Đưa tay nhận lấy, Thân Tống Hạo thật thấp giọng mở miệng: "Chuyện gì?"
"Thân thiếu, hạng mục lần trước thảo luận cùng Tổng giám đốc William của Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia đã được kí, kết quả là tối nay sẽ ký hiệp nghị, thế nhưng ông ta lại đổi ý, bộ phận quan hệ xã hội của chúng ta mọi mặt đều làm rất hoàn thiện, không biết lão quỷ kia lại muốn giở trò gì, theo anh chúng ta nên làm thế nào?"
Tiếng Trần Tấn vô cùng lo lắng truyền đến, mặc dù Thân Thị là Đại Xí Nghiệp đứng thứ nhất thứ hai ở đây, nhưng dự án lần này hợp tác với Tập Đoàn Xuyên Quốc Gia cũng là toàn bộ tâm huyết của mọi người trong công ty, mà bây giờ, chuyện xấu ập lên đầu, chỉ cần bước nhầm một bước, công sức vất vả mấy tháng của mọi người liền Game Over rồi !
"Ông ta muốn cái gì, cũng thỏa mãn hết cho ông ta." Thân Tống Hạo tựa vào trên ghế sa lon, một tay đặt lên tay vịn, ngón tay hơi nắm lấy, chậm rãi ổn định lại tâm tình.
"Chết tiệt, lão già kia thích nhất là đàn bà, nhưng chúng ta đã tặng không biết bao nhiêu mỹ nữ, vậy mà hắn ta ngay cả nhìn đều không muốn!"
Âm thanh của Trần Tấn mang theo mấy phần nhụt chí, trong phòng an tĩnh cực kỳ, An Khả cũng đứng yên, đôi mi hơi nhíu lại.
William? Cái tên này nghe rất quen tai.
"Vậy thì tiếp tục đưa đến, không phải chỉ là đàn bà sao? Đưa đến khi ông ta ký hợp đồng mới thôi! ***!" Thân Tống Hạo phiền não tắt điện thoại đi, lại dứt khoát đem điện thoại ném xuống, mới đưa tay nới rộng cà vạt ra, đầu tựa vào trên ghế sa lon, thở phào nhẹ nhõm. . . . . ."Đã xảy ra chuyện gì sao?" An Khả có thể đi qua, săn sóc day nhẹ huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa bóp.
Anh thoải mái thở dài, giơ cánh tay lên, dọc theo tay của cô thẳng đến tận cằm, lại đem cô kéo thấp xuống, bốn cánh môi hôn nhau, dần dần bắt đầu điên cuồng. . . . . .Thân thể An Khả mềm nhũn, mà tay của anh men theo áo choàng tắm của cô tiến vào, hai thân thể gấp rút lăn từ trên ghế solon xuống, rơi vào trên thảm mềm mại.
"Tống Hạo. . . . . . Muốn em." Hai chân An Khả quấn chặt lấy hông anh, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ của anh, nếu có có thể, cô hi vọng một đêm này, vĩnh viễn không bao giờ sáng. . . . . Anh chợt buông đôi môi cô ra, cũng không hôn xuống, chỉ là môi anh rơi xuống những chỗ khác trên thân thể cô, vẫn mang theo hơi thở nóng bỏng, anh chôn sâu ở trong cơ thể cô, tùy ý cuồng nhiệt luật động, nhưng nước mắt của cô thi nhau rơi xuống, cô biết, kết thúc, tất cả đã kết thúc. . . . . Ở thời điểm cực kì bi thương này, cao trào là vô cùng giễu cợt, anh thở gấp nằm trước ngực cô, da thịt hai người đầy mồ hôi nơn nhớt dính vào nhau, An Khả thật luyến tiếc, hoan ái đi qua, dư âm vẫn còn để cho cô khó có thể buông ra, hai chân thon dài vẫn còn ở thắt lưng anh, thật lâu không muốn buông xuống. . . . . . Cô biết thời gian để cô có thể nắm giữ người đàn ông này không còn nhiều nữa, chỉ có khoảnh khắc này.
"Nhớ uống thuốc." Anh khàn khàn mở miệng, từ trên người cô chống lên, trực tiếp đi tới phòng tắm, tắm dội.
An Khả vẫn ngây ngốc nằm trên mặt đất như vậy, không khí nóng ran lập tức tản đi, cô chậm rãi đưa đôi tay thon dài lên ôm lấy ngực, sau đó hai chân chậm rãi cong lên , cuộn thành một đoàn, lạnh . . . . . Từ bên ngoài đến bên trong hơi lạnh ập đến, làm cho cô cả người rung động.
Anh tắm rửa xong rất nhanh, lúc đi ra bên hông quấn một chiếc khăn tắm rộng, bất kể anh là cái dạng gì, ở trong mắt cô đều hoàn mỹ vô cùng. Con ngươi cô chuyển động, một giây đồng hồ cũng không muốn rời mắt khỏi bóng dáng của anh. . . . . . Anh đi thẳng tới tủ treo quần áo, áo lót, áo sơ mi, quần, áo khoác, tất cả mọi thứ đều theo sở thích của anh mà được chuẩn bị tốt.
Nhìn anh bắt đầu mặc quần áo, An Khả lập tức giật mình ngồi dậy: "Tống Hạo, anh muốn làm gì?"
"Em cũng đã nghe rồi, anh có chuyện của công ty cần xử lý, tối nay không thể ở cùng em được."
Đầu anh cũng không quay lại, đem áo sơ mi mặc vào, từng nút, từng nút một cài vào.
"Vậy anh có quay lại không?" Cô tuyệt vọng thì thầm, đôi tay níu lấy thảm gắt gao xoắn chặt.
Động tác của anh ngừng một chút, tiếp theo xoay người lạ,i đi tới bên người cô, cúi người xuống, ngón tay anh vuốt dọc theo mái tóc của cô: "Về sau chăm sóc mình thật tốt, công việc không cần đi làm nữa."
"Anh cũng sẽ không đến nữa sao? Cứ như vậy kết thúc sao?" An Khả toàn thân lạnh như băng, ngay cả hơi sức bò dậy ngăn anh cũng không có, trơ mắt nhìn anh nhét vào bàn trang điểm một tờ chi phiếu, trơ mắt nhìn anh không có một chút lưu luyến, mặc quần áo tử tế, sau đó kéo cửa ra, từng bước từng bước đi ra khỏi tầm mắt của cô. . . . . . Cô lập tức ngã nhào xuống nền đất lạnh như băng, con ngươi xinh đẹp lướt qua phòng ngủ được trang trí ấm áp thoải mái, trên vách tường màu sơn là màu anh thích nhất, sàn nhà cũng làm theo yêu cầu của anh, tất cả những thứ được bày biện ở đây đều là để cho anh nhìn, anh thích, tất cả những bộ quần áo xinh đẹp trong tủ cũng là vì muốn được anh khen ngợi mà bày, nhưng là bây giờ ……………………..tất cả đều không còn ý nghĩa nữa,. . . . An Khả nhẹ nhàng cười, cười nhưng nước mắt rơi như mưa, mười bảy tuổi cô đi theo anh, hiện tại cô mười chín tuổi, nhưng trông cô già như là 29 vậy.
Người con gái trong gương, một cô gái khô gầy, với làn da nhăn nheo, hốc mắt trũng sâu, xương gò má cao vút, mái tóc khô héo, từng nếp nhăn hiện rõ trên khuôn mặt, ru rú ở góc phòng, một cô gái không hề có lấy một chút sinh khí.