- Chắc Tiểu Lang giờ đang vui vẻ bên bạn gái cậu ta nha!

Tiểu Bắc cười híp mắt, miệng không ngừng đoán già đoán non phản ứng hạnh phúc của Hỏa Lang khi gặp lại Uyển Vân.

Đông Phong ngây ngô nhìn nụ cười hồn nhiên này, chăm chú như muốn nuốt gọn khoảnh khắc thần tiên này vào tim.

- Thật hạnh phúc khi được gặp lại người mình yêu thương – Tiểu Bắc mỉm cười.

- Vậy còn em? Em có hạnh phúc khi được ở cùng tôi?

Đông Phong buột miệng hỏi, biết đã nỡ lời, liền đỏ bừng mặt, hối hận vô cùng.

Tiểu Bắc mắt tròn xoe trong veo nhìn Đông Phong, mặt cũng đã phiếm hồng.

Không khí ngượng ngùng ập đến.

- Ý tôi là... một Fan như em có hạnh phúc khi được gặp thần tượng của mình là tôi không?

Đông Phong ngay lập tức sửa lại lời. Trong đầu thầm cảm phục sự nhanh trí của mình.

- Vậy ý chị là như thế sao?

Tự nhiên Tiểu Bắc cảm thấy một chút nuối tiếc, cô không muốn nghe câu hỏi này chút nào. Mỗi lần nghĩ đến cảm xúc của mình dành cho Đông Phong chỉ là một người hâm mộ dành cho thần tượng của mình, tâm trí cô thoải mái, nhưng tim cô nhưng bị bóp nghẹt.

Đông Phong yên lặng không trả lời, vì ý cô đâu phải vậy. Cả hai im lặng bước song song nhau, sau câu hỏi đó của Tiểu Bắc, Đông Phong hoàn toàn chưa có đưa ra câu trả lời.

- A, là Tiểu Lang.

Tiểu Bắc reo lên, lại toe toét cười, chân bước vội hơn. Nhưng nụ cười của cô sớm đã tắt, cả cô và Đông Phong đều cảm thấy không khí bên đó rất căng thẳng.

Tiểu Bắc nhìn rõ Hỏa Lang đang khom mình, còn một người đàn ông khác đang nằm dưới chân Hỏa Lang, bên cạnh người đàn ông đó là một cô gái đang quỳ xuống ngồi kế bên.

Đông Phong và Tiểu Bắc hoàn toàn hiểu điều Hỏa Lang đã gây ra, vội vã chạy đến.

- Tiểu... Tiểu Lang!

Tiểu Bắc hổn hển, lo lắng mà gọi tên Hỏa Lang. Nhưng người cô đang liên tục vổ vỗ sống lưng vẫn đứng bất động.

Đông Phong nhanh chóng đã đỡ người đàn ông đang nằm ôm sống mũi dậy.

- Anh không sao!

Người đàn ông kia xua tay ra dấu với Đông Phong, loạng choạng đứng dậy, đầu vẫn như là hơi choáng.

Đông Phong cũng không lằng nhằng thêm, cũng đứng dậy, giờ mới hướng tầm mắt sang Hỏa Lang.

- Tiểu Lang, môi cậu chảy máu.

Đông Phong đứng đối diện Hỏa Lang nên dễ dang nhìn thấy, Tiểu Bắc nghe vậy cuống cuồng cúi xuống nhìn.

- Nhiều máu quá! Tiểu Lang, cậu đang cắn môi mình đấy, mau mau nhả ra!

Tiểu Bắc thét lên sợ hãi, âm thanh lớn bên tai làm Hỏa Lang thôi thẫn thờ. Giờ mới cảm thấy môi mình hơi xót, răng cũng rời khỏi môi, máu trào ra nhiều hơn ban nãy.

Tiểu Bắc hoảng hốt ôm lấy vai Hỏa Lang kéo rời khỏi chỗ này.

- Phong!

Tiểu Bắc nhìn Đông Phong, hiểu ý, Đông Phong ngay lập tức cầm điện thoại lên.

- Alo, bác Tân, mau chuẩn bị chút đồ sơ cứu!

- Ta không sao, tự đi được!

Hỏa Lang cười yếu ớt nhìn Tiểu Bắc, đôi mắt hoàn toàn tuyệt vọng.

- Có thể ngươi đã quên ta – Hỏa Lang liếc mắt sang Uyển Vân – nhưng ta cũng rất vui vì lại được thấy ngươi cười.

Hỏa Lang mỉm cười hướng Uyển Vân, nàng biết điều mình lo sợ cũng đã đến. Tia tức giận ban nãy Uyển Vân dành cho nàng như đòn trí mạng dập tan hết mọi hi vọng. Hỏa Lang giờ chỉ biết cười trừ, không muốn khóc. Nàng không muốn yếu ớt trước mặt nữ tử nàng yêu.

Tim Uyển Vân nghẹn lại, nữ tử trước mặt môi lấm lem vết máu, ánh mắt dường như không thể tuyệt vọng hơn vậy mà vẫn cố nở nụ cười nhìn mình. Nụ cười này lại xuất hiện trong đầu Uyển Vân, choáng váng, tại sao nụ cười này lại quen đến thế? Uyển Vân hoảng hốt nhìn Hỏa Lang, người bắt đầu run rẩy.

"Ngươi... là ai?"

Uyển Vân sợ hãi, định mở miệng nhưng họng lại nghẹn ứ.

Hỏa Lang xoay người, bước đi cùng Đông Phong và Tiểu Bắc.

Hai dòng lệ lăn dài trên má Uyển Vân. Uyển Vân giật mình, tay đưa lên gạt lệ, tim lần nữa đau nhói. Nhìn bóng lưng kia từ từ xa nàng, nàng tự nhiên đau đớn, nhìn mọi thứ xung quanh như muốn sụp đổ.

.

- Tiểu Lang, sao lại làm vậy, cậu xem kìa, môi cậu trắng bệch, nhìn cậu như sắp chết vậy.

Hỏa Lang không đáp, chỉ gật nhẹ đầu.

Đông Phong và Tiểu Bắc cũng hiểu mọi chuyện, Uyển Vân đúng như chuẩn đoán đã mất trí nhớ.

- TIểu Bắc, em ra ngoài chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu ta.

Đông Phong lạnh lùng lên tiếng, Tiểu Bắc nhìn Đông Phong một lúc, rồi cũng gật nhẹ đầu.

Khi cửa khép lại, Đông Phong ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế đối diện Hỏa Lang.

- Cậu vẫn có thể nghe chứ?

Hỏa Lang từ từ đưa ánh nhìn mệt mỏi sang phía Đông Phong, rồi gật nhẹ đầu.

- Tốt, cứ nhìn thẳng mắt tôi, để tôi biết cậu đang nghe tôi nói.

Gật nhẹ đầu.

- Người cậu đánh chảy máu mũi ban nãy, là Từ Khang. Anh ta là bạn thân của anh họ tôi, anh ta là một bác sĩ.

Gật.

- Khi bạn gái cậu được chuyển từ bệnh viện về nhà, tôi đã thuê anh ta đến chăm sóc cho cô ấy, vì anh ta là bác sĩ duy nhất tôi tin tưởng. Sáng nào anh ta cũng ghé đến đây xem xét tình hình bạn gái cậu, thay bình truyền, chăm nom rất kĩ.

Gật.

- Tuần trước anh ta nói với tôi, nếu cô gái này, tức Uyển Vân, tỉnh lại, anh ấy sẽ cầu hôn cô ấy. Tính anh ta là vậy, anh ta đẹp trai, việc làm ổn định, nhà giàu có nhưng lại rất kén chọn bạn gái. Nhưng một khi đã ưng ai thì nhất quyết theo đuổi. Tôi ban đầu là không ý kiến, mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm, tôi không muốn can thiệp vào rắc rối. Nhưng mà...

Đông Phong ngừng một lúc, rồi thở dài một cái.

- Dường như tôi đã can dự vào rắc rối này rồi. Nghe này, nếu là tôi của ngày trước, sẽ không nói những lời này, cũng sẽ không ý kiến về vấn đề của ba người. Nhưng giờ đã khác, tôi muốn nói với cậu mấy lời này, mong cậu sẽ lưu tâm.

Hỏa Lang không đáp, vẫn cứ nhìn Đông Phong chăm chú.

- Nếu không phải yêu cậu sâu nặng, người kia sẽ không dùng tính mạng của cô ấy để cứu cậu. Nếu bây giờ cậu nghĩ rằng từ bỏ cô ấy và ngồi đây tuyệt vọng, tự làm đau bản thân là điều đúng đắn. Nếu cậu nghĩ nhường cô ta cho Từ Khang thì cô ấy sẽ hạnh phúc là cậu sai rồi. Cậu bây giờ, đang chính là dùng mũi kiếm vô hình đâm vào tim cô ấy, là đang muốn giết cô ấy, chứ không phải cứu vớt cô ấy.

Hỏa Lang mắt từ từ mở to, nét mặt thay vì tuyệt vọng là hoảng hốt.

- Ta... ta giết nàng sao?

Đông Phong nhíu mày, thở dài.

- Phải, cậu đang vô tình giết cô ấy. Nếu cậu cứ mặc kệ, không chút tác động, từ bỏ cố gắng để giúp cô ấy nhớ lại, như vậy chính là cậu giết cô ấy.

- Vậy... ta phải làm gì? – gấp gáp.

- Cậu chỉ cần cố gắng làm cô ấy nhớ lại là được. Bỏ vẻ tuyệt vọng đó đi, cậu nên nhớ, cô ta mất trí nhớ chỉ là tạm thời, không phải là không có thuốc chữa!

- Vậy... thuốc đâu? Ta sẽ đi mua – Hỏa Lang thúc giục.

Đông Phong mặt méo xệch, không nghĩ cô gái trước mặt mình lại ngốc đến vậy.

- Ý tôi là...

RẦM

- TIỂU LANG NGU NGỐC, CẬU CHÍNH LÀ THUỐC CHO UYỂN VÂN ĐÓ!

Đông Phong cùng Hỏa Lang giật mình nhìn ra ngoài cửa. Tiểu Bắc đang giận đến tím mặt gào lên từng câu.

- Xin lỗi vì đã nghe trộm.

Tiểu Bắc từng bước tiến đến chỗ Đông Phong, nhìn thẳng vào mắt cô mà xin lỗi. Đông Phong cảm thấy Tiểu Bắc chẳng giống ăn năn chút gì, nhưng tự nhiên nhìn vẻ mặt tức giận của Tiểu Bắc thì thấy rùng mình, thật từ từ gật nhẹ đầu.

Tiểu Bắc cũng chỉ xin lỗi lấy lệ, giờ ánh mắt nghiêm khắc nhìn thẳng vào mắt Hỏa Lang.

- Tiểu Lang, cậu chính là thuốc để cô ấy nhớ lại. Thuốc ở đây không phải tôi bảo cô ấy ăn cậu, tôi biết cậu đang nghĩ cái đó mà đồ ngốc. Gương mặt, hành động, lời nói của cậu, chính là thứ để giúp cô ấy nhớ lại, cậu hiểu không?

Tiểu Bắc kiên nhẫn giải thích, Hỏa Lang đồng tử mở to, ánh mắt bừng sáng, đầu gật gật.

Tiểu Bắc thở phào một tiếng, quay sang phía Đông Phong, lén ra dấu tay OK.

Đông Phong thì chỉ biết gật gật đầu, cũng không biết mở lời gì ra nữa.

- Nhưng nàng... không muốn gặp ta nữa rồi, sao có thể... - Hỏa Lang lại buồn rầu.

- Sao cậu biết cô ấy không muốn gặp cậu? – Tiểu Bắc nhíu mày.

- Nàng tức giận với ta... cũng chấp nhận cái ôm của nam nhân kia, cười với hắn, lại còn bảo vệ hắn, ta... ta rất tuyệt vọng – Hỏa Lang nghiến răng.

- Là vì anh ta chăm sóc cô ấy trong suốt khoảng thời gian này, cô ấy tất nhiên cũng cảm động. Cậu nghĩ xem, một cô gái đến tên mình là gì giờ cũng không nhớ, tự nhiên có người chăm sóc ân cần, nếu là tôi tôi cũng sẽ rất cảm động – Tiểu Bắc thản nhiên.

- Vậy... nàng yêu hắn? – Hỏa Lang hoảng hốt.

- Cảm động khác với yêu. Trái tim cô ấy nghĩ gì sao cậu có thể biết? Cậu bây giờ không thể để chuyện đó làm phân tâm. Việc của cậu bây giờ là phải làm cô ấy nhớ lại. Nếu cậu muốn cô ấy sống tốt thì buộc phải làm vậy, còn nếu muốn cô ấy đau khổ thì cứ kệ cô ấy bên anh chàng đẹp mã kia đi – Tiểu Bắc lườm lườm Hỏa Lang.

- Không được, tuyệt đối nàng phải có cuộc sống tốt – Hỏa Lang dứt khoát.

- Vậy biết phải làm gì rồi đó! – cười cười.

- Ân!

Hỏa Lang gật đầu dứt khoát.

Không khí rơi vào im lặng một lúc.

- Nhưng giờ ta phải làm gì? – Hỏa Lang gãi gãi vành tai khó hiểu.

"TRỜI ƠI!!!"

Đông Phong thấy vẻ mặt nóng giận đầy bất lực của Tiểu Bắc lúc này, cộng thêm ngây ngô của Hỏa Lang tự nhiên bật cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện