“ Phải công nhận cô ấy rất thu hút, ngay cả em là phái nữ cũng cảm thấy thú vị... Hay là em giúp anh tìm một cô bạn gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang có được không?”, cô chọc ghẹo anh.

Diệc Thần xoa đầu cô: “ Đứa em gái này của anh lo xa quá rồi, điều quan trọng nhất bây giờ đối với anh là em hoàn toàn khoẻ mạnh, còn phụ giúp hai anh quản lý An Nguyên nữa”.

Cẩn Du tự tin đáp: “ Tất nhiên rồi! Em cũng đang nóng lòng lắm”.

....

Đang làm việc trong phòng mà trong lòng Thiên Kỳ lúc này như lửa đốt, cô cứ nghĩ ngợi đến cảnh Vĩ Thành ở bên cô gái ấy. Vì không thể tập trung nên cô quyết định ra ngoài uống một ngụm nước lạnh cho thoải mái.

Ở bên ngoài trời thì mưa tầm tã từ chiều mà vẫn chưa dứt, từng hạt mưa nặng trĩu như nỗi lòng của nàng hiện tại vậy. Khi định quay lại phòng thì tiếng chuông cửa reo lên, cô nghi hoặc từ từ bước đến.

Cánh cửa được mở, người trước mặt là Vĩ Thành. Anh với mái tóc và quần áo ẩm, do trúng phải ít nước mưa.

Thiên Kỳ ngơ ngẩn vì anh vậy mà đến đây, không phải giờ này anh đang là khách mời đặc biệt của cô gái ấy hay sao? “ Anh có thể mượn phòng tắm một chút được không?”, anh hỏi.

Cái gì thế này? Anh có nhất thiết phải cần hỏi ý như thế không? Quan hệ của hai người bộ chỉ là quen biết bình thường thôi à?

Cô dù cảm thấy hơi lạ nhưng vẫn gật đầu nhẹ: “ Anh vào đi”.

Vĩ Thành vào trong nhà, đi vào phòng tắm cởi áo ra đặt trên thành bồn rửa mặt. Thiên Kỳ đi theo đứng ở ngoài cửa, cô cứ lấp ló nên bị anh phát hiện: “ Em muốn nói gì sao?”

Cô bối rối đến nổi quơ tay quơ chân: “ À... Là... Quần áo của anh để em giặt cho nhé”.

Vừa nói cô vừa đi vào lấy cái áo trên thành bồn rửa mặt. Ngay lúc này anh kéo cô lại áp vào tường. Cả hai ánh mắt nhìn nhau đắm đuối, anh cởi thắt lưng và quần ra, cô nhắm mắt lại.

Ai ngờ anh tiến lại kề môi vào tai cô: “ Còn cái quần này nữa”.

Thiên Kỳ trong tình huống này thì quê chữ ê kéo dài, nhận lấy cái quần rồi nhanh chân đi đến chỗ máy giặt bỏ quần áo vào.

Cô người yêu này quả thật khiến anh cảm thấy thích thú mỗi khi trêu ghẹo.

Một lúc sau tắm xong anh đi ra với một chiếc khăn quấn ngang hông, mái tóc ướt trông thật quyến rũ. Ra ngoài đã thấy cô đang ở dưới bếp làm gì đó, anh đi đến ôm eo cô từ phía sau.

“ Em đang pha một ly nước chanh ấm cho anh, no giúp giải rượu rất tốt đó”, cô chăm chú.

Anh ngạc nhiên: “ Anh chỉ uống có một ly mà em cũng nhận ra sao?”

“ Sao lại không? Lúc nãy anh thở vào tai em, gần như vậy em có thể ngửi được mùi rượu”, cô giải đáp.

Đột nhiên anh lại thổi nhẹ vào tai khiến cô rung người nhạy cảm: “ Là thế này phải không?”

Lúc này cô đánh trống lảng, đưa ly nước cho anh: “ Em làm xong rồi,anh uống đi cho ấm bụng”.

Vĩ Thành nhận lấy và uống một hơi đến cạn, anh đưa lại ly cho cô: “ Không tệ”.

Thiên Kỳ đặt ly lên bàn bếp rồi nói: “ Để em lấy khăn cho anh lau tóc”.

Cô vào trong phòng, còn anh ngồi chờ ở phòng khách. Một lúc sau Thiên Kỳ đi ra với một chiếc khăn rồi đưa cho anh: “ Khăn của anh”.

“ Tay anh không giơ lên nổi, giúp anh...”, anh lấy lý do để cô làm cho mình.

Thiên Kỳ cũng không từ chối mà nghe theo, cô vừa lau vừa tìm hiểu: “ Anh đi dự tiệc sinh nhật có vui không?”

Anh thành thật nhưng với giọng thách thức: “ Cũng không tệ... dù chỉ có hai người”.

Tay cô đột nhiên khựng 1s rồi tiếp tục: “ Cô ấy xinh đẹp, thân hình cũng quyến rũ nữa, là đàn ông nào cũng sẽ không chịu được mà muốn có”.

“ Còn em thì thế nào?”, anh hỏi.

“ Anh đang muốn nói đến điều gì?”, cô hỏi ngược lại.

“ Tại sao em lại không thừa nhận là mình đang ghen cơ chứ?”

“ Hà tổng tự tin quá rồi”.

“ Vậy em nói xem?”, anh bật lại khiến cô không còn đường chối cãi.

Thiên Kỳ lúc này đã lau tóc xong: “ Em lau xong rồi”. Cô định đi dẹp chiếc khăn thì bị anh kéo lại ngồi vào lòng, ngay tức khắc dùng khăn quấn qua người giữ chặt cô lại.

Cô bối rối: “ Anh muốn làm gì vậy?”

Anh nhìn xuống môi cô: “ Không phải em cũng đang nghĩ đến sao?”

Thiên Kỳ diện lý do: “ Bên ngoài trời hết mưa rồi, anh về nhà đi”.

“ Quần áo của anh em lấy đi giặt rồi... Đó là ý định của em mà, gián tiếp muốn anh đêm nay hãy ở lại”. Cô không ngờ đến hành động ngẩn ngơ của mình trước đó đã khiến anh hiểu lầm.

Cô cố gắng giải thích: “ À thì... thì lúc nãy em chỉ là...”.

Lúc này anh mới nói hết sự thật: “ Anh và cô gái đó không có gì xảy ra cả”.

Thiên Kỳ ngước mắt lên, anh nói tiếp: “ Cô ấy là bạn cũ, bây giờ là đối tác. Anh đến bữa tiệc thì đúng là chỉ có hai người với nhau, sau đó hai bên ký hợp đồng rồi uống ly rượu chúc mừng. Đó là tất cả những gì xảy ra”.

Trong lòng cô khi này đã ấm hơn: “ Em thấy cô ấy có vẻ rất để ý đến anh”.

Anh cười mỉm trả lời: “ Thì ban đầu cô ấy đúng là có ý định sâu xa, nhưng khi nhìn thấy dấu vết em để lại thì những suy nghĩ đã nhanh chóng dập tắt”.

“ Dấu vết sao?”, cô suy ngẫm rồi nhớ lại vết hôn trên cổ. Lúc này không còn mặt mũi mà úp mặt vào ngực anh.

Nhân cơ hội này anh trêu ghẹo: “ Có vẻ nó sắp bị mờ rồi, em làm lại một lần nữa đi”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện