Đông Phong kiệt sức hoàn toàn, người cô vẫn đang run lên từng cơn một, cả thân thể đổ hết lên người Hỏa Lang. Hỏa Lang đang kinh ngạc trước một Từ Khang lạ lẫm so với mọi ngày. Nàng nhăn mày đậm vô cùng, thâm tâm không ngừng thắc mắc "sao sát khí nặng đến vậy?"

Khi cả thân thể Đông Phong đổ hoàn toàn phía nàng nàng mới nhớ ra là Đông Phong đang bị thương, tiếng tanh tách của máu tươi đang chảy xuống từng giọt từ tay Đông Phong lại làm Hỏa Lang thầm trách bản thân sao lại vô ý đến vậy, nữ tử này rõ ràng lòng bàn tay đang rò rỉ máu, vậy mà để nàng ta "hớ hênh" nãy giờ.

Xoạt!

Hỏa Lang lờ hoàn toàn Từ Khang, xé vội ống tay áo rồi cẩn thận quấn vào lòng bàn tay Đông Phong khi đã đặt cô xuống ngay ngắn.

Đông Phong he hé mắt, tay run run đưa lên nắm lấy ngực áo Hỏa Lang, giọng khàn đặc thều thào.

- Đó không phải Từ...Khang đâu...

Hỏa Lang tròn mắt nhìn Đông Phong, Đông Phong hơi nhăn mày, cô biết người trước mặt nếu nói là có thể hiểu tình hình bây giờ thì là quá sức với cô ta. Đông Phong vẫn kiên nhẫn, lại lần nữa nhắc nhở.

- Như là bị... Hắc Cốt nhập vào. Giờ anh ta có võ công. Hãy cảnh giác! Hiểu không?

Hỏa Lang nhíu mày, "bị Hắc Cốt nhập", bốn từ này làm đã làm nàng hiểu sơ sơ qua vấn đề. Hỏa Lang liếc nhìn Từ Khang, giờ nàng đã thấu, tại sao sát khí và khí lực của nam nhân vốn rất yếu ớt kia bây giờ lại mạnh mẽ như vậy.

- Nghe này, Tiểu Lang!

Đông Phong gọi có phần lớn tiếng hơn ban nãy, Hỏa Lang giật mình đánh mặt lại phía cô, gật nhẹ đầu đáp lại.

- Giờ, cậu phải gánh vác trọng trách vô cùng lớn.Tôi không cần biết cậu võ công ra sao, cậu mạnh hay cậu yếu, tôi không quan tâm, giờ... cậu phải thắng. Sinh mạng tất cả mọi người giờ phụ thuộc hết vào cậu. Cậu hiểu tôi nói gì đúng không?

- Ân, ta hiểu rồi!

Hỏa Lang tông giọng lạnh lùng đáp lại, thái độ của nàng khiến Đông Phong vô cùng kinh ngạc, đáng ra là Hỏa Lang hàng ngày thì phải ngơ ngác mới đúng, cô gái trước mặt Đông Phong bây giờ,...

"Đây là ai vậy?"

Đông Phong nhíu chặt mày, người tự nhiên cảm thấy lạnh toát, không kể đến do nhiễm lạnh mà là do cảm giác sợ hãi, mà kinh ngạc hơn, người làm cô sợ lúc này lại chính là Hỏa Lang.

Xoẹt!

Hỏa Lang giựt mạnh tấm rèm cửa, lập tức khoác lên người Đông Phong ngay cả khi cô vẫn đang ngơ ngác, chưa kịp hoàn hồn.

- Cảm...

- Ta và Đông Phong cô nương là bằng hữu, cái này không đáng là gì, không cần cảm ơn. Giữ lại lời cảm ơn đó cho đến khi...

Hỏa Lang lạnh tanh liếc mắt sang phía Từ Khang, tay siết chặt Hỏa Cốt, xoay lưng tiến dần về phía nam nhân nồng nặc mùi hắc ám.

- Cho đến khi xong chuyện này!

Mọi người theo sự chỉ dẫn của Tiểu Bắc vội vã lên phòng Từ Khang. Cô không thấy một chút dấu hiệu nào của Đông Phong thì càng lúc càng hoảng hốt, run rẩy nhìn về phía Uyển Vân.

- Uyển Vân... bọn họ...

Uyển Vân đang đăm chiêu, nghe thấy Tiểu Bắc gọi thì mới giật mình đưa tầm mắt lên nhìn nàng.

- Có Lang nhi, Đông Phong cô nương sẽ không sao! Tiểu Bắc cô nương đừng quá lo lắng.

- Sao cậu biết?

- Cái thứ giam giữ Hỏa Cốt đã bể, chắc chắn là do Lang nhi làm. Người duy nhất buộc phải làm và có khả năng làm vậy chỉ có nàng mà thôi. Lang nhi có kiếm sẽ bảo vệ được Đông Phong cô nương, đừng quá lo lắng.

Uyển Vân đau xót nhìn vào từng giọt máu còn sót lại, chính bản thân nàng còn lo lắng, còn sợ chẳng khác nào Tiểu Bắc. Nhưng một người hoang mang là đủ rồi, nếu nàng mất bình tĩnh sẽ chỉ khiến mọi người sợ hãi thêm mà thôi.

- Vậy... hai người bọn họ giờ ở đâu?

Uyển Vân chưa vội đáp, nàng quan sát xuống nền nhà, vung vãi vết máu tươi vẫn còn rất mới.

- Đi theo vết máu!

Uyển Vân giọng hơi gấp gáp, vội vã bước đi trước, hiển nhiên những người còn lại chẳng dám ngơ ngác, cũng vội bước theo sau nàng.

"Hoả Lang, lâu rồi không có nói chuyện. Gặp lại trong hoàn cảnh này không biết nên vui hay buồn ha"

"Ngươi có nhiều chuyện chưa kể cho ta lắm, đợi xong chuyện này ta sẽ "hỏi han" ngươi"

"Ha ha, nha đầu thúi! Kẻ thù lần này, ngươi không thể dễ dàng giành thắng lợi cho dù hắn chỉ lấy lại được có một nửa khí lực. Đến chín phần sẽ thua đấy, cũng có thể là hơn"

"Khó vậy sao? Mà ta không quan tâm, ta phải bảo vệ mọi người, phải bảo vệ Uyển nhi. Kẻ thù có ghê gớm bao nhiêu ta cũng sẽ đánh bại"

"Hảo hảo, ngươi là tự tin hay tự phụ đây?"

"Ta tin tưởng"

"..."

"Ta tin vào bản thân, và vào ngươi. Ta cũng biết rõ mình ta sẽ không đánh lại hắn vậy nên ta dù tay phải có tàn phế cũng quyết phải lấy lại ngươi. Vì ta với ngươi là... Là... Ai nha, Tiểu Bắc có dạy ta từ này, mà ta quên mất rồi. Thôi được rồi, bao giờ nhớ ra ta sẽ nói cho ngươi"

"... Ừm! Ngươi sẵn sàng chưa? Hơi đau một chút đấy!"

"Hảo, đâu phải lần đầu, làm thôi"

Hoả Lang mở mắt, tay trái cầm Hoả Cốt cắm sâu xuống sàn, hai tay đưa ngang như là chào đón thứ gì đó. Hoả cốt bất ngờ chuyển màu, từ màu hơi trắng đục thành màu đen của máu đông rồi thứ màu đen đó tách ra khỏi kiếm, lao thẳng vào thân thể Hoả Lang.

Mọi thứ diễn ra trong vòng vài giây, Hắc Cốt có muốn cản lại cũng không được. Hoả Cốt lại trở về màu trắng đục ban đầu nhưng Hỏa Lang lại có sự biến đổi vô cùng đáng sợ.

Mắt nàng đồng tử ngả sang màu đỏ, cả thân thể là những đường ngoằn nghoèo đáng sợ như là săm mình. Nhưng khác với Từ Khang, đường nét được "tạc" lên thân thể Hoả Lang như là những vết nứt ở miệng núi lửa, hơi đỏ và lốm đốm vết lửa tàn.

Đông Phong hoảng hốt nhìn Hoả Lang, cả ngày hôm nay với cô hoàn toàn là kinh ngạc. Cô không ngạc nhiên với cảnh tượng nguy hiểm lúc này, cái cô ngạc nhiên là một Hoả Lang ngu ngơ thường ngày giờ đúng là đang "gánh vác cả thế giới trên vai". Đông Phong giờ như là được xem trực tiếp các bộ phim hoạt hình của lũ con nít vậy, giờ là khúc "Hoả Lang biến hình" nếu theo đúng kịch bản phim.

Đông Phong lắc mạnh đầu để thôi nghĩ lung tung rồi chăm chú quan sát Hoả Lang. Hoả Lang rất hiểu chuyện, đặt Đông Phong tại nơi khá an toàn, nhìn chung, nếu có sập hay vung vãi gạch đá cũng sẽ không rơi vào chỗ Đông Phong. Với hoàn cảnh như bây giờ thì đó là an-toàn.

Hoả Lang chậm rãi đưa tay trái đặt lên cán kiếm rồi rút mạnh. Giây phút tay nàng chạm vào Hoả Cốt, tự nhiên lưỡi kiếm cháy rực cứ như là biểu diễn ảo thuật vậy. Và lần nữa Đông Phong lại kinh ngạc, giờ cô không biết mình sẽ bị sốc bởi ngạc nhiên đến mấy lần nữa đây.

- Hợp nhất?! Các ngươi không thấy thừa thãi sao?

Hắc Cốt cười lớn, vẻ mặt hoàn toàn là khinh miệt nữ nhân trước mặt. Hoả Lang không hé môi dù một chút, vẫn lạnh lùng quan sát kẻ thù. Nàng đang dò xét sơ hở, nhưng dù người kia có cười nói thoái mái nhưng nàng lại... Không cảm nhận được chút sơ hở nào từ hắn.

"Hắc Cốt rất ghét chủ nhân của Hoả  Cốt, đúng hơn là hận chủ nhân của ta. Hắn rất mạnh, ngươi phải cẩn thận. Hắn sẽ đánh hết sức để giết ngươi"

"Ân, ta hiểu rồi"

Hoả Lang mắt sáng quắc, lập tức nghiêng người hướng mũi kiếm lao thẳng vào Hắc Cốt. Khi mũi kiếm chỉ cách tim Từ Khang một đốt tay, tưởng chừng như có thể đâm trúng thì thân ảnh Từ Khang bỗng nhoè dần rồi vụt mất.

Hoả Lang giữ bình tĩnh, cẩn thận thu lưỡi kiếm rồi trở mình, lập tức quay lại phía sau. Không ngoài dự đoán, Hắc Cốt đang ung dung đứng ở phía sau lưng nàng.

Hoả Lang lần nữa lao mũi kiếm về phía hắn, ánh mắt rực lửa vô cùng tàn nhẫn. Hắc Cốt vẫn chắp tay sau lưng, thản nhiên quan sát nữ tử khát máu kia đang lao về phía mình. Một lần nữa, kiếm gần như chạm đến người Từ Khang thì chỉ một vài tíc tắc, mũi kiếm lại bị hẫng giữa khoảng không, thậm chí là một đường chỉ trên áo còn chẳng thể chạm đến, chứ không nói gì đến da thịt.

"Như nào?"

"Rất nhanh, không nghĩ ta với ngươi hợp nhất lại không thể nhìn ra chuyển động của hắn"

"Hắn dù mang thân thể phàm tục, nhưng vẫn là quỷ. Ngươi hãy quen dần với sự nhanh nhẹn của hắn đi"

"Ta biết rồi"

- Tâm sự xong chưa?

Hắc Cốt tông giọng khàn đặc hướng Hoả Lang. Hắn và nàng lúc này nom chẳng khác nhau là mấy, bao trùm cả hai người vẫn là khối sát khí lớn vô cùng.

Hắc Cốt gãi gãi vành tai, nhìn hắn có vẻ vô cùng thiếu cẩn trọng và thiếu đề phòng nhưng cũng chỉ là có vẻ mà thôi. Hoả Lang biết đó không phải là cơ hội tấn công của nàng, dù kẻ thù có làm gì thì trên cánh tay của hắn phảng phất mùi ám khí, mà thứ mùi này xuất hiện khi vận nội công.

Như vậy là, hắn thiếu cảnh giác là giả bộ. Mỗi hành động thừa thãi của hắn đều xuất hiện cái mùi ám khí đáng sợ kia, mùi mà không phải kẻ thiếu cảnh giác có thể có được.

"Hãy làm theo cách chúng ta vẫn làm. Ngươi hiểu chứ!?"

"Ta cũng định vậy"

"Còn nữa , cái từ ngươi quên, ngươi nhớ ra chưa?"

"..."

"Là đồng đội, nha đầu ngốc chỉ biết đánh đấm ạ!"

"A, phải phải. Chính là từ đó!"

Hỏa Lang khoé môi hơi cong, lắc nhẹ đầu một cái, thầm trách bản thân thật quá ngu ngốc. Ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lại tàn nhẫn nhìn chăm chăm vào nam nhân đối diện. Hắc Cốt vẫn cười nham hiểm nhìn nàng, mùi khí lực càng lúc càng bóp nghẹt không khí trong căn phòng mật này.

- Tầng một, phàm!

Uyển Vân rùng mình, tay đặt lên lồng ngực tì thật mạnh. Ở đây chỉ có nàng cảm nhận được mùi nguy hiểm phảng phất trong căn nhà này. Mà cái làm nàng sợ hãi lúc này là nàng đã cảm nhận được khí lực của Hoả Lang, thứ khí lực kinh hãi có chạy xa khỏi nơi này nhưng hễ nó xuất hiện là có thể lập tức nhận ra.

- Uyển Vân,...

Tiểu Bắc đặt tay lên vai Uyển Vân, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Lúc này Uyển Vân mới hoàn hồn trở về thực tại, trước mắt nàng là cảnh đổ nát của tường gạch.

- Vào trong thôi!

Uyển Vân thở nhẹ rồi mau chóng bước vào bên trong, nơi nồng nặc mùi sát khí và máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện