- Hỏa Lang huynh, lại đây mà xem, có thứ gì kì lạ ở đây này!

- Uyển Vân sư muội, ta dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, ta là nữ tử không phải nam tử, ngươi gọi ta bằng cái tên đầy thần thái nam nhi dũng mãnh ta không trách ngươi nữa, nhưng hãy sửa lại chữ "huynh" thành chữ "tỷ" hoặc "sư tỷ" cũng có thể là "tỷ tỷ" có được không?...

Mặc kệ cho người kia cứ làu bàu về cách xưng hô, Uyển Vân vẫn chăm chú nhìn vào thứ phát sáng dưới hồ, không quên nói lại vài câu để người kia cảm thấy "được an ủi":

- Rồi rồi, từ nhỏ đến lớn ta đều gọi như thế có sao đâu, dù sao ta cũng muốn có một ca ca mà, ngươi ít làu bàu thôi.

- Ta... thật sự cũng 19 năm rồi. – Thở dài.

* 20 năm trước

Bấy giờ, có Cao Lý Chân võ công vô địch thiên hạ, lần này đến lần khác được Hoàng Thượng đích thân đến tận nhà mời làm võ tướng. Vốn chỉ muốn có một cuộc sống an nhàn, hết thảy bị Hoàng Thượng đến làm phiền, trong lòng rối bời, liền nói với Vua muốn chu du thiên hạ, mong được ân chuẩn.

Hoàng Thượng có chút không vừa lòng nhưng không muốn khước từ ý tứ của Lý Chân, bởi lẽ Cao Lý Chân vốn là ân nhân cứu mạng thuở nhỏ, thiên hạ đều biết Doãn Hoàng đế một tay Lý Chân cứu trong đại loạn, nếu làm khó mong muốn của Lý Chân, coi như lấy oán trả ơn sẽ bị chúng dân khinh miệt, chỉ có thể từ bỏ việc mời Lý Chân làm quan, chấp thuận yêu cầu của hắn. Doãn Vương chẳng những thế còn ban cho Lý Chân một ngựa tốt, tặng bảo kiếm Hỏa Cốt trong huyền thoại. Đích thân tiễn Lý Chân rời thành.

Nói về bảo kiếm này, có nhiều điều khó lý giải. Nghe thiên hạ đồn đại, bảo kiếm này được rèn rất đặc biệt, được rèn từ xương của con sói sống ngàn năm và nước bọt của con sư tử có thể khạc ra lửa. Đồn cũng chỉ là đồn, lời đồn thường không chính xác, nhưng thứ làm nên tên tuổi của bảo kiếm này chính là không ai có thể rút kiếm ra khỏi vỏ. Ngay cả võ công cái thế như Lý Chân cũng bó tay. Người ta còn ngờ vực kiếm này không hề có lưỡi kiếm, châm biếm đặt cho nó cái tên khác là Kiếm Cảnh.

Sau 1 năm phiêu bạt...

Ngày đó, Cao Lý Chân nghỉ chân ở một tiểu điếm trong một thị trấn nhỏ trên đường đi. Nhìn nửa ngày may ra thấy một bóng người trong thị trấn. Có phần lạnh sống lưng, quay ra hỏi tiểu nhị đang phục vụ trà bên cạnh:

- Sao nơi đây vắng như vậy?

Thấy Lý Chân hơi cau mày, tên tiểu nhị có phần hoảng hốt, vội vàng trả lời:

- Mười ngày trước thì thị trấn vốn vẫn rất nhộn nhịp... chẳng qua, gần đây có chuyện không tốt. Kể từ mười ngày trước, nơi đây mỗi tối đều có một góa phụ gõ cửa từng nhà xin nhận nuôi một đứa bé, mọi người không muốn dây dưa gì nàng nên trời cứ tối liền nhanh chóng ở trong nhà không dám ra ngoài?

- Chẳng qua chỉ là một góa phụ, hà cớ gì các ngươi phải sợ hãi như vậy? – Lý Chân có phần ngạc nhiên.

- Nàng là góa phụ bởi lẽ nàng bị điên... nàng đã giết phu quân của mình, nàng là yêu nữ.

- Vớ vẩn, nếu là giết người phải bị tống giam, làm sao có thể lang thang nơi này? – Lý Chân lại cau mày nhìn sang tên tiểu nhị.

- Là vì không có chứng cớ, người trong nhà vào cái đêm phu quân nàng bị giết, thấy nàng ôm con gào thét bên xác chồng, con dao đẫm máu ở bên cạnh, mắt nàng đỏ ngàu như mắt quỷ, cứ ngồi đó gào thét...

- Đó không là chứng cớ thì là gì? – Lý Chân khó hiểu.

- Quan khách nghe ta kể hết đã. Đúng là chứng cớ bày ra trước mắt như vậy, nhưng khi kiểm tra xác tên phu quân, thì được biết là đã chết khoảng ba canh giờ, mà người kia... đi thăm đền, chỉ mới về nhà được một canh giờ. Ngươi nói xem, nếu không phải yêu nữ, làm sao có thể vừa giết người vừa không có mặt tại đó.

- Hết thảy chỉ là đồn, làm gì có yêu ma trên đời? – khẽ lắc đầu – Chỉ là một nữ nhi yếu đuối cần nơi nương tựa, các ngươi hà cớ gì làm khó người ta, lời đồn cũng chỉ là lời đồn, chứng cớ rõ ràng nàng không giết phu quân, thời gian là chứng cớ chính xác nhất, các ngươi không nên như vậy – Lý Chân thở dài.

- Ta cũng chỉ là một tên tiểu nhị...

- À phải, ta không trách ngươi – lại thở dài.

- Bọn ta không phải không có nhân tính, hàng ngày đều đem đồ ăn đặt trước cửa đền nơi nàng đang ngự. Phần cũng muốn đứa trẻ không chết đói... - tiểu nhị thở dài, nhìn Lý Chân vẫn đang trầm ngâm.

- Đồ ăn đã xong, phòng cũng đã dọn sạch, quan khách! Dùng bữa xong ta sẽ chuẩn bị nước ấm để ngài tắm.

Tên tiểu nhị nói tiếp, Lý Chân sực tỉnh, vội ăn nhanh bữa cơm chiều.

.

Nửa đêm canh ba, tiếng gõ cửa khách điếm vang lên. Không ai mở cửa. Đến chừng mười lần thì dừng. Có tiếng bước chân. Lại tiếp tục là tiếng gõ cửa, nhưng bé hơn tiếng vừa nãy. Lý Chân ngó ra ngoài, kinh ngạc thấy một nữ nhân mang y bào đỏ tươi lết từng bước chân tới từng nhà gõ cửa, trên tay bồng một đứa trẻ.

Lý Chân vội mặc lại y phục, dùng khinh công tiếp đất đứng trước mặt nữ nhân kia. Kinh ngạc thấy trên y bào còn vết máu loang lổ, khuân mặt bị tóc che gần hết. Lý Chân lên tiếng trước:

- Cô gái, đêm canh ba nên ở nhà, không nên lang thang bên ngoài, huống hồ đứa bé đó còn quá nhỏ, không nên...

- Nhà? – cắt đứt lời của Lý Chân là một câu không đầu không đuôi.

- Phải. Nhà của cô – Kinh ngạc nhìn lại người trước mặt.

- Nhà vốn dĩ đã không còn, không còn nơi về, không lang thang thì biết đi đâu?

Những lời này, vốn không phải kẻ điên. Lời của người này hoàn toàn mang dư âm đau thương, từng lời nghẹn ở cổ họng không khỏi làm Lý Chân thương xót.

Thấy Lý Chân im lặng, nàng lại lên tiếng:

- Ngươi là người qua đường, hiển nhiên là vậy mới bắt chuyện với ta. Ta không giết phu quân, ta cũng không có điên. Nhưng những lời này, chẳng một ai tin ta. Vốn muốn rời thị trấn đi nơi khác, vốn muốn đứa bé này sống tốt, nhưng cũng chính vì nó lại không dám đi, sợ nó chết đói, chết khát, lại phải chôn chân ở đây. Người nhà phu quân, không tin ta, không cần ta, đuổi ta ta cũng chấp nhận nhưng đứa bé này đâu có tội tình gì? Hà cớ gì phải đuổi nó đi?

Từng lời nói ra như cứa vào tim Lý Chân, đau xót, số phận nữ tử đúng là cực khổ.

- Ngươi có nghĩ ta điên? Ngươi có tin ta? – nàng cười điên dại – phải rồi, làm gì có ai tin ta, ta cuối cùng cũng chỉ là kẻ điên, là kẻ giết chồng.

- Ta chưa bao giờ tin lời bịa đặt – nhìn đứa trẻ trong tay góa phụ - vậy là ngươi muốn có người nuôi nấng đứa trẻ này?

- Phải – dừng cười, kinh ngạc nhìn Lý Chân.

- Nếu ta nhận nuôi cả ngươi và đứa trẻ, ngươi có đi cùng không? – Lý Chân nhìn thẳng vào khuân mặt bị tóc che gần hết kia đầy kiên định.

- Ngươi nói sao? – kinh ngạc.

- Ta nói ta muốn hai mẹ con ngươi đi cùng ta, chẳng qua là nuôi thêm hai miệng ăn, thân là đại trượng phu, có gì khó được ta? Đưa đứa nhỏ cho ta bồng – nói rồi Lý chân vươn hai tay ra muốn đón lấy đứa bé.

Nữ nhân kia lặng người, bất chợt giật mình, hai tay run run đưa đứa bé vẫn đang ngủ say cho Lý Chân bồng.

- Ân tình này, ta tuyệt đối không bao giờ quên... cảm tạ. Có thể cho ta biết tên của ngươi được không? – từng giọt nước mắt lăn xuống đất.

- Ta là Lý Chân, Cao Lý Chân. Vậy còn ngươi? Tên của ngươi và đứa nhỏ là gì? – Lý Chân âu yếm nhìn đứa nhỏ.

- Họ của nó là Vương, tên là gì ngươi hãy đặt cho nó, nó là nữ tử.

- Vậy sẽ đặt là...

Bịch

Nữ nhân kia đổ xuống mặt đất. Lý Chân hoảng hốt nâng đầu nàng, đau xót không tả, nhìn vào con dao đang cắm thẳng lồng ngực:

- Hà cớ... Hà cớ gì lại làm vậy? Chẳng phải ta nói sẽ nuôi hai mẹ con ngươi mà, là hai mẹ con, là có cả ngươi, cớ sao phải dại dột như vậy - ấp úng nói không nên lời.

Nữ nhân kia nằm ngửa trên cánh tay Lý Chân, những lọn tóc rơi xuống hai bên, để lộ gương mặt đẹp tuyệt trần, đôi mắt nàng đỏ ngàu như chẳng hề ngủ, vài đường gân xanh nổi trên mặt, thều thào kéo Lý Chân thấp xuống, nói không ra hơi:

- Ta... ta gửi... gửi con ta cho ngươi... ngươi phải chiếu ... chiếu cố tốt nữ tử của ta... bây giờ ta... phải đi gặp phu... phu quân rồi... ta nhớ chàng... hãy chôn ta... ở đỉnh núi cao nhất phía Bắc thị trấn... ta muốn cạnh chàng.

- Sao ngươi có thể bỏ con ngươi một mình như vậy? Ngươi không áy náy với nó sao? Ta sẽ đi tìm đại phu, ngươi phải sống – Lý Chân luống cuống định chạy đi tìm đại phu, liền bị nữ nhân kia siết chặt cổ áo:

- Ngươi ... phải chiếu cố tốt ... nữ tử của ta... có ngươi bên cạnh... ngươi là người tốt... nữ tử của ta sẽ sống... tốt.

Nữ nhân tay buông thõng, miệng mỉm cười thỏa mãn, đôi mi khép lại. Đau xót nhìn nữ nhân kia rồi nhìn sang đứa trẻ: "Từ giờ ta sẽ là sư phụ của ngươi, sẽ chiếu cố tốt ngươi, ngươi có chịu không?". Đứa trẻ như nghe thấy lời của Lý Chân, dần mở mắt, nhìn Lý Chân cười khanh khách. Lý Chân đau lòng ôm chặt đứa nhỏ rồi lại nhìn sang nữ nhân kia, khẽ thở dài.

