Qua những gì Ninh Hinh từng làm thì liệu có căn cứ nào để Vĩ Thành tin tưởng được nữa đây. Anh nhắm mắt lại ngao ngán: “ Cô nói xem tôi nghĩ cách nào để tin cô đây? Kể từ khi tôi phát hiện ra cô làm giả giấy tờ xét nghiệm, mọi thứ đã kết thúc... Lâm Ninh Hinh, đừng đi quá xa, quay lại vẫn còn kịp đó”.
“ Vĩ Thành!... Vĩ Thành à!...”, nước mắt cô giàn giụa nhìn bóng lưng anh dần đi khỏi.
Bảo mẫu đứng ở cửa thấy tiểu thư đau lòng như vậy cũng không nỡ mà nói vài lời: “ Cậu chủ xin đừng rời xa tiểu thư, tiểu thư rất là yêu cậu chủ đó”.
Anh lắc đầu đáp: “ Đó không phải là tình yêu. Cuộc hôn nhân này từ đầu vốn dĩ không nên tồn tại, tôi cũng có lỗi trong mối quan hệ này. Tốt nhất là nên kết thúc càng sớm càng tốt”.
Đợi đến khi cánh cửa đóng lại, Ninh Hinh trở mặt, lau đi những giọt nước mắt trên má. Cô nhìn phía cửa bằng ánh mắt căm phẫn, quyết không chịu bỏ cuộc: “ Không có bằng chứng thì anh làm gì được tôi. Hà Vĩ Thành, tôi sẽ khiến anh mất đi người anh yêu rồi sau đó anh sẽ phải quay lại đây quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ”.
....
Vào giữa đêm, một người đàn ông mặc quần áo đen khả nghi lén lút đi vào phòng hồi sức của Thiên Kỳ. Hắn ta nhìn người trên giường chính xác là mục tiêu nên đã rút một kiêm tiêm ra. Bên trong là chất lỏng không xác định, hắn không chần chừ mà gim vào.
Bỗng có một bàn tay chạm vào vai hắn, sau đó là quật người hắn xuống dưới: “ Là ai đã sai anh đến đây?”
Người đó không ai khác là Nicole, thư ký của Cẩn Du. Mặc cho đau đớn nhưng hắn ta nhất quyết không chịu hé môi.
Không còn cách nào khác, cô giao hắn cho cảnh sát điều tra nhưng có vẻ vẫn không thu thập được gì.
Đến nay thì xác của Mộc Hoa vẫn chưa tìm thấy, cảnh sát nghi ngờ cô vẫn còn sống và đang một lần nữa muốn làm hại Cẩn Du (Thiên Kỳ).
Tin tức nhanh chóng lan truyền trên khắp các trang mạng xã hội và tivi, cảnh sát cũng đăng tải hình ảnh của Mộc Hoa tìm kiếm. Gia đình thư ký Triệu biết được tin này thì rất sửng sốt, vốn cô ở nhà rất ngoan hiền, không thể nào làm ra những chuyện như thế được.
....
Ở trong nhà, Tử Kỳ đang ngồi trước màn hình tivi xem tin tức. Cậu nhớ lại lúc ở bệnh viện khi vào phòng hồi sức. Thật ra Thiên Kỳ không hề hôn mê mà còn rất khoẻ mạnh.
Trong khoảng 10’ ngắn ngủi đó cô đã kể lại vụ tai nạn với em trai và người đứng đằng sau âm mưu hãm hại cô.
“ Tối sau khi đưa em về nhà, chị đã nhận được một cuộc gọi từ Triệu Mộc Hoa. Cô ấy nói người phụ nữ đó đang có âm mưu hãm hại chị, và thời gian là sáng hôm sau tại ngã tư X. Vốn dĩ thư ký Triệu không hề muốn làm việc này nhưng chị đã từ chối. Chị muốn tai nạn giao thông này diễn ra theo đúng kế hoạch”, Thiên Kỳ kể lại.
Tử Kỳ nhăn mặt: “ Tại sao chị lại lấy tính mạng của mình ra chơi đùa vậy chứ? Nhỡ như chị gặp chuyện gì thì phải làm thế nào đây?”
Cô giải thích : “ Trước đó chị đã chuẩn bị cả rồi nên chỉ bị thương nhẹ, bác sĩ và y tá chị cũng đã nói chuyện trước, họ sẽ không tiết lộ về tình hình hiện tại”.
“ Cô gái gây tai nạn đã chết rồi”, cậu thông báo.
“ Triệu Mộc Hoa vẫn còn sống...”, cô lắc đầu rồi đính chính.
Cậu cảm thấy khó tin: “ Còn sống là như thế nào ạ? Không phải chiếc xe, còn cả bức thư tuyệt mệnh để lại...”.
Thiên Kỳ kể tiếp: “ Chị đã gọi cho thư ký Nicole đi theo thư ký Triệu, là Nicole đã lặn xuống nước cứu cô ấy lên. Bây giờ thư ký Triệu đang ở một nơi an toàn, còn có người bảo vệ... Tử Kỳ à! Hiện tại chị đang trong danh tính là Ngô Cẩn Du, chị không muốn em gặp nguy hiểm. Em hãy về nhà và sinh hoạt bình thường, khi nào mọi chuyện ổn thoả nhất định chị em mình sẽ được đoàn tụ”.
“ Em không sợ, em muốn giúp chị”, cậu lo lắng.
“ Không được đâu Tử Kỳ! Nghe lời chị đi được không?”, cô rưng rưng nước mắt vì sợ rằng em trai sẽ gặp chuyện tương tự như năm xưa.
Trở về thực tại, cậu cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, cảm giác như chị mình vẫn còn giấu chuyện gì đó khó nói. Chị gái đang gặp nguy hiểm như vậy, cậu là người thân duy nhất, không thể cứ ngồi im chờ đợi như thế này.
....
Sáng sớm hôm sau, ở dưới phòng khách, Cẩn Du ăn mặc chỉnh chu đang ngồi đợi. Thấy Trạch Dương và Diệc Thần đi xuống, cô vội vàng đứng lên đi đến. Giọng cô lo lắng: “ Em đọc tin tức thấy Thiên Kỳ gặp tai nạn, cô ấy hiện tại sao rồi ạ?”
Trạch Dương có vẻ mệt mỏi trả lời: “ Cô ấy hôn mê sâu, vẫn đang được theo dõi”.
“ Em muốn đi thăm Thiên Kỳ, anh đưa em đi có được không?”
“ Bây giờ thì không được, để khi nào tình hình ổn định anh sẽ đưa em đi”, anh từ chối rồi một mạch đi làm.
Ở đây, Cẩn Du tiếp tục nài nỉ: “ Anh ba! Anh đưa em đi đi mà”.
Diệc Thần cũng từ chối: “ Ngoan! Nghe lời anh hai đi”.
Cô nhìn chiếc xe của Diệc Thần lái đi mà nở một nụ cười bí ẩn, sau đó trở về phòng một cách ngoan ngoãn. Vì Trạch Dương đã dặn dò quản gia và những người giúp việc phải để ý đến cô nên hiện tại không thể làm gì.
....
Lâm Thị vừa kết thúc cuộc họp, thư ký của ông Lâm Bạch Thiển đi đến nói nhỏ với Thanh Hải: “ Chủ tịch Lâm muốn gặp anh thưa Ngô tổng”.
Anh nghe thì liền biết là có chuyện gì đó không hay.
Vừa bước vào phòng, anh cúi đầu chào hỏi: “ Cậu gọi cháu ạ?”
Ông ngay lập tức gặn hỏi: “ Bằng chứng ngoại tình của Hà Vĩ Thành, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy?
“ Vĩ Thành!... Vĩ Thành à!...”, nước mắt cô giàn giụa nhìn bóng lưng anh dần đi khỏi.
Bảo mẫu đứng ở cửa thấy tiểu thư đau lòng như vậy cũng không nỡ mà nói vài lời: “ Cậu chủ xin đừng rời xa tiểu thư, tiểu thư rất là yêu cậu chủ đó”.
Anh lắc đầu đáp: “ Đó không phải là tình yêu. Cuộc hôn nhân này từ đầu vốn dĩ không nên tồn tại, tôi cũng có lỗi trong mối quan hệ này. Tốt nhất là nên kết thúc càng sớm càng tốt”.
Đợi đến khi cánh cửa đóng lại, Ninh Hinh trở mặt, lau đi những giọt nước mắt trên má. Cô nhìn phía cửa bằng ánh mắt căm phẫn, quyết không chịu bỏ cuộc: “ Không có bằng chứng thì anh làm gì được tôi. Hà Vĩ Thành, tôi sẽ khiến anh mất đi người anh yêu rồi sau đó anh sẽ phải quay lại đây quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ”.
....
Vào giữa đêm, một người đàn ông mặc quần áo đen khả nghi lén lút đi vào phòng hồi sức của Thiên Kỳ. Hắn ta nhìn người trên giường chính xác là mục tiêu nên đã rút một kiêm tiêm ra. Bên trong là chất lỏng không xác định, hắn không chần chừ mà gim vào.
Bỗng có một bàn tay chạm vào vai hắn, sau đó là quật người hắn xuống dưới: “ Là ai đã sai anh đến đây?”
Người đó không ai khác là Nicole, thư ký của Cẩn Du. Mặc cho đau đớn nhưng hắn ta nhất quyết không chịu hé môi.
Không còn cách nào khác, cô giao hắn cho cảnh sát điều tra nhưng có vẻ vẫn không thu thập được gì.
Đến nay thì xác của Mộc Hoa vẫn chưa tìm thấy, cảnh sát nghi ngờ cô vẫn còn sống và đang một lần nữa muốn làm hại Cẩn Du (Thiên Kỳ).
