“Chị, uống nước rồi à?”

“Ừ, em,,,em đừng ngồi sát chị được không hà?”

“Chị có biết em nhớ chị biết bao nhiêu không? Chị, chị đừng ngại.”

Tên nhóc này, ai ngại chứ, ai đỏ mặt chứ! Quả thật là… Nếu không vì người bạn “thanh mai trúc mã” Tú Nhi, tôi đã đá nó bay qua Mỹ lại rồi. Theo như tính cách tôi, nhịn được lâu như thế xem như nể mặt Tú Nhi lắm.

“Huệ Bân, suy nghĩ kỹ lời dì đã nói. Không nghe người già khuyên, khổ cực ngay trước mắt đấy!” Dì đứng từ đằng xa, nói. Tôi nhìn dì, ánh mắt như muốn hỏi: “Dì sao thế?” Nhưng mắt dì chắc có lớp màng bảo vệ, không phải, là tấm giáp bảo vệ, dì hiểu lầm ánh mắt tôi như đang cảm động.

“Dì, chúng con quả thật không có mối quan hệ đó, thật mà.”

Nhưng dì không phản ứng gì. Họa vô đơn chí, Thành Huân cứ bám chặt cánh tay của tôi dai như đỉa, không có ý bỏ ra.

“Này, xin em bỏ tay chị ra được không?”

Không mấy khi tôi có cơ hội ngồi ăn trái cây với bố ở phòng khách. Điều làm tôi mất hứng là: Ngân Hách ngồi bên trái, bên phải là Thành Huân. Suốt thời gian ăn trái cây, Thành Huân cứ không cho tay phải tôi được tự do.

“Thành Huân, chúng ta nói chuyện một chút đi.”

“Dạ, chị!”

Ăn xong trái cây, tôi vốn muốn lên lầu nhưng đã thay đổi ý định. Tôi dẫn hắn ra sân thượng, sau đó, làm một hành động hoàn toàn trái ngược với tính cách, nhỏ nhẹ nói: “Thật ngại quá! Thành Huân, em không về nhà sao?”

“Cũng may, trong mấy ngày trước khi chuyển trường này, chú cho phép em ở lại đây.”

“Nhưng chị cảm thấy không tiện lắm, tốt nhất em nên về nhà đi.”

“Không được, em phải bảo vệ chị!”

“Nói gì thế?”

“Em không thể giao chị cho tên xảo trá, cổ quái đó!” Đột nhiên Thành Huân nắm chặt tay tôi, vừa khóc vừa tuyên bố: “Nói là vệ sĩ chú tìm cho chị, nhưng chắc chắn là muốn tiếp cận chị. Lúc nãy, khi em hỏi hắn hai người có quan hệ gì, hắn nói là: quan hệ đáng để người ta hiểu lầm! Chỉ là vệ sĩ sao lại nói là quan hệ đáng để người ta hiểu lầm chứ!”

“Rõ biết là vệ sĩ, em còn hỏi làm gì?”

“Vì em thích chị, muốn bảo vệ chị.”

Theo tôi thấy, nó ngày càng nguy hiểm hơn. Tại sao bên cạnh tôi không có một tên con trai nào bình thường chứ? Tôi kiềm chế cơn giận đang bốc lên tới đầu, nói với Thành Huân: “Chị đi uống nước đây, em tìm phòng nào trống mà ngủ đi.”

“Chị…”

“Còn đi theo chị nữa, chị vứt em xuống dưới đấy.”

Có lẽ nhìn thấy vẻ mặt tôi quá nghiêm túc, Thành Huân lùi lại hai bước. Tôi cố kiềm chế để không hét lên, uống một hơi hết cả nước trong ly.

Ngân Hách tạo sao lại nói với Thành Huân những lời kỳ lạ như thế chứ, như đổ thêm dầu vào sự nhiệt tình của tên nhóc đó. Hay là tôi mau đi ngủ đi, tối này ngủ một giấc thật ngon, sáng mai ra ngoài sớm nói với Tú Nhi mau chóng dẫn tên em họ yêu quý của nó đi. Sau đó thì ngủ trong lớp à? Tất nhiên không phải, chưa làm bài tập toán nữa. Làm xong bài tập còn phải vệ sinh lớp. A…tất cả những chuyện bất hạnh xảy ra với tôi, đều tại tên Ngân Hách đó.

Tôi chầm chậm nắm chặt tay lại, nắm chặt ly thủy tinh trong tay.

Rắc! Dùng lực quá mạnh, ly bị bể nát rồi, có lẽ nên mua một ít ly bằng thép để ở đây. Cảm giác lạnh giá, tê đau thấm vào tay, tôi nhíu mày.

“Đừng động đậy.” Có người nắm chặt lấy bàn tay bị mảnh thủy tinh đâm vào của tôi. Quay lại nhìn, hóa ra là Ngân Hách, hắn cẩn thận mở tay tôi ra, nhặt những mảnh thủy tinh vỡ. “Không đau à?”

“Hả? Ừ…ừ…hơi đau.”

Tôi cứ tưởng, hai tay tôi có bị dính đầy những mảnh thủy tinh vỡ, hắn cũng sẽ không động lòng chút nào. Không ngờ, hắn lại cẩn thận nhặt từng mảnh, từng mảnh, cứ như thế, tôi giao toàn bộ tay tôi cho Ngân Hách, vừa nhìn hắn trân trân.

“Cẩn thận một chút, những việc thế này đều do tôi lo liệu phải không?”

“A…ôi!”

Tay tôi vừa động đậy, Ngân Hách liền tỏ ra hốt hoảng, ngước nhìn tôi. Sau đó, hắn lại cúi xuống tìm nốt những mảnh thủy tinh còn lại, ngay cả mảnh thủy tinh nhỏ nhất, hắn cũng không bỏ qua. Sau đó, hắn nhìn bàn tay đầy máu của tôi, nói: “có đau cũng phải đợi sau khi tôi cho phép mới được đau.”

“Hử?”

“Cậu bị thương nặng như thế, tôi sẽ không có ước muốn bảo vệ cậu, còn nữa… Đừng làm ra vẻ mặt ngốc nghếch như thế được không, trông rất nực cười.”

“Này, này! Tôi cảm thấy rất buồn, cậu sao lại vui thế! Tóm lại, đối với hạng người vô lại như cậu, tôi không thể không nổi cáu! Vừa nghĩ đến cậu là tôi lại bừng bừng lửa giận. Tôi là vì ai mới nắm chặt tay làm vỡ cái ly! Tay của tôi, cậu phải chịu trách nhiệm!”

“Cậu là đại lực sĩ, lẽ nào cũng là lỗi của tôi? Nếu cậu nói như vậy, chi bằng tôi chịu trách nhiệm ba mẹ đã sinh ra cậu.”

Tôi la lên: “Cậu đang nói gì thế? Cậu thật là, đều tại cậu, tay tôi mới thành thế này. Thế này thì Thành Huân nhất định sẽ ở bên cạnh tôi hỏi tới hỏi lui, hơn nữa còn không thể cầm tạ tập được. Thế này thì… A! Làm sao cầm bút?”

Cho dù tôi muốn chịu trách nhiệm, cũng không thể xẻo thịt tay mình rồi dùng băng keo dán vào tay cậu. Như thế mới gọi là ngốc.”

“Tạ tay, bút chì, bút bi, đũa, nắm đấm, kiếm, tất cả đều không thể làm được. Thế này không phải là tàn phế sao?”

“Chúc cậu mơ một giấc mơ đẹp.”

“Này! Này!”

Tôi nắm chặt tay lên sắp rời khỏi hiện trường. Vóc dáng cao thật. “Tên đáng chết này, tóm lại…” lúc tôi đang lẩm bẩm, đột nhiên một ý tưởng tuyệt vời lóe lên trong đầu tôi. Tôi bất giác “à” lên một tiếng, nói với hắn: “Tôi nghĩ ra một biện pháp tốt để cậu làm tròn trách nhiệm của mình.”

“Suy nghĩ lại chút xíu đi.”

“Đừng nói vớ vẩn, đi theo tôi.”

“Thực tế chút đi.”

“Tôi thực tế lắm rồi.”

“Hoàn toàn không có cảm giác cậu đang ở hiện thực.”

“Đừng nói thừa, đi theo tôi.”

Tôi dẫn cái tên đang lắc đầu nguầy nguậy lên lầu một. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thành Huân bước nhanh đến, nắm chặt tay phải tôi: “Chị!”

“Ừ…”

“Chị, bàn tay sao thế?”

Hắn vừa nắm cánh tay tôi, cơn đau liền truyền đến lòng bàn tay, tôi cắn chặt môi. Vừa thấy bàn tay tôi đã được băng bó cẩn thận, Thành Huân liền nhìn Ngân Hách hầm hầm, bắt đầu ra oai: “Đều tại ngươi cả!”

“Nhỏ tuổi hơn, lẽ nào không lễ độ à?”

“…Anh…”

“Đúng, thế mới phải.”

Thành Huân bị ánh mắt của Ngân Hách trấn áp.

Nhưng lời nói của Ngân Hách, sao tôi nghe không thuận tai chút nào. Nhỏ tuổi hơn, sao không lễ độ? Cậu nên lấy mình làm gương đi, lại còn dạy dỗ người khác? “Nhưng, nhưng tay của chị sao thế này? Rốt cuộc anh đã làm gì?”

“Làm công việc chữa trị.”

“Chị, rốt cuộc là sao? Chị bị thương tại sao không gọi em, tại sao lại gọi hắn?”

“Không có gì, hễ bị thương thì người đầu tiên nghĩ đến là bạn trai.”

“Hử? Chị? Phiền chị nói lại lần nữa được không? Em nghe không rõ lắm?”

Tôi toét miệng cười, chỉ Ngân Hách. “Đẹp trai không?”

“Ừ…ừ, đẹp….”

Thành Huân thẫn thờ trả lời. Ngân Hách tỏ vẻ đe dọa, nhưng tôi đã quá quen với biểu hiện này của hắn, nên chỉ cười: “Cao không? Học cũng rất giỏi. Rất đào hoa đấy.”

“Phải, Chị, điều em muốn biết không phải những cái này. Chị, lẽ nào chị vứt bỏ em để tìm bạn trai sao? Phải không? Hai năm nay, em chẳng màng đến những cô bạn mắt xanh, tóc vàng, tóc nâu. Em một lòng một dạ mong đến ngày gặp lại chị, sống khổ sở. Nhưng chị lại có bạn…trai rồi?”

Thành Huân ngồi bệt xuống đất khóc rống lên. Trong lòng tôi cảm thấy rất thoải mái, chỉ Ngân Hách nói:

“Giới thiệu với em, bạn trai chị, Hạ Ngân Hách!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện