Quần áo, giày dép, con lợn tiết kiệm tiền, đủ các loại lỉnh kỉnh linh tinh, nhưng đều do công ty chuyển nhà mang từng chút một cho lên xe.

Tô Niên Niên ngồi trên xe, ngồi trên ghế phụ là một người đàn ông trung niên, ngũ quan sáng lạn, trong mắt bất chợt ánh lên ánh nhìn sắc sảo, nhìn thấy Sở Tố Tâm sắc mặt như dịu hơn, quay sang cười nói chào hỏi Tô Niên Niên, “ Xin chào, chú là Trần Doãn Hoa, gọi chú là chú Trần được rồi.”

“ Cháu chào chú.” Tô Niên Niên gật gật đầu, trong lòng có nhiều thiện cảm hơn với Trần Doãn Hoa.

(/)

Trước đây cũng gặp ông ấy mấy lần, chỉ có điều lúc đó ông và Sở Tố Tâm không qua lại chính thức, biểu hiện quan tâm thân thiện, chưa từng vượt quá khoảng cách. Hơn nữa bây giờ cũng không miễn cưỡng Tô Niên Niên gọi ông ấy là bố, như thế khiến Tô Niên Niên trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chiếc Audi màu đen lao vút đi, cuối cùng dừng lại trong khu biệt thự của Dụ Thành.

Đây là khu biệt thự sang trọng nhất Dụ Thành, cạnh núi cạnh sông, phong cảnh hết sức tươi đẹp.

Trần Doãn Hoa dừng xe xong, mở cửa xe, Tô Niên Niên cũng bước xuống theo.

Diện tích biệt thự của nhà họ Trần rất lớn, trong vườn trồn không ít các loại hoa cỏ quý hiếm, xung quanh là hàng rào màu trắng. Biệt thự mang đậm phong cách Châu Âu, vừa lãng mạn lại cổ điển tao nhã.

Tô Niên Niên có chút hồi hộp.

“ Đi thôi, Niên Niên.” Trần Doãn Hoa cười với Tô Niên Niên, gỡ bỏ tâm trạng bất an của cô.

Sở Tố Tâm khoác tay Trần Doãn Hoa đi phía trước, Tô Niên Niên đeo ba lo đi theo sau.

“ Uỳnh uỳnh” tiếng đấm ở đâu vang lên rất mạnh, dọa Tô Niên Niên giật nảy mình. Cô ngẩng đầu, trên thảm phòng khách có hai người con trai ngồi đó, lúc này đánh điện tử quá hăng say.

“ Ồ, Tử Thần cũng ở đây à, Trần Nguyên, Tử Thần, hai con dừng lại chút, bố giới thiệu với hai con.” Trần Doãn Hoa mỉm cười, dường như rất thích cậu con trai tên là “ Tử Thần” đó.

Trần Nguyên cái tên này, Tô Niên Niên đã từng nghe, là con trai độc nhất mà người vợ trước của Trần Doãn Hoa để lại, lớn hơn cô một tuổi. còn Tử Thần này, cô tò mò liếc nhìn.

Hai cậu con trai đặt máy trò chơi trong tay xuống, đừng lên. Một cậu con trai mặc áo sơmi trắng mở lời trước, “ Xin chào, cháu là Trần Nguyên.” Trần Nguyên rất lễ phép cúi đầu chào Sở Tố Tâm, sau đó quay sang mỉm cười với Tô Niên Niên, đôi lông mi dài cụp xuống, ấm áp giống như thiên sứ vậy.

Tô Niên Niên vội vàng đáp lại, “ Tô Niên Niên, Niên là Niên trong Niên Niên Nguyệt Nguyệt.”

Sở Tố Tâm trước đây đã gặp Trần Nguyên, đoan trang tươi cười.

Còn người con trai bên cạnh Trần Nguyên vẫn không nói gì, cho đến khi Trần Nguyên đập đập vào tay cậu ta, cậu mới chầm chậm nói ra mấy chữ. “ Cháu là Cố Tử Thần.” giọng nói này giống như là nghiến răng nghiến lợi mới bật ra được vậy.

Nghe thấy giọng nói dễ nghe này, sắc mặt Tô Niên Niên cứng đờ lại, cho đến khi nhìn rõ khuôn mặt tuấn tú của Cố Tử Thần, mới không kiềm được mà hét lên một tiếng.

Tại sao lại là chàng soái ca lần trước khi đi xem mặt chứ, tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây.

“ Sao thế.” Trần Doãn Hoa và Sở Tố Tâm nét mặt đầy lo lắng,

Tô Niên Niên ra sức lắc đầu, “ Không có gì ạ, vừa nãy hoa mắt cho rằng nhìn thấy gì đó.”

Nhìn thấy nét mặt trắng bệch của cô, Trần Doãn Hoa cau mày lại, nhìn lại Tô Niên Niên không có chuyện gì, mới đi cùng Sở Tố Tâm lên lầu thu dọn đồ đạc.

Tô Niên Niên vốn dĩ cũng định đi lên, nhưng bị Sở Tố Tâm ngăn lại, khẽ dặn dò, “ Niên Niên à, sau này Trần Nguyên là anh trai của con, đương nhiên con phải tốt với anh trai, con ở dưới nói chuyện với anh trai đi.”

“..” Tô Niên Niên nhếch nhếch miệng, đành phải ngại ngùng mà đi về phía chỗ Trần Nguyên.

..........
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện