Cậu quay người đi, Tô Niên Niên tức mình làm mặt xấu lè lưỡi sau lưng cậu, xả cơn bực tức.
“ Tiểu Hi, cậu về lớp trước đi.” Cô dặn dò một câu với Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi ý thức được nắm chặt gấu áo, không biết tại sao, trực giác cô nói cho cô biết, quan hệ của Cố Tử Thần và Tô Niên Niên không hề đơn giản.
Cô không nói gì, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: “ Được, thế mình về trước đây.”
Cố Tử Thần đẩy cánh cửa của một vách ngăn khác trong phòng vẽ, bên trong là một phòng làm việc, đặt một chiếc máy tính, một chiếc máy in, còn cả một giá sách bằng gỗ lim.
Cậu đi đến trước máy tính làm một vài thao tác, móc móc ngón tay với Tô Niên Niên: “ Lại đây, in tài liệu này ra 100 bản.”
“ Ồ....” Tô Niên Niên có chút mơ hồ, bước đến, chọn phần in, đang định đánh số “ 100”, thì giọng nói uể oải của Cố Tử Thần vang lên bên tai: “ Máy in đang có chút vấn đề, mỗi một lần in đều in ra rất nhiều nên lúc nào cũng tốn giấy, cho nên cô phải in từng bản, chắc chắn không có lỗi gì rồi lại in bản khác.”
Tô Niên Niên nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu: “ Đã hỏng rồi, tại sao không tìm người sửa chứ?”
Cố Tử Thần trầm mặt xuống, gằn giọng hỏi: “ Lợn thần tài, cô là bộ trưởng hay tôi là bộ trưởng?”
“ Anh.”
“ Thế thì cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, mau in đi, buổi chiều cần dùng đến.” Cố Tử Thần điềm nhiên nói hết, đi sang bên ghế sofa ngồi chơi điện thoại.
Tô Niên Niên cong môi, đi đến trước máy tính in ra từng bản.
Một bản tài liệu có khoảng bảy tám mặt, in xong, cô cẩn thận xem xét, tất cả bình thường. Thế là lại in, tiếp tục xem........không ngừng lặp lại hai công việc.
In được 50 bản, Tô Niên Niên cảm thấy cổ hơi ê ẩm, vừa in vừa oán trách: “ Anh là đồ đáng ghét....việc mình không làm, lại nhẫn tâm bóc lột sức lao động nhân dân.....”
Cố Tử Thần tiếp tục chơi điện thoại, đầu cũng không ngước lên: “ Lợn thần tài, góp ý với cô từ sau chịu khó uống nhiều thuốc bổ não lợn, đừng có ở đó mà nói xấu người khác.”
Tô Niên Niên hết sức ngạc nhiên: “ Anh nghe thấy rồi à?”
Cố Tử Thần tay lướt màn hình, hai bên thái dương giật giật, nghiến răng nói: “ Giọng cô to như thế, tôi đứng ngoài cửa cũng nghe thấy.”
“ Hừm, rõ ràng tôi quang minh chính đại nói mà.” Tô Niên Niên không vui hừ lên một tiếng, tiếp tục nhìn vào máy tính in.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong phòng làm việc sau buổi trưa, ánh nắng hắt qua cửa sổ xuyên vào phòng, thời khắc tuyệt đẹp, bóng hai người hắt lên thành một bức tranh đẹp đẽ.
“ Ding ling ling----“ Tiếng chuông theo tiết tấu vang lên, Tô Niên Niên gào lên một tiếng, mặt mày ủ rũ: “ Sao nhanh như thế đã phải lên lớp rồi, còn mười bản nữa chưa in xong.”
Cố Tử Thần đi đến đằng sau cô, chầm chậm cầm con chuột trong tay cô, tư thế đó giống như đang ôm Tô Niên Niên vào lòng vậy, Tô Niên Niên căng thẳng cứng đờ người, hai tai đột nhiên đỏ ửng lên.
Cố Tử Thần cúi xuống, nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần của Tô Niên Niên, còn cả làn da mềm mại có chút ửng hồng, có cảm giác muốn đưa tay lên vuốt ve.
“ Khụ khụ....anh muốn làm gì....” Tô Niên Niên ngại ngùng ấp úng kéo cậu về hiện thực, Cố Tử Thần hít một hơi thật sâu, con chuột di chuyển đến số lần in, hỏi: “ Còn thiếu mấy bản?”
“ Uhm, 13 bản, tôi cũng không nhớ rõ lắm.” Tô Niên Niên gãi gãi đầu.
Cố Tử Thần đánh “ 15”, máy in khởi động, bắt đầu in tài liệu, tất cả bình thường.
Tô Niên Niên nhìn hoa mắt, cái gì thế! Không phải nói máy in có vấn đề chỉ có thể in từng bản thôi sao?
