Lâm Phong dẫn bọn tôi đến giường ở ngoài cùng: “Năm nay lớp trưởng 28 tuổi, tủ anh ấy đây, anh ấy nằm giường tầng dưới này.”
Tôi vội đi tới, ngồi xổm xuống mở ngăn tủ kia ra, thấy nó giống đồ dùng cá nhân hơn chút…
Tôi tiện tay đảo trong tủ của lớp trưởng Ngô, thấy một chiếc hộp nhỏ rất đẹp đẽ, hóa ra là một chiếc kèn harmonica. Tôi không hiểu về kèn lắm, lúc bé toàn thấy bố thổi những cái lớn hơn cái này. Tôi nhìn thân kèn, thấy có khắc mấy chữ, Bruce 10 lỗ.
Lúc tôi lấy chiếc kèn harmonica ra khỏi hộp thì mắt chợt nhòe đi, bóng dáng một cô gái trẻ tuổi mặc đồ hải quân xuất hiện, cô ấy cười nói: “Lần này huấn luyện trở về… chúng ta sẽ đăng ký kết hôn!”
“Cạch”, kèn harmonica rơi xuống đất. Tiểu Lâm hốt hoảng, vội nhặt lên nói: “Ối ối!!! Đây chính là vật báu của lớp trưởng đấy, bình thường còn chẳng cho chúng tôi sờ vào. Nếu làm nó rơi hỏng mất, lúc trở về anh ấy lại chẳng…”
Lâm Phong nói được một nửa thì chợt dừng lại, im lặng. Tôi lại nhìn, thấy cậu ta đã nước mắt lã chã. Tôi thở dài, không biết nên nói gì, những câu an ủi đã từng nói rất nhiều, nhưng bây giờ hình như lại chẳng thể dùng được.
Lúc này lại thấy Lâm Phong lau nước mắt, rồi đột nhiên ngước lên hỏi tôi: “Anh Trương, anh nghĩ lớp trưởng và mọi người có thể trở về không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy, chân thành nói: “Tin tôi đi, chắc chắn có thể…”
Sau đó, tôi lấy cái kèn harmonica trong tay Lâm Phong: “Tôi vẫn cần dùng cái kèn này, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận, không làm nó hỏng đâu.”
Nói rồi, tôi giao kèn cho Đinh Nhất: “Anh tìm giấy ghi lại, lát nữa tôi sẽ tìm của người khác, đến lúc dùng xong sẽ trả lại cho người nhà họ.”
Đinh Nhất gật đầu cầm lấy kèn…
Tôi quay người lại, mở tiếp tủ của những người khác, nhưng không có nhiều thứ cho lắm, trừ mấy tấm ảnh chụp người thân ra thì chẳng còn gì dùng được nữa.
Chú Lê thấy tôi khó xử, bèn an ủi, “Đừng gấp, cháu cứ xem mấy thứ này đã, biết đâu lại có manh mối gì đó quan trọng?”
Tôi nghe thế thì thả mấy món này lên một chiếc giường, rồi cũng ngồi xuống, tĩnh tâm lại, cầm lấy một tấm ảnh mà mình có cảm giác.
Nghe Lâm Phong nói, tấm ảnh này là của một chiến sĩ tên Vương Viễn Chi. Đôi vợ chồng trong ảnh là bố mẹ, cậu ta là con trai một trong nhà. Lúc tôi chạm vào tấm ảnh, cảnh tượng một gia đình ba người ấm áp xuất hiện trước mắt tôi.
Ngay lúc cho rằng ký ức này chỉ toàn là vài hình ảnh đẹp đẽ, thì đột nhiên nó lại chuyển sang một không gian kín hoàn toàn lạ lẫm. Trong đó có vài dụng cụ mà tôi không biết tên, cùng với hằng hà sa số các loại đường ống.
Nếu tôi đoán không lầm, thì có lẽ đó là trong tàu ngầm. Tôi nhìn thấy một đôi tay đang thao tác như bay trên các phím, chính là tay của Vương Viễn Chi.
Trong ký ức của anh ta, không thấy có tình huống khẩn cấp gì xảy ra lúc tàu ngầm đang vận hành, tất cả đều rất trật tự, không có gì khác thường. Nhưng… tôi đã cảm nhận được tàn hồn, chứng tỏ anh ta đã hy sinh rồi.
Tôi còn chú ý đến một chi tiết, trên đồng hồ có ghi thời gian và ngày giờ, ngày 15 tháng trước, 14 giờ 45 phút, là ngày thứ mười họ rời cảng.
