Tôi đứng giữa thư phòng mà không biết làm sao, vẫn nhìn mỗi thứ bên trong. Chắc chắn là có một thứ đặc biệt, nhưng nó là gì? Bỗng nhiên, trong đầu tôi như lóe lên. Hình như tôi có thấy Trương Tuyết Phong luôn mang cái kẹp cà vạt vàng khảm kim cương trong mấy bức ảnh. Tôi vội vàng chạy đến bàn làm việc nhìn. Quả nhiên! Tuy bối cảnh và quần áo trong mỗi bức ảnh đều khác nhau, nhưng ông đều sử dụng cái kẹp này.
Tôi đột nhiên vui sướng như biết cách mở cánh cửa cất giấu kho báu. Đúng vậy! Cái kẹp này chắc là quan trọng nhất, ít ra nó cũng là một thứ mà ông ấy rất thích. Nghĩ đến đây, tôi đẩy cửa ra ngoài, yêu cầu Lâm Dung Trân có thể cho mình xem cái kẹp cà vạt trong bức ảnh kia không.
Dù ngạc nhiên, nhưng Lâm Dung Trân vẫn bảo người hầu lấy tới. Lúc cầm cái kẹp, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chính là nó!
Đây là một chiếc kẹp vàng 24k, được khảm năm viên kim cương kích thước không đồng đều, mặt trong của nó có khắc hai chữ tiếng Anh viết tắt. Tôi không biết nó có nghĩa là gì, có lẽ là tên riêng, đương nhiên, rất có thể là tên của nhãn hiệu nào đó.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là tôi cảm nhận được chút tàn hồn và một số kí ức ngắn ngủi khi còn sống của Trương Tuyết Phong…
Kẹp cà vạt này là do một cô gái tặng cho Trương Tuyết Phong, đương nhiên không phải là Lâm Dung Trân. Trương Tuyết Phong lúc đó vẫn còn rất trẻ tuổi. Hình ảnh chuyển đi, xung quanh biến thành màu đen, không gian chập chờn, không ổn định. Thỉnh thoảng tôi lại nghe được từng cơn sóng biển, chắc hẳn Trương Tuyết Phong đang ở trên một con thuyền!
Sau đó, luồng ánh sáng rọi từ đỉnh đầu xuống, một người đàn ông đen gầy đi tới, gã không nói câu nào đã lôi Trương Tuyết Phong ra ngoài… Mặt trời chói mắt, ông ấy phải mất một lúc mới thích ứng được để nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Quả nhiên Trương Tuyết Phong đi lên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ. Người kéo ông là một ngư dân có làn da ngăm đen, dáng người nhỏ thó. Trông gã không giống người Hoa mà giống dân ở vùng nào đó thuộc Đông Nam Á hơn. Gã bô bô nói một loạt với Trương Tuyết Phong, nhưng tôi chẳng hiểu câu nào, chỉ cảm thấy rất giống một ngôn ngữ của quốc gia nào đó ở Đông Nam Á.
Có lẽ Trương Tuyết Phong say sóng rất nặng, ông nép mình vào mạn thuyền nôn liên tục, còn ngư dân kia thì chửi rủa không ngớt. Tuy tôi không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt của gã cũng có thể biết đó không phải lời lẽ gì hay ho.
Sau đó, hình ảnh lại chuyển, một hòn đảo nhỏ xuất hiện, trên đảo có rất nhiều hòn đá kì lạ. Trương Tuyết Phong bị ngư dân kia kéo lên một cái hang trên đảo, đấy là một động nham thạch rất lớn. Gã kéo Trương Tuyết Phong đi rất lâu mới dừng lại. Thì ra ở sâu trong hang động có một chiếc lồng chó cực lớn bằng sắt, chắc gã ngư dân đã chuẩn bị từ lâu. Gã nhét Trương Tuyết Phong vào, rồi ném cho ông ít thức ăn và nước uống, sau đó bỏ đi.
Sau khi gã đi rồi, xung quanh tối mịt. Trương Tuyết Phong cố gắng kêu lên, nhưng không có âm thanh nào truyền được ra ngoài.
Thời gian trôi qua từng ngày, số đồ ăn ngư dân để lại đã hết từ lâu, nhưng mãi vẫn chẳng có ai đưa đồ ăn thêm. Ông ấy cứ như đã bị quên lãng, ở lại trong động nham thạch kinh khủng này…
Tôi nắm chặt cái kẹp, những thông tin mà tôi biết rất ít. Bây giờ, điều duy nhất mà tôi biết, chính là Trương Tuyết Phong đã chết trên một hòn đảo không tên.
Tôi trả kẹp lại cho Lâm Dung Trân, sau đó nói với chú Lê: “Cháu hơi mệt. Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước đã!”
Chú Lê biết tôi đã nhìn thấy gì đó, muốn nói với riêng nên gật đầu, rồi quay sang nói với Lâm Dung Trân: “Bà Lâm, cháu tôi có thể giúp bà. Nhưng nó vừa đến nên rất mệt. Chúng tôi phải về khách sạn nghỉ ngơi trước đã, có chuyện gì thì ngày mai chúng ta sẽ bàn lại.”
Dù Lâm Dung Trân sốt ruột, nhưng bà đã chờ 20 năm rồi, đương nhiên cũng không gấp gáp gì đêm nay. Vì vậy, bà để Phương Thanh Bình đưa chúng tôi đến khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi.
Về đến khách sạn, tôi kể lại những hình ảnh nhìn thấy với chú Lê. Chú nghe xong thì trầm tư một lúc rồi nói: “Trương Tuyết Phong này đúng là thê thảm thật. Chắc bọn cướp đó để ông ấy trên một hòn đảo không tên, đợi đến lúc Lâm Dung Trân trả tiền rồi sẽ thả người. Nhưng giữa chừng chắc là có vấn đề gì đó, mới khiến Trương Tuyết Phong bị bỏ lại đến chết trên đảo. Sau này tên bắt cóc bị bắn chết, đương nhiên không còn ai biết tung tích của ông ấy nữa.”
“Cũng không phải! Còn có ngư dân kia nữa. Chắc chắn gã biết Trương Tuyết Phong ở đâu. Sao gã lại có thể để một người đang sống sờ sờ bị nhốt đến chết trong động không ánh mặt trời đó chứ?” Tôi không thể hiểu nổi.
Chú Lê giở tài liệu của Trương Tuyết Phong ra: “Chuyện này cũng khó nói, lúc đó cảnh sát cũng đã tìm ngư dân đó nhưng lại không thấy. Chắc gã cũng đã xảy ra chuyện mới để Trương Tuyết Phong bị nhốt đến chết ở đó.”
Tôi do dự nói: “Nhưng bây giờ tin tức mà chúng ta biết rất ít. Cháu vốn không biết hòn đảo nhỏ kia ở đâu hết?”
Chú Lê nghe xong thì an ủi: “Cháu đừng gấp, ngày mai chúng ta gặp Lâm Dung Trân rồi nói. Hôm nay cháu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
Tôi gật đầu, rồi đi vào một phòng để ngủ. Phương Thanh Bình thuê một phòng lớn khá xa hoa, nhưng lại chỉ có ba căn phòng ngủ. Tôi là người khá dễ chịu, nên chủ động đề nghị ngủ chung với Đinh Nhất. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng tôi ngủ cùng nhau.
Vào tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Ai ngờ lúc này Đinh Nhất lại đi tới, ngửi ngửi tôi rồi nói: “Mấy ngày trước cậu gặp phải cái gì thế? Sao hôi vậy?”
Tôi vội ngửi người mình, vờ tức giận: “Xéo đi, anh mới hôi ấy. Mùi trên người ông đây là mùi đàn ông được không?”
Nhưng Đinh Nhất nghiêm túc nói: “Không đúng. Cậu nghĩ lại đi, có gặp thứ gì đặc biệt không? Ví dụ như hồ ly…”
Tôi nghe xong thì giật nảy mình, thằng nhãi này giỏi thật, chẳng nhẽ có mũi chó à? Vì vậy, tôi kể lại chuyện mình gặp được Hỏa Hồ Ly ở trang trại rượu cho anh ta nghe. Đinh Nhất nghe xong, thì nói với vẻ mặt cẩn thận: “Thứ đó không đơn giản. Tôi có thể ngửi được mùi trên người nó, chắc là đã có đạo hạnh vài trăm năm. Sau này nếu gặp lại nó, nhất định phải cảnh giác, biết chưa?”
“Cái gì? Mấy trăm năm? Anh nói đùa gì thế? Chẳng lẽ tôi gặp phải hồ ly tinh?” Tôi không tin nói.
Đinh Nhất thấy tôi không tin thì hỏi tôi: “Cậu có gặp hồ ly nhà ai lén uống rượu vang chưa? Chuyện đó phải có đạo hạnh mới làm được! Không được rồi, ngày mai để sư phụ bói cho cậu một quẻ.”
Tôi đột nhiên vui sướng như biết cách mở cánh cửa cất giấu kho báu. Đúng vậy! Cái kẹp này chắc là quan trọng nhất, ít ra nó cũng là một thứ mà ông ấy rất thích. Nghĩ đến đây, tôi đẩy cửa ra ngoài, yêu cầu Lâm Dung Trân có thể cho mình xem cái kẹp cà vạt trong bức ảnh kia không.
Dù ngạc nhiên, nhưng Lâm Dung Trân vẫn bảo người hầu lấy tới. Lúc cầm cái kẹp, tôi thở phào nhẹ nhõm. Chính là nó!
Đây là một chiếc kẹp vàng 24k, được khảm năm viên kim cương kích thước không đồng đều, mặt trong của nó có khắc hai chữ tiếng Anh viết tắt. Tôi không biết nó có nghĩa là gì, có lẽ là tên riêng, đương nhiên, rất có thể là tên của nhãn hiệu nào đó.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là tôi cảm nhận được chút tàn hồn và một số kí ức ngắn ngủi khi còn sống của Trương Tuyết Phong…
Kẹp cà vạt này là do một cô gái tặng cho Trương Tuyết Phong, đương nhiên không phải là Lâm Dung Trân. Trương Tuyết Phong lúc đó vẫn còn rất trẻ tuổi. Hình ảnh chuyển đi, xung quanh biến thành màu đen, không gian chập chờn, không ổn định. Thỉnh thoảng tôi lại nghe được từng cơn sóng biển, chắc hẳn Trương Tuyết Phong đang ở trên một con thuyền!
Sau đó, luồng ánh sáng rọi từ đỉnh đầu xuống, một người đàn ông đen gầy đi tới, gã không nói câu nào đã lôi Trương Tuyết Phong ra ngoài… Mặt trời chói mắt, ông ấy phải mất một lúc mới thích ứng được để nhìn rõ cảnh vật xung quanh.
Quả nhiên Trương Tuyết Phong đi lên một chiếc thuyền đánh cá nhỏ. Người kéo ông là một ngư dân có làn da ngăm đen, dáng người nhỏ thó. Trông gã không giống người Hoa mà giống dân ở vùng nào đó thuộc Đông Nam Á hơn. Gã bô bô nói một loạt với Trương Tuyết Phong, nhưng tôi chẳng hiểu câu nào, chỉ cảm thấy rất giống một ngôn ngữ của quốc gia nào đó ở Đông Nam Á.
Có lẽ Trương Tuyết Phong say sóng rất nặng, ông nép mình vào mạn thuyền nôn liên tục, còn ngư dân kia thì chửi rủa không ngớt. Tuy tôi không hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt của gã cũng có thể biết đó không phải lời lẽ gì hay ho.
Sau đó, hình ảnh lại chuyển, một hòn đảo nhỏ xuất hiện, trên đảo có rất nhiều hòn đá kì lạ. Trương Tuyết Phong bị ngư dân kia kéo lên một cái hang trên đảo, đấy là một động nham thạch rất lớn. Gã kéo Trương Tuyết Phong đi rất lâu mới dừng lại. Thì ra ở sâu trong hang động có một chiếc lồng chó cực lớn bằng sắt, chắc gã ngư dân đã chuẩn bị từ lâu. Gã nhét Trương Tuyết Phong vào, rồi ném cho ông ít thức ăn và nước uống, sau đó bỏ đi.
Sau khi gã đi rồi, xung quanh tối mịt. Trương Tuyết Phong cố gắng kêu lên, nhưng không có âm thanh nào truyền được ra ngoài.
Thời gian trôi qua từng ngày, số đồ ăn ngư dân để lại đã hết từ lâu, nhưng mãi vẫn chẳng có ai đưa đồ ăn thêm. Ông ấy cứ như đã bị quên lãng, ở lại trong động nham thạch kinh khủng này…
Tôi nắm chặt cái kẹp, những thông tin mà tôi biết rất ít. Bây giờ, điều duy nhất mà tôi biết, chính là Trương Tuyết Phong đã chết trên một hòn đảo không tên.
Tôi trả kẹp lại cho Lâm Dung Trân, sau đó nói với chú Lê: “Cháu hơi mệt. Chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi trước đã!”
Chú Lê biết tôi đã nhìn thấy gì đó, muốn nói với riêng nên gật đầu, rồi quay sang nói với Lâm Dung Trân: “Bà Lâm, cháu tôi có thể giúp bà. Nhưng nó vừa đến nên rất mệt. Chúng tôi phải về khách sạn nghỉ ngơi trước đã, có chuyện gì thì ngày mai chúng ta sẽ bàn lại.”
Dù Lâm Dung Trân sốt ruột, nhưng bà đã chờ 20 năm rồi, đương nhiên cũng không gấp gáp gì đêm nay. Vì vậy, bà để Phương Thanh Bình đưa chúng tôi đến khách sạn đã đặt trước để nghỉ ngơi.
Về đến khách sạn, tôi kể lại những hình ảnh nhìn thấy với chú Lê. Chú nghe xong thì trầm tư một lúc rồi nói: “Trương Tuyết Phong này đúng là thê thảm thật. Chắc bọn cướp đó để ông ấy trên một hòn đảo không tên, đợi đến lúc Lâm Dung Trân trả tiền rồi sẽ thả người. Nhưng giữa chừng chắc là có vấn đề gì đó, mới khiến Trương Tuyết Phong bị bỏ lại đến chết trên đảo. Sau này tên bắt cóc bị bắn chết, đương nhiên không còn ai biết tung tích của ông ấy nữa.”
“Cũng không phải! Còn có ngư dân kia nữa. Chắc chắn gã biết Trương Tuyết Phong ở đâu. Sao gã lại có thể để một người đang sống sờ sờ bị nhốt đến chết trong động không ánh mặt trời đó chứ?” Tôi không thể hiểu nổi.
Chú Lê giở tài liệu của Trương Tuyết Phong ra: “Chuyện này cũng khó nói, lúc đó cảnh sát cũng đã tìm ngư dân đó nhưng lại không thấy. Chắc gã cũng đã xảy ra chuyện mới để Trương Tuyết Phong bị nhốt đến chết ở đó.”
Tôi do dự nói: “Nhưng bây giờ tin tức mà chúng ta biết rất ít. Cháu vốn không biết hòn đảo nhỏ kia ở đâu hết?”
Chú Lê nghe xong thì an ủi: “Cháu đừng gấp, ngày mai chúng ta gặp Lâm Dung Trân rồi nói. Hôm nay cháu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
Tôi gật đầu, rồi đi vào một phòng để ngủ. Phương Thanh Bình thuê một phòng lớn khá xa hoa, nhưng lại chỉ có ba căn phòng ngủ. Tôi là người khá dễ chịu, nên chủ động đề nghị ngủ chung với Đinh Nhất. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên chúng tôi ngủ cùng nhau.
Vào tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường đi ngủ. Ai ngờ lúc này Đinh Nhất lại đi tới, ngửi ngửi tôi rồi nói: “Mấy ngày trước cậu gặp phải cái gì thế? Sao hôi vậy?”
Tôi vội ngửi người mình, vờ tức giận: “Xéo đi, anh mới hôi ấy. Mùi trên người ông đây là mùi đàn ông được không?”
Nhưng Đinh Nhất nghiêm túc nói: “Không đúng. Cậu nghĩ lại đi, có gặp thứ gì đặc biệt không? Ví dụ như hồ ly…”
Tôi nghe xong thì giật nảy mình, thằng nhãi này giỏi thật, chẳng nhẽ có mũi chó à? Vì vậy, tôi kể lại chuyện mình gặp được Hỏa Hồ Ly ở trang trại rượu cho anh ta nghe. Đinh Nhất nghe xong, thì nói với vẻ mặt cẩn thận: “Thứ đó không đơn giản. Tôi có thể ngửi được mùi trên người nó, chắc là đã có đạo hạnh vài trăm năm. Sau này nếu gặp lại nó, nhất định phải cảnh giác, biết chưa?”
“Cái gì? Mấy trăm năm? Anh nói đùa gì thế? Chẳng lẽ tôi gặp phải hồ ly tinh?” Tôi không tin nói.
Đinh Nhất thấy tôi không tin thì hỏi tôi: “Cậu có gặp hồ ly nhà ai lén uống rượu vang chưa? Chuyện đó phải có đạo hạnh mới làm được! Không được rồi, ngày mai để sư phụ bói cho cậu một quẻ.”
Danh sách chương