Kết thúc chương trình, mọi người lần lượt ra về.
Đường Dư lại cảm thấy, cả thế giới chỉ còn lại mình và Tô Niên Niên hai người.
Anh từng bước đi về phía Tô Niên Niên, mỗi bước đi, đều giống như đang tạm biệt quá khứ của mình.
Con người tầm thường, hèn nhát đó, mãi mãi không dám biểu đạt tiếng lòng của mình.
Đường Dư đứng trước cô, chiều cao 1m88, khiến Tô Niên Niên không thể không ngẩng đầu nhìn cậu.
Biểu cảm của Tô Niên Niên từ vui mừng chuyển sang khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ hỏi: “ Sao thế?”
Khóe miệng Đường Dư mấp máy, ánh mắt sâu lắng, cố nén giọng nói: “ Cậu biết không, bài hát này, là mình hát cho cậu nghe.”
Xung quanh vẫn đang huyên náo, nhưng Đường Dư biết, câu nói này, Tô Niên Niên nghe thấy.
Cô ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Đường Dư bối rối hơn lúc nào hết.
Dù cho cô có ngây thơ, sao có thể không nghe ra ám chỉ trong lời nói của Đường Dư chứ.
Tô Niên Niên sững sờ, chỉ có lông mi đang không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy động tác của Đường Dư và Tô Niên Niên, đám đông bắt đầu xôn xao lên, không biết hai người xảy ra chuyện gì.
Tô Niên Niên đột nhiên ha ha cười lớn: “ có phải cậu đang đùa quá trớn không? Đi thôi đi thôi, xuống sân khấu!”
Cô kéo Đường Dư ra sau sân khấu, nhưng bước chân lại nặng nề.
Đường Dư không động.
Bảy năm, cậu chỉ nói ra câu nói bày tỏ nhưng cũng không được coi là tỏ tình, Tô Niên Niên cũng không cho cậu hồi âm.
Sao có thể tàn nhẫn như thế được chứ? Cảm nhận được sự kháng cự của Đường Dư, Tô Niên Niên ý thức được, cô không kéo nổi Đường Dư.
Mơ hồ, cô có chút chột dạ, trên mặt nói cười đáp một câu, “ Để fan của cậu nhìn thêm cậu một lúc vậy, mình xuống sân khấu trước đây!” Khi đi vào phía sau sân khấn, trong đầu như một mớ bòng bong.
Cô tự bảo mình: đều là ảo tưởng, Đường Dư sao lại thích mình cơ chứ.
Cậu không phải đã nói, có người thích rồi sao?
Yêu thầm bảy năm, vì người ta mà đi Thánh Âm, vì người ta mà làm minh tinh....
Bảy năm trước, là khi bọn họ quen nhau.
Bốn năm trước, là cảnh tượng bọn họ gặp nhau ở Thánh Âm.
Đã từng, cô nói đùa rằng bạn trai của mình là đại minh tinh, cậu thật sự thành đại minh tinh rồi......
Thật là trùng hợp, tích lại với nhau, không còn trùng hợp nữa.
Bảy năm, Đường Dư chưa từng nói với cô một câu mình thích cậu, nhưng cậu cũng chưa từng nói, người mà cậu thích không phải Tô Niên Niên........
Những nhận thức đáng sợ đó dần dần hiện lên trong đầu Tô Niên Niên, cô lảo đảo đi vào phòng nghỉ, nhìn căn phòng hoãn loạn không người mà đơ ở đó.
Đường Dư đứng trên sân khấu, ánh sáng chiếu vào mắt, cậu nhắm hai mắt lại, như trút được gánh nặng.
Cuối cùng cũng nói ra được, dù cho hiệu quả không như ý muốn.
Chào hỏi với fan phía dưới sân khấu, cậu cũng quay lại sân khấu.
Mọi người đều tản đi, đến nhân viên hậu cần cũng ra ngoài đi ăn.
Cậu rất muốn tìm một nơi yên tĩnh.
Đẩy cửa phòng nghỉ ra, Đường Dư khựng lại.
Tô Niên Niên cắn đầu ngón tay, biểu cảm cứng đờ, nghe thấy âm thanh ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người đến là Đường Dư, lập tức căng thẳng từ ghế bật dậy. “ Mình.......mình còn có việc, về trước nhé.”
Đường Dư không nói gì, chỉ là đứng đó nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên chân tay luốn cuống, muốn đi ra ngoài.
Phòng chỉ có một cửa có thể ra, còn Đường Dư, lại chặn ngay trước cửa, nhất quyết không nhường.
Tô Niên Niên vẫn không chịu thua, “ Nhường một chút đi.”
“ Câu nói đó, cậu nghe hiểu không?” Đường Dư cất giọng hỏi.
Trong lòng Tô Niên Niên nghẹn lại, tự cô hiểu, không phải cô nghĩ nhiều, đúng là giống như cô nghĩ.
“ Cho mình một câu trả lời có được không........”
Đường Dư lại cảm thấy, cả thế giới chỉ còn lại mình và Tô Niên Niên hai người.
Anh từng bước đi về phía Tô Niên Niên, mỗi bước đi, đều giống như đang tạm biệt quá khứ của mình.
Con người tầm thường, hèn nhát đó, mãi mãi không dám biểu đạt tiếng lòng của mình.
Đường Dư đứng trước cô, chiều cao 1m88, khiến Tô Niên Niên không thể không ngẩng đầu nhìn cậu.
Biểu cảm của Tô Niên Niên từ vui mừng chuyển sang khó hiểu, nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ hỏi: “ Sao thế?”
Khóe miệng Đường Dư mấp máy, ánh mắt sâu lắng, cố nén giọng nói: “ Cậu biết không, bài hát này, là mình hát cho cậu nghe.”
Xung quanh vẫn đang huyên náo, nhưng Đường Dư biết, câu nói này, Tô Niên Niên nghe thấy.
Cô ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Đường Dư bối rối hơn lúc nào hết.
Dù cho cô có ngây thơ, sao có thể không nghe ra ám chỉ trong lời nói của Đường Dư chứ.
Tô Niên Niên sững sờ, chỉ có lông mi đang không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy động tác của Đường Dư và Tô Niên Niên, đám đông bắt đầu xôn xao lên, không biết hai người xảy ra chuyện gì.
Tô Niên Niên đột nhiên ha ha cười lớn: “ có phải cậu đang đùa quá trớn không? Đi thôi đi thôi, xuống sân khấu!”
Cô kéo Đường Dư ra sau sân khấu, nhưng bước chân lại nặng nề.
Đường Dư không động.
Bảy năm, cậu chỉ nói ra câu nói bày tỏ nhưng cũng không được coi là tỏ tình, Tô Niên Niên cũng không cho cậu hồi âm.
Sao có thể tàn nhẫn như thế được chứ? Cảm nhận được sự kháng cự của Đường Dư, Tô Niên Niên ý thức được, cô không kéo nổi Đường Dư.
Mơ hồ, cô có chút chột dạ, trên mặt nói cười đáp một câu, “ Để fan của cậu nhìn thêm cậu một lúc vậy, mình xuống sân khấu trước đây!” Khi đi vào phía sau sân khấn, trong đầu như một mớ bòng bong.
Cô tự bảo mình: đều là ảo tưởng, Đường Dư sao lại thích mình cơ chứ.
Cậu không phải đã nói, có người thích rồi sao?
Yêu thầm bảy năm, vì người ta mà đi Thánh Âm, vì người ta mà làm minh tinh....
Bảy năm trước, là khi bọn họ quen nhau.
Bốn năm trước, là cảnh tượng bọn họ gặp nhau ở Thánh Âm.
Đã từng, cô nói đùa rằng bạn trai của mình là đại minh tinh, cậu thật sự thành đại minh tinh rồi......
Thật là trùng hợp, tích lại với nhau, không còn trùng hợp nữa.
Bảy năm, Đường Dư chưa từng nói với cô một câu mình thích cậu, nhưng cậu cũng chưa từng nói, người mà cậu thích không phải Tô Niên Niên........
Những nhận thức đáng sợ đó dần dần hiện lên trong đầu Tô Niên Niên, cô lảo đảo đi vào phòng nghỉ, nhìn căn phòng hoãn loạn không người mà đơ ở đó.
Đường Dư đứng trên sân khấu, ánh sáng chiếu vào mắt, cậu nhắm hai mắt lại, như trút được gánh nặng.
Cuối cùng cũng nói ra được, dù cho hiệu quả không như ý muốn.
Chào hỏi với fan phía dưới sân khấu, cậu cũng quay lại sân khấu.
Mọi người đều tản đi, đến nhân viên hậu cần cũng ra ngoài đi ăn.
Cậu rất muốn tìm một nơi yên tĩnh.
Đẩy cửa phòng nghỉ ra, Đường Dư khựng lại.
Tô Niên Niên cắn đầu ngón tay, biểu cảm cứng đờ, nghe thấy âm thanh ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người đến là Đường Dư, lập tức căng thẳng từ ghế bật dậy. “ Mình.......mình còn có việc, về trước nhé.”
Đường Dư không nói gì, chỉ là đứng đó nhìn Tô Niên Niên.
Tô Niên Niên chân tay luốn cuống, muốn đi ra ngoài.
Phòng chỉ có một cửa có thể ra, còn Đường Dư, lại chặn ngay trước cửa, nhất quyết không nhường.
Tô Niên Niên vẫn không chịu thua, “ Nhường một chút đi.”
“ Câu nói đó, cậu nghe hiểu không?” Đường Dư cất giọng hỏi.
Trong lòng Tô Niên Niên nghẹn lại, tự cô hiểu, không phải cô nghĩ nhiều, đúng là giống như cô nghĩ.
“ Cho mình một câu trả lời có được không........”
Danh sách chương