Lớp học hôm nay có cảm giác dài hơn nhiều so với ngày hôm qua, hai người nhất thời ngay cả chuyện nên khẩn trương cũng quên mất.
Sau khi chuông tan học vang lên, giáo viên lập tức rời đi, các bạn học trong lớp đều không ai rời khỏi, đều khẩn trương mà nhìn chằm chằm di động, bọn họ mới nhớ đến lúc giáo viên chọn người rồi.
Sau khi lớp buổi sáng kết thúc mỗi ngày, thầy hướng dẫn sẽ ở thông báo trong nhóm, hôm nay hai bạn học nào sẽ đến chuẩn bị cho tiết dạy giải phẫu buổi chiều, hôm nay tin nhắn cũng đến rất đúng lúc.
Thầy hướng dẫn: [Hôm nay làm phiền hai bạn Mạnh Thiên Hữu cùng Chung Tâm đi chuẩn bị cho tiết dạy nhé.]
Vừa thấy tên của con mình trong nhóm, Mạnh Tình thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.
Sau đó bà ta liền đỡ ghế đứng vững, vội đi đến bên cạnh Mạnh Thiên Hữu, nắm chặt lấy tay của cậu ta, giọng nói mang theo khóc nức nở nôn nóng sợ hãi, “Con ơi, đừng lo, mẹ sẽ đi thay con, để mẹ đi thay con……”
Mạnh Thiên Hữu nhíu chặt mày không nói gì.
Mạnh Tình giống như đang an ủi chính mình, cũng đang an ủi Mạnh Thiên Hữu, “Không sao cả, không sao cả, hôm qua Tống Minh Lượng đi cũng không phải không có việc gì sao?”
“Nên nói cho dì ấy biết không?” Lúc ăn trưa, Lận Tường hỏi Hoa Hạo Minh.
Mạnh Tình còn tưởng rằng Tống Minh Lượng không sao, không biết hai người đi chuẩn bị cho tiết dạy ngày hôm qua đều bất thường, lúc này đôi mắt ẩn sau tóc mái dày của Tống Minh Lượng vẫn còn đang liếc trộm bốn phía.
Không biết có phải vì ánh sáng u ám lại điên cuồng dâng trào bên trong hay không, đôi mắt kia dường như không còn giống như trước, như thể có một con quỷ đang rình mò con mồi vậy.
Lúc này chỉ mới một ngày mà thôi.
Hoa Hạo Minh lắc đầu, “Dì ấy sắp vào rồi, hiện giờ nói với dì ấy thì sẽ chỉ làm dì ấy hoảng loạn càng dễ xảy ra chuyện hơn thôi.”
Cũng giống ngày hôm qua, bọn họ giữa trưa không về ký túc xá, đều đi theo Mạnh Tình đến tòa nhà thực nghiệm giải phẫu.
Trên đường đi Hoa Hạo Minh dặn dò Mạnh Tình: “Nhất định phải mang bao tay và khẩu trang cho kỹ, cả quá trình đừng mở ra, mắt cũng đừng nhìn lung tung, nhanh chóng chuẩn bị xong thì đi ra.”
Khi ba người thảo luận lúc sáng, Lận Tường đưa ra hai khả năng nguồn ô nhiễm và quỷ ám. Hoa Hạo Minh cảm thấy nguồn ô nhiễm không có khả năng lắm, quỷ ám lại rất khó đề phòng, nhưng kết hợp với câu ‘phát điên’ mà Đới Lương Viễn từng nói, có khả năng đã nhìn thấy quỷ thật, hoặc là một sự ô nhiễm tinh thần nào đó.
Lận Tường nói nguồn ô nhiễm chỉ có thể dựa vào khẩu trang và bao tay, ô nhiễm tinh thần hiện giờ không có cách nào khác, chỉ có thể không nhìn mà thôi.
Mạnh Tình gật đầu, bà biết Hoa Hạo Minh từng ra khỏi trong trò chơi, rất tin lời của anh ta.
Nắm tay con trai do dự lề mề trong chốc lát, bà và Chung Tâm cùng đi vào.