Nói cách khác, vào lúc đó, họ vẫn còn yên ổn, nhưng tiếp sau lại không nhìn thấy gì nữa.
Vì thế tôi không từ bỏ ý định, cầm tấm ảnh gia đình khác của một chiến sĩ tên là Y Siêu. Trừ anh ta, trong nhà còn có một cô em gái nhỏ hơn vài tuổi. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi cố tập trung cảm nhận ký ức lúc còn sống của anh ta.
Có lẽ lúc ấy Y Siêu đang được nghỉ, anh ta nằm trên một cái giường nhỏ, nghe nhạc bằng mp3. Tàu ngầm chạy rất ổn định, không hề có gì bất thường, tuy thỉnh thoảng phát ra vài tiếng động ầm ĩ, nhưng nghe Lâm Phong nói đó là hiện tượng bình thường lúc tàu ngầm chạy.
Lúc này, Y Siêu đột nhiên giơ tay lên, nhìn đồng hồ trên tay trái, thời gian cũng là 14 giờ 45 phút! Đây chỉ là trùng hợp? Hay nó có liên quan gì đến việc tàu ngầm mất tích? Thả tấm ảnh của Y Siêu ra, đầu tôi đã hơi đau. Để đầu óc mình tỉnh táo một chút, tôi bèn đứng dậy đến trước cửa sổ, nhìn ra xa ngoài biển. Những hình ảnh vừa thấy không có điều gì khác thường cả.
Nhưng một chiếc tàu ngầm cỡ lớn sao lại vô cớ mất tích được? Nếu tôi nhớ không nhầm, tàu đã được trang bị hơn mười đầu đạn ngư lôi, phải chăng đã xảy ra sự cố gì dẫn đến nổ ngư lôi?
Nghĩ đến đây, tôi quay lại nói với Lâm Phong: “Tiểu Lâm, tôi muốn đến phòng của mấy chiến sĩ khác trên thuyền, có được không?”
Lâm Phong nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi đi hỏi doanh trưởng Bạch đã…”
Tôi nói với cậu ta: “Được, cậu mau đi hỏi đi…”
Lâm Phong chạy thẳng ra cửa. Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ta, đầu lại âm ỉ đau.
Chú Lê thấy tôi thật sự khó chịu nên lo lắng hỏi: “Hay là hôm nay đến đây thôi? Ngày mai lại thử sau.”
Tôi lắc đầu nói: “Không được, cháu đã tìm được ít manh mối rồi, nhưng hình như còn thiếu gì đó, cháu phải thử lại lần nữa…”
Lâm Phong nhanh chóng chạy về, hẳn là doanh trưởng Bạch đã đồng ý. Quả nghiên, Lâm Phong nói không ra hơi: “Được rồi, anh Trương, mọi người đi theo tôi!”
Đầu tiên, cậu ta dẫn chúng tôi đến phòng của trưởng ban thông tin, vì là ký túc xá riêng nên khác hẳn với nơi vừa rồi, đồ cá nhân bên trong cũng nhiều hơn. Nhất là chiếc huy chương bậc ba trên giá sách, trông rất lấp lánh.
Tôi cầm lấy nó không hề do dự, vì biết thân là một quân nhân, vinh dự được quốc gia trao tặng là quan trọng nhất. Quả nhiên, tôi đã cảm nhận được khá nhiều kí ức ở trên đó.
Vị trưởng ban thông tin này tên Vương Cường, đã kết hôn được sắp bảy năm, nhưng vì liên quan đến công việc nên anh ta vẫn không thể có con với vợ, xem ra nguyện vọng kiếp này không có thời gian để thực hiện rồi.
Sau đó, hình ảnh chuyển đến buồng chỉ huy. Vương Cường đang cầm bộ đàm đọc một dãy số, sau đó anh ta cũng nhìn đồng hồ, lại là 14 giờ 45 phút! Tôi thảng thốt, xem ra chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó vào thời khắc này, nếu không thì tại sao kí ức của họ đều cùng dừng lại vào 14 giờ 45 phút14 giờ 45phút chứ?
Hoàn hồn lại, tôi bảo Đinh Nhất ghi nhớ dãy số Vương Cường vừa đọc. Anh ta ghi vào giấy rồi thắc mắc nói với tôi: “Đây hình như là một tọa độ…”
Lâm Phong duỗi cổ tới xem: “Đúng rồi, đây là tọa độ.”
