Lần đầu tiên tui lăn lê bò lết edit một bộ truyện còn nhiều sai sót mong mọi người giúp đỡ~. Tui sẽ cố gắng lấp hố nhanh nhất có thể, mong là không bỏ hố🤧
================
Vừa qua năm mới, thị trấn An Hiền nằm ở phía tây bắc thành phố H đã tổ chức lễ hội chùa đền như mọi năm. Mấy ngày nay so với bình thường càng náo nhiệt, bởi vì trấn trên có một tiểu thần tiên đến, bói toán đặc biệt giỏi.
Mãi đến 9 giờ, một tiểu tử mười tám tuổi mới khoan thai đến muộn, từ trong túi lấy ra lá cờ vải có chữ "Xem bói" để lên bàn, cầm ly trà sữa chậm rì rì uống. Tiểu tử này có một khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt hoa đào xinh đẹp, hàng mi dài, làn da thực trắng, đồng tử so với người bình thường càng sâu, vừa đen lại vừa sáng.
Cậu vừa đến, những người vốn dĩ hoạt động ở xung quanh lập tức vậy lại, nối thành một hàng thật dài.
"Tiểu thần tiên, ngài xem xem cho tôi với, xem cái gì cũng được."
Một đại ca cao lớn vạm vỡ, mày rậm mắt to đến gần lấy lòng nhưng còn chưa kịp ngồi xuống Cố Diệp liền phất phất tay.
"Đi đi đi, gia đình anh hòa thuận, thân thể khỏe mạnh, xem cái gì mà xem?"
Đại ca kia vừa nghe liền cao hứng rời đi, nhìn qua giống như nhặt được món hời lớn.
"Cắt!"
Ở trong đội ngũ, một người trẻ tuổi mặc một thân hàng hiệu như hạc giữa bầy gà, trên khuôn mặt soái khí trần đầy ghét bỏ, ánh mắt nhìn đại ca kia phảng phất như nhìn tên ngốc. Người trong thôn này, sợ là đều thiểu năng trí tuệ đi! Vậy cũng tin?
Cụ ông đứng trước nghe được hắn khinh thường chặc lưỡi, quay đầu lại khuyên một câu.
"Tiểu tử đừng không tin, tiểu tiên sinh này là tiểu thần tiên nổi danh nhất làng trên xóm dưới chỗ chúng tôi đấy."
Cố Diệp vừa lúc ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái liền thấy tướng mạo nam nhân, lại nhìn nhìn cô gái đi theo bên người người này. Khóe miệng Cố Diệp nhếch lên, cười cười với nam nhân kia. Có thể tra thành như vậy, ngươi đúng là nhân tài.
Nam nhân lúc này mới thấy rõ diện mạo Cố Diệp, lập tức bị nụ cười của Cố Diệp làm hô hấp cứng lại. Hắn vốn dĩ chay mặn đều ăn, vì cua gái nên mới tới cái địa phương nát như vậy. Không nghĩ tới ở chỗ nát này còn có thể gặp một nam hài tử lớn lên càng đẹp hơn so với nữ nhân bên cạnh. Nhìn kẻ lừa đảo này tuổi tác cũng không lớn, Lạc Tuấn Khôn lập tức có ý tưởng. Không ngủ được với nữ nhân thì chơi chơi với tiểu gia hỏa cũng không tồi.
Cố Diệp liếc mắt một cái liền nhìn ra nam nhân có ý tưởng gì, trực tiếp bị chọc cười. Thân thể cậu trọng sinh cho dù vương bát đản này có bao nhiêu tiền cũng không thể chơi nổi bởi vì cậu chính là tiểu thiếu gia Cố gia ở đế đô, trong cả nước đều nổi danh hào môn. Hiện tại cậu ở chỗ này chẳng qua là bị cha sung quân đến để suy nghĩ thôi.
Phía trước lại có vài người bị đuổi đi, rốt cuộc cũng đến lượt bọn họ. Cô gái vui sướng không thôi ôm cánh tay nam nhân.
"Tiểu thần tiên, ngài nhìn giúp ta xem, khi nào chúng ta kết hôn thì có thể bạch niên hảo hợp?"
Cố Diệp cầm trà sữa trên bàn lên, chậm rì rì uống một ngụm, lấy mã QR WeChat từ trong túi ra, không chút khách khí đưa qua.
Nam nhân quét mã QR, mắt lại liếc một cái, ánh mắt rơi xuống trên mặt Cố Diệp, cái mũi này cái mắt này, chậc chậc. Hắn vừa chuyển khoản vừa mỉm cười xáp lại gần.
"Có thể hay không cùng tiểu tiên sinh thêm WeChat? Một ngày nào đó chúng ta lại mời ngài xem phong thủy cho tân phòng."
Cố Diệp nhìn vào chuyển khoản trên WeChat, năm vạn.
*5 vạn RMB ≈ 170 triệu VNĐ
Cố Diệp ngẩng đầu, đối phương liền nhướng mày ám chỉ với cậu.
Cô gái bên cạnh cũng nhìn thấy, lôi kéo tay áo bạn trai sốt ruột hỏi: "Tuấn Khôn, sao anh lại đưa nhiều tiền như vậy?"
Lạc Tuấn Khôn sủng nịnh nói: "Không sao, vì bảo bối tiêu tiền, bao nhiêu anh cũng nguyện ý."
Cô gái vừa nghe lời này liền đỏ mặt liếc mắt đưa tình với bạn trai.
Cố Diệp bị hai người chọc cười: "Cô gái, cô bị cắm sừng rồi. Mau chia tay tên vương bát đản này đi, đừng tự làm hại cuộc đời mình."
Một câu nói tựa như chậu nước lạnh hất thẳng vào hai người.
"Ngươi nói chuyện kiểu gì đấy?!"
Lạc Tuấn Khôn trực tiếp tức giận, nhận tiền của hắn rồi đó là những lời người nên nói sao?
Cô gái sắc mặt cũng khó coi, mi nhíu lại, đè tính tình xuống hỏi.
"Đại sư, ngài có phải nhìn lầm rồi hay không. Ngài cũng chưa thấy tướng tay, không đoán chữ, tại sao lại nói bạn trai ta không tốt?"
Cố Diệp ngữ điệu không nhanh không chậm như cũ.
"Từ tướng mạo đã có thể nhìn ra hắn là điển hình hạng người tâm địa bủn xỉn lại khắc vợ khắc con. Đuôi lông mày quá ngắn, lông mày vừa tạp vừa loạn, nhất định bất hòa với người cùng thế hệ trong nhà, cũng không phải người hiếu thuận. Hơn nữa, hắn là điển hình của mệnh cách tam trường tam đoản, ăn chơi đàng điếm, phía sau đã bắt đầu xuất hiện linh hồn của mấy đứa trẻ bị phá hư. Sau này nếu không làm việc thiện tích đức, lại đem những đứa nhỏ hắn làm rớt siêu độ tốt thì tuyệt đối sống không quá 36 tuổi."
Cố Diệp nói xong, xua xua tay với hai người ý bảo người tiếp theo.
Nam nhân sắc mặt lại khó coi hơn vài phần. Trong một ngày trời lạnh như vậy, thái dương đều bị dọa ra mồ hôi. Những lời người này nói đều đúng!
Ánh mắt cô gái nhìn Cố Diệp đã tràn ngập tức giận.
"Ngươi là đồ lừa đảo! Gạt người! Mau trả tiền lại cho chúng ta!"
Cố Diệp lắc lắc đầu, thế nhân đoán mệnh đều muốn nghe lời dễ nghe nhưng tục ngữ nói mười việc thì chín việc không được hoàn hảo. Trên đời sao có thể có nhiều chuyện thuận buồm xuôi gió như vậy.
"Từ đây đi ra ngoài, không đến ba bước hai người có thể nhận được tin tức có người mang thai đứa con cuối cùng của hắn. Nếu đứa trẻ này cũng mất, hắn thật sự sẽ đoạn tử tuyệt tôn."
Cô gái còn muốn lôi kéo bạn trai tiến lên lý luận, không nghĩ tới vừa đi được hai bước, liền nghe di động bạn trai đinh một tiếng. Cô cho dù không tin nhưng sau khi nghe Cố Diệp nói nhiều như vậy, trong lòng cũng có chút không thoải mái, lúc này thấy điện thoại đối phương có tin nhắn, theo bản năng nhìn thoáng qua. Không nghĩ tới, một cái liếc mắt này làm sắc mặt cô gái thay đổi hoàn toàn.
Tin nhắn là: Khôn ca, em mang thai đứa con của anh rồi, cao hứng không?
Nam nhân nhìn Cố Diệp như nhìn thấy quỷ, thầy bói này, đoán mệnh chuẩn đến mức làm người ta thấy quỷ dị.
"Lạc Tuấn Khôn! Ngươi là tên vương bát đản!"
Cô gái phản ứng lại hung hăng cho nam nhân một bạt tai.
Lạc Tuấn Khôn cả người đều phát ngốc, bị đánh cũng không phản ứng lại, thầy bói này đến loại sự tình như vậy đều tính đúng. Hắn ta vừa rồi nói hắn sống không quá 36 tuổi cũng là sự thật? Hắn năm nay đã 28 rồi!
Một cái tát này làm không ít tiểu tử từ trong đám người xông đến. Những người này đều là anh trai hoặc anh em họ của cô gái. Người nông thôn chính là như vậy, hận không thể đem tất cả mọi người trong thôn biến thành thân thích nên vừa thấy em gái nhà mình bị vương bát đản lừa liền đi đến đánh cho tra nam một trận. Giữa lúc hỗn loạn, Cố Diệp đứng lên bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Có người thấy cậu muốn chạy, vội vàng cản lại.
"Tiểu thần tiên, hôm nay vẫn còn sớm, lại xem thêm hai quẻ."
Cố Diệp cười lắc đầu.
"Không được, người đón tôi đã đến. Vừa rồi chính là quẻ cuối cùng tôi xem ở đây. Tôi phải về nhà."
Đúng lúc này, một chiếc xe thương vụ xa hoa dừng lại ven đường. Từ trên xe bước xuống một người phụ nữ mặc một thân áo đỏ, trang điểm phi thường mỹ lệ và một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Cố phu nhân vừa nhìn thấy trận thế này của Cố Diệp, đầu liền ong một tiếng. Lão tam không chỉ không biết hối cải mà còn dám đi làm việc phong kiến mê tín gạt người!
Lão tam nhà bọn họ chính là nỗi sỉ nhục của hào môn, vừa rụt rè lại vừa ngốc. Ba cậu tốn không ít tiền mới khiến cậu vào được trường cao trung trọng điểm, ở nhà cũng tìm không ít gia sư đến dạy vậy mà cậu năm nay đã là cuối cấp, kiểm tra lại luôn đứng cuối cùng, bị một đám côn đồ đòi tiền liên tục nửa năm cũng không dám nói. Năm trước được nghỉ cũng không hảo hảo học tập lại ở nhà nghiên cứu mấy cái phong thủy mệnh lý, đến phòng ngủ cũng toàn bát quái trận, giống như bày trận có thể giúp cậu qua được kiểm tra vậy. Ba cậu bị chọc tức đến huyết áp tăng cao liền cho người đưa cậu về quê sống, khiến cậu hảo hảo học bù, hảo hảo tỉnh lại, ăn tết cũng không muốn thấy câu.
"Cố Diệp! Đến các hương thân phụ lão ngươi cũng dám lừa, để xem ba ngươi về thu thập ngươi như thế nào!"
Cố phu nhân hạ giọng, tức giận cầm mảnh vải trên bàn nhét vội vào túi Cố Diệp, sợ muộn một giây thôi sẽ bị người khác vạch trần rồi tìm đến tận cửa tính sổ. Cố Diệp bày ra vẻ mặt vô tội.
"Ông ấy đánh chết con mẹ liền ít đi một đứa con trai. Tuổi mẹ lớn như vậy cũng không thể sinh thêm một đứa a."
Cố Diệp thật đúng là không oan uổng mẹ kế hắn. Một người phụ nữ xuất thân bình thường có thể leo lên đến vị trí Cố phu nhân cũng không phải người không có tâm kế. Tuy nhiên không phải loại đại gian đại ác, chỉ là bần cùng tạo cho bà tính cách tham tài, hay tính toán chi li. Đặc biệt là sau khi có đứa con của chính mình liền có rất nhiều ý tưởng, nhưng nguyên chủ dù sao cũng là đứa nhỏ bà nhìn lớn lên, nếu thật sự muốn ra tay giết chết bà cũng không nhẫn tâm. Cho nên Cố phu nhân thường dùng sự ngu dốt, không nghe lời của lão tam để phụ trợ cho sự thông minh ngoan ngoãn của con trai mình, buổi tối lại thì thầm bên gối làm nguyên chủ chịu không ít tức giận của lão ba.
Cố phu nhân bị nói đến sửng sốt, lúc này mới phát hiện Cố Diệp biến hóa không nhỏ. Người hay nói lắp này sao bây giờ mồm mép lại lưu loát như vậy? Ánh mắt cũng linh động, không có ngây người? Sau khi phản ứng lại Cố phu nhân bị tức giận đỏ cả mặt, tuổi ai lớn không thể sinh con?!
Cố Diệp mò mò trong túi, móc ra mấy tờ tiền lẻ dư lại sau khi mua trà sữa, còn có một đồng xu 5 hào, đều đưa cho Cố phu nhân, đặc biệt hiếu thuận.
"Con trai kiếm được tiền, trở về mua con gà cho mẹ bồi bổ thân thể."
Cố phu nhân cầm mấy đồng tiền, tức đến dậm chân.
Cố Diệp cười cong mắt nhìn thiếu niên bên cạnh Cố phu nhân, ngoắt ngoắc đầu ngón tay với đứa đứa nhỏ.
"Lão tứ, lại đây!"
Nguyên chủ từ nhỏ đã bị thiếu một phách* nên chất phác trì độn, không ai nguyện ý chơi cùng cậu nhưng người đệ đệ này lại không chê cậu, vẫn luôn đi theo bên người cậu, kêu một tiếng liền tung tăng chạy đến. Có lẽ ảnh hưởng bởi ký ức của nguyên chủ, Cố Diệp nhìn thấy nó liền có cảm giác thân thiết.
*Ba hồn bảy phách (vía) của con người
Cố Dương cảm nhận được tam ca triệu hoán, giống như một con Alaska lớn vui sướng vẫy đuôi chạy tới.
"Ca ca, anh thật sự biết đoán mệnh sao?"
Cố Diệp mỉm cười vuốt đầu Cố Dương, ý vị thâm trường nói.
"Đúng vậy, ca ca đã bái được một cao nhân làm thầy. Đệ về sau cũng đừng đi học nữa, theo ca ca đến phía dưới cầu vượt bày quán. Ca ca mang đệ đi làm giàu, một giây liền đến đỉnh cao nhân sinh!"
Mẹ nguyên chủ vào thời điểm sinh nguyên chủ vì xuất huyết quá nhiều, cứu chữa không hiệu quả mà mất. Còn Cố tiên sinh một bên cố gắng làm ăn lại phải chăm sóc ba đứa con, thật sự quá bất tiện nên mới cưới Cố phu nhân. Ba năm sau, Cố Dương được sinh ra. Ở trong nhà, thân phận Cố Dương cũng thực xấu hổ. Cố phu nhân cũng bắt đầu tính kế vì đứa con của mình, nề hà đứa nhỏ ngốc này lớn như vậy rồi còn không biết tính toán vì chính mình. Chỉ biết cười ngây ngô điên cuồng chơi đùa, học tập cũng không tốt, mỗi ngày đều chạy theo sau các ca ca, quan hệ với người nào cũng phi thường tốt.
Cố Diệp nhìn tướng mạo nó. Đứa nhỏ này là điển hình của câu người ngốc cũng có cái phúc của người ngốc. Chỉ cần đi theo sau mấy cái ca ca ăn chia hoa hồng đã có thể phú quý cả đời, bình an đến già. Cho nên Cố Diệp liền nói với nó: Bạn nhỏ, đừng học, học tập gì đó không thích hợp với ngươi.
Không nghĩ tới Cố Dương lập tức tin, liên tục gật đầu.
"Được a được a! Chúng ta khi nào đi! Ngày mai đi luôn được không! Đệ có cần mặc đạo bào, giả làm người mù không?"
Cố phu nhân vừa nghe thấy lời này đến tâm tư muốn đánh chết Cố Diệp cũng có rồi.
"Nó vốn dĩ đã học hành không chăm chỉ, một lòng một dạ chỉ biết chơi, ngươi còn xúi giục nó không làm mà hưởng!"
Cố Diệp giơ tay. "Lời con nói chính là thật a. Mẹ cũng thế, về sau mặc ít đồ đỏ thôi, càng mặc càng nghèo."
Ngũ hành phân chia kim mộc thủy hỏa thổ, cơ thể người cũng vậy. Ngũ hành Cố phu nhân rõ ràng thuộc mệnh kim, thân thể no đủ, mi thanh mục tú, tay nhỏ, eo cốt mềm, làn da lại trắng, loại tướng mạo này sau khi trưởng thành chắc chắn đại phú đại quý. Đáng tiếc, bà quá thích màu đỏ, quần áo, móng tay, son môi đều màu đỏ, mà màu đỏ là hỏa, hỏa lại khắc kim nên tuy bà sinh hoạt giàu có nhưng trong tay lại không có tiền, hết thảy đều dựa vào chồng nuôi.
"Ngươi......"
Cố phu nhân cho rằng Cố Diệp cố ý chọc giận mình, nội tâm nghĩ trở về xem ba ngươi thu thập ngươi như thế nào!
Hoàn toàn không phát hiện không khí giữa lão mẹ cùng ca ca hắn phi thường không hài hòa, Cố Dương nhìn chỗ này, lại nhìn nhìn chỗ kia, vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Mẹ, ca, đứng ở chỗ này không lạnh sao? Chúng ta về nhà đi."
Cố phu nhân tức đến nghiến răng, ngươi sợ không phải là kẻ ngốc đi!
Cố Diệp nâng nâng tay, ý bảo: "Ta còn có đồ vật chưa lấy, về nhà cũ trước."
Cố gia sau khi định cư ở thủ đô vẫn không quên quê cũ, ở trấn nhỏ để lại một cái nhà hai tầng, mỗi năm đến tết thanh minh đều trở về tế tổ. Lần này nguyên chủ bị đuổi về đây suy nghĩ, không cẩn thận té ngã một cái, mạng nhỏ cũng bị quăng ngã luôn, cuối cùng lại tiện nghi cho một người cùng tên cùng họ như cậu trọng sinh đến. Cố Diệp vừa tỉnh lại liền phát hiện tuy rằng nguyên chủ có số chết yểu nhưng vẫn còn nửa năm tuổi thọ. Sở dĩ chết sớm hơn nửa năm do trên người còn tàn lưu một cỗ sát khí. Cố Diệp nhìn vào đầu ngón tay của chính mình, vừa rồi cậu đã tháo bỏ từ trên người Cố phu nhân và Cố Dương một cỗ sát khí đồng dạng cỗ sát khí kia. Thậm chí càng nghiêm trọng hơn so với so với nguyên chủ. Xem ra Cố gia đế đô đã xảy ra vấn đề.
Trở lại nhà cũ, Cố Diệp mang Cố Dương đến phòng khách, sắc mặt nghiêm túc nghiêm trang nói với đệ đệ.
"Thấy không, đây đều là ca ca vì đệ đánh hạ giang sơn. Chúng ta cần đem những chiến lợi phẩm này lấy xuống mang về nhà."
Rõ ràng trên tường treo một mặt cờ thưởng! Có lớn có bé, rực rỡ lòe loẹt!
"Oa! Ca ca thật là lợi hại! Tam ca với đại ca, nhị ca đều lợi hại như nhau!"
Cố Dương khiếp sợ nắm tay thành quyền, hình tượng tam ca trong lòng hắn nháy mắt cao lên mười tám mét.
Cố phu nhân tới chậm hơn vài bước, nghe tiếng đi vào liền hít một ngụm khí lạnh, hai đứa nghiệp chướng! Nếu mang mấy thứ này về nhà, Cố Diệp có thể bị cha cậu đánh gãy chân hay không a!
===========================
Edit by Nhã Diệp
Beta by Kim_Minseol, Nhã Diệp