Chương 5
Khuôn mặt to bằng bàn tay kia, gầy đến hốc mắt hãm sâu, sắc mặt tái nhợt.
Thân thể đứng trong gió lạnh, càng mỏng manh như tờ giấy.
Nhìn thấy Thư Vãn như vậy, Kiều Sam Sam bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Cô vội vàng tiến lên, ôm chặt Thư Vãn, “Đừng buồn, còn có tớ.”
Nghe được câu này, hốc mắt Thư Vãn không nhịn được đỏ lên.
Cô ôm lấy Sam Sam, vỗ nhẹ lưng cô, “Tớ không sao, cậu đừng lo.”
Kiều Sam Sam biết cô chẳng qua là đang trấn an mình mà thôi.
Thư Vãn thích Quý Tư Hàn biết bao nhiêu, cô đều nhìn thấy.
Năm năm qua, vì gom đủ một trăm vạn trả lại cho Quý Tư Hàn, Thư Vãn liều mạng làm việc.
Ngây ngốc cho rằng, như vậy có thể thay đổi ấn tượng của Quý Tư Hàn đối với cô.
Nhưng kết quả vẫn bị Quý Tư Hàn vô tình vứt bỏ.
Kiều Sam Sam đột nhiên nhớ tới đêm mưa năm năm trước…
Nếu Vãn Vãn không vì Tống Tư Việt mà bán mình, cũng sẽ không gặp Quý Tư Hàn.
Vậy thì buổi tối của cô nhất định sẽ trôi qua rất hạnh phúc.
Đáng tiếc, hết thảy đều không có cách nào quay lại……
Thư Vãn không muốn để Sam Sam khổ sở cùng cô, sau khi nhẹ nhàng đẩy cô ra, dịu dàng cười với cô, “Có phải cậu không muốn thu nhận tớ không, cứ để tớ đứng ngoài cửa hóng gió lạnh, sắp chết cóng rồi!”
Kiều Sam Sam thấy Thư Vãn vẫn kiên cường như trước, cũng từ từ yên lòng.
Cô tin Vãn Vãn rất nhanh sẽ vượt qua được, những đứa trẻ thường bị vứt bỏ như bọn họ thì có gì mà đau buồn.
Chỉ cần sống thật tốt, sẽ không có gì không qua được.
Nghĩ vậy tâm trạng Kiều Sam Sam tốt hơn một chút, cô nhận lấy hành lý của Thư Vãn, kéo cô vào trong phòng, “Sau này đừng nói có nhận hay không nhận, đây là nhà của cậu, cậu muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu!”
Nói xong, lại xoay người lấy một bộ quần áo ngủ sạch sẽ đưa cho Thư Vãn: “Cậu đi tắm trước đi, tớ đi làm cho cậu chút đồ ăn, sau đó ngủ một giấc thật ngon, những thứ khác cái gì cũng đừng nghĩ, biết không?”
Thư Vãn nhận lấy áo ngủ, ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”
Sam Sam luôn như vậy, đối xử tốt với cô vô điều kiện, giống như một chùm ánh sáng sưởi ấm cuộc đời cô.
Chỉ tiếc suy tim giai đoạn cuối, rất nhanh sẽ cướp đi tính mạng của cô.
Nếu để Sam Sam biết cô sắp rời khỏi thế giới này, sợ là sẽ khóc mấy ngày mấy đêm.
Một người dịu dàng lương thiện như vậy, cô không muốn làm cho Sam Sam khóc.
Cô nhìn về phía bóng dáng bận rộn trong bếp, chậm rãi đi tới nói: “Sam Sam, tớ muốn nghỉ việc.”
Kiều Sam Sam rất tán thành gật đầu: “Cậu nên nghỉ ngơi đi, mấy năm nay vì kiếm chút tiền mà liều mạng tăng ca như vậy, mọi người đều mệt mỏi, mau nghỉ việc đi, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau này chuyện kiếm tiền giao cho tớ đi!”