rời xa Vĩ Thành, và cả Hà Thị. Nhân lúc tôi còn nói chuyện nhẹ nhàng thì nên biết điều một chút”.
Vĩ Thành đi đến bảo vệ cô: “ Thiên Kỳ không có lỗi, ba dừng lại đi”.
Ông nhíu mày: “ Hành động và lời nói của con đang làm ô uế nhà họ Hà. Vì một người ngoài mà chống đối ba mẹ, thật không thể tin được con lại trở thành con người như vậy”.
Anh kiên định: “ Dù có như thế nào đi nữa con vẫn yêu cô ấy, không thay đổi”.
Ông nhìn qua Thiên Kỳ: “ Những gì cần nói tôi đã nói cả rồi, cô hãy suy nghĩ rồi đưa ra quyết định đúng đắn nhất”.
Khi ông rời khỏi phòng, Vĩ Thành quay sang nói với cô: “ Anh đã trả lời thay em rồi, không cần phải suy nghĩ nữa”.
Thiên Kỳ đáp: “ Em vừa mới biết anh vì em mà phá vỡ quy định truyền thống của Hà gia đấy”.
“ Anh chỉ tuân theo luật của anh, do đó anh ra lệnh cho em không được rời xa anh”, giọng anh chậm rãi.
“ Nếu em phản?”, cô giả dụ.
Vĩ Thành chạm vào cằm rồi vuốt ve: “ Nếu em phản, anh sẽ không ngại thức cùng em ba ngày ba đêm”.
Thiên Kỳ nuốt nước bọt, có vẻ như rén: “ Em tin lời này là thật”. Nội công bên trong của thâm hậu như thế nào cô là người biết rõ, ba ngày ba đêm chắc đôi chân này không thể đi lại nổi, quá đáng sợ.
“ Làm việc đi, ở đây không ưu ái cho bất cứ ai”, anh căn dặn rồi quay đi.
Cô thở dài tự nhủ: “ Còn giận mình chuyện đó sao?”
…
Ở trong thư phòng, Hà Kính Minh nhớ lại cuộc nói chuyện giữa mình và Thiên Kỳ trước khi Vĩ Thành đến. Cô đã cảnh báo ông về Ninh Hinh: “ Cháu biết bây giờ thân phận của mình không là gì, nhưng những lời này mong bác có thể suy nghĩ…”.
“ Lâm Ninh Hinh không hề đơn giản, cô ấy lợi dụng chức quyền biển thủ công quỹ hai năm nay, số tiền đã vượt hơn mức cho phép. Cháu mua lại, không hề làm gì trái với pháp luật”, cô nói sự thật.
Ông Hà nhíu mày: “ Tôi không tin, Ninh Hinh là một người hiền lành, nhất định không thể làm ra chuyện này”.
Thiên Kỳ lấy giấy tờ trong ngăn kéo ra đưa cho ông xem: “ Đây là bằng chứng, có cả chữ ký của bộ phận kế toán”.
Những thứ trước mắt khiến ông không thể tin nổi, người con dâu mà ông luôn tin tưởng lại làm ra chuyện này, không phải là muốn hại Hà Thị hay sao? Quay trở lại, ông rơi vào trầm tư, không biết ngoài chuyện này ra thì Ninh Hinh còn giấu diếm gì nữa không.
…
Buổi tối, Thiên Kỳ tranh thủ nấu ăn, một phần là muốn giải toả căng thẳng mấy ngày nay.
Khi này Mộng Dao về nhà, cô đi thẳng đến phòng bếp uống ít nước: “ Chị Thiên Kỳ! Em mới về!”.
“ Mấy ngày nay em đi quay sao rồi?”, Thiên Kỳ hỏi thăm.
“ Cũng bình thường thôi chị ạ”.
“ Chị nấu sắp xong rồi, em vào phòng dẹp vali rồi ra ăn cùng chị”.
“ Vâng ạ!”, Mộng Dao đáp rồi kéo vali vào phòng.
Thật ra mấy ngày nay Mộng Dao bay đến thành phố Bắc Hải để giải quyết công việc chứ không hề quay phim. Lý do cô nói vậy là chưa muốn để Thiên Kỳ biết thân phận còn lại của mình.
Trong bữa ăn, Mộng Dao hỏi thăm: “ Em nghe nói ba đến công ty tìm chị”.
Thiên Kỳ cười gượng: “ Ừm”.
Mộng Dao thở dài: “ Chị đừng buồn, ba mẹ vẫn chưa biết gì về con người Lâm Ninh Hinh, dù có giải thích cũng vô ích thôi”.
“ Chị hiểu nhưng vẫn có chút lo lắng”.
Thấy Thiên Kỳ buồn, Mộng Dao không nỡ: “ Một chút ăn xong chúng ta ra ngoài xem phim đi”.
“ Xem phim sao?”
Một lúc sau, cả hai đến rạp và cùng nhau tận hưởng một bộ phim hài tình cảm.
Danh sách chương