“ Tiểu Hi, cậu về lớp trước đi.” Cô dặn dò một câu với Tống Dư Hi.
Tống Dư Hi ý thức được nắm chặt gấu áo, không biết tại sao, trực giác cô nói cho cô biết, quan hệ của Cố Tử Thần và Tô Niên Niên không hề đơn giản.
Cô không nói gì, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: “ Được, thế mình về trước đây.”
Cố Tử Thần đẩy cánh cửa của một vách ngăn khác trong phòng vẽ, bên trong là một phòng làm việc, đặt một chiếc máy tính, một chiếc máy in, còn cả một giá sách bằng gỗ lim.
Cậu đi đến trước máy tính làm một vài thao tác, móc móc ngón tay với Tô Niên Niên: “ Lại đây, in tài liệu này ra 100 bản.”
“ Ồ....” Tô Niên Niên có chút mơ hồ, bước đến, chọn phần in, đang định đánh số “ 100”, thì giọng nói uể oải của Cố Tử Thần vang lên bên tai: “ Máy in đang có chút vấn đề, mỗi một lần in đều in ra rất nhiều nên lúc nào cũng tốn giấy, cho nên cô phải in từng bản, chắc chắn không có lỗi gì rồi lại in bản khác.”
Tô Niên Niên nghi ngờ liếc mắt nhìn cậu: “ Đã hỏng rồi, tại sao không tìm người sửa chứ?”
Cố Tử Thần trầm mặt xuống, gằn giọng hỏi: “ Lợn thần tài, cô là bộ trưởng hay tôi là bộ trưởng?”
“ Anh.”
“ Thế thì cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, mau in đi, buổi chiều cần dùng đến.” Cố Tử Thần điềm nhiên nói hết, đi sang bên ghế sofa ngồi chơi điện thoại.
Tô Niên Niên cong môi, đi đến trước máy tính in ra từng bản.
Một bản tài liệu có khoảng bảy tám mặt, in xong, cô cẩn thận xem xét, tất cả bình thường. Thế là lại in, tiếp tục xem........không ngừng lặp lại hai công việc.
In được 50 bản, Tô Niên Niên cảm thấy cổ hơi ê ẩm, vừa in vừa oán trách: “ Anh là đồ đáng ghét....việc mình không làm, lại nhẫn tâm bóc lột sức lao động nhân dân.....”
Cố Tử Thần tiếp tục chơi điện thoại, đầu cũng không ngước lên: “ Lợn thần tài, góp ý với cô từ sau chịu khó uống nhiều thuốc bổ não lợn, đừng có ở đó mà nói xấu người khác.”
Tô Niên Niên hết sức ngạc nhiên: “ Anh nghe thấy rồi à?”
Cố Tử Thần tay lướt màn hình, hai bên thái dương giật giật, nghiến răng nói: “ Giọng cô to như thế, tôi đứng ngoài cửa cũng nghe thấy.”
“ Hừm, rõ ràng tôi quang minh chính đại nói mà.” Tô Niên Niên không vui hừ lên một tiếng, tiếp tục nhìn vào máy tính in.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong phòng làm việc sau buổi trưa, ánh nắng hắt qua cửa sổ xuyên vào phòng, thời khắc tuyệt đẹp, bóng hai người hắt lên thành một bức tranh đẹp đẽ.
“ Ding ling ling----“ Tiếng chuông theo tiết tấu vang lên, Tô Niên Niên gào lên một tiếng, mặt mày ủ rũ: “ Sao nhanh như thế đã phải lên lớp rồi, còn mười bản nữa chưa in xong.”
Cố Tử Thần đi đến đằng sau cô, chầm chậm cầm con chuột trong tay cô, tư thế đó giống như đang ôm Tô Niên Niên vào lòng vậy, Tô Niên Niên căng thẳng cứng đờ người, hai tai đột nhiên đỏ ửng lên.
Cố Tử Thần cúi xuống, nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần của Tô Niên Niên, còn cả làn da mềm mại có chút ửng hồng, có cảm giác muốn đưa tay lên vuốt ve.
“ Khụ khụ....anh muốn làm gì....” Tô Niên Niên ngại ngùng ấp úng kéo cậu về hiện thực, Cố Tử Thần hít một hơi thật sâu, con chuột di chuyển đến số lần in, hỏi: “ Còn thiếu mấy bản?”
“ Uhm, 13 bản, tôi cũng không nhớ rõ lắm.” Tô Niên Niên gãi gãi đầu.
Cố Tử Thần đánh “ 15”, máy in khởi động, bắt đầu in tài liệu, tất cả bình thường.
Tô Niên Niên nhìn hoa mắt, cái gì thế! Không phải nói máy in có vấn đề chỉ có thể in từng bản thôi sao?
Danh sách chương