Luật sư Nghiêm nghe thế thì nói với chú Lê: “Lê đại sư, ngài nghe thấy không, chúng ta chỉ có hai ngày thôi.”
Chú Lê tự tin nói: “Vậy là đủ rồi, tôi tin chắc trong vòng hai ngày, chúng ta sẽ tìm được di thể của Trương Tuyết Phong.”
Luật sư Nghiêm hài lòng gật đầu.
Bỗng Hàn Cẩn nói thêm: “Quỷ Vương còn dặn dò, đương nhiên đây chỉ là đề nghị của anh ta, không ép buộc chúng ta phải tuân thủ.”
Chú Lê ngạc nhiên. “Đề nghị gì?”
Hàn Cẩn nhún vai: “Quỷ Vương nói tốt nhất là đừng đi về phía Tây hòn đảo, cánh rừng ở đó là cấm địa, rừng cây rậm rạp còn có cả chướng khí. Lúc mới đến đảo này, anh ta bị mất mấy đàn em ở đó, nên đến giờ chẳng có ai dám đi vào cánh rừng đó cả.”
Thì ra lúc trước mới tạo dựng được chút thanh thế, vì không có địa bàn riêng nên Quỷ Vương vẫn đưa đám đàn em phiêu dạt trên biển. Nhưng những hòn đảo tốt ở vùng biển này đều đã có các thế lực khác chiếm hết, nên gã không có đất dung thân.
Về sau quân sư của gã chỉ điểm, nói thực ra gần đó có một đảo hoang, xét cả về vị trí địa lý lẫn diện tích đều rất tốt, chỉ tiếc trước kia nó dính phải một truyền thuyết đáng sợ, nên không có ai dám lên đảo.
Quỷ Vương nghe xong thì nghĩ, hòn đảo đó chẳng phải là chuẩn bị riêng cho gã sao? Còn mấy truyền thuyết chó má kia, đã là chuyện của nhiều năm trước rồi. Gã chẳng bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ này, mà chính gã là Quỷ Vương, thì còn sợ gì quỷ cơ chứ? Thế là gã mang đám đàn em đến hòn đảo “Ake” này.
Lúc vừa đặt chân lên đảo, Quỷ Vương phát hiện dù có thảm thực vật rậm rạp, phong cảnh hùng vĩ, nhưng nó lại rất tiêu điều, vì trên đảo có rất nhiều nhà và mộ bỏ hoang.
Tuy Quỷ Vương không tin ma quỷ, nhưng chẳng thể không tôn trọng người đã mất, nên gã bảo đàn em dỡ nhà dân cũ ở trên đảo đi. Sau đó gã tránh những ngôi mộ hoang kia, xây dựng một loạt nhà ở khu phía Nam, cũng chính là nơi mà chúng tôi đang đứng đây.
Lúc đầu mọi chuyện đều rất thuận lợi, ai ngờ có một ngày, đàn em của Quỷ Vương đi vào khu rừng phía Tây để đi săn, cuối cùng một đi không trở lại. Nửa đêm, Quỷ Vương mang theo mấy người, cầm đuốc vào rừng tìm.
Trong đám tay chân của gã, có một tên là cao thủ tìm kiếm. Tên đó men theo dấu chân dưới đất, nhanh chóng tìm thấy đám đàn em bị mất tích kia. Tuy họ không chết, nhưng đầu óc lại trở nên ngốc nghếch.
Phù thủy trên đảo nhìn thấy tình trạng này thì đều lắc đầu, nói sau này đừng để các anh em đi đến cánh rừng phía Tây nữa. Trong đó có ác quỷ, hồn phách của những người này đều đã bị ác quỷ ăn mất! Từ đấy, đám đàn em của Quỷ Vương cũng không dám bước vào khu rừng đó nửa bước. Cánh rừng cũng đã trở thành khu cấm địa của người trên đảo.
Tôi nghe Hàn Cẩn nói xong, chợt thấy hơi căng thẳng. Nếu thật sự như Hàn Cẩn nói thì rất khó giải quyết, vì tôi biết rõ con đường nhỏ thông tới cái động kia nằm ngay phía Tây.
Tôi còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy chú Lê nói rõ: “Nếu muốn đi tìm di thể của Trương Tuyết Phong, không thể chỉ tìm nửa đảo được, chắc chắn phải đi cả khu phía Tây.”
Luật sư Nghiêm khoanh tay suy nghĩ một lúc mới nói: “Lê đại sư nói rất đúng, tôi tin chỉ cần đám Quỷ Vương này không cản trở, thì dù có gặp chuyện cũng không ngại! Vì về mặt tâm linh, chúng ta đã có Lê đại sư đây và những trợ thủ của ngài ấy, về mặt vũ lực thì trừ đội của anh Hào, tôi tin chắc cô Hàn cũng sẽ bảo vệ chúng ta an toàn, cứ như vậy thì còn gì để lo lắng nữa?”
Chú Lê gật đầu, lại làm tổng động viên trước khi chiến đấu, loại bỏ sự lo lắng của mọi người. Nhưng riêng tôi thì không thể tin tưởng lão già này được. Dù sao gặp phải cái gì ở đó cũng không ai dám nói chắc. Tôi liếc Đinh Nhất rồi sờ vào con dao trong ống quần mình, xem ra đến thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào hai cái đó…
Đinh Nhất bỗng nói với tôi: “Lát nữa vào rừng nhớ theo sát tôi, tình huống không đơn giản đâu, biết chưa!”
Tôi gật mạnh, nghĩ thầm dù không nói thì tôi cũng sẽ theo sát sau mông anh, một bước không rời.
Trước khi vào rừng, chú Lê trao đổi với tôi, xác định cánh rừng này chính là nơi bắt buộc phải đi qua, nên đám người chúng tôi quyết không từ nan, xuất phát về cấm địa ở phía Tây!
Sau khi vào rừng, tôi có thể cảm nhận được không khí càng trở nên ẩm ướt hơn. Dường như mỗi một lần hít thở cũng mang theo cảm giác dinh dính trơn ướt, có lẽ là dân phương Bắc chính gốc, cho nên tôi mới không thích loại cảm giác này.
Lần trước tới Tứ Xuyên, tôi cũng không thoải mái với loại khí hậu này, không ngờ hôm nay lại phải vào một nơi y hệt như thế ở trong rừng!
Tôi và mấy người trong đội chú Lê đi trước, trông chú khá căng thẳng, nắm chặt lấy la bàn, không dám lơi lỏng.
Bác sĩ đi cùng đã chuẩn bị khẩu trang ngâm qua nước thuốc cho chúng tôi, dùng để phòng khí độc.
Địa hình phía trước bắt đầu trở nên phức tạp, sương mù cũng càng lúc càng dày đặc. Vì đề phòng mọi người bị lạc, anh Hào liên tục dặn mọi người phải chú ý người bên cạnh là ai, nhất định phải bám sát với đoàn.
“Chờ một chút! Dừng lại đã.” Tôi chợt cảm thấy không thể tiếp tục đi như vậy được.
Chú Lê vội hỏi tôi: “Sao thế? Xảy ra chuyện à? Có phải cháu cảm giác được cái gì rồi không?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, bây giờ sương mù quá nhiều, cháu không thể xác định được chúng ta đang đi đúng hướng không.”
Chú Lê nghe thế cũng dừng bước, sau đó nói với những người ở phía sau: “Mọi người đứng im đừng cử động, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút.”
Luật sư Nghiêm thở dốc, gạt người phía trước ra rồi nói: “Sao dừng lại vậy?”
La Hải thấy ông ấy mệt đến không thở được, đành dìu ông ngồi xuống tảng đá lớn.
Chú Lê nói: “Sương mù quá nhiều, chúng ta không thể cứ thế đi lung tung trong rừng thế này được, làm như vậy thì kiểu gì cũng bị lạc.”
Luật sư Nghiêm vừa nghe đến hai chữ lạc đường thì bối rối: “Lê đại sư ơi, không phải bây giờ chúng ta đang bị lạc đường đấy chứ?”
Chú Lê xua tay nói: “Không phải, nếu giờ quay lại theo đường cũ thì vẫn ra được, chỉ là sương mù dày đặc này quấy nhiễu, nên chúng ta còn chưa tìm thấy phương hướng cần đi.”
Luật sư Nghiêm nghe thế mới an tâm được phần nào, ông ta lấy nước ra tu hết nửa bình. Có thể nhận ra vị luật sư này bình thường chỉ ngồi trong văn phòng, ít đi lại vận động. Nếu không phải vụ lần này có tiền công hậu hĩnh, thì chắc ông ta sẽ chẳng chịu đi lại mệt mỏi như thế này đâu!
Chú Lê tự tin nói: “Vậy là đủ rồi, tôi tin chắc trong vòng hai ngày, chúng ta sẽ tìm được di thể của Trương Tuyết Phong.”
Luật sư Nghiêm hài lòng gật đầu.
Bỗng Hàn Cẩn nói thêm: “Quỷ Vương còn dặn dò, đương nhiên đây chỉ là đề nghị của anh ta, không ép buộc chúng ta phải tuân thủ.”
Chú Lê ngạc nhiên. “Đề nghị gì?”
Hàn Cẩn nhún vai: “Quỷ Vương nói tốt nhất là đừng đi về phía Tây hòn đảo, cánh rừng ở đó là cấm địa, rừng cây rậm rạp còn có cả chướng khí. Lúc mới đến đảo này, anh ta bị mất mấy đàn em ở đó, nên đến giờ chẳng có ai dám đi vào cánh rừng đó cả.”
Thì ra lúc trước mới tạo dựng được chút thanh thế, vì không có địa bàn riêng nên Quỷ Vương vẫn đưa đám đàn em phiêu dạt trên biển. Nhưng những hòn đảo tốt ở vùng biển này đều đã có các thế lực khác chiếm hết, nên gã không có đất dung thân.
Về sau quân sư của gã chỉ điểm, nói thực ra gần đó có một đảo hoang, xét cả về vị trí địa lý lẫn diện tích đều rất tốt, chỉ tiếc trước kia nó dính phải một truyền thuyết đáng sợ, nên không có ai dám lên đảo.
Quỷ Vương nghe xong thì nghĩ, hòn đảo đó chẳng phải là chuẩn bị riêng cho gã sao? Còn mấy truyền thuyết chó má kia, đã là chuyện của nhiều năm trước rồi. Gã chẳng bao giờ tin vào mấy chuyện ma quỷ này, mà chính gã là Quỷ Vương, thì còn sợ gì quỷ cơ chứ? Thế là gã mang đám đàn em đến hòn đảo “Ake” này.
Lúc vừa đặt chân lên đảo, Quỷ Vương phát hiện dù có thảm thực vật rậm rạp, phong cảnh hùng vĩ, nhưng nó lại rất tiêu điều, vì trên đảo có rất nhiều nhà và mộ bỏ hoang.
Tuy Quỷ Vương không tin ma quỷ, nhưng chẳng thể không tôn trọng người đã mất, nên gã bảo đàn em dỡ nhà dân cũ ở trên đảo đi. Sau đó gã tránh những ngôi mộ hoang kia, xây dựng một loạt nhà ở khu phía Nam, cũng chính là nơi mà chúng tôi đang đứng đây.
Lúc đầu mọi chuyện đều rất thuận lợi, ai ngờ có một ngày, đàn em của Quỷ Vương đi vào khu rừng phía Tây để đi săn, cuối cùng một đi không trở lại. Nửa đêm, Quỷ Vương mang theo mấy người, cầm đuốc vào rừng tìm.
Trong đám tay chân của gã, có một tên là cao thủ tìm kiếm. Tên đó men theo dấu chân dưới đất, nhanh chóng tìm thấy đám đàn em bị mất tích kia. Tuy họ không chết, nhưng đầu óc lại trở nên ngốc nghếch.
Phù thủy trên đảo nhìn thấy tình trạng này thì đều lắc đầu, nói sau này đừng để các anh em đi đến cánh rừng phía Tây nữa. Trong đó có ác quỷ, hồn phách của những người này đều đã bị ác quỷ ăn mất! Từ đấy, đám đàn em của Quỷ Vương cũng không dám bước vào khu rừng đó nửa bước. Cánh rừng cũng đã trở thành khu cấm địa của người trên đảo.
Tôi nghe Hàn Cẩn nói xong, chợt thấy hơi căng thẳng. Nếu thật sự như Hàn Cẩn nói thì rất khó giải quyết, vì tôi biết rõ con đường nhỏ thông tới cái động kia nằm ngay phía Tây.
Tôi còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy chú Lê nói rõ: “Nếu muốn đi tìm di thể của Trương Tuyết Phong, không thể chỉ tìm nửa đảo được, chắc chắn phải đi cả khu phía Tây.”
