Chú Lê nghe tôi nói Triệu Quân có vấn đề, thì hỏi lại: “Hử? Sao lại nói thế?”

Vì vậy, tôi kể lại kí ức của Vương Hải cho họ nghe. La Hải nghe xong cũng đồng ý với cách nghĩ của tôi, cho rằng Triệu Quân kia chắc chắn có vấn đề.

Nghĩ mà xem, Triệu Quân nói muốn ra sau hòn non bộ đi vệ sinh, dù gã có tè ra cả con sông Trường Giang, Hoàng Hà thì cũng chẳng đến 20 phút! Đương nhiên, trừ khi tuyến tiền liệt của gã có vấn đề, nhưng gã cũng mới chỉ ba mấy tuổi, sao lại có vấn đề lúc còn trẻ như thế được?”

Hơn nữa, vừa rồi tôi xem tài liệu, thấy lúc Triệu Quân bị hỏi về tình hình, gã đã nói hôm đó mình không khỏe, muốn về ký túc ngủ sớm, để Vương Hải tự đi trực thay mình, đây rõ ràng là nói dối!

Nếu Triệu Quân không có vấn đề, thì sao gã lại phải nói dối? Hơn nữa, đáng nghi nhất là vào tối hôm sau gã lại mất tích. Chưa nói đến chuyện còn sống hay đã chết, việc thi thể đời nhà Thanh dọa chết Vương Hải chắc chắn có liên quan đến gã!

Nghĩ đến đó, tôi lại lật hồ sơ của Triệu Quân, mới thấy hồ sơ của gã rất sạch sẽ, hoặc có thể nói là, sạch sẽ đến mức không thật…

Nghe Lưu Thắng Lợi nói, sau khi Triệu Quân mất tích, ông ta cũng đã tìm đến địa chỉ đăng kí trong hồ sơ, nhưng lại phát hiện ở đó không phải nhà, mà là một siêu thị. Lạ hơn là, tuy thông tin Triệu Quân ghi về bố mẹ là thật, nhưng họ đã chết từ lâu.

Tuy vậy, trường hợp như Triệu Quân cũng chẳng phải mới xuất hiện lần đầu ở công ty bảo vệ. Trước đó cũng từng có những người không chào mà đi vì nguyên nhân riêng.

Lưu Thắng Lợi cũng từng nghi ngờ, nhưng lại nghĩ Triệu Quân không thể biết mật khẩu mật thất, thì sao mà lén chuyển xác ướp cổ ra được? Chuyện lâm vào bế tắc, tuy tôi đã biết Vương Hải chết vì sợ như thế nào, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của xác ướp cổ thời nhà Thanh. Đột nhiên, tôi nghĩ đến một việc, quay lại hỏi Đinh Nhất: “Nếu là anh, anh có thể mở được cửa mật thất của tổng giám đốc Lưu không?”

Đinh Nhất nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Khó nói lắm, phải xem khóa mật mã thì mới biết.”

Tôi nghe thế thì quay sang nói với Lưu Thắng Lợi: “Tổng giám đốc Lưu, chúng ta vẫn nên về nông trường đã. Tôi có thể đến xem mật thất giữ nhiệt của ông không?”

Lưu Thắng Lợi vội gật đầu: “Đương nhiên là được, vậy thi thể của Vương Hải thì sao?”

Tôi xua tay nói: “Không cần giữ lại, hỏa táng được rồi.”

Sau khi về nông trường, Lưu Thắng Lợi dẫn chúng tôi đến căn hầm ngầm đầy bảo bối của mình. Lúc Lưu Thắng Lợi chưa mở cửa, tôi đã bảo Đinh Nhất nghiên cứu thử khóa mật mã này xem. Kết quả là, anh ta nói nhìn khóa này có vẻ phức tạp, nhưng thật ra lại rất sơ hở.

Lưu Thắng Lợi nghe vậy thì lắc đầu liên tục: “Không thể nào, đây là khóa mật mã tôi mua từ Đức, chất lượng và độ an toàn đều là tốt nhất!”

Đinh Nhất nghe vậy thì nhướng mày: “Ồ? Không thể như thế được. Thật ra việc mở khóa này chỉ là vấn đề thời gian thôi. Mấy tên trộm bình thường có lẽ không mở được, nhưng nếu ai có tay nghề một chút thì sẽ mở rất dễ…”

Lưu Thắng Lợi vẫn không tin, xem ra ông ta rất có lòng tin vào chiếc khóa này.

Đinh Nhất nhún vai nói: “Vậy được, chúng ta thử xem. Nếu tôi mở được khóa này, vậy thì Triệu Quân cũng có thể mở được.”

Lưu Thắng Lợi gật đầu đồng ý, để Đinh Nhất thử một lần, nhưng ông ta vẫn không tin chiếc khóa mật mã mình nhập từ ngước ngoài về lại vô dụng như thế!

Tôi rất tin vào Đinh Nhất, chỉ cần anh ta nói mở được thì chắc chắn là được…

Vì vậy, chúng tôi vây quanh anh ta, xem anh ta mở chiếc khóa được xưng là khóa điện tử nhân tạo an toàn nhất này thế nào.

Đinh Nhất quay người sang nói với một nữ nhân viên, hỏi xin ít phấn trang điểm của cô ta, rồi nhẹ nhàng thổi lên phím ấn mật khẩu của khóa. Sau đó thấy bốn phím trong đó dính đầy phấn, chứng tỏ đây là những phím mà Lưu Thắng Lợi hay ấn nhất.

Sau đó, Đinh Nhất nhấn thử bốn phím kia một cách ngẫu nhiên. Máy báo sai mật khẩu, Đinh Nhất ấn lại lần nữa, kết quả là vẫn sai.

Lưu Thắng Lợi thấy thế, thì đắc chí nói: “Thấy chưa, tôi đã nói cái khóa này an toàn lắm mà?”

Ai ngờ, Đinh Nhất lại nói với ông ta: “Tổng giám đốc Lưu, bây giờ ông thử ấn mật khẩu chính xác để mở cửa một lần xem.” Nói rồi, anh ta dịch người qua, quay lưng về phía Lưu Thắng Lợi.

Rõ ràng Lưu Thắng Lợi cũng hơi do dự, nhưng mật khẩu này thay đổi lúc nào cũng được, nên dù bây giờ có biết, lát nữa ông ta đổi mật khẩu thì chúng tôi cũng chẳng mở được. Vì thế, ông ta thoải mái bấm mật khẩu, quả nhiên là bốn số mà Đinh Nhất vừa bấm, chỉ là thứ tự hơi khác.

Cửa kêu “cách” một tiếng rồi mở ra. Nhưng Đinh Nhất vừa thấy cửa mở, liền đẩy cửa lại lần nữa. Khóa điện tử vang lên một đoạn nhạc dễ nghe rồi khóa lại.

Lưu Thắng Lợi vốn hơi ngây người, sau đó như đã hiểu ra cái gì, sắc mặt rất khó coi. Đinh Nhất tiếp tục ấn bốn phím vừa rồi, lần này lại bấm hai lần, nhưng đến lần thứ hai, anh ta đã bấm được mật khẩu chính xác.

Thì ra khóa điện tử này chỉ được bấm sai hai lần, quá số lượt thì chuông báo sẽ vang lên. Nhưng mỗi khi có người nhập mật khẩu chính xác, hai lần nhập sai trước đó cũng sẽ bị xóa về 0.

Vì thế, không ai ngờ cái khóa này lại dễ mở như vậy. Nhất là bảo vệ, vì nguyên nhân công việc, nên đêm nào cũng đi qua cửa hầm, chỉ cần thử mấy lần là được.

Mặt Lưu Thắng Lợi đã vàng như nến. Tôi biết ông ta đang sợ hãi, cũng may hôm nay Đinh Nhất nói về sơ hở của chiếc khóa này, nếu không tên trộm xác kia lại vào lần nữa, thì đã không chỉ mất một xác ướp thôi đâu!

Chúng tôi đã giải được câu đố người kia làm sao để mở cánh cửa bị khóa, sau đó cùng nhau vào hầm. Nơi đây quả là một kho chứa báu vật cỡ nhỏ. Tuy tôi không hiểu về những thứ đó, nhưng chỉ nhìn cũng đã có thể chắc chắn rằng chúng khá đáng tiền.

Lúc đến trước tủ lạnh chứa nữ thi đời nhà Thanh, tôi ngửi thấy một hương thơm…

“Mùi gì thế?” Tôi tò mò hỏi.

Lưu Thắng Lợi chỉ vào tủ lạnh: “Trước đó nữ thi đời nhà Thanh vẫn được để trong này, sau đó bị mất, nên tôi mở nắp, tắt nguồn điện, không ngờ bên trong vẫn có mùi hương của bà ta!”

“Đây là mùi hương mà nữ thi đời nhà Thanh kia để lại?” Tôi hưng phấn hỏi.

Lưu Thắng Lợi gật đầu: “Ừ, là mùi này. Tuy xác ướp cổ đã mất, nhưng mùi hương vẫn giữ mấy ngày chưa tan.”

Tôi lập tức nhắm mắt lại, từ từ cảm nhận mùi thơm tràn ngập trong không khí…

Trước đây, chí ít tôi cũng phải thông qua di vật mới cảm nhận được tàn hồn, đây là lần đầu tiên thông qua mùi hương, chẳng biết có được hay không…

Chú Lê thấy tôi đã bắt đầu, nên bảo mọi người tản ra, chừa cho tôi chút không gian, đừng hòa tan mùi hương kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện