- Vũ Hàn.. cháu làm ơn giải thích giúp ta xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với con bé? Ông liếc mắt nhìn bà.
- Chuyện này nói sau đi..
- không.. tôi nhất định phải hỏi cho ra chuyện, người trong đó là con gái của ông đấy..
Vũ Hàn lạnh lùng lên tiếng..
- là do cô ấy tự cứa vào tay mình..
Ông bà sững sờ nhìn anh..
- tự cứa vào tay mình..?
Bà lắc đầu:
- không.. con bé không thể nào làm như vậy được, con bé nó rất sợ đau và chịu đau rất kém.. nó k thể tự làm mình đau cho được.. Nhất định cậu đã làm gì nó phải không, phải không ( gào thét)
Tiếng bà quát lên khiến các bác sỹ và mọi người đi qua cũng phải ngoái nhìn..
Ông lườm bà.
- bà làm ơn lịch sự giúp tôi..
- Lâm Vũ Hàn...cậu có biết nó chính là đứa con duy nhất của nhà họ Vương chúng tôi không hả? nếu cậu mà làm tổn thương nó, cậu không xong với chúng tôi đâu.. Cậu còn nhớ tâm nguyện của Thanh Mai chứ?
Anh nhíu mày nhìn thẳng vào mắt bà, dõng dạc nói:
- cháu rất tiếc khi cô sinh được hai người con gái chả có chút liên quan nào cả.. và chắc cô cũng biết cháu là người không thích bị người khác áp đặt chứ?
Ánh mắt anh nhìn bà khiến bà khẽ rùng mình..Ông cảm nhận được không khí có vẻ căng thẳng bèn nở ra nụ cười gượng.
- Thôi nào, việc quan trọng bây giờ là xem tình hình con bé thế nào đã..
Vừa dứt lời cánh cửa phòng cấp cứu mở ra..Thanh Xuân được đẩy ra khỏi phòng bệnh..
- bác sỹ.. con tôi sao rồi?
- tình hình cũng k có gì đáng lo, cũng may chưa vào trúng mạch nên không có gì đáng nghiêm trọng.. tạm thời cứ ở lại viện vài hôm để theo dõi thêm..
Mọi người cúi đầu xuống cảm ơn bác sỹ như một phép lịch sự..
Bà bước đến chỗ con gái, cô nhìn thấy bố mẹ khóc nức nở như kiểu tủi thân lắm..
- thôi thế là tốt rồi.. không sao rồi..
Vũ Hàn:
- cháu xin phép về có việc..
Thanh Xuân:
- vũ Hàn.. em muốn anh ở lại cùng em được chứ?
- anh bận rồi..
- anh định về bên con nhỏ đó sao? Anh muốn em chết lần nữa anh mới hài lòng sao?
- anh nghĩ em đủ thông minh để hành động ( ý nói là cô ta biết cứa tay vào chỗ đó chỉ đau thôi chứ không chết được)
- anh..??
Mẹ Thanh Xuân tức giận nhìn Vũ Hàn, cậu ta dám thờ ơ với con gái mình trước mặt mình.. thật không biết tốt xấu gì cả..
Bố Thanh Xuân:
- cháu bận thì cứ về trước, ở đây đã có chúng ta lo..
- kìa ông.. kìa bố ( hai mẹ con đồng thanh nói)
Vũ Hàn quay mặt lại cúi đầu chào ông rồi bước thẳng ra cổng chính.. Thanh Xuân ấm ức nhìn theo dáng anh, uất ức đến nghẹn cổ họng..
Bố Thanh Xuân:
- hai mẹ con về phòng trước đi, tôi lên tầng trên gặp lại người bạn cũ..
Thanh Xuân buồn bã nằm trên chiếc giường bệnh, trong đầu không ngừng tính toán lo sợ Vũ Hàn sẽ bên Huyền..Nghĩ đến đó thôi mà cô như muốn phát điên..
Mẹ cô rót cho cô cốc nước lọc..
- uống đi cho tỉnh táo đầu óc, lần sau bớt ngu si và dại dột hơn nhá..
- kìa mẹ.. con làm vậy cũng có nguyên do cả đấy..
- Nguyên do gì? Chẳng cần biết nguyên do gì mà lại đi làm hại chính mình thì đó chính là ngu ngốc..
- con không làm vậy thì anh Vũ Hàn sẽ đuổi con ra khỏi nhà mất..
- nó dám đuổi con ra khỏi nhà.. nó điên rồi sao?
- tất cả là tại con đĩ kia đấy, tại nó mà tình cảm bọn con xa cách..
- con đĩ.. đĩ nào..?
- không biết nó cho anh Vũ Hàn ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh ấy một mực bảo vệ nó..anh ấy còn dám đuổi con ra khỏi nhà chỉ vì nó.. mẹ xem có tức điên không chứ..
- khoan đã.. nhưng nó là con nào mới được..
- chỉ là một con giúp việc trong nhà, chẳng biết anh ấy lượm ở đâu về được nó..
- nó giám vì một con giúp việc.. trời ơi là trời..xem ra giúp việc bây giờ lên ngôi quá ha..
- nói chuyện này sau đi, mà có phải bác Lâm cũng sang đây cùng bố mẹ chứ?
- ừ..cùng sang đây dự đại hội thượng đỉnh..
Thanh Xuân mỉm cười gian xảo.
- Vậy thì hay rồi.. đúng như kế hoạch của con nhưng con rất cần sự hợp tác của bố mẹ.. Giúp con kích động bác ấy để tổ chức hôn lễ sớm được không?
Bà lắc đầu nhìn con gái rồi khó hiểu..
- con nghe nói việc làm ăn đang đi vào giai đoạn quan trọng, con muốn bố mẹ dùng sức ép công việc để bác ấy sẽ tiến hành hôn lễ càng sớm càng tốt..
- điều này.. mẹ sợ bố con sẽ k đồng ý..
- vì con.. nhất định bố sẽ làm..
————
Trên đường lớn náo nhiệt phồn hoa, người xe đi lại không dứt, có một chiếc siêu xe màu đen đang chạy xen kẽ rất nhanh để liên tiếp vượt qua những chặng đèn đỏ trên đường... Trong đầu anh lúc này rất tức giận và bối rối, rõ ràng anh biết thừa cô ta chỉ đang diễn trò nhưng k thể làm khác được..anh không sợ trời, không sợ đất, nhưng anh lại sợ mức độ tàn nhẫn của bố anh gây ra cho những người anh yêu thương..nói tóm lại anh sợ bố mình sẽ ra tay với cô..
Đứng trước cổng nhà, điều đầu tiên khi bước xuống xe là anh lao vào chạy đi tìm cô.. Bố anh đã có mặt ở Singarbo, anh sợ người của ông sẽ ra tay ngay sau lưng anh khi anh không đề phòng..
Tôi lúc này đang ngồi trong phòng xoa thuốc lên vết thương trên khoé môi, cái má vẫn còn đau rát do cái tát của ả..ôi choa, nay là cái ngày đen đủi gì không biết, chắc có lẽ sáng nay ngủ dậy chưa thắp hương cầu khấn bình an nên mới gặp toàn những chuyện xui xẻo..Nhìn khuôn mặt mình trong gương, thật thảm hại... Qua chiếc gương, tôi nhìn thấy anh ta đang tiến đến đằng sau mình, bước chân ngày một gần.. tôi dừng động tác xoay người lại, đúng là anh ta chứ không phải là mơ..
Anh ta kéo mạnh người tôi rồi ôm chặt vào lồng ngực mình...
- Thiếu.. thiếu gia ( tôi lắp bắp)
- tôi thích em.. thích em thật rồi..
- thiếu gia..
- em cũng thích tôi chứ?
- em...( trong lòng vừa mừng vừa lo, lo sợ đây chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi)
- không sao.. tôi sẽ cho em thời gian để thích nghi..sau thời gian đó, em chỉ được phép nói có chứ không có quyền từ chối..
- gì chứ? Anh có thấy mình vô lý không thiếu gia?
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi hôn nhẹ lên trán tôi..
- xin lỗi, xin lỗi vì lúc này tôi k thể quang minh chính đại ở bên em.. Nhưng tôi lại rất muốn cho cả thế giới này biết rằng, tôi thật sự rất quan tâm em.. Dương Thu Huyền, e có đồng ý cùng nắm tay tôi đi qua những năm tháng khó khăn này được chứ? Chỉ cần em không buông tay, tôi nhất định sẽ không buông tay..tôi biết trong mắt em tôi rất xấu xa, nhưng tôi nguyện rũ bỏ kiêu ngạo để chăm sóc một mình em..
- Chuyện này nói sau đi..
- không.. tôi nhất định phải hỏi cho ra chuyện, người trong đó là con gái của ông đấy..
Vũ Hàn lạnh lùng lên tiếng..
- là do cô ấy tự cứa vào tay mình..
Ông bà sững sờ nhìn anh..
- tự cứa vào tay mình..?
Bà lắc đầu:
- không.. con bé không thể nào làm như vậy được, con bé nó rất sợ đau và chịu đau rất kém.. nó k thể tự làm mình đau cho được.. Nhất định cậu đã làm gì nó phải không, phải không ( gào thét)
Tiếng bà quát lên khiến các bác sỹ và mọi người đi qua cũng phải ngoái nhìn..
Ông lườm bà.
- bà làm ơn lịch sự giúp tôi..
- Lâm Vũ Hàn...cậu có biết nó chính là đứa con duy nhất của nhà họ Vương chúng tôi không hả? nếu cậu mà làm tổn thương nó, cậu không xong với chúng tôi đâu.. Cậu còn nhớ tâm nguyện của Thanh Mai chứ?
Anh nhíu mày nhìn thẳng vào mắt bà, dõng dạc nói:
- cháu rất tiếc khi cô sinh được hai người con gái chả có chút liên quan nào cả.. và chắc cô cũng biết cháu là người không thích bị người khác áp đặt chứ?
Ánh mắt anh nhìn bà khiến bà khẽ rùng mình..Ông cảm nhận được không khí có vẻ căng thẳng bèn nở ra nụ cười gượng.
- Thôi nào, việc quan trọng bây giờ là xem tình hình con bé thế nào đã..
Vừa dứt lời cánh cửa phòng cấp cứu mở ra..Thanh Xuân được đẩy ra khỏi phòng bệnh..
- bác sỹ.. con tôi sao rồi?
- tình hình cũng k có gì đáng lo, cũng may chưa vào trúng mạch nên không có gì đáng nghiêm trọng.. tạm thời cứ ở lại viện vài hôm để theo dõi thêm..
Mọi người cúi đầu xuống cảm ơn bác sỹ như một phép lịch sự..
Bà bước đến chỗ con gái, cô nhìn thấy bố mẹ khóc nức nở như kiểu tủi thân lắm..
- thôi thế là tốt rồi.. không sao rồi..
Vũ Hàn:
- cháu xin phép về có việc..
Thanh Xuân:
- vũ Hàn.. em muốn anh ở lại cùng em được chứ?
- anh bận rồi..
- anh định về bên con nhỏ đó sao? Anh muốn em chết lần nữa anh mới hài lòng sao?
- anh nghĩ em đủ thông minh để hành động ( ý nói là cô ta biết cứa tay vào chỗ đó chỉ đau thôi chứ không chết được)
- anh..??
Mẹ Thanh Xuân tức giận nhìn Vũ Hàn, cậu ta dám thờ ơ với con gái mình trước mặt mình.. thật không biết tốt xấu gì cả..
Bố Thanh Xuân:
- cháu bận thì cứ về trước, ở đây đã có chúng ta lo..
- kìa ông.. kìa bố ( hai mẹ con đồng thanh nói)
Vũ Hàn quay mặt lại cúi đầu chào ông rồi bước thẳng ra cổng chính.. Thanh Xuân ấm ức nhìn theo dáng anh, uất ức đến nghẹn cổ họng..
Bố Thanh Xuân:
- hai mẹ con về phòng trước đi, tôi lên tầng trên gặp lại người bạn cũ..
Thanh Xuân buồn bã nằm trên chiếc giường bệnh, trong đầu không ngừng tính toán lo sợ Vũ Hàn sẽ bên Huyền..Nghĩ đến đó thôi mà cô như muốn phát điên..
Mẹ cô rót cho cô cốc nước lọc..
- uống đi cho tỉnh táo đầu óc, lần sau bớt ngu si và dại dột hơn nhá..
- kìa mẹ.. con làm vậy cũng có nguyên do cả đấy..
- Nguyên do gì? Chẳng cần biết nguyên do gì mà lại đi làm hại chính mình thì đó chính là ngu ngốc..
- con không làm vậy thì anh Vũ Hàn sẽ đuổi con ra khỏi nhà mất..
- nó dám đuổi con ra khỏi nhà.. nó điên rồi sao?