Luật sư Nghiêm khoanh tay suy nghĩ một lúc mới nói: “Lê đại sư nói rất đúng, tôi tin chỉ cần đám Quỷ Vương này không cản trở, thì dù có gặp chuyện cũng không ngại! Vì về mặt tâm linh, chúng ta đã có Lê đại sư đây và những trợ thủ của ngài ấy, về mặt vũ lực thì trừ đội của anh Hào, tôi tin chắc cô Hàn cũng sẽ bảo vệ chúng ta an toàn, cứ như vậy thì còn gì để lo lắng nữa?”
Chú Lê gật đầu, lại làm tổng động viên trước khi chiến đấu, loại bỏ sự lo lắng của mọi người. Nhưng riêng tôi thì không thể tin tưởng lão già này được. Dù sao gặp phải cái gì ở đó cũng không ai dám nói chắc. Tôi liếc Đinh Nhất rồi sờ vào con dao trong ống quần mình, xem ra đến thời khắc mấu chốt còn phải dựa vào hai cái đó…
Đinh Nhất bỗng nói với tôi: “Lát nữa vào rừng nhớ theo sát tôi, tình huống không đơn giản đâu, biết chưa!”
Tôi gật mạnh, nghĩ thầm dù không nói thì tôi cũng sẽ theo sát sau mông anh, một bước không rời.
Trước khi vào rừng, chú Lê trao đổi với tôi, xác định cánh rừng này chính là nơi bắt buộc phải đi qua, nên đám người chúng tôi quyết không từ nan, xuất phát về cấm địa ở phía Tây!
Sau khi vào rừng, tôi có thể cảm nhận được không khí càng trở nên ẩm ướt hơn. Dường như mỗi một lần hít thở cũng mang theo cảm giác dinh dính trơn ướt, có lẽ là dân phương Bắc chính gốc, cho nên tôi mới không thích loại cảm giác này.
Lần trước tới Tứ Xuyên, tôi cũng không thoải mái với loại khí hậu này, không ngờ hôm nay lại phải vào một nơi y hệt như thế ở trong rừng!
Tôi và mấy người trong đội chú Lê đi trước, trông chú khá căng thẳng, nắm chặt lấy la bàn, không dám lơi lỏng.
Bác sĩ đi cùng đã chuẩn bị khẩu trang ngâm qua nước thuốc cho chúng tôi, dùng để phòng khí độc.
Địa hình phía trước bắt đầu trở nên phức tạp, sương mù cũng càng lúc càng dày đặc. Vì đề phòng mọi người bị lạc, anh Hào liên tục dặn mọi người phải chú ý người bên cạnh là ai, nhất định phải bám sát với đoàn.
“Chờ một chút! Dừng lại đã.” Tôi chợt cảm thấy không thể tiếp tục đi như vậy được.
Chú Lê vội hỏi tôi: “Sao thế? Xảy ra chuyện à? Có phải cháu cảm giác được cái gì rồi không?”
Tôi lắc đầu: “Không phải, bây giờ sương mù quá nhiều, cháu không thể xác định được chúng ta đang đi đúng hướng không.”
Chú Lê nghe thế cũng dừng bước, sau đó nói với những người ở phía sau: “Mọi người đứng im đừng cử động, chúng ta nghỉ ngơi ở đây một chút.”
Luật sư Nghiêm thở dốc, gạt người phía trước ra rồi nói: “Sao dừng lại vậy?”
La Hải thấy ông ấy mệt đến không thở được, đành dìu ông ngồi xuống tảng đá lớn.
Chú Lê nói: “Sương mù quá nhiều, chúng ta không thể cứ thế đi lung tung trong rừng thế này được, làm như vậy thì kiểu gì cũng bị lạc.”
Luật sư Nghiêm vừa nghe đến hai chữ lạc đường thì bối rối: “Lê đại sư ơi, không phải bây giờ chúng ta đang bị lạc đường đấy chứ?”
Chú Lê xua tay nói: “Không phải, nếu giờ quay lại theo đường cũ thì vẫn ra được, chỉ là sương mù dày đặc này quấy nhiễu, nên chúng ta còn chưa tìm thấy phương hướng cần đi.”
Luật sư Nghiêm nghe thế mới an tâm được phần nào, ông ta lấy nước ra tu hết nửa bình. Có thể nhận ra vị luật sư này bình thường chỉ ngồi trong văn phòng, ít đi lại vận động. Nếu không phải vụ lần này có tiền công hậu hĩnh, thì chắc ông ta sẽ chẳng chịu đi lại mệt mỏi như thế này đâu!
Danh sách chương