.

Sau khi chôn xong nữ nhân kia, Lý Chân trở lại khách điếm, nhìn tiểu nhị đang luống cuống dỗ dành tiểu hài tử, cười ha hả giễu cợt:

- Nhìn ngươi cũng ra dáng một trượng phu đấy.

- Quan khách ngài đã về rồi – mừng rỡ nhìn Lý Chân – ta trả tiểu hài tử này cho ngài, ta còn có việc hẹn lát gặp lại – vội vã rời đi, trên mặt không khỏi vui sướng.

Lý Chân đón lấy đứa trẻ, đứa trẻ nhìn Lý Chân liền dừng khóc, tay với với thanh kiếm sau lưng Lý Chân. Lý Chân kinh ngạc nhìn đứa nhỏ:"tiểu hài tử từ nhỏ đã hứng thú với kiếm vậy sao? Quả thật ta cùng ngươi có duyên". Lý Chân vui mừng lấy cây kiếm sau lưng, đặt cả kiếm cả tiểu hài tử lên giường:"dù sao Hỏa Cốt cũng không rút ra được, để đây cho nhóc con sờ chút cũng không sao, dỗ nó nín luôn". Nói rồi tự vỗ tay ba cái tán thưởng chính mình:"cao kiến cao kiến". Tươi tỉnh sắp xếp quần áo chuẩn bị lên đường tiếp tục chu du thiên hạ.

Như nhớ ra chuyện gì, Lý Chân vôi vàng quay lại giường:"ta phải đặt tên cho ngươi đã, đúng rồi đúng rồi, Vương..."

Bịch bịch

Quần áo trên tay xuống, nhìn tiểu hài tử hai chân quặp chặt vào vỏ kiếm, hai bàn tay bé nhỏ cầm cán kiếm kéo kéo, gương mặt đầy thích thú, khanh khách cười. Lý Chân run rẩy:"Hỏa Cốt... Làm sao có thể?".

Hỏa Cốt lúc này đã được kéo ra khỏi bao chừng một gang tay, lưỡi kiếm như sáng rực lên, nhìn sắc bén không gì sánh bằng. Chôn chân một lúc, Lý Chân sực tỉnh, thật nhanh đến bên giường, lấy lại thanh kiếm:"quá nguy hiểm". Rùng mình thốt lên, Lý Chân dùng hết sức lực đóng kiếm trở lại bao, nhưng như công dã tràng, cố gắng mãi cũng không thể đóng được. Quay lại nhìn tiểu hài tử, nhóc vẫn đang nhìn chăm chú thanh kiếm, mắt sáng rực. Như chợt ý thức ra điều gì, Lý Chân bế tiểu hài tử này lên, cầm bàn tay nhỏ nhắn của nhóc đặt vào cán kiếm, dùng sức của mình tiếp vào đôi tay nhỏ nhắn này.

Khậc

Kiếm đã nằm gọn trong vỏ.

Đầu tiên là sửng sốt, tiếp đến là mừng rỡ hết thảy, ôm đứa trẻ vào lòng, giọng đầy sủng nịnh:"đồ nhi ngoan của ta, bất kể chuyện gì, ta cũng sẽ truyền lại toàn bộ võ công cho ngươi, ta và ngươi và cả Hỏa Cốt quả thật có duyên". Đưa tay ra ngắm nhìn đứa trẻ, lại nhẹ nhàng ôm vào lòng:"sư phụ quả thật học rất dốt, văn chương dở tệ, may mắn là còn biết đọc, biết viết. Quả thật không biết đặt tên gì cho ngươi, nhưng không nỡ để người khác đặt tên cho ngươi. Ngươi đừng trách sư phụ ích kỉ nhé". Nói xong nét buồn biến mất, lại vui vẻ như trước, ngâm nga như người rất giỏi văn chương, nói tiếp:"xem nào xem nào, ngươi họ Vương, ai chà họ thật quyền quý đó, tên của ngươi ta sẽ hẳn là cho nó gắn liền với Hỏa Cốt rồi... xem nào xem nào...". Lý Chân gãi đầu gãi tai, rồi chợt, đập tay xuống bàn, mặt đầy tự đắc:"Vương Hỏa Lang, ngươi sẽ là một con sói mang ý chí như lửa, ngươi thích tên này không?".

Tiểu nhị từ dưới lầu chạy một mạch lên, hoảng hốt:

- Quan khách, ta nghe thấy tiếng động mạnh, ngươi không sao chứ?

Lý Chân giật mình, nhớ ra nãy mình phấn khích quá đập vào bàn hơi mạnh, nhưng vẫn vui vẻ kêu tiểu nhị:

- Tiểu nhị, ngươi vào đây ngay.

Thấy nét mặt Lý Chân tươi tắn có phần thở phào nhẹ nhõm:

- Quan khách có gì dặn dò?

- Nhóc này tên là Vương Hỏa Lang, ngươi thấy sao?

Mặt tên tiểu nhị nghệt ra, nhìn đứa trẻ trong tay rồi nhìn sang Lý Chân, giật mình:

- Quan khách, ta một chữ cũng không biết, nhưng đứa trẻ trong tay ngươi là nữ tử, sao lại tên Hỏa Lang được? Ta cảm thấy nó... hoang dã... không phải là tên của một nữ tử.

Sực tỉnh. Quả thật Lý Chân đã quên mất tiểu hài tử này là nữ tử, ánh mắt kiên định, dáng dấp hiên ngang, khí phách khi cười làm cho Lý Chân quên mất đây là một nữ tử. Nhìn ngắm kĩ lại gương mặt của tiểu hài tử, lại càng làm Lý Chân sực tỉnh:"đứa nhỏ này hết sức xinh đẹp, sau này chắc chắn sẽ là tuyệt thế mỹ nhân, ta chu du thiên hạ, nam nhân trêu hoa ghẹo bướm, sẽ làm khổ ngươi, chẳng thà ta cho ngươi giả nam theo ta đi đó đây, không để ngươi một thân nữ tử tin người lâm vào cảnh nguy khốn, trái tim nữ tử nếu yêu sẽ chẳng thể cản được, nam nhi thời này nhìn người rồi mới nhìn lòng, nếu lọt vào mắt người trong kinh thành sẽ càng nguy khốn, không thể được...". Mặt Lý Chân đổi sắc, nhìn chằm chằm tên tiểu nhị, khiến hắn hoảng hồn, cúi gằm mặt xuống. Lý Chân thở dài:

- Ta đã nói sẽ đặt tên con bé là Vương Hỏa Lang, thì nó sẽ là Vương Hỏa Lang.

Tên tiểu nhị nhìn sang đứa bé, rồi lại chần chừ, ấp úng hỏi lại Lý Chân:

- Đây là một nữ tử xinh đẹp tuyệt thế, ngươi có chắc cái tên của nam nhân hoang dã là xứng với nàng?

- Xứng hay không, ta không biết, nhưng quả thật trong lòng ta chỉ muốn cho tiểu hài tử cái tên này, như nào là tên nam tử, như nào là tên nữ tử? Tên còn phân nam nữ nữa sao? – Lý Chân lắc đầu.

- Nếu... nếu ngươi quyết vậy thì ta không có ý kiến, sau này tiểu hài tử này lớn lên mong sẽ không trách cứ gì ngươi. Nếu không có chuyện gì ta xuống lầu tiếp khách.

- Được.

Tiểu nhị vừa khép cửa, Lý Chân lập tức lại âu yếm Hỏa Lang vào lòng, liên tục gọi cái tên "Vương Hỏa Lang". Giọng đầy sủng nịnh nói với đứa bé:"Hỏa Lang à, Vương Hỏa Lang, ngươi sau này có phải nữ phẫn nam trang cũng không trách cứ gì sư phụ chứ? Tên ngươi không đẹp cũng không trách sư phụ chứ? Khi ngươi đủ chín chắn ta sẽ để ngươi mặc nữ phục, nhưng từ giờ đến lúc đó, ngươi vẫn còn bé bỏng, ngây thơ, tin người, chúng ta lại chu du thiên hạ,... ta thật sự lo lắng cho ngươi. Hỏa Lang à Hỏa Lang, ngươi sẽ không trách ta chứ?".

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện