Diệp Tinh Vũ bĩu môi, khua đũa làm tư thế muốn cướp miếng thịt đó, Tô Niên Niên không chịu thua kém, hai người đánh đũa cọc cạch vào nhau.

Trước nay đều là cô cướp của người khác, làm gì có người khác cướp đồ của cô.

Hai người cầm đũa tranh giành không ai chịu ai, Trần Nguyên quả thật nhìn không nổi nữa, giữ lấy vai của Diệp Tinh Vũ và Tô Niên Niên.

“ Bao nhiêu tuổi rồi còn tranh ăn, hai người nên hiểu nhường nhịn.”

Lời còn chưa dứt, Tô Niên Niên và Diệp Tinh Vũ thở dài một tiếng, trên mặt lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.

(/)

Cố Tử Thần từ đầu không nói gì, mặt không biểu cảm đưa đũa gắp miếng xườn, tư thế cao quý tao nhã, chầm chậm ăn miếng xườn.

“ Anh bao nhiêu tuổi mà còn tranh ăn với bọn em chứ?”

“ Đúng thế, nhường nhịn đâu, thân ái đâu.”

Vừa nãy hai người còn tranh nhau, bây giờ lại đứng cùng một chuyến tiến, cùng trợn mắt thù địch nhìn Cố Tử Thần, khiến Trần Nguyên chẳng biết làm sao nhếch nhếch mép.

Cố Tử Thần chán ghét liếc mắt nhìn hai người, nhìn Tô Niên Niên và Diệp Tinh Vũ chẳng buồn trả lời.

Hai người nuốt nước bọt, ở bên cạnh nói thầm với nhau.

“ Anh ta không phải người tốt, chúng ta đấu với anh ta đi.”

“ Được, sau này ăn chúng ta chia hai nhé.”

“ Hì Hì, nhìn không ra cậu cũng biết điều đấy.” Tô Niên Niên cười híp mắt vỗ vỗ vai Diệp Tinh Vũ, làn da trắng trẻo của Diệp Tinh Vũ ửng hồng lên, cú chạm vào của Tô Niên Niên khiến cậu hơi xấu hổ.

Hai người tham ăn thân mật sau khi bàn bạc kế hoạch đối phó với Cố Tử Thần, với tốc độ khiến người ta ngạc nhiên, đã trở thành bạn thân.

Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn mà, hai người cười hết thù oán, hoàn toàn bỏ lại cảnh tượng vừa nãy sống chết tranh cướp vì một miếng xườn.

Điện thoại của Diệp Tinh Vũ réo lên, cậu ta cầm lên nghe, đầu dây bên kia chuyển đến giọng nói bực tức của một nữ sinh, “ Diệp Tinh Vũ, mày lại làm gì bảo bối thịt của chị rồi, cho mày ba phút về nhà, nếu không tối nay chị nện cho mày một trận.”

“ Ôi, chị gái của em, em là em trai của chị mà, ai ya ya, chị đừng giận, em về ngay đây.” Diệp Tinh Vũ mặt mày đau khổ trả lời một câu, vội vàng chạy xuống.

Có thể khiến Diện Tinh Vũ phục tùng như thế, Tô Niên Niên không kìm được phải lau mắt mà nhìn bà chị này của cậu ta.

Thiếu Diệp Tinh Vũ hoạt bát hiếu động, còn lại ba người yên tĩnh ngồi ăn cơm, bầu không khí có chút ngột ngạt.

Tô Niên Niên cũng chẳng vấn đề gì, cô chỉ mong Cố Tử Thần đừng nói gì, ai biết hắn sẽ cười chế giễu mình chứ.

Ăn cơm xong, Trần Nguyên gọi một cốc trà sữa cho Tô Niên Niên, bảo cô uống cho tiêu cơm, ngón tay thon dài của Cố Tử Thần gõ xuống mặt bàn, khóe miệng nhếch lên. “ Tô Niên Niên, co obiết cô ăn bữa cơm này chưa bao nhiêu nhiệt lượng không, ăn một bữa béo lên 5kg, nhìn cô cách người béo cũng không xa đâu mà.”

Tô Niên Niên thật muốn phun ngụm trà sữa vào mặt anh ta, thằng cha này đúng thật là, không nhả ra lời nói cay độc thì sẽ không chịu được chắc.

“ A Thần” Trần Nguyên không vui gọi Cố Tử Thần một câu, anh ta vuốt vuốt mũi, uy hiếp nói, “ Xe yếu ớt của tôi không mang theo nổi đứa béo như cô, tạm biệt.”

“ Anh đi nhanh đi.” Tô Niên Niên tức mình hất nửa đĩa khoai tây chiên còn thừa về phía đó.

Cố Tử Thần né người tráng, lạnh lùng cười, còn đón hai miếng khoai tây rồi ngang nhiên ăn, vẫy tay đi xuống lầu, “ Bye bye.”

Tại sao lại có người đáng ghét như thế chứ, Tô Niên Niên đã vào bàn, kết quả đau đến nỗi cắn răng mà nhảy lên.

Biểu cảm của Trần Nguyên có chút ngạc nhiên, tên Cố Tử Thần này cực kỳ sạch sẽ, Tô Niên Niên ném đồ của nó tại sao cậu ta lại ăn chứ.

Hơn nữa tính cách Cố Tử Thần luôn bình tĩnh thận trọng, nhưng sau khi gặp em gái này của anh, quả thật khụ khụ, quả thật như đổi sang một người khác vậy, vừa độc mồm lại xấu xa, ấu trĩ không chịu được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện