Cố Tử Thần nhìn về phía có giọng nói phát ra, trên sofa có một người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở đó, nước da trắng ngần, lông mày sắc nét, chăm sóc da cực tốt, nhưng cũng có thể nhìn ra đã có tuổi.
“ Tuần sau ba con có tiệc rượu, đến lúc đó con cũng nên xuất hiện, địa chỉ mẹ sẽ bảo thư ký gửi cho con. Đúng rồi, bạn nữ đi cùng con đi mời con gái nhà họ Doãn.” Tốc độ nói của người phụ nữ cực nhanh, dường như cũng không muốn ở đây thêm phút giây nào nữa.
Cố Tử Thần không nói gì, biểu cảm trên mặt bình thản, nhìn không ra tâm trạng gì.
Diệp Tư Vân cau mày lại, cũng chẳng buồn để ý Cố Tử Thần, cầm chiếc ví cầm tay Chanel trên bàn định rời đi.
Dù sao bà chẳng qua là uống trà buổi chiều cùng mấy chị em xong, nhân tiện qua đây dặn dò một câu mà thôi.
Đi đến cửa, bà không để tâm nói một câu, “ Có thời gian đi thăm ba con, nên nhớ, đừng nói những lời không hiểu chuyện khiến ông ấy tức giận, con cũng không còn nhỏ nữa.” Giọng điệu dặn dò với ngữ khí nghiêm túc.
Cố Tử Thần lúc này mới nhếch miệng cười khẩy, lời nói cũng lạnh lùng không kém, “ ông ta sống hay chết, chẳng liên quan gì đến tôi.”
“ Con.”
Không đợi bà nói hết, Cố Tử Thần đã ngắt ngang lời bà, “ Việc của tôi, không cần phải bận tâm. Thu lại khuôn mặt giả tạo vợ hiền mẹ tốt đó đi, bà Diệp.”
Cậu chầm chầm bước qua trước Diệp Tư Vân một bước, toàn thân toát ra cảm giác muốn đuổi đi khiến Diệp Tư Vân lùi về sau một bước.
“ Còn nữa, đây là nhà tôi, ra ngoài.” Giọng nói còn lạnh hơn tuyết rơi tháng ba gấp mấy lần.
Diệp Tư Vân mặt hết đỏ lại chuyển sang trắng, mới hầm hầm đẩy cửa rời đi.
Lái xe của nhà họ Cố dừng ở bên ngoài, nhìn thấy bà đi ra vội vàng kính cẩn mở cửa xe.
Diệp Tư Vân ngồi vào trong xe, từ trong ví cầm tay lấy ra đồ trang điểm để dặm thêm phấn, lái xe dè dặt cẩn thận hỏi, “ Phu nhân.”
“ Lái xe, về nhà họ Cố.”
Lái xe vội vàng khởi động xe, chỉ nghe thấy đằng sau vang lên một câu chửi, “ Loại tạp chủng.”
Ông ngồi ngay ngắn lái xe, toàn bộ coi như không nghe thấy gì.
Tô Niên Niên hút sữa, đi bộ chầm chậm trong vườn.
Hút sữa xong, đang chuẩn bị quay về, thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp tư thế hầm hầm hổ hổ đi ra từ nhà họ Cố.
Ồ, lẽ nào là mẹ anh ta sao? Tô Niên Niên có chút nghi ngờ, nhìn chăm chăm sững sờ về phía chiếc xe BMW đó, đến nỗi Trần Nguyên đi đến sau lưng cô từ lúc nào cũng không biết.
Trần Nguyên nhìn khuôn mặt đứng hình của cô, đưa tay cốc vào đầu Tô Niên Niên một cái.
“ A” Tô Niên Niên phản ứng lại, ấm ức nói, “ Đáng ghét, sao lại đánh em.”
“ Không đánh em, hồn của em sắp bị bắt đi rồi.” Trần Nguyên đùa cô một câu, tò mò hỏi, “ Em đang nhìn gì thế?”
“ Em vừa nhìn thấy một cô đi từ nhà Cố Tử Thần ra, biểu cảm trên mặt như người đến tuổi mãn kinh vậy, cô ấy là ai thế, mẹ của Cố Tử Thần phải không?” Tô Niên Niên hình dung một cách sinh động, Trần Nguyên “ uh” một tiếng qua loa, “ Đúng thế, đi thôi, vào nhà ăn cơm.”
Tô Niên Niên lúc này vẻ mặt đầy nghi ngờ, lại hỏi Trần Nguyên mấy câu, toàn bị cậu trả lời linh hoạt vòng vo.
Cậu càng không nói, trong lòng Tô Niên Niên giống như vuốt mèo cào vậy, càng lúc càng sốt ruột.
Ăn cơm xong, Tô Niên Niên bưng hoa quả đã bổ xong đến bên cạnh Trần Nguyên, vẻ mặt cười nịnh bợ, “ Anh, ăn táo đi.”
Trần Nguyên cười, liếc mắt là biết ý đồ của Tô Niên Niên, yên tâm thoải mái mà nhận lấy của hối lộ của Tô Niên Niên.
Nhưng khi Tô Niên Niên vừa nhắc đến chuyện người phụ nữ đó, cậu liền trả lời không biết giả bộ chết, khiến Tô Niên Niên bí bức hận không thể đập đầu vào tường.