- tất cả là tại con đĩ kia đấy, tại nó mà tình cảm bọn con xa cách..
- con đĩ.. đĩ nào..?
- không biết nó cho anh Vũ Hàn ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh ấy một mực bảo vệ nó..anh ấy còn dám đuổi con ra khỏi nhà chỉ vì nó.. mẹ xem có tức điên không chứ..
- khoan đã.. nhưng nó là con nào mới được..
- chỉ là một con giúp việc trong nhà, chẳng biết anh ấy lượm ở đâu về được nó..
- nó giám vì một con giúp việc.. trời ơi là trời..xem ra giúp việc bây giờ lên ngôi quá ha..
- nói chuyện này sau đi, mà có phải bác Lâm cũng sang đây cùng bố mẹ chứ?
- ừ..cùng sang đây dự đại hội thượng đỉnh..
Thanh Xuân mỉm cười gian xảo.
- Vậy thì hay rồi.. đúng như kế hoạch của con nhưng con rất cần sự hợp tác của bố mẹ.. Giúp con kích động bác ấy để tổ chức hôn lễ sớm được không?
Bà lắc đầu nhìn con gái rồi khó hiểu..
- con nghe nói việc làm ăn đang đi vào giai đoạn quan trọng, con muốn bố mẹ dùng sức ép công việc để bác ấy sẽ tiến hành hôn lễ càng sớm càng tốt..
- điều này.. mẹ sợ bố con sẽ k đồng ý..
- vì con.. nhất định bố sẽ làm..
————
Trên đường lớn náo nhiệt phồn hoa, người xe đi lại không dứt, có một chiếc siêu xe màu đen đang chạy xen kẽ rất nhanh để liên tiếp vượt qua những chặng đèn đỏ trên đường... Trong đầu anh lúc này rất tức giận và bối rối, rõ ràng anh biết thừa cô ta chỉ đang diễn trò nhưng k thể làm khác được..anh không sợ trời, không sợ đất, nhưng anh lại sợ mức độ tàn nhẫn của bố anh gây ra cho những người anh yêu thương..nói tóm lại anh sợ bố mình sẽ ra tay với cô..
Đứng trước cổng nhà, điều đầu tiên khi bước xuống xe là anh lao vào chạy đi tìm cô.. Bố anh đã có mặt ở Singarbo, anh sợ người của ông sẽ ra tay ngay sau lưng anh khi anh không đề phòng..
Tôi lúc này đang ngồi trong phòng xoa thuốc lên vết thương trên khoé môi, cái má vẫn còn đau rát do cái tát của ả..ôi choa, nay là cái ngày đen đủi gì không biết, chắc có lẽ sáng nay ngủ dậy chưa thắp hương cầu khấn bình an nên mới gặp toàn những chuyện xui xẻo..Nhìn khuôn mặt mình trong gương, thật thảm hại... Qua chiếc gương, tôi nhìn thấy anh ta đang tiến đến đằng sau mình, bước chân ngày một gần.. tôi dừng động tác xoay người lại, đúng là anh ta chứ không phải là mơ..
Anh ta kéo mạnh người tôi rồi ôm chặt vào lồng ngực mình...
- Thiếu.. thiếu gia ( tôi lắp bắp)
- tôi thích em.. thích em thật rồi..
- thiếu gia..
- em cũng thích tôi chứ?
- em...( trong lòng vừa mừng vừa lo, lo sợ đây chỉ là một giấc mơ ngắn ngủi)
- không sao.. tôi sẽ cho em thời gian để thích nghi..sau thời gian đó, em chỉ được phép nói có chứ không có quyền từ chối..
- gì chứ? Anh có thấy mình vô lý không thiếu gia?
Anh ta hít một hơi thật sâu rồi hôn nhẹ lên trán tôi..
- xin lỗi, xin lỗi vì lúc này tôi k thể quang minh chính đại ở bên em.. Nhưng tôi lại rất muốn cho cả thế giới này biết rằng, tôi thật sự rất quan tâm em.. Dương Thu Huyền, e có đồng ý cùng nắm tay tôi đi qua những năm tháng khó khăn này được chứ? Chỉ cần em không buông tay, tôi nhất định sẽ không buông tay..tôi biết trong mắt em tôi rất xấu xa, nhưng tôi nguyện rũ bỏ kiêu ngạo để chăm sóc một mình em..
Danh sách chương