Tôi gọi cả buổi cũng không thấy ai trả lời.
Mặt biển lúc này tĩnh lặng, trên du thuyền lại càng yên ắng hơn. Anh Hào sốt ruột leo lên thuyền, tôi và Đinh Nhất cũng theo sau.
Vừa lên thuyền, đầu óc tôi chao đảo, chân mềm nhũn rồi khuỵu xuống boong tàu. Đinh Nhất thấy tôi gục thì vội đỡ tôi lên: “Sao rồi? Lại say sóng à?”
Tôi lắc đầu, từ từ nói: “Không phải, trên thuyền này có thi thể...”
Tôi đã rất quen thuộc với nó, nhưng cảm giác lần này lại khác những lần trước. Ngoài việc cảm nhận được có thi thể thì tôi chẳng thấy được thứ gì khác, không thể dựa vào tàn hồn để xem ký ức của người chết.
Sau khi Anh Hào và người của mình xác nhận trên boong tàu không có ai, mới mở cửa khoang thuyền đi vào trong. Cửa vừa mở, một mùi hôi thối nồng nặc xộc ra… khiến họ lắc đầu liên tục.
Tôi và Đinh Nhất đi đến, mùi hôi thối kia xông vào mũi khiến dạ dày tôi lại cuộn lên, xém chút là nôn ra. Đinh Nhất kéo tôi đến mạn thuyền, tôi nhổ dịch vị đang cuộn trào xuống biển.
Đinh Nhất vỗ lưng tôi liên tục: “Sao rồi? Đỡ hơn chưa? Không thì chúng ta về trước nhé?”
Tôi xua tay nói: “Không cần đâu. Nôn ra được là đỡ rồi, chúng ta vào trong khoang xem sao.”
Tôi và Đinh Nhất vừa đi đến buồng nhỏ, thì thấy đám anh Hào xanh mặt đứng ngây ra ở cửa vào. Tôi nhìn vào, bị cảnh trong đó làm cho sợ ngây người…
Mấy thi thể nằm ngổn ngang trên khoang thuyền, có nam có nữ, da của họ đã chuyển sang màu đen, không biết là chết được mấy ngày rồi. Đồ ăn thừa trên bàn đã sinh giòi bò lúc nhúc.
Nói thật, cảnh này càng ghê tởm hơn cái mùi lúc nãy, dù chẳng có gì để ói ra, nhưng tôi vẫn nôn khan một lúc mới ngừng được.
Anh Hào lấy di động chụp lại cảnh trong thuyền. Xuất thân là cảnh sát nên anh ta biết rõ không được phá hỏng hiện trường. Bây giờ thi thể đã chuyển thành màu đen, nếu chỉ nhìn bên ngoài thì không thể biết họ đã chết như thế nào.
Sau đó chúng tôi xuống lại thuyền cứu nạn, cảnh lúc nãy đã được anh Hào chụp lại. Có chuyện gì thì cũng về rồi nói, tôi thật sự không chịu được thứ mùi gắt mũi đó ở đây nữa!
Sau khi trở lại du thuyền, anh Hào thuật lại chuyện trên thuyền cho mọi người nghe, luật sư Nghiêm nhíu chặt mày, ông ta do dự không biết nên xử lý như thế nào.
Người trên chiếc thuyền kia cũng đã chết hết, không cần vội báo cảnh sát. Nhưng họ chẳng thể mặc kệ mà không báo được, ai biết được chiếc thuyền chở những thi thể đó sẽ trôi dạt trên biển tới đâu chứ.
Lúc này thuyền trưởng đưa ra cách giải quyết, đó là dùng radio liên lạc với cảnh sát ở vùng phụ cận, thông báo tọa độ cho họ. Cứ nói là khi đi ngang qua vùng này, chúng tôi phát hiện có thuyền trôi dạt trên biển, hi vọng họ có thể xem thử có chuyện gì không.
Luật sư Nghiêm nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không còn cách nào nữa, đành đồng ý.
“Nhưng du thuyền kia không thả neo, nếu chúng ta rời đi, làm sao biết được thuyền trôi đi đâu?” Anh Hào lo lắng.
Nghe anh ta nói vậy, tôi quay lại nhìn du thuyền, hình như nó càng trôi càng xa thì phải. Thuyền trưởng cũng nói có thể sẽ xảy ra, vì dù bây giờ sóng yên biển lặng, nhưng không chắc là gió sẽ chẳng nổi lên.
Chú Lê xem đi xem lại video anh Hào đưa, càng xem thì mặt càng xanh mét. Khi nghe mọi người bàn định cho một người quay lại thuyền đó thả neo thì ngăn cản.
“Không được quay lại chiếc thuyền kia, những người kia chết rất kỳ lạ, chỉ sợ có đi mà không có về.”
Mọi người nghe thế thì xôn xao, đặc biệt là luật sư Nghiêm cùng và Phương Thanh Bình. Người Hồng Kông vốn rất mê tín, tháng trước tự dưng đám người đó mất tích đã kỳ lạ rồi, bây giờ còn đụng phải du thuyền đầy thi thể, nói không sợ mới là giả.
Luật sư Nghiêm vội cười nói với chú Lê: “Lê đại sư, theo ngài thì nên làm gì bây giờ? Chuyến đi lần này chủ yếu là tìm ngài Trương Tuyết Phong, có chuyện phức tạp sẽ không hay.”
Đương nhiên chú Lê hiểu luật sư Nghiêm muốn nói gì, nên chú nói: “Anh cứ yên tâm, có tôi ở đây chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chúng ta đừng tham gia chuyện chiếc thuyền kia, đã có người nhà chiêu hồn, sớm muộn gì nó cũng tự trôi về thôi.
Trong lúc hai người bàn bạc chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên nghe thuyền trưởng kêu lên: “Thuyền… thuyền chạy.”
Tôi ngẩn người, thuyền chạy? Không có, nếu thuyền di chuyển, sao dạ dày của tôi lại không có phản ứng gì? Thế nhưng tôi đã hiểu ý ngay, ông ấy đang nói chiếc thuyền kia.
Tôi ngạc nhiên nhìn du thuyền kia, sao có thể thế được? Trên thuyền không có ai sống cả, sao nó có thể tự khởi động chứ? Còn hướng về phía chúng tôi…
Tôi nhìn chú Lê, thấy chú bình tĩnh mới an tâm phần nào. Thế nhưng những người khác đều bị dọa, đặc biệt là thuyền trưởng. Người Hồng Kông khi đi biển đều rất mê tín, kiêng kị nhiều điều. Đoán chừng, nếu không phải đang ở vùng biển sâu, chắc ông ấy đã nhảy xuống biển bơi đi rồi.
Chú Lê bình tĩnh nói: “Mọi người quay về khoang thuyền, thuyền trưởng khởi động động cơ, chờ lệnh của tôi thì lái thuyền đi.” Nói xong chú ấy bảo tôi với Đinh Nhất: “Hai đứa ở lại đây.”
Mọi người nghe xong thì đi ngay vào khoang tàu, chỉ còn Hàn Cẩn đứng trên boong. Chú Lê lạnh lùng nhìn cô ta, đã muốn chết thì tùy, không ai ép được.
Nếu không phải chú Lê bảo tôi ở lại, tôi thật sự muốn chạy nhanh vào trong khoang. Không phải tôi nhát gan, mà chuyện này cũng quá đen tối rồi. Vừa nãy chúng tôi lên thuyền, đã xác định chắc chắn không còn ai sống sót mới quay về. Thế quái nào chiếc thuyền đó giờ lại chạy thẳng về phía chúng tôi? Đương nói thì chiếc thuyền kia đã đến gần…
Trời hôm nay vốn trong lành gió nhẹ, nhưng những an bình đó đều bị du thuyền quỷ quái kia phá tan. Tim tôi đập mạnh từng đợt, nhìn trộm về phía Hàn Cẩn, đúng là không phải người bình thường. Mắt cô ta chẳng thèm chớp lấy một lần, không hề sợ hãi nhìn du thuyền từ từ tiến đến.
Lúc này chú Lê nói với thuyền trưởng trong khoang điều khiển: “Thuyền trưởng, mau quay đầu lại, cẩn thận đừng để thuyền kia đụng vào của thuyền chúng ta.”
Mặt biển lúc này tĩnh lặng, trên du thuyền lại càng yên ắng hơn. Anh Hào sốt ruột leo lên thuyền, tôi và Đinh Nhất cũng theo sau.
Vừa lên thuyền, đầu óc tôi chao đảo, chân mềm nhũn rồi khuỵu xuống boong tàu. Đinh Nhất thấy tôi gục thì vội đỡ tôi lên: “Sao rồi? Lại say sóng à?”
Tôi lắc đầu, từ từ nói: “Không phải, trên thuyền này có thi thể...”
Tôi đã rất quen thuộc với nó, nhưng cảm giác lần này lại khác những lần trước. Ngoài việc cảm nhận được có thi thể thì tôi chẳng thấy được thứ gì khác, không thể dựa vào tàn hồn để xem ký ức của người chết.
Sau khi Anh Hào và người của mình xác nhận trên boong tàu không có ai, mới mở cửa khoang thuyền đi vào trong. Cửa vừa mở, một mùi hôi thối nồng nặc xộc ra… khiến họ lắc đầu liên tục.
Tôi và Đinh Nhất đi đến, mùi hôi thối kia xông vào mũi khiến dạ dày tôi lại cuộn lên, xém chút là nôn ra. Đinh Nhất kéo tôi đến mạn thuyền, tôi nhổ dịch vị đang cuộn trào xuống biển.
Đinh Nhất vỗ lưng tôi liên tục: “Sao rồi? Đỡ hơn chưa? Không thì chúng ta về trước nhé?”
Tôi xua tay nói: “Không cần đâu. Nôn ra được là đỡ rồi, chúng ta vào trong khoang xem sao.”
Tôi và Đinh Nhất vừa đi đến buồng nhỏ, thì thấy đám anh Hào xanh mặt đứng ngây ra ở cửa vào. Tôi nhìn vào, bị cảnh trong đó làm cho sợ ngây người…
Mấy thi thể nằm ngổn ngang trên khoang thuyền, có nam có nữ, da của họ đã chuyển sang màu đen, không biết là chết được mấy ngày rồi. Đồ ăn thừa trên bàn đã sinh giòi bò lúc nhúc.
Nói thật, cảnh này càng ghê tởm hơn cái mùi lúc nãy, dù chẳng có gì để ói ra, nhưng tôi vẫn nôn khan một lúc mới ngừng được.
Anh Hào lấy di động chụp lại cảnh trong thuyền. Xuất thân là cảnh sát nên anh ta biết rõ không được phá hỏng hiện trường. Bây giờ thi thể đã chuyển thành màu đen, nếu chỉ nhìn bên ngoài thì không thể biết họ đã chết như thế nào.
Sau đó chúng tôi xuống lại thuyền cứu nạn, cảnh lúc nãy đã được anh Hào chụp lại. Có chuyện gì thì cũng về rồi nói, tôi thật sự không chịu được thứ mùi gắt mũi đó ở đây nữa!
Sau khi trở lại du thuyền, anh Hào thuật lại chuyện trên thuyền cho mọi người nghe, luật sư Nghiêm nhíu chặt mày, ông ta do dự không biết nên xử lý như thế nào.
Người trên chiếc thuyền kia cũng đã chết hết, không cần vội báo cảnh sát. Nhưng họ chẳng thể mặc kệ mà không báo được, ai biết được chiếc thuyền chở những thi thể đó sẽ trôi dạt trên biển tới đâu chứ.
Lúc này thuyền trưởng đưa ra cách giải quyết, đó là dùng radio liên lạc với cảnh sát ở vùng phụ cận, thông báo tọa độ cho họ. Cứ nói là khi đi ngang qua vùng này, chúng tôi phát hiện có thuyền trôi dạt trên biển, hi vọng họ có thể xem thử có chuyện gì không.
Luật sư Nghiêm nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không còn cách nào nữa, đành đồng ý.
“Nhưng du thuyền kia không thả neo, nếu chúng ta rời đi, làm sao biết được thuyền trôi đi đâu?” Anh Hào lo lắng.
Nghe anh ta nói vậy, tôi quay lại nhìn du thuyền, hình như nó càng trôi càng xa thì phải. Thuyền trưởng cũng nói có thể sẽ xảy ra, vì dù bây giờ sóng yên biển lặng, nhưng không chắc là gió sẽ chẳng nổi lên.
Chú Lê xem đi xem lại video anh Hào đưa, càng xem thì mặt càng xanh mét. Khi nghe mọi người bàn định cho một người quay lại thuyền đó thả neo thì ngăn cản.
“Không được quay lại chiếc thuyền kia, những người kia chết rất kỳ lạ, chỉ sợ có đi mà không có về.”
Mọi người nghe thế thì xôn xao, đặc biệt là luật sư Nghiêm cùng và Phương Thanh Bình. Người Hồng Kông vốn rất mê tín, tháng trước tự dưng đám người đó mất tích đã kỳ lạ rồi, bây giờ còn đụng phải du thuyền đầy thi thể, nói không sợ mới là giả.
Luật sư Nghiêm vội cười nói với chú Lê: “Lê đại sư, theo ngài thì nên làm gì bây giờ? Chuyến đi lần này chủ yếu là tìm ngài Trương Tuyết Phong, có chuyện phức tạp sẽ không hay.”
Đương nhiên chú Lê hiểu luật sư Nghiêm muốn nói gì, nên chú nói: “Anh cứ yên tâm, có tôi ở đây chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chúng ta đừng tham gia chuyện chiếc thuyền kia, đã có người nhà chiêu hồn, sớm muộn gì nó cũng tự trôi về thôi.
Trong lúc hai người bàn bạc chuẩn bị rời đi, thì đột nhiên nghe thuyền trưởng kêu lên: “Thuyền… thuyền chạy.”
Tôi ngẩn người, thuyền chạy? Không có, nếu thuyền di chuyển, sao dạ dày của tôi lại không có phản ứng gì? Thế nhưng tôi đã hiểu ý ngay, ông ấy đang nói chiếc thuyền kia.
Tôi ngạc nhiên nhìn du thuyền kia, sao có thể thế được? Trên thuyền không có ai sống cả, sao nó có thể tự khởi động chứ? Còn hướng về phía chúng tôi…
Tôi nhìn chú Lê, thấy chú bình tĩnh mới an tâm phần nào. Thế nhưng những người khác đều bị dọa, đặc biệt là thuyền trưởng. Người Hồng Kông khi đi biển đều rất mê tín, kiêng kị nhiều điều. Đoán chừng, nếu không phải đang ở vùng biển sâu, chắc ông ấy đã nhảy xuống biển bơi đi rồi.
Chú Lê bình tĩnh nói: “Mọi người quay về khoang thuyền, thuyền trưởng khởi động động cơ, chờ lệnh của tôi thì lái thuyền đi.” Nói xong chú ấy bảo tôi với Đinh Nhất: “Hai đứa ở lại đây.”
Mọi người nghe xong thì đi ngay vào khoang tàu, chỉ còn Hàn Cẩn đứng trên boong. Chú Lê lạnh lùng nhìn cô ta, đã muốn chết thì tùy, không ai ép được.
Nếu không phải chú Lê bảo tôi ở lại, tôi thật sự muốn chạy nhanh vào trong khoang. Không phải tôi nhát gan, mà chuyện này cũng quá đen tối rồi. Vừa nãy chúng tôi lên thuyền, đã xác định chắc chắn không còn ai sống sót mới quay về. Thế quái nào chiếc thuyền đó giờ lại chạy thẳng về phía chúng tôi? Đương nói thì chiếc thuyền kia đã đến gần…
Trời hôm nay vốn trong lành gió nhẹ, nhưng những an bình đó đều bị du thuyền quỷ quái kia phá tan. Tim tôi đập mạnh từng đợt, nhìn trộm về phía Hàn Cẩn, đúng là không phải người bình thường. Mắt cô ta chẳng thèm chớp lấy một lần, không hề sợ hãi nhìn du thuyền từ từ tiến đến.
Lúc này chú Lê nói với thuyền trưởng trong khoang điều khiển: “Thuyền trưởng, mau quay đầu lại, cẩn thận đừng để thuyền kia đụng vào của thuyền chúng ta.”
Danh sách chương