Do phát âm tương tự nên hơn chục năm trước khi còn là học sinh, Trương Nhất Ngang đã bị các bạn gọi là "con gián"[1]. Làm cảnh sát mấy năm nay, ngoài bạn học cũ ra thì dường như chẳng ai gọi anh ta như thế nữa. Ấy vậy mà sáng nay anh ta thấy số mình chính là số "con gián", bị Cao Đông hành hạ suýt chết.
Buổi sáng mở cuộc họp thảo luận việc truy nã tội phạm thì hoàn toàn không có manh mối nào cả, kết quả cuối cùng của cuộc họp chỉ có thêm quyết định chung chung là mọi người phải đồng tâm hiệp lực, tìm mọi cách để sớm bắt được Lâm Tiểu Phong. Họp xong, Cao Đông kéo anh ta đến văn phòng nhỏ bên cạnh và chửi anh ta một trận nên thân, ông ta bảo hiệu quả làm việc của Nhất Ngang quá thấp, mấy công việc được giao đến hôm nay vẫn chưa hoàn thành.
Anh ta thấy mình rất vô tội, mấy ngày nay anh ta đã chiến đấu ở tuyến đầu, không dám lơ là chểnh mảng, ngày nào cũng ngủ rất ít. Kể từ ngày đầu tiên phụ trách việc kiểm tra thiết bị giám sát cho đến sau này phụ trách công việc điều tra ở Phòng Công thương, anh ta cảm thấy công việc hằng ngày quá nhiều, khối lượng công việc quả thật rất nặng nên việc điều tra chỉ có thể lần lượt hoàn thành từng phần một chứ không đẩy nhanh hơn được.
Tối qua lúc báo cáo kết quả điều tra cho Cao Đông, ông ấy chẳng nói gì, cũng không trách phạt anh ta chưa hoàn thành một số công việc. Ấy vậy mà mới ngủ một giấc, Cao Đông đã trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, quay sang trách anh ta làm việc không hiệu quả. Ôi chao, đúng là làm bạn với vua như chơi với hổ! Dù sao thì mục tiêu tìm kiếm bây giờ rõ ràng là Lâm Tiểu Phong, muốn điều tra quá trình gây án thì cũng đúng là phải tiếp tục kiểm tra thiết bị giám sát thật, nhưng còn mối quan hệ giữa những người trong Phòng Công thương thì có liên quan gì đến vụ án này chứ? Đào bới cuộc sống riêng tư của những người đã chết ở Phòng Công thương, kể cả những chuyện quan hệ yêu đương nam nữ, như Cao Đông yêu cầu thì quả thật anh ta không hiểu tại sao. Tuy nhiên lãnh đạo đã yêu cầu thì không thể lơ là được, mặc dù trong lòng không thích nhưng cũng phải tiếp tục nghĩ cách để làm thôi.
Trở về phòng làm việc, Trương Nhất Ngang trút giận lên đầu cấp dưới của mình, yêu cầu tổ phân tích số liệu ngay trong ngày hôm nay phải hoàn tất việc báo cáo bằng văn bản tình hình liên lạc qua điện thoại của tất cả những người ở Phòng Công thương. Ngoài ra anh còn chia nhân viên thành nhiều nhóm, một nhóm đến Phòng Công thương điều tra hồ sơ bảo trì và sử dụng của chiếc Buick trong thời gian gần đây, các nhóm còn lại chia nhau hẹn những người có liên quan để lấy lời khai, tiếp tục điều tra các mối quan hệ xã hội, còn bản thân anh ta cũng đã hẹn với vợ của Vương Hồng Dân để lấy lời khai rồi.
Vợ của Vương Hồng Dân tên Lạc Tuệ Tuệ. Nghe nói cô ta là Thạc sĩ Y học của Đại học Chiết Giang, sau khi tốt nghiệp đã về Bệnh viện nhân dân huyện Bạch Tượng làm bác sĩ. Làm việc đến năm thứ hai thì được người ta giới thiệu và kết hôn với người đàn ông lớn hơn cô ta chẵn 10 tuổi là Vương Hồng Dân. Sau đó Vương Hồng Dân sắp xếp cho cô ta làm Phó chủ nhiệm khoa Bào chế dược của bệnh viện, không cần tăng ca cũng chẳng phải trực ban, công việc rất nhàn hạ. Kết hôn đến nay đã được 5 năm, tạm thời vẫn chưa có con, nhưng nghe mấy người làm cùng bảo cô ta đã mang thai được hơn 8 tháng rồi, kể từ sau ngày Vương Hồng Dân xảy ra chuyện thì cô ta cũng xin nghỉ dưỡng ở nhà luôn. Vì vậy địa điểm hẹn để lấy lời khai ngày hôm nay là nhà của Vương Hồng Dân.
