Xoay người đỡ cô ấy lên xe, khóe mắt liếc đến hai bóng người ôm chặt nhau, Lâm Thiến nửa người dán sát vào Thân Tống Hạo, mà trên mặt anh ta hiện ra vẻ hưởng thụ.
Ngực Hoan Nhan nhói đau, đang muốn quay đi, Lâm Thiến nhìn thấy ánh mắt của cô, liền vặn vẹo vòng eo, toát lên vẻ dụ hoặc, đôi tay giống như dây leo bò lên cổ Thân Tống Hạo: "Hạo ... Đêm nay ở lại được không?"
Âm thanh mềm mại như nước truyền đến tại mọi người, Văn Tĩnh cơn giận bộc phát: "Mẹ nó, giờ không phải là mùa xuân, sao có người đã gấp gáp thèm muốn đàn ông đến như vậy rồi?"
Thân Tống Hạo coi như không nghe thấy, gương mặt không chút thay đổi, đối với người chủ động dâng tới cửa cũng có chút hứng thú... Lâm Thiến cười duyên một cái, ánh mắt xem thường nhìn Hoan Nhan: "Còn hơn có người muốn cũng không có ai để ý! Hạo... mình về thôi, em thấy lạnh quá..."
Hai mắt long lanh ngập nước nhìn chăm chú vào gương mặt anh tuấn trước mắt, bằng bất cứ giá nào, đêm nay cô phải khiến cho người đàn ông này hoàn toàn thuộc về mình!
"Được, em yêu chúng ta đi thôi..." Anh ôm sát lấy cô ta, hai người gắn chặt lấy nhau vui vẻ lướt qua Hoan Nhan, không biết là vô tình hay cố ý, khi đi ngang qua bên người cô, anh mắt cũng không thèm nhìn, bả vai huých mạnh vào cô, khiến cô lảo đảo suýt ngã.
Hoan Nhan thẫn thờ nhìn phía sau lưng hai người, cố gắng kiềm chế mới không để nước mắt rơi xuống, hai tay nắm chặt... "Nhan à, mình hỏi bạn, bạn có biết Thân Tống Hạo này là kẻ lăng nhăng không?" Văn Tĩnh say rượu người nghiêng ngả lảo đảo, một mình Kì Chấn không thể giữ được cô, tay chân luống cuống, nhíu mày nhìn cô hất tay mình ra tới bên cạnh Hoan Nhan... "Hình như, bóng dáng này nhìn rất quen... A, anh ta không phải là người khi dễ bạn hôm đó chứ!"
Văn Tĩnh hét ầm lên, Hoan Nhan nhìn nàng cười yếu ớt: "Tĩnh, mình trước đây không quen anh ta, bây giờ cũng không."
Theo Văn Tĩnh lên xe, lấy túi xách của mình, cô khéo léo từ chối Kì Chấn có ý tốt muốn đưa cô trở về, đi thẳng tới điểm chờ xe bus.
Thân Tống Hạo cũng không đóng cửa kính xe, cách trạm dừng xe bus nửa thước, Hoan Nhan cố gắng gạt bỏ khả năng nghe của mình, nhưng thanh âm rên rỉ khiến người ta tim đập mặt đỏ vẫn truyền đến... "Hạo, chúng ta về nhà, ở đây còn có người đang nhìn..." Lâm Thiến bị trêu chọc nhanh chóng động tình, áo bị cởi hết một nửa dựa vào trong ngực anh, nhưng ánh mắt anh lại chỉ nhìn chăm chú vào bóng dáng người bên ngoài xe, Hứa Hoan Nhan... "Bản thiếu gia muốn ở trong xe..." Thân Tống Hạo không e ngại mở miệng, bàn tay đưa nắm lấy ngực cô, bóp nhẹ, Lâm Thiến toàn thân mềm rũ không còn chút sức lực ngã vào trong lòng anh.