“Vậy cậu có biết tọa độ này ứng với nơi nào không?” Tôi nôn nóng hỏi.
Tôi vội đi tới, ngồi xổm xuống mở ngăn tủ kia ra, thấy nó giống đồ dùng cá nhân hơn chút…
Tôi tiện tay đảo trong tủ của lớp trưởng Ngô, thấy một chiếc hộp nhỏ rất đẹp đẽ, hóa ra là một chiếc kèn harmonica. Tôi không hiểu về kèn lắm, lúc bé toàn thấy bố thổi những cái lớn hơn cái này. Tôi nhìn thân kèn, thấy có khắc mấy chữ, Bruce 10 lỗ.
Lúc tôi lấy chiếc kèn harmonica ra khỏi hộp thì mắt chợt nhòe đi, bóng dáng một cô gái trẻ tuổi mặc đồ hải quân xuất hiện, cô ấy cười nói: “Lần này huấn luyện trở về… chúng ta sẽ đăng ký kết hôn!”
“Cạch”, kèn harmonica rơi xuống đất. Tiểu Lâm hốt hoảng, vội nhặt lên nói: “Ối ối!!! Đây chính là vật báu của lớp trưởng đấy, bình thường còn chẳng cho chúng tôi sờ vào. Nếu làm nó rơi hỏng mất, lúc trở về anh ấy lại chẳng…”
Lâm Phong nói được một nửa thì chợt dừng lại, im lặng. Tôi lại nhìn, thấy cậu ta đã nước mắt lã chã. Tôi thở dài, không biết nên nói gì, những câu an ủi đã từng nói rất nhiều, nhưng bây giờ hình như lại chẳng thể dùng được.
Lúc này lại thấy Lâm Phong lau nước mắt, rồi đột nhiên ngước lên hỏi tôi: “Anh Trương, anh nghĩ lớp trưởng và mọi người có thể trở về không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ấy, chân thành nói: “Tin tôi đi, chắc chắn có thể…”
Sau đó, tôi lấy cái kèn harmonica trong tay Lâm Phong: “Tôi vẫn cần dùng cái kèn này, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận, không làm nó hỏng đâu.”
Nói rồi, tôi giao kèn cho Đinh Nhất: “Anh tìm giấy ghi lại, lát nữa tôi sẽ tìm của người khác, đến lúc dùng xong sẽ trả lại cho người nhà họ.”
Đinh Nhất gật đầu cầm lấy kèn…
Tôi quay người lại, mở tiếp tủ của những người khác, nhưng không có nhiều thứ cho lắm, trừ mấy tấm ảnh chụp người thân ra thì chẳng còn gì dùng được nữa.
Chú Lê thấy tôi khó xử, bèn an ủi, “Đừng gấp, cháu cứ xem mấy thứ này đã, biết đâu lại có manh mối gì đó quan trọng?”
Tôi nghe thế thì thả mấy món này lên một chiếc giường, rồi cũng ngồi xuống, tĩnh tâm lại, cầm lấy một tấm ảnh mà mình có cảm giác.
Nghe Lâm Phong nói, tấm ảnh này là của một chiến sĩ tên Vương Viễn Chi. Đôi vợ chồng trong ảnh là bố mẹ, cậu ta là con trai một trong nhà. Lúc tôi chạm vào tấm ảnh, cảnh tượng một gia đình ba người ấm áp xuất hiện trước mắt tôi.
Ngay lúc cho rằng ký ức này chỉ toàn là vài hình ảnh đẹp đẽ, thì đột nhiên nó lại chuyển sang một không gian kín hoàn toàn lạ lẫm. Trong đó có vài dụng cụ mà tôi không biết tên, cùng với hằng hà sa số các loại đường ống.
Nếu tôi đoán không lầm, thì có lẽ đó là trong tàu ngầm. Tôi nhìn thấy một đôi tay đang thao tác như bay trên các phím, chính là tay của Vương Viễn Chi.
Trong ký ức của anh ta, không thấy có tình huống khẩn cấp gì xảy ra lúc tàu ngầm đang vận hành, tất cả đều rất trật tự, không có gì khác thường. Nhưng… tôi đã cảm nhận được tàn hồn, chứng tỏ anh ta đã hy sinh rồi.
Tôi còn chú ý đến một chi tiết, trên đồng hồ có ghi thời gian và ngày giờ, ngày 15 tháng trước, 14 giờ 45 phút, là ngày thứ mười họ rời cảng.
Nói cách khác, vào lúc đó, họ vẫn còn yên ổn, nhưng tiếp sau lại không nhìn thấy gì nữa.
Vì thế tôi không từ bỏ ý định, cầm tấm ảnh gia đình khác của một chiến sĩ tên là Y Siêu. Trừ anh ta, trong nhà còn có một cô em gái nhỏ hơn vài tuổi. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi cố tập trung cảm nhận ký ức lúc còn sống của anh ta.
Có lẽ lúc ấy Y Siêu đang được nghỉ, anh ta nằm trên một cái giường nhỏ, nghe nhạc bằng mp3. Tàu ngầm chạy rất ổn định, không hề có gì bất thường, tuy thỉnh thoảng phát ra vài tiếng động ầm ĩ, nhưng nghe Lâm Phong nói đó là hiện tượng bình thường lúc tàu ngầm chạy.
Lúc này, Y Siêu đột nhiên giơ tay lên, nhìn đồng hồ trên tay trái, thời gian cũng là 14 giờ 45 phút! Đây chỉ là trùng hợp? Hay nó có liên quan gì đến việc tàu ngầm mất tích? Thả tấm ảnh của Y Siêu ra, đầu tôi đã hơi đau. Để đầu óc mình tỉnh táo một chút, tôi bèn đứng dậy đến trước cửa sổ, nhìn ra xa ngoài biển. Những hình ảnh vừa thấy không có điều gì khác thường cả.
Nhưng một chiếc tàu ngầm cỡ lớn sao lại vô cớ mất tích được? Nếu tôi nhớ không nhầm, tàu đã được trang bị hơn mười đầu đạn ngư lôi, phải chăng đã xảy ra sự cố gì dẫn đến nổ ngư lôi?
Nghĩ đến đây, tôi quay lại nói với Lâm Phong: “Tiểu Lâm, tôi muốn đến phòng của mấy chiến sĩ khác trên thuyền, có được không?”
Lâm Phong nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi đi hỏi doanh trưởng Bạch đã…”
Tôi nói với cậu ta: “Được, cậu mau đi hỏi đi…”
Lâm Phong chạy thẳng ra cửa. Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ta, đầu lại âm ỉ đau.
Chú Lê thấy tôi thật sự khó chịu nên lo lắng hỏi: “Hay là hôm nay đến đây thôi? Ngày mai lại thử sau.”
Tôi lắc đầu nói: “Không được, cháu đã tìm được ít manh mối rồi, nhưng hình như còn thiếu gì đó, cháu phải thử lại lần nữa…”
Lâm Phong nhanh chóng chạy về, hẳn là doanh trưởng Bạch đã đồng ý. Quả nghiên, Lâm Phong nói không ra hơi: “Được rồi, anh Trương, mọi người đi theo tôi!”
Đầu tiên, cậu ta dẫn chúng tôi đến phòng của trưởng ban thông tin, vì là ký túc xá riêng nên khác hẳn với nơi vừa rồi, đồ cá nhân bên trong cũng nhiều hơn. Nhất là chiếc huy chương bậc ba trên giá sách, trông rất lấp lánh.
Tôi cầm lấy nó không hề do dự, vì biết thân là một quân nhân, vinh dự được quốc gia trao tặng là quan trọng nhất. Quả nhiên, tôi đã cảm nhận được khá nhiều kí ức ở trên đó.
Vị trưởng ban thông tin này tên Vương Cường, đã kết hôn được sắp bảy năm, nhưng vì liên quan đến công việc nên anh ta vẫn không thể có con với vợ, xem ra nguyện vọng kiếp này không có thời gian để thực hiện rồi.
Sau đó, hình ảnh chuyển đến buồng chỉ huy. Vương Cường đang cầm bộ đàm đọc một dãy số, sau đó anh ta cũng nhìn đồng hồ, lại là 14 giờ 45 phút! Tôi thảng thốt, xem ra chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó vào thời khắc này, nếu không thì tại sao kí ức của họ đều cùng dừng lại vào 14 giờ 45 phút14 giờ 45phút chứ?
Hoàn hồn lại, tôi bảo Đinh Nhất ghi nhớ dãy số Vương Cường vừa đọc. Anh ta ghi vào giấy rồi thắc mắc nói với tôi: “Đây hình như là một tọa độ…”
Lâm Phong duỗi cổ tới xem: “Đúng rồi, đây là tọa độ.”
“Vậy cậu có biết tọa độ này ứng với nơi nào không?” Tôi nôn nóng hỏi.
Danh sách chương