Xem hình thì quả thật Lạc Tuệ Tuệ là một mỹ nhân, đẹp hơn nhiều so với Châu Mộng Vũ, mặt mày rất hào sảng, đường nét cân đối hài hòa, chả trách một người đàn ông đầy đủ điều kiện nhà cửa, công việc, địa vị xã hội và cả vẻ bề ngoài như Vương Hồng Dân đến gần 40 tuổi vẫn chưa lấy vợ mà mới được người giới thiệu chưa bao lâu cả hai đã nhanh chóng bước vào lễ đường kết hôn.
Nhưng bây giờ cô ta đang mang thai, còn Vương Hồng Dân thì đã chết, đứa bé sau này sẽ đáng thương biết bao. Trương Nhất Ngang không nén được tiếng thở dài.
Nhà họ Vương là một biệt thự nằm ở khu phố cổ. Nghe nói 10 năm trước khu biệt thự này thuộc loại đắt nhất trong huyện, bây giờ khu trung tâm mới lại là vùng ngoại ô trước đó nên ngôi biệt thự trong khu phố cổ này trở nên vô duyên lạc lõng.
Nhấn chuông không bao lâu, Lạc Tuệ Tuệ đã nhanh chóng ra mở cửa với cái bụng bầu to tướng, trên mặt chẳng có chút biểu cảm, lạnh nhạt mời anh ta vào nhà. Trương Nhất Ngang nối gót theo sau cùng với một nhân viên ghi chép nữa.
Sau khi vào trong nhà, Lạc Tuệ Tuệ không rót nước mời bọn họ mà chỉ nói: "Tôi đi lại không được tiện cho lắm, trong tủ lạnh có nước uống, làm phiền các anh tự phục vụ vậy."
Trương Nhất Ngang liền đáp: "Không sao, không sao, chúng tôi chỉ đến để làm nhiệm vụ, không cần uống gì đâu." Anh ta lướt nhìn căn nhà, đồ đạc bên trong tuy hơi cũ kỹ nhưng có thể thấy chất liệu sử dụng đều là những thứ tốt nhất thời đó. Toàn bộ sàn gỗ cho đến nay trông vẫn không hề lỗi thời, ngoài những đồ nội thất cố định ra, các đồ dùng bằng điện đều rất mới, xem ra mới được đổi trong mấy năm nay. Lúc này trong phòng chỉ có một mình Lạc Tuệ Tuệ. Trương Nhất Ngang ngạc nhiên hỏi: "Chỉ có mình cô ở nhà thôi sao? Với tình trạng cô bây giờ chẳng phải sẽ bất tiện lắm sao?"
Lạc Tuệ Tuệ lạnh nhạt đáp: "Mẹ chồng đang ở quê, tâm trạng không được tốt lắm nên người nhà đang an ủi bà, mẹ tôi cũng qua đó rồi. Lúc nãy biết các anh đến đây nên tôi đã bảo dì giúp việc ra ngoài, trưa mới về."
Trương Nhất Ngang cắn môi đăm chiêu. Mặc dù người đàn bà này đẹp thật nhưng tạo cho người khác một cảm giác quá lạnh lùng và khó gần, không biết lúc bình thường cô ta cũng như vậy hay do Vương Hồng Dân vừa qua đời nên mới thế. Cô ta hoàn toàn khác với Tô Xuân Y hôm qua anh ta đã gặp. Vừa nhắc đến vụ án, Tô Xuân Y đã bật khóc, tâm trạng rối bời. Còn người đối diện đây thì dường như chẳng có chút biểu cảm gì, vừa mở miệng nói là tạo cho người khác cảm giác có khoảng cách rõ rệt.
Anh ta đành nói tiếp: "Ừm... về chuyện chồng của cô, chúng tôi rất lấy làm tiếc, mong là cô có thể mạnh mẽ lên..."
Cô ta ngắt lời: "Không cần phải xin lỗi, tôi biết chuyện này chẳng liên quan gì đến mấy anh cả, nhưng cũng cảm ơn ý tốt của anh."
"Ừm... bây giờ cô không còn đau buồn nữa ư?"
Cô ta liền hỏi ngược lại một câu: "Đau buồn thì nhất định phải thể hiện ra bên ngoài hay sao? Tôi làm việc ở bệnh viện, chứng kiến nhiều cảnh sinh ly tử biệt rồi, sự sống và cái chết của con người nhiều khi rất khó lường trước được, không chừng một ngày tai họa từ trên trời giáng xuống, đó là số mạng không thể làm khác hơn." Cô ta gục đầu xuống đầy ai oán rồi vén phần tóc rơi xuống ra sau vành tai.
Trương Nhất Ngang để ý thấy những ngón tay mảnh mai của cô ta rất đẹp, móng tay được sơn màu nhạt, độ dài của móng tay cân đối và được cắt dũa rất cẩn thận.
Lạc Tuệ Tuệ lại ngẩng đầu nhìn Trương Nhất Ngang, lại khiến anh ta cảm thấy lúng túng. Sau đó cô ta hừ lạnh một tiếng, bảo: "Tôi biết cảnh sát các anh dạo này cũng vì vụ án mà vất vả nhiều rồi. Nghe nói Lâm Tiểu Phong là hung thủ, đúng không?"
"Ừm... việc này..." Trương Nhất Ngang hơi trầm tư, dù gì thì lệnh truy nã cũng đã được ban ra, người nhà của các nạn nhân tất nhiên đều biết cả. Anh ta liền nói: "Nói đúng hơn Lâm Tiểu Phong là kẻ tình nghi trong vụ án lần này."
"Khi nào thì có thể bắt được hắn ta?" Cô ta nhìn thẳng vào mắt Trương Nhất Ngang.
Trương Nhất Ngang dời mắt nhìn sang sổ ghi chép trên tay, trong tiềm thức, anh ta không dám nhìn trực diện vào Lạc Tuệ Tuệ. Anh ta có cảm giác rất kỳ lạ. Cả lời nói lẫn hành động của người phụ nữ này đều rất có sức hấp dẫn, dường như khiến người trước mặt cô ta phải cúi đầu xuống vậy. Bọn họ vốn đến là để lấy lời khai của cô ta, chẳng hiểu sao bây giờ lại cứ như cô ta mới là người hỏi cung. Anh ta trả lời một cách chung chung: "Chúng tôi vẫn đang tiến hành công tác truy bắt, nếu có kết quả, chúng tôi sẽ nhanh chóng thông báo đến người thân của các nạn nhân."
"Còn nếu như không bắt được hắn thì sao, các anh sẽ làm gì?"
"Ừm..." Trương Nhất Ngang rõ ràng hơi bị động, bối rối ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời: "Không đâu, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hắn."
"Thôi được, dù có thế nào thì cũng chỉ các anh biết mà thôi. Một khi đã xác định được Lâm Tiểu Phong là hung thủ rồi thì các anh đến tìm tôi để làm gì?" Cô ta có vẻ hơi hung hăng.
Chủ đề câu chuyện cuối cùng lại trở về nội dung chính. Trương Nhất Ngang ho một tiếng rồi trả lời: "Là thế này, chúng tôi cần tiến hành điều tra cụ thể hơn về một số tình tiết trong vụ án, vì thế cần tìm hiểu thông tin từ người nhà của các nạn nhân để có thể nắm bắt được thêm nhiều manh mối..."
"Bắt đầu hỏi luôn đi, hy vọng sớm kết thúc, tôi cần phải nghỉ ngơi." Lạc Tuệ Tuệ hơi ngả người về phía sau, lại vuốt nhẹ mái tóc của mình, Trương Nhất Ngang ngửi thấy một mùi nước hoa dễ chịu.
• Chú thích •
Trương Nhất Ngang và "con gián" trong tiếng Trung đọc lần lượt là zhāng yī áng và zhāng láng, gần giống nhau.
Cửa hàng 4S là cửa hàng trưng bày, bán xe, linh kiện phụ tùng và thực hiện các dịch vụ hậu mãi của một hãng xe chuyên biệt.
giấu trời qua biển là một trong Ba mươi sáu kế, nghĩa là lợi dụng sương mù để lẩn trốn.