Cầm lấy dây xích kia, tôi vẫn chỉ có thể cảm nhận được hình ảnh không hề liên quan gì của từng người. Có người nghèo khó, phải làm công việc tay chân ở trên núi vì kế sinh nhai, lại có hình ảnh rất xa hoa, như nghỉ ngơi ở châu Úc. Tóm lại là chẳng liên quan gì hết.
Nhưng lúc tôi đang tập trung, đột nhiên lại nhìn thấy một người bạn cũ. Tại sao cô ta lại xuất hiện trong kí ức của Triệu Quân? Cô ta đưa cho Triệu Quân một cặp vòng tay, nhất định quan hệ của họ không bình thường! Người bạn cũ này của chúng tôi quả là có mặt ở khắp nơi! Sau đó lại là hình ảnh khác, Triệu Quân mặc đồ bảo vệ, lo lắng đi vào một khu dân cư tên là Lệ Đô Hoa Viên. Lúc đến một căn biệt thự nằm độc lập, gã lại mở cửa một cách thuần thục, nhanh chóng lẻn vào.
Còn lại chỉ là vài hình ảnh khó hiểu lặp đi lặp lại. Lúc thì trượt tuyết trên núi, lúc thì lặn xuống biển sâu, ai không biết còn tưởng Triệu Quân trước đây là hướng dẫn viên du lịch ấy chứ?!
Tôi biết có cảm nhận những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì, bèn đưa dây xích đang cầm cho Đinh Nhất: “Không được, đầu tôi sắp nổ tung rồi, rốt cuộc trước đây người này làm gì thế?”
Chú Lê thấy tôi mệt mỏi, thì bảo La Hải rót cho ly nước, để tôi ngồi xuống bình tĩnh lại. Sau đó, tôi kể lại manh mối quan trọng vừa rồi cho chú Lê. Lúc chú nghe nói Triệu Quân quen Hàn Cẩn, hơn nữa còn không phải là quan hệ chung thuyền thì cũng phản ứng như tôi. Vậy xem ra, Triệu Quân này cũng không đơn giản như bề ngoài, chỉ là một bộ đội xuất ngũ.
Tôi còn nhắc đến Lệ Đô Hoa Viên kia, sau đó nghe Lưu Thắng Lợi nói, ở đây đúng là có một khu dân cư tên là Lệ Đô Hoa Viên thật. Vì thế, chiều hôm đó, chúng tôi đã tìm đến nơi.
Xe vừa chạy đến cổng khu dân cư, tôi nhận ra ngay đây chính là khu dân cư trong hồi ức của Triệu Quân. Chúng tôi tìm đến chỗ bất động sản, mới biết biệt thự mà Triệu Quân vào khi ấy để không đã lâu.
Chủ nơi này đã di dân rồi, nhưng không sang tay căn nhà, mà chỉ gửi một khoản phí lại cho nhân viên quản lý bất động sản, nhờ họ trông hộ. Mấy năm đầu, nhân viên quản lý còn để ý, sau đó ông chủ kia không cấp tiền nữa, nên nhân viên cũng chẳng quan tâm căn nhà đó.
Nhưng lúc chúng tôi yêu cầu muốn vào xem, lại bị nhân viên quản lý bất động sản từ chối. Lý do của họ cũng rất hợp tình, bây giờ chủ nhân không ở đây, ngoài việc đột xuất thì họ không có quyền để mở biệt thự này.
Hết cách, chúng tôi đành phải liên hệ với Lưu Thắng Lợi để ông ta tính. Đi qua đi lại như thế, thì trời cũng đã tối. Lúc đang ngồi trong xe chờ Lưu Thắng Lợi, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong khu dân cư.
“Là anh ta!” Tôi giật mình nói.
Ba người còn lại nghe nói vậy, thì nhìn về hướng tôi chỉ. Đinh Nhất lập tức căng lên, như đụng phải đại địch…
“Cậu ta chính là người bí ẩn kia?” Chú Lê hỏi khẽ.
Tôi gật đầu: “Chính là anh ta, lần trước gặp, cháu đã cảm thấy rất đáng nghi rồi. Kết quả là giống lần trước, anh ta lại xuất hiện ở nơi không nên đến.”
Người kia từ từ đi về phía căn biệt thự, xem ra mục đích của anh ta cũng giống chúng tôi, đều muốn vào trong. Nhưng chúng tôi không có gan làm càn như vậy, chưa chào hỏi ai mà đã tự ý vào.
Tôi thấy tên kia sắp đi thẳng vào luôn, thì sốt ruột nói với chú Lê: “Làm sao bây giờ? Anh ta vào đó trước rồi!”
Chú Lê trầm mặt, mãi không nói gì. Xem ra chú đang phân tích xem nếu bây giờ chúng tôi xông vào đó, thì sẽ có hậu quả thế nào.
“Cháu và Đinh Nhất vào trước. Nếu lát nữa bọn chú lấy được chìa khóa ở quản lý bất động sản thì sẽ đến đó gặp các cháu. Nếu không thì đợi điện thoại của chú, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào…” Chú Lê nói.
Tôi gật đầu, lặng lẽ men theo ánh trăng với Đinh Nhất đến gần căn biệt thự trống kia.
Vừa đến gần, thì đầu tôi vang ầm một tiếng! Cũng may Đinh Nhất nhanh tay đỡ lấy: “Sao thế? Cậu không khỏe à? Hay chúng ta về trước đã?”
Tôi xua tay: “Không sao đâu, khỏe ngay thôi. Trong đó… trong đó có xác chết!”
“Của ai?”
“Triệu Quân.”
Khi chúng tôi vào, lại không thấy tên vừa nãy đâu! Đây là căn biệt thự hai tầng kiểu cũ, có lẽ chủ nhân của nó cũng không thiếu tiền, nên chọn để không, chờ giá đất tăng.
Hai chúng tôi nhảy qua cửa sổ, vì sợ trên cửa có dấu vân tay của Triệu Quân, nếu bị chúng tôi phá hủy mất thì không hay, đến lúc đó sẽ không giải thích được.
Vừa vào nhà, tôi đã thấy Triệu Quân nằm chết thẳng đơ dưới sàn, không hề có vết thương ngoài da. Từ mùi tanh tưởi bốc ra, chứng tỏ gã đã chết được mấy ngày rồi.
Tôi và Đinh Nhất không dám đến quá gần xác chết, sợ để lại dấu vết gì ở hiện trường. Nhưng khoảng cách bây giờ cũng đủ để tôi cảm nhận được tất cả kí ức của Triệu Quân!
Quả nhiên Triệu Quân này không đơn giản như trong hồ sơ, hoặc có thể nói, gã vốn không phải Triệu Quân, mà là một người khác hoàn toàn xa lạ. Cuộc đời của người này rất khúc chiết, lúc bé tên là Nguyễn Triết Hạo, sống ở vùng Đông Nam Bộ của Việt Nam.
Sau đó, vì chính phủ địa phương điều tra về ma túy, đã xảy ra một cuộc đấu súng quy mô lớn với tội phạm, người nhà gã chịu tai bay vạ gió nên đã chết vì đạn lạc. Lúc đó, Nguyễn Triết Hạo chưa đến 10 tuổi, vì ham chơi nên về nhà muộn, mới thoát được kiếp đó.
Sau đó, gã được một Hoa Kiều người Anh, tên là Putte Vương nhận nuôi, đổi tên mới là Jasson, còn đưa sang Anh sinh sống. Ban đầu, Putte Vương này đối xử với gã khá tốt, sau đó vợ của Putte Vương bệnh chết, ông ta bắt đầu nhậu nhẹt, lúc say thì đánh chửi Nguyễn Triết Hạo.
Vết thương đầy người của gã bị thầy giáo phát hiện. Sau khi báo cảnh sát, Nguyễn Triết Hạo được đưa ra khỏi nhà Putte Vương, đến giáo đường phúc lợi. Nhưng dường như vận rủi vẫn đeo bám gã mãi, chẳng thể rũ ra nổi.
Viện phúc lợi này không đơn giản và lành mạnh như người ngoài nghĩ. Cha sứ ở đây là những tên biến thái rất thích các cậu bé, nhất là một gã tên là Ellen. Ông ta vẫn luôn nhìn thèm thuồng Nguyễn Triết Hạo.
Vào một đêm nọ, cha sứ Ellen lấy cớ gọi Nguyễn Triết Hạo đang sắp ngủ, định ra tay với gã. Nhưng Nguyễn Triết Hạo cũng chẳng ngoan ngoãn như thế, gã đâu phải đứa trẻ ngoan trong mắt mấy người da trắng, lúc mới mấy tuổi đã biết tranh thịt với sói như thế nào rồi.
Vì vậy, nhân lúc cha sứ Ellen không cảnh giác, gã dùng thanh dao nhỏ tự chế mình luôn mang theo đâm cha sứ bị thương, rồi chạy trốn biệt tích! Từ đó về sau… Trên đường lớn ở nước Anh lại có thêm một đứa trẻ Việt Nam lang thang.
Nhưng lúc tôi đang tập trung, đột nhiên lại nhìn thấy một người bạn cũ. Tại sao cô ta lại xuất hiện trong kí ức của Triệu Quân? Cô ta đưa cho Triệu Quân một cặp vòng tay, nhất định quan hệ của họ không bình thường! Người bạn cũ này của chúng tôi quả là có mặt ở khắp nơi! Sau đó lại là hình ảnh khác, Triệu Quân mặc đồ bảo vệ, lo lắng đi vào một khu dân cư tên là Lệ Đô Hoa Viên. Lúc đến một căn biệt thự nằm độc lập, gã lại mở cửa một cách thuần thục, nhanh chóng lẻn vào.
Còn lại chỉ là vài hình ảnh khó hiểu lặp đi lặp lại. Lúc thì trượt tuyết trên núi, lúc thì lặn xuống biển sâu, ai không biết còn tưởng Triệu Quân trước đây là hướng dẫn viên du lịch ấy chứ?!
Tôi biết có cảm nhận những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì, bèn đưa dây xích đang cầm cho Đinh Nhất: “Không được, đầu tôi sắp nổ tung rồi, rốt cuộc trước đây người này làm gì thế?”
Chú Lê thấy tôi mệt mỏi, thì bảo La Hải rót cho ly nước, để tôi ngồi xuống bình tĩnh lại. Sau đó, tôi kể lại manh mối quan trọng vừa rồi cho chú Lê. Lúc chú nghe nói Triệu Quân quen Hàn Cẩn, hơn nữa còn không phải là quan hệ chung thuyền thì cũng phản ứng như tôi. Vậy xem ra, Triệu Quân này cũng không đơn giản như bề ngoài, chỉ là một bộ đội xuất ngũ.
Tôi còn nhắc đến Lệ Đô Hoa Viên kia, sau đó nghe Lưu Thắng Lợi nói, ở đây đúng là có một khu dân cư tên là Lệ Đô Hoa Viên thật. Vì thế, chiều hôm đó, chúng tôi đã tìm đến nơi.
Xe vừa chạy đến cổng khu dân cư, tôi nhận ra ngay đây chính là khu dân cư trong hồi ức của Triệu Quân. Chúng tôi tìm đến chỗ bất động sản, mới biết biệt thự mà Triệu Quân vào khi ấy để không đã lâu.
Chủ nơi này đã di dân rồi, nhưng không sang tay căn nhà, mà chỉ gửi một khoản phí lại cho nhân viên quản lý bất động sản, nhờ họ trông hộ. Mấy năm đầu, nhân viên quản lý còn để ý, sau đó ông chủ kia không cấp tiền nữa, nên nhân viên cũng chẳng quan tâm căn nhà đó.
Nhưng lúc chúng tôi yêu cầu muốn vào xem, lại bị nhân viên quản lý bất động sản từ chối. Lý do của họ cũng rất hợp tình, bây giờ chủ nhân không ở đây, ngoài việc đột xuất thì họ không có quyền để mở biệt thự này.
Hết cách, chúng tôi đành phải liên hệ với Lưu Thắng Lợi để ông ta tính. Đi qua đi lại như thế, thì trời cũng đã tối. Lúc đang ngồi trong xe chờ Lưu Thắng Lợi, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong khu dân cư.
“Là anh ta!” Tôi giật mình nói.
Ba người còn lại nghe nói vậy, thì nhìn về hướng tôi chỉ. Đinh Nhất lập tức căng lên, như đụng phải đại địch…
“Cậu ta chính là người bí ẩn kia?” Chú Lê hỏi khẽ.
Tôi gật đầu: “Chính là anh ta, lần trước gặp, cháu đã cảm thấy rất đáng nghi rồi. Kết quả là giống lần trước, anh ta lại xuất hiện ở nơi không nên đến.”
Người kia từ từ đi về phía căn biệt thự, xem ra mục đích của anh ta cũng giống chúng tôi, đều muốn vào trong. Nhưng chúng tôi không có gan làm càn như vậy, chưa chào hỏi ai mà đã tự ý vào.
Tôi thấy tên kia sắp đi thẳng vào luôn, thì sốt ruột nói với chú Lê: “Làm sao bây giờ? Anh ta vào đó trước rồi!”
Chú Lê trầm mặt, mãi không nói gì. Xem ra chú đang phân tích xem nếu bây giờ chúng tôi xông vào đó, thì sẽ có hậu quả thế nào.
“Cháu và Đinh Nhất vào trước. Nếu lát nữa bọn chú lấy được chìa khóa ở quản lý bất động sản thì sẽ đến đó gặp các cháu. Nếu không thì đợi điện thoại của chú, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào…” Chú Lê nói.
Tôi gật đầu, lặng lẽ men theo ánh trăng với Đinh Nhất đến gần căn biệt thự trống kia.
Vừa đến gần, thì đầu tôi vang ầm một tiếng! Cũng may Đinh Nhất nhanh tay đỡ lấy: “Sao thế? Cậu không khỏe à? Hay chúng ta về trước đã?”
Tôi xua tay: “Không sao đâu, khỏe ngay thôi. Trong đó… trong đó có xác chết!”
“Của ai?”
“Triệu Quân.”
Khi chúng tôi vào, lại không thấy tên vừa nãy đâu! Đây là căn biệt thự hai tầng kiểu cũ, có lẽ chủ nhân của nó cũng không thiếu tiền, nên chọn để không, chờ giá đất tăng.
Hai chúng tôi nhảy qua cửa sổ, vì sợ trên cửa có dấu vân tay của Triệu Quân, nếu bị chúng tôi phá hủy mất thì không hay, đến lúc đó sẽ không giải thích được.
Vừa vào nhà, tôi đã thấy Triệu Quân nằm chết thẳng đơ dưới sàn, không hề có vết thương ngoài da. Từ mùi tanh tưởi bốc ra, chứng tỏ gã đã chết được mấy ngày rồi.
Tôi và Đinh Nhất không dám đến quá gần xác chết, sợ để lại dấu vết gì ở hiện trường. Nhưng khoảng cách bây giờ cũng đủ để tôi cảm nhận được tất cả kí ức của Triệu Quân!
Quả nhiên Triệu Quân này không đơn giản như trong hồ sơ, hoặc có thể nói, gã vốn không phải Triệu Quân, mà là một người khác hoàn toàn xa lạ. Cuộc đời của người này rất khúc chiết, lúc bé tên là Nguyễn Triết Hạo, sống ở vùng Đông Nam Bộ của Việt Nam.
Sau đó, vì chính phủ địa phương điều tra về ma túy, đã xảy ra một cuộc đấu súng quy mô lớn với tội phạm, người nhà gã chịu tai bay vạ gió nên đã chết vì đạn lạc. Lúc đó, Nguyễn Triết Hạo chưa đến 10 tuổi, vì ham chơi nên về nhà muộn, mới thoát được kiếp đó.
Sau đó, gã được một Hoa Kiều người Anh, tên là Putte Vương nhận nuôi, đổi tên mới là Jasson, còn đưa sang Anh sinh sống. Ban đầu, Putte Vương này đối xử với gã khá tốt, sau đó vợ của Putte Vương bệnh chết, ông ta bắt đầu nhậu nhẹt, lúc say thì đánh chửi Nguyễn Triết Hạo.
Vết thương đầy người của gã bị thầy giáo phát hiện. Sau khi báo cảnh sát, Nguyễn Triết Hạo được đưa ra khỏi nhà Putte Vương, đến giáo đường phúc lợi. Nhưng dường như vận rủi vẫn đeo bám gã mãi, chẳng thể rũ ra nổi.
Viện phúc lợi này không đơn giản và lành mạnh như người ngoài nghĩ. Cha sứ ở đây là những tên biến thái rất thích các cậu bé, nhất là một gã tên là Ellen. Ông ta vẫn luôn nhìn thèm thuồng Nguyễn Triết Hạo.
Vào một đêm nọ, cha sứ Ellen lấy cớ gọi Nguyễn Triết Hạo đang sắp ngủ, định ra tay với gã. Nhưng Nguyễn Triết Hạo cũng chẳng ngoan ngoãn như thế, gã đâu phải đứa trẻ ngoan trong mắt mấy người da trắng, lúc mới mấy tuổi đã biết tranh thịt với sói như thế nào rồi.
Vì vậy, nhân lúc cha sứ Ellen không cảnh giác, gã dùng thanh dao nhỏ tự chế mình luôn mang theo đâm cha sứ bị thương, rồi chạy trốn biệt tích! Từ đó về sau… Trên đường lớn ở nước Anh lại có thêm một đứa trẻ Việt Nam lang thang.
Danh sách chương