Tin tức nhanh chóng lan truyền trên khắp các trang mạng xã hội và tivi, cảnh sát cũng đăng tải hình ảnh của Mộc Hoa tìm kiếm. Gia đình thư ký Triệu biết được tin này thì rất sửng sốt, vốn cô ở nhà rất ngoan hiền, không thể nào làm ra những chuyện như thế được.
....
Ở trong nhà, Tử Kỳ đang ngồi trước màn hình tivi xem tin tức. Cậu nhớ lại lúc ở bệnh viện khi vào phòng hồi sức. Thật ra Thiên Kỳ không hề hôn mê mà còn rất khoẻ mạnh.
Trong khoảng 10’ ngắn ngủi đó cô đã kể lại vụ tai nạn với em trai và người đứng đằng sau âm mưu hãm hại cô.
“ Tối sau khi đưa em về nhà, chị đã nhận được một cuộc gọi từ Triệu Mộc Hoa. Cô ấy nói người phụ nữ đó đang có âm mưu hãm hại chị, và thời gian là sáng hôm sau tại ngã tư X. Vốn dĩ thư ký Triệu không hề muốn làm việc này nhưng chị đã từ chối. Chị muốn tai nạn giao thông này diễn ra theo đúng kế hoạch”, Thiên Kỳ kể lại.
Tử Kỳ nhăn mặt: “ Tại sao chị lại lấy tính mạng của mình ra chơi đùa vậy chứ? Nhỡ như chị gặp chuyện gì thì phải làm thế nào đây?”
Cô giải thích : “ Trước đó chị đã chuẩn bị cả rồi nên chỉ bị thương nhẹ, bác sĩ và y tá chị cũng đã nói chuyện trước, họ sẽ không tiết lộ về tình hình hiện tại”.
“ Cô gái gây tai nạn đã chết rồi”, cậu thông báo.
“ Triệu Mộc Hoa vẫn còn sống...”, cô lắc đầu rồi đính chính.
Cậu cảm thấy khó tin: “ Còn sống là như thế nào ạ? Không phải chiếc xe, còn cả bức thư tuyệt mệnh để lại...”.
Thiên Kỳ kể tiếp: “ Chị đã gọi cho thư ký Nicole đi theo thư ký Triệu, là Nicole đã lặn xuống nước cứu cô ấy lên. Bây giờ thư ký Triệu đang ở một nơi an toàn, còn có người bảo vệ... Tử Kỳ à! Hiện tại chị đang trong danh tính là Ngô Cẩn Du, chị không muốn em gặp nguy hiểm. Em hãy về nhà và sinh hoạt bình thường, khi nào mọi chuyện ổn thoả nhất định chị em mình sẽ được đoàn tụ”.
“ Em không sợ, em muốn giúp chị”, cậu lo lắng.
“ Không được đâu Tử Kỳ! Nghe lời chị đi được không?”, cô rưng rưng nước mắt vì sợ rằng em trai sẽ gặp chuyện tương tự như năm xưa.
Trở về thực tại, cậu cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, cảm giác như chị mình vẫn còn giấu chuyện gì đó khó nói. Chị gái đang gặp nguy hiểm như vậy, cậu là người thân duy nhất, không thể cứ ngồi im chờ đợi như thế này.
....
Sáng sớm hôm sau, ở dưới phòng khách, Cẩn Du ăn mặc chỉnh chu đang ngồi đợi. Thấy Trạch Dương và Diệc Thần đi xuống, cô vội vàng đứng lên đi đến. Giọng cô lo lắng: “ Em đọc tin tức thấy Thiên Kỳ gặp tai nạn, cô ấy hiện tại sao rồi ạ?”
Trạch Dương có vẻ mệt mỏi trả lời: “ Cô ấy hôn mê sâu, vẫn đang được theo dõi”.
“ Em muốn đi thăm Thiên Kỳ, anh đưa em đi có được không?”
“ Bây giờ thì không được, để khi nào tình hình ổn định anh sẽ đưa em đi”, anh từ chối rồi một mạch đi làm.
Ở đây, Cẩn Du tiếp tục nài nỉ: “ Anh ba! Anh đưa em đi đi mà”.
Diệc Thần cũng từ chối: “ Ngoan! Nghe lời anh hai đi”.
Cô nhìn chiếc xe của Diệc Thần lái đi mà nở một nụ cười bí ẩn, sau đó trở về phòng một cách ngoan ngoãn. Vì Trạch Dương đã dặn dò quản gia và những người giúp việc phải để ý đến cô nên hiện tại không thể làm gì.
....
Lâm Thị vừa kết thúc cuộc họp, thư ký của ông Lâm Bạch Thiển đi đến nói nhỏ với Thanh Hải: “ Chủ tịch Lâm muốn gặp anh thưa Ngô tổng”.
Anh nghe thì liền biết là có chuyện gì đó không hay.
Vừa bước vào phòng, anh cúi đầu chào hỏi: “ Cậu gọi cháu ạ?”
Ông ngay lập tức gặn hỏi: “ Bằng chứng ngoại tình của Hà Vĩ Thành, sao đến bây giờ vẫn chưa thấy?
Danh sách chương