“ Đúng rồi, Đoàn Đoàn nhà Tinh Vũ mới sinh được hai con mèo con, em có muốn nuôi một con không.” Trần Nguyên khéo léo chuyển chủ đề.
“ Tuần sau ba con có tiệc rượu, đến lúc đó con cũng nên xuất hiện, địa chỉ mẹ sẽ bảo thư ký gửi cho con. Đúng rồi, bạn nữ đi cùng con đi mời con gái nhà họ Doãn.” Tốc độ nói của người phụ nữ cực nhanh, dường như cũng không muốn ở đây thêm phút giây nào nữa.
Cố Tử Thần không nói gì, biểu cảm trên mặt bình thản, nhìn không ra tâm trạng gì.
Diệp Tư Vân cau mày lại, cũng chẳng buồn để ý Cố Tử Thần, cầm chiếc ví cầm tay Chanel trên bàn định rời đi.
Dù sao bà chẳng qua là uống trà buổi chiều cùng mấy chị em xong, nhân tiện qua đây dặn dò một câu mà thôi.
Đi đến cửa, bà không để tâm nói một câu, “ Có thời gian đi thăm ba con, nên nhớ, đừng nói những lời không hiểu chuyện khiến ông ấy tức giận, con cũng không còn nhỏ nữa.” Giọng điệu dặn dò với ngữ khí nghiêm túc.
Cố Tử Thần lúc này mới nhếch miệng cười khẩy, lời nói cũng lạnh lùng không kém, “ ông ta sống hay chết, chẳng liên quan gì đến tôi.”
“ Con.”
Không đợi bà nói hết, Cố Tử Thần đã ngắt ngang lời bà, “ Việc của tôi, không cần phải bận tâm. Thu lại khuôn mặt giả tạo vợ hiền mẹ tốt đó đi, bà Diệp.”
Cậu chầm chầm bước qua trước Diệp Tư Vân một bước, toàn thân toát ra cảm giác muốn đuổi đi khiến Diệp Tư Vân lùi về sau một bước.
“ Còn nữa, đây là nhà tôi, ra ngoài.” Giọng nói còn lạnh hơn tuyết rơi tháng ba gấp mấy lần.
Diệp Tư Vân mặt hết đỏ lại chuyển sang trắng, mới hầm hầm đẩy cửa rời đi.
Lái xe của nhà họ Cố dừng ở bên ngoài, nhìn thấy bà đi ra vội vàng kính cẩn mở cửa xe.
Diệp Tư Vân ngồi vào trong xe, từ trong ví cầm tay lấy ra đồ trang điểm để dặm thêm phấn, lái xe dè dặt cẩn thận hỏi, “ Phu nhân.”
“ Lái xe, về nhà họ Cố.”
Lái xe vội vàng khởi động xe, chỉ nghe thấy đằng sau vang lên một câu chửi, “ Loại tạp chủng.”
Ông ngồi ngay ngắn lái xe, toàn bộ coi như không nghe thấy gì.
Tô Niên Niên hút sữa, đi bộ chầm chậm trong vườn.
Hút sữa xong, đang chuẩn bị quay về, thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp tư thế hầm hầm hổ hổ đi ra từ nhà họ Cố.
Ồ, lẽ nào là mẹ anh ta sao? Tô Niên Niên có chút nghi ngờ, nhìn chăm chăm sững sờ về phía chiếc xe BMW đó, đến nỗi Trần Nguyên đi đến sau lưng cô từ lúc nào cũng không biết.
Trần Nguyên nhìn khuôn mặt đứng hình của cô, đưa tay cốc vào đầu Tô Niên Niên một cái.
“ A” Tô Niên Niên phản ứng lại, ấm ức nói, “ Đáng ghét, sao lại đánh em.”
“ Không đánh em, hồn của em sắp bị bắt đi rồi.” Trần Nguyên đùa cô một câu, tò mò hỏi, “ Em đang nhìn gì thế?”
“ Em vừa nhìn thấy một cô đi từ nhà Cố Tử Thần ra, biểu cảm trên mặt như người đến tuổi mãn kinh vậy, cô ấy là ai thế, mẹ của Cố Tử Thần phải không?” Tô Niên Niên hình dung một cách sinh động, Trần Nguyên “ uh” một tiếng qua loa, “ Đúng thế, đi thôi, vào nhà ăn cơm.”
Tô Niên Niên lúc này vẻ mặt đầy nghi ngờ, lại hỏi Trần Nguyên mấy câu, toàn bị cậu trả lời linh hoạt vòng vo.
Cậu càng không nói, trong lòng Tô Niên Niên giống như vuốt mèo cào vậy, càng lúc càng sốt ruột.
Ăn cơm xong, Tô Niên Niên bưng hoa quả đã bổ xong đến bên cạnh Trần Nguyên, vẻ mặt cười nịnh bợ, “ Anh, ăn táo đi.”
Trần Nguyên cười, liếc mắt là biết ý đồ của Tô Niên Niên, yên tâm thoải mái mà nhận lấy của hối lộ của Tô Niên Niên.
Nhưng khi Tô Niên Niên vừa nhắc đến chuyện người phụ nữ đó, cậu liền trả lời không biết giả bộ chết, khiến Tô Niên Niên bí bức hận không thể đập đầu vào tường.
“ Đúng rồi, Đoàn Đoàn nhà Tinh Vũ mới sinh được hai con mèo con, em có muốn nuôi một con không.” Trần Nguyên khéo léo chuyển chủ đề.
Danh sách chương