Mạnh Thiên Hữu đứng ở tại chỗ nhìn bóng dáng gầy yếu của bà càng ngày càng xa, hai tay đút túi quần nắm chặt thành nắm đấm..
Hạ Bạch cũng vẫn luôn nhìn. Lận Tường thấy được hâm mộ ở trong mắt cậu, lại bắt đầu đau lòng.
Cậu ta biết Hạ Bạch không có bố mẹ, chỉ có một ông nội để sống nương tựa lẫn nhau, sau đó, vào mùa đông năm cuối trung, ông nội của cậu cũng qua đời, cậu không còn một người thân nào. Nhìn thấy một người mẹ tốt như vậy, chủ động đứng ra bảo vệ con trai mình, cậu nhất định là hâm mộ lắm.
Lận Tường nói: “Hạ Bạch, tôi lo cho cậu, cậu cứ xem tôi như anh ruột đi.”
Khuôn mặt Hạ Bạch lộ vẻ mờ mịt.
Hoa Hạo Minh: “……”
Anh ta vào trò chơi lần này là để xem phim à?
Mạnh Tình nhanh hơn Tống Minh Lượng, không đến nửa giờ đã đi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm giải phẫu. Mạnh Thiên Hữu vẫn luôn im lặng nhìn thấy bóng dáng của bà cuối cùng cũng cử động, chạy hai bước đến đón bà.
Mạnh Tình ôm chặt con trai, hốc mắt đỏ lên, “Không sao, không sao, mẹ không sao cả.”
Tống Cường kinh ngạc mà nói: “Lại không sao à?”
Ôn Đông và Ôn Thu cũng rất buồn bực, cho đến hiện tại, rất rõ ràng, nhà xác có vấn đề, nhưng cả hai nhóm người đi vào đều không có chuyện gì?
Chẳng lẽ phương hướng của bọn họ sai thật rồi sao?
Ôn Thu đánh giá Mạnh Tình trong chốc lát, lại nhìn về phía Tống Minh Lượng, nhìn thấy cậu ta cũng đang nhìn Mạnh Tình, ánh mắt chuyên chú sâu thẳm.
Cô ta theo bản năng nhíu mày, ánh mắt này không giống như ánh mắt mà Tống Minh Lượng sẽ có.
Nhưng, ngày hôm qua Tống Cường không hề đi thay cậu ta, hôm nay Mạnh Tình lại đi thay con trai, cậu ta khó tránh khỏi sẽ hâm mộ, ánh mắt như vậy cũng là bình thường mà nhỉ?
Ba người Hạ Bạch không hề thả lỏng vì lời của Mạnh Tình, ngày hôm qua Tống Minh Lượng cũng nói như vậy.
Hoa Hạo Minh lại hỏi bà một ít chi tiết, bà nói không khác Tống Minh Lượng lắm, hơn nữa Hoa Hạo Minh dặn bà đừng nhìn lung tung, bà cũng không thể nói rõ ràng được như Tống Minh Lượng.
Lận Tường tim gan cồn cào, “Rốt cuộc bên trong có cái gì thế, tôi cũng muốn vào xem nữa.”
Hạ Bạch lập tức nhìn về phía cậu ta, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Lận Tường xấu hổ mà cười, “Đừng có sùng bái anh, anh chỉ nói chơi thôi.”
“……”
Tiết giải phẫu buổi chiều không có sự cố gì, vẫn là sân khấu của Hạ Bạch. Hạ Bạch hiện giờ không chỉ trở thành người được yêu thích nhất lớp 2 - Y học lâm sàng, cũng trở thành học trò cưng của Giáo sư Lưu, xem dáng vẻ của Giáo sư Lưu như là hận không thể biến Hạ Bạch thành đệ tử thân truyền luôn.
Kết thúc tiết giải phẫu, tiết học hôm nay cũng kết thúc, dựa theo những gì đã nói tối hôm qua, bọn họ nên đến nhà xác thăm dò.
Hoa Hạo Minh ngăn cản, nhà xác quá quỷ dị, hai người đi vào tối hôm qua hiện giờ cũng không bình thường, trước khi chưa làm rõ ràng, bọn họ không thể trực tiếp đi hết đến đó, làm không tốt sẽ bị diệt cả đội mất.
“Chúng ta đến thư viện tìm manh mối trước đi. Hiện giờ chúng ta cũng không biết gì về bối cảnh vị trí của học viện y này, trong thư viện có sách báo, sẽ giúp chúng ta biết những thứ này, nói không chừng còn sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
Những người chơi kháng cự đến nơi đó đương nhiên đồng ý, chỉ có Hạ Bạch có chút tiếc nuối.
Thư viện của học viện y là một tòa nhà bốn tầng hình tròn, có thể thấy được năm đó được thiết kế rất đẹp, chỉ là bây giờ trên thân đã có dấu vết đổ nát, mặt ngoài bong tróc đến loang lổ, âm u đầy tử khí mà đứng lặng ở trong đêm đen.
Bọn họ chia nhau hành động, có người đi tìm tạp chí, có người đi tìm báo chí, có người đi dạo diễn đàn trường, bắt đầu từ trường hợp truyền thuyết đầu tiên xuất hiện vào năm ngoái.
Sách báo trong thư viện được sắp xếp theo ngày nên rất dễ tìm.
Hạ Bạch thật sự tìm được sự kiện năm đó, học sinh đầu tiên tự sát sau khi đi chuẩn bị cho tiết dạy.
Phía cảnh sát nói là tự xác, lúc ấy có một tờ báo đăng tin, nhưng mô tả rất mơ hồ, xuất phát điểm cũng là việc sinh viên y khoa phải chịu áp lực rất lớn..
Hạ Bạch cầm tờ báo đi tìm Lận Tường đang tra cứu thông tin trên máy tính, hai người căn cứ vào chuyện này tìm thêm được nhiều nội dung trên diễn đàn trường.
Trong đó có một tấm ảnh chụp, học sinh kia đúng là có khả năng thực sự chết vì tự sát, nhảy vào trong hồ nhân tạo trong trường, ảnh chụp chính là cảnh vớt người đó từ hồ nhân tạo lên.
Ảnh chụp được chụp từ khoảng cách khá xa, bọn họ chỉ có thể nhìn đến người nọ bị tảo xanh dưới đáy hồ quấn lấy, còn quấn đến cực kỳ chặt, nhìn từ xa thì trông như thể nó đang mọc ra từ cơ thể vậy.
Trong đầu Hạ Bạch lại hiện lên dáng vẻ tảo xanh yếu ớt bập bềnh trong hồ nhân tạo mà cậu đã nhìn thấy hai ngày này.
Lận Tường: “Lúc ấy trên mạng nói cậu ta bị quỷ ở nhà xác bám vào người, mới nổi điên nổi điên nhảy xuống hồ tự xác. Đáng tiếc không thể xem thêm chi tiết nào.”
Sự kiện này chỉ có thể tìm được nhiêu đó, mấy sự kiện chết sau đó không có báo chí nào đăng tin, có thể là bị nhà trường ém xuống rồi.
Hạ Bạch vẫn lật đi lật lại cái tờ báo trong khoảng thời gian đó, không chỉ có xem thời gian sau đó, còn lật xem thời gian trước đó, không chỉ những tin tức liên quan đến học sinh tự sát, còn có hứng thú với những tin tức khác.
Trên một kỳ báo một tuần trước khi học sinh tự sát, Hạ Bạch nhìn thấy một bài báo nhỏ khiến cho cậu cảm thấy hứng thú, về sở thích khác thường.
“Chậc chậc chậc.” Lận Tường bên cạnh bỗng nhiên phát ra cảm khái: “Học viện y cũng như vậy à, còn có kiểu bài đăng này.”
Hạ Bạch ngẩng đầu, “Bài đăng gì?”
Lận Tường nói: “Cái gì mà bí mật của cô hướng dẫn xinh đẹp, vừa nghe đã biết không phải bài đăng đàng hoàng gì rồi.”
Hạ Bạch mờ mịt, đi tới, “Không đàng hoàng chỗ nào?”
Lận Tường nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến chói lóa và đôi mắt vô cùng sạch sẽ của Hạ Bạch, , sờ cái mũi, vội vàng tắt bài đăng còn chưa kịp hóng hớt, “Không có gì, chỉ……bọn họ cũng dám lén bình luận bề ngoài của giáo viên hướng dẫn nữa.”
“Mau tắt đèn đi, chúng ta cần phải đi rồi.” Hoa Hạo Minh đứng bên cạnh cửa gõ lên cánh cửa.
Hai người vừa nhìn thì đã là 11 giờ rưỡi tối, thời gian xem báo hóng hớt trong thư viện thường đặc biệt trôi nhanh.
Khác với các người chơi khác, Hoa Hạo Minh nói: “Đêm nay chúng ta đừng ngủ, cùng quan sát Tống Minh Lượng một chút, xem rốt cuộc tình huống của cậu ta như thế nào.”
Hạ Bạch lắc đầu, “Quản lý ký túc xá nói sau khi tắt đèn sẽ không thể ở bên ngoài ký túc xá, các anh đừng đến thì hơn, tôi nằm ở trên giường xem là được, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ gửi tin nhắn cho các anh.”
Hoa Hạo Minh nghĩ nghĩ, hiện giờ còn không rõ sau khi tắt đèn không được ra ngoài có phải là quy tắc chết hay không, đúng là có hơi mạo hiểm, “Được rồi, có chuyện gì thì nhớ kịp thời gửi tin nhắn cho chúng tôi.”
Lận Tường cũng nói: “Tôi không ngủ đâu, đừng sợ.”
Người chơi khác đã ra cửa chờ bọn họ, trên đường trở về, bọn họ trao đổi về tin tức đã tra được.
Thư viện của học viện y tất nhiên có một số tập san chuyên ngành y học, thật sự để cho nhóm Mạnh Thiên Hữu cùng Ôn Thu tìm được một số tin tức liên quan.
Mạnh Thiên Hữu nói: “Có một tập san đưa tin về vấn đề quy định sử dụng tiêu bản cơ thể con người ở các học viện y lớn, có một số nhân viên có liên quan của trường đã lén đầu cơ trục lợi thi thể và nội tạng con người. Học viện y Hòa Bình của chúng ta cũng nằm trong danh sách, chỉ là không có chuyện gì lớn, về nguồn gốc và ghi chép sử dụng thi thể không đủ tiêu chuẩn.”
Lận Tường kinh ngạc, “Thật sự đúng như anh Hoa nói sao, mua bán thi thể phi pháp?”
Hoa Hạo Minh tò mò, “Có nói bọn họ bán làm gì không?”
“Còn có thể làm cái gì?” Tống Cường tích cực tham dự thảo luận, “Tôi vừa nghĩ cũng có thể nghĩ ra một mớ, ví dụ như làm đám cưới âm như trong truyền thuyết, còn có một số người có sở thích đặc biệt cũng sẽ mua, tôi nói các cậu nghe, người phong kiến ngu muội, b.iến th.ái nhiều lắm.”
Hạ Bạch giống như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Không đúng.” Ôn Đông nói: “Nếu là đầu cơ trục lợi thì là bán chứ, chắc là người mua sẽ xảy ra chuyện mới đúng, sao người chết đều ở trong trường học?”
“Không phải nguồn gốc thi thể của trường này cũng không rõ ràng sao?” Lận Tường bỗng nhiên kinh sợ, “Má ơi, không lẽ như lời tôi nói, trường học có người giết học sinh hoặc thầy giáo để làm thầy đại thể, những người bị hại đó biến thành quỷ ở lại nhà xác, trả thù sử dụng sử dụng thi thể của bọn họ?”
Thế mà cảm thấy hợp lý phết.
Một đường thảo luận, rất nhanh đã đến ký túc xá.
Lúc này, ký túc xá sắp tắt đèn, mấy người không nói gì thêm mà về ký túc xá.
Trước khi đi, Hoa Hạo Minh vỗ vai của Hạ Bạch, ra hiệu cho cậu tối nay quan sát chuyện của Tống Minh Lượng.
Hạ Bạch gật đầu, sau khi về phòng ký túc xá thì ôm gia phả nằm ở trên giường, cố gắng hết sức chống lại cơn buồn ngủ.
Thời tiết bắt đầu lạnh hơn về đêm, độ ẩm ngày càng nặng hơn, khiến không khí ẩm ướt như đang ở trong nhà tắm.
Ôn Thu không biết là bị tiếng nước đánh thức, hay là bị hơi ẩm khó chịu làm cho tỉnh lại.
Cô ta trở mình, nghe được tiếng nước chảy xuống sàn từ trong phòng tắm.
Trong đêm đen, theo bản năng, cô ta quay đầu nhìn về phía giường đối diện. Ánh sáng mờ tối, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng là không có ai ở đó.
Trong phòng ký túc xá này chỉ có hai người cô ta và Mạnh Tình, lúc này Mạnh Tình không ở trên giường, nhà vệ sinh lại có tiếng nước, đương nhiên là Mạnh Tình đang tắm trong đó.
Nhưng, không phải Mạnh Tình đã tắm trước khi ngủ rồi sao?
Ôn Thu ấn di động, 02: 09.
Hơn hai giờ sáng, Mạnh Tình tắm ở trong nhà vệ sinh sao?
Tiếng nước chảy vẫn không ngừng vang lên, trong ký túc xá lúc đêm khuya tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào, mâu thuẫn quỷ dị.
Ôn Thu căng chặt một chút, nhanh chóng lặng lẽ mà ngồi dậy.
Cô tự an ủi mình lần nữa, Mạnh Tình thích sạch sẽ, lúc tối về ký túc xá đã sắp tắt đèn, hai người đều chỉ tắm sơ một chút. Một người thích sạch sẽ như thế vẫn sẽ cảm thấy khó chịu, vì thế nên đi tắm rửa một cái, cũng là bình thường thôi.
Nhưng mà, cô không an ủi được mình.
Chiều nay Mạnh Tình mới đi ra từ nhà xác.
Cô lại nghĩ đến ánh mắt Tống Minh Lượng nhìn Mạnh Tình khi bà bước ra, một cảm giác ớn lạnh từ đó lan ra khắp làn da dính nhớp của cô.
Ôn Thu chà cánh tay của mình một cái, lặng lẽ mà bước xuống giường, không mang giày, chậm rãi tới gần nhà vệ sinh.
Hơn hai giờ đêm, là thời điểm đêm tối nhất, trong trường học không có ánh đèn, trong ký túc xá gần như không nhìn thấy gì, hai tay hai chân cô sờ soạng bước đến.
Sờ đến quần áo dính ướt trên ghế, chân đụng vào chân ghế rồi giẫm vào nước.
Thực ra toàn bộ cơ thể cô đều chống lại việc đến gần phòng tắm, nhà vệ sinh vẫn luôn là nơi che giấu chuyện xấu lại ẩm ướt, nhất là nơi kết hợp phòng tắm và vệ sinh như trong ký túc xá sẽ dễ có mấy thứ bẩn thỉu nhất.
Nhưng cô không thể không đến xem, rốt cuộc Mạnh Tình đang làm gì ở bên trong, bà ta sao thế.
Cửa nhà vệ sinh không đóng chặt, khe cửa cũng đủ để cô nhìn vào bên trong.
Ôn Thu cẩn thận quỳ xuống, đưa mắt sát vào khe cửa.
Hơi ẩm mang theo mùi tanh thoang thoảng ập vào mặt.
Quá tối, hơi nước mờ mịt, trong nhà vệ sinh tối om, chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng đang ngồi xổm ở nơi đó.
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Ôn Thu cẩn thận ấn vào chiếc điện thoại giấu sau lưng, trong nháy mắt kia cô sững người tại chỗ.
Không biết có phải do cống thoát nước bị nghẹt, hay là nước bên trong đã chảy quá lâu, nước cũng tràn ra đến ngoài cửa nhà vệ sinh rồi.
Ôn Thu dẫm lên một ít, ánh sáng từ điện thoại di động chiếu lên một màu đỏ như máu.