Ánh mắt Diệp Tinh Vũ quả thật quá nóng, Tô Niên Niên ngại ngùng sờ lên mặt, “ Sao thế? Trên mặt mình có dính bẩn à?”

Trả lời cô, là cái lắc đầu nhanh chóng của Diệp Tinh Vũ, đôi mắt vừa to vừa tròn, cộng với động tác của cậu hết sức đáng yêu.

“ Niên Niên, mình thích đầu nấm hương của cậu! Để mình chạm vào một chút có được không!” Diệp Tinh Vũ như tìm thấy con vật quý hiếm, lao lên muốn chạm vào mái tóc của Tô Niên Niên.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp Tô Niên Niên sau khi cô thay đổi kiểu tóc, khó tránh được kích động thành thế này!

Tô Niên Niên giật nảy mình, vội vàng tránh ra sau Diệp Thanh Nhã.

Diệp Thanh Nhã không khách sáo cốc mạnh lên đầu Diệp Tinh Vũ, “ Em bình tĩnh lại đi! Dọa cho Niên Niên khóc mà chạy thì em liệu hồn!”

Nói đi nói lại cô cũng bó tay, đứa em này của mình cái gì cũng tốt, chỉ có nhìn thấy Niên Niên là mắt sáng lên như nhìn thấy châu báu. Không thể không nói, Tô Niên Niên chính là điểm yếu nhất của tên vô lo vô nghĩ này.

Diệp Tinh Vũ cúi đầu xuống, nhặt chiếc túi trên đất, buồn bực không vui nói: “ Chị, em xin lỗi, em hôm nay đi thi đấu, không đến tham gia lễ đính hôn của chị, chị không trách em chứ?”

“ Đương nhiên trách em, cho nên tuần sau đó phải ngoan ngoãn cho chị! Không được trêu đùa Nhục Bảo của chị!” Đối với tên em trai thích chơi điện tử, lại hay đi thi đấu game cô không ý kiến, nhưng không thể ức hiếp chó của cô!

“ Vâng vâng.” Diệp Tinh Vũ nhanh nhảu trả lời hai tiếng, “ Có điều em không giành được giải nhất, chỉ có thể vào top bốn người mạnh nhất toàn thành phố.........”

Bộ dạng ủ rũ của cậu khiến người khác đồng tình, Tô Niên Niên lí nhí nói: “ Top bốn cũng rất lợi hại, giỏi lắm!”

Trên mặt Diệp Tinh Vũ vốn dĩ đang ủ rũ, đột nhiên như có ánh hào quang chiếu rọi: “ Thật sao?.....Niên Niên cậu thật tốt! Mình......mình đưa cúp cho cậu có được không, cậu để mình xoa đầu, thế nào?” Cậu lộ ra nụ cười như tên háo sắc, khiến Tô Niên Niên không biết nói gì, càng núp ra sau lưng Diệp Thanh Nhã để tránh.

Nhưng Diệp Tinh Vũ hứng lên thì khó ai ngăn được, cậu chạy đến bên cạnh Tô Niên Niên, Tô Niên Niên chạy quanh Diệp Thanh Nhã, cậu cũng chạy theo. Hai người chạy đi chạy lại, khiến Diệp Thanh Nhã hoa cả mắt.

“ Tinh Vũ! Em còn ức hiếp Niên Niên là chị không khách sáo đâu!” Diệp Thanh Nhã uy hiếp một câu, nhưng phát hiện chẳng có tác dụng gì, trong mắt Diệp Tinh Vũ chỉ một lòng một dạ có Tô Niên Niên mà thôi.

(/)

Đứa em trai vẫn chỉ như đứa trẻ con, khiến người ta sao có thể yên tâm mà đi lấy chồng được chứ? Hai người đuổi nhau mãi, cuối cùng vẫn bị Diệp Tinh Vũ dồn ép, Tô Niên Niên bị dồn đến góc nhỏ ở tầng dưới.

Tóc Tô Niên Niên bị bay loạn rối bời trong gió, tại sao lại cứ thích cái đầu nấm hương của cô thế chứ!

Diệp Tinh Vũ vẻ mặt hài lòng: “ Òa cảm giác thật thích........”

“ Thế à?” Một giọng nói chầm chậm vang lên sau lưng cậu, Diệp Tinh Vũ ngoảnh đầu nhìn, dọa cho ngồi phệt xuống đất.

Cậu cười hì hì: “ Anh, đúng lúc quá......”

Cố Tử Thần nheo mày, “ Nếu không thì sao?” Anh kéo Tô Niên Niên đến bên cạnh, nhẹ vuốt lại tóc cho cô. “ ở bên ngoài đợi anh một lát, anh ra ngay.”

Tô Niên Niên ngoan ngoãn đi ra ngoài, Diệp Tinh Vũ rụt cổ ở đó, biểu cảm đợi ăn đòn một cách đáng thương.

“ Có biết mình sao rồi không?”

Diệp Tinh Vũ gật đầu, thể diện cậu cũng chẳng cần nữa, nhỡ đâu bị Cố Tử Thần đánh thì không hay.

“ thế thì được.” Cố Tử Thần quay người đi, lại đột nhiên quay lại, nhấn mạnh nói: “ Sau này trở đi giữ khoảng cách 1m với Niên Niên.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện