Lần này Dương Mi còn được chào mừng hơn trước, lần này thái độ của anh ta nghiêm túc hơn rất nhiều, “Trong một tuần này tôi đã học được một điệu nhảy, hy vọng mọi người thích nhé.”

Với kỹ năng đáng sợ, trang điểm kỹ càng và nhảy có tâm, sao khán giả có thể không thích chứ.

【Tui khóc chết mất, cậu ấy học nhảy vì tui kìa.】

【Á á á, cậu ấy đáng yêu quá. 】

【Bé cưng vất vả rồi, nhảy đẹp quá trời quá đất.】

Nhóm thực tập sinh: “……”

Hoang mang, nhưng đã tê liệt rồi.

Dương Mi lại được một điểm B.

Anh ta vui vui vẻ vẻ mà khom lưng cúi chào, sau đó đi trở về.

Nhà sản xuất: “Chúc mừng Dương Mi đã vượt qua đánh giá cá nhân, người tiếp theo lên sân khấu chính là Lăng Trường Dạ.”

Tất cả mọi người lên tinh thần nhìn chằm chằm Lăng Trường Dạ, rất nhiều người đều muốn biết kỹ năng của anh là cái gì, lần trước anh không sử dụng kỹ năng, lần này liên quan đến chuyện sống chết thì cũng phải nên dùng kỹ năng chứ.

Cũng có người suy nghĩ, nếu anh không xài kỹ năng thì còn có thể mở ra phương hướng mới, có thể bắt chước theo.

Nhưng tất cả mọi người là thất vọng rồi, anh dường như vẫn không sử dụng kỹ năng gì, cũng dường như không có phương hướng gì.

Hôm nay Lăng Trường Dạ trang điểm có chút nghiêm túc, anh mặc một bộ vest đen có hoa hồng trắng trên ngực, áo sơ mi bên trong cũng là màu trắng, còn còn đeo một cặp kính gọng bạc, chỗ dây đeo kính rủ xuống lại có vài sợi tóc trắng nổi bật.

Trên tay anh cầm một cuốn sách bìa cứng màu trắng trơn, đọc bài phát biểu tưởng niệm trước tấm màn đen.

Giọng của anh vốn đã có chút trầm thấp, hiếm khi tình cảm chân thành, chậm rãi thương tiếc cái chết của con trai mình, bày tỏ một cách sống động nỗi đau buồn của một người cha người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mấy người chơi nghe mà cũng chảy cả nước mắt.

Có lẽ là nghĩ đến việc nếu bọn họ chết ở trò chơi này, cha mẹ cũng sẽ như vậy, nụ cười trên môi, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

Nhưng, bọn họ biết, cách này đã xài ở sân khấu đánh giá sơ bộ, cho dù có cảm động thì hiện giờ khán giả quỷ cũng sẽ không nhận nữa, mấy người mắc chước anh bị cấp F sau đó đã chứng thực điều đó.

Các người chơi của hội Thánh Du và đoàn Bán Nguyệt cũng rất kinh ngạc, sao Lăng Trường Dạ có thể biểu diễn như vậy…… Với anh mà nói là bình thường, bọn họ có sự chờ mong rất cao với Lăng Trường Dạ, không ngờ anh vẫn xài phong cách ở đánh giá sơ bộ, chẳng lẽ anh thật sự là nhân viên hành chính? Không có xíu kỹ năng nào?

Khi anh vừa mới bắt đầu đọc truy điệu, đầu trọc liền trào phúng lại hưng phấn nở nụ cười.

Ngày thường Lăng Trường Dạ trông tự tin và điềm tĩnh, gã còn tưởng rằng Lăng Trường Dạ có màn biểu diễn tuyệt diệu gì chứ.

Anh ta thế nào cũng bị cấp F rồi bị loại thôi.

Không thể nào, anh ta sẽ không chết trong trò chơi này chúe?

Cho nên, mẹ nó, anh ta thật sự chỉ là nhân viên hành chính trong Cục quản lý trò chơi thôi à?

Lúc ấy gã chỉ suy đoán, Cổ Toàn Côn còn cho rằng anh còn giấu át chủ bài.

Đang hưng phấn suy nghĩ, đầu trọc ngẩng đầu nhìn màn hình lớn, đồng tử đột nhiên giãn ra, phát ra tiếng, “Sao, sao lại như thế?!”

【Hu hu hu hu hu hu!】

【Khóc lụt phòng.】

【Khó chịu quá à, nhớ bố quá.】

【Bố ơi, bố đừng thế mà. 】

Rất nhiều thực tập sinh hiện dấu chấm hỏi trên mặt.

Chẳng lẽ là bọn họ chưa hiểu gì về đám quỷ này, là bọn họ chưa bắt được điểm đau của chúng? Phải ra lá bài tình thân mới được à?

Hay là kỹ năng của Lăng Trường Dạ có liên quan với “Khí”? Lần trước thổi kèn xô na, lần này đọc bài truy điệu cũng đều dùng khí, đều làm đám ma quỷ vô cùng cảm động.

Chỉ có Hạ Bạch ngơ cái mặt, biết sao lại như thế.

Anh quả nhiên sao chép kỹ năng của Dương Mi, anh lại chọn thẻ bố. Hiện giờ mọi ma quỷ đều có một tầng kính lọc của bố với anh, anh lại đọc những lời truy điệu cho con trai mình một cách chân thành như vậy, sao có thể không cảm động.

Mà người chơi nhìn anh ăn mặc như một người bố, lại đọc bài truy điệu con trai mình, chỉ cho rằng anh làm đám quỷ tưởng nhớ đến bố của mình, không hề nghi ngờ gì với việc có rất nhiều từ “Bố” xuất hiện trên màn hình.

Lăng Trường Dạ cũng được một cấp B trong sự hoang mang của các người chơi.

Kế tiếp là Thạch Đan Phượng và Lưu Cường, bọn họ đều có kỹ năng, dùng kỹ năng biểu diễn tiết mục cùng loại, nhưng Thạch Đan Phượng được D, đầu trọc được E, đều thấp hơn so với đánh giá sơ bộ.

Quả nhiên, đúng như lời nhà sản xuất nói, đánh giá lần này càng nghiêm khắc hơn.

Nhà sản xuất: “Người tiếp theo, Liêu Mạn Ni.”

Người sửa mặt đầu tiên lên sân khấu.

Tất cả người chơi đều nhìn chằm chằm cô ta và làn đạn.

Liêu Mạn Ni tự tin bước lên sân khấu, nở nụ cười ngọt ngào tiêu chuẩn với giám khảo và màn hình lớn, không còn vẻ cứng đờ như trước nữa, “Chào mọi người, đêm nay tôi sẽ biểu diễn một điệu múa dân gian cho các bạn.”

【Òa! Cô ấy tiến bộ quá! 】

【Vừa mới tiến vào đã không rời mắt được.】

【Không tồi, cái miệng không tồi nha.】

Tim Hạ Bạch đột nhiên đập thình thịch, cậu biết Liêu Mạn Ni nhất định có thể qua được lần đánh giá cá nhân này, phần lớn người sửa mặt sẽ có thể qua được cuộc đánh giá cá nhân, chỉ cần bọn họ biểu diễn đạt yêu cầu.

Ưu thế mà người chơi sửa mặt có được không chỉ là ngoại hình chiếm tới 60%.

Còn có những bộ phận mà bọn họ đổi lấy.

Đó là những bộ phận cơ thể của người chết, đối với người chơi mà nói, việc có bộ phận cơ thể người chết trên cơ thể của mình là một chuyện nghĩ thôi cũng đã dựng tóc gá, nhưng đối với khán giả quỷ mà nói thì đó lại là sự mới lạ và hấp dẫn.

Cậu đã chứng thực được độ yêu thích của khán giả quỷ đối với xác chết, Lăng Trường Dạ cũng so sánh thi thể với nhà.

Trên người có các người chơi có xác chết, đó chính là những bộ phận nổi trội của xác chết, ngoại trừ tăng độ đẹp, còn tăng thêm mức độ yêu thích của đám quỷ, mức độ yêu thích cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đánh giá của khán giả.

Quả nhiên, theo tiêu chuẩn chấm điểm nghiêm ngặt, mà biểu diễn của Liêu Mạn Ni không có tiến bộ, nhưng cô ta vẫn được một cấp E.

Phùng Thắng trong nhóm loại tốt không có kỹ năng gì, gã từng sửa mặt cũng được E.

Tất cả các thực tập sinh đều trực quan cảm nhận được tác dụng của việc sửa mặt.

Tất cả thực tập sinh của nhóm loại tốt đều vượt qua đánh giá, áp lực được đặt lên nhóm loại trung và nhóm loại kém, bọn họ đều đạt điểm F ở đánh giá sơ bộ loại tương đối lỏng lẻo, khi đối mặt với cái chết đến gần, từng người đều bắt đầu hối hận tại sao mình không đi sửa mặt.

Nhà sản xuất: “Chúc mừng tất cả thực tập sinh của loại tốt đã qua được đánh giá cá nhân, tiếp theo xin mời thực tập sinh của nhóm cấp trung, Vưu Mạc Hàn.”

Vưu Mạc Hàn cũng là một trong các người chơi được chú ý, hắn không sử dụng kỹ năng trong lần đánh giá sơ bộ, cho nên được F, đến nhóm cấp trung.

Hắn không có đi sửa mặt, lần này vì mạng sống, hiển nhiên phải dùng kỹ năng để biểu diễn một điều gì đó đặc biệt..

Ngay cả Cục quản lý trò chơi cũng không biết kỹ năng của hắn, Hạ Bạch cũng tò mò kỹ năng của hắn rốt cuộc là cái gì.

Vưu Mạc Hàn bình tĩnh bước lên sân khấu, hóa trang biểu diễn hôm nay của hắn rất nhợt nhạt và hốc hác, đuôi mắt đỏ, mặc bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng thường thấy ở bệnh viện.

“Chào buổi sáng ba vị giám khảo và các vị khán giả, hôm nay tôi sẽ mang đến cho các bạn điệu nhảy mang tên《 Con đường chiến đấu với ung thư》.”

Mấy thực tập sinh nhóm cấp nhìn nhau một cái, bọn họ cũng đã từng thảo luận về hướng biểu diễn của Vưu Mạc Hàn, về cuộc đấu tranh sinh tử trong phòng cấp cứu.

Nhưng kiểu biểu diễn này chỉ thực sự phù hợp với màn trình diễn tập thể, với tư cách là một bác sĩ cố gắng cứu người không muốn người bệnh chết sẽ càng có hiệu quả hơn, dùng vũ đạo có thể cứu người sắp chết sao?

Tuần này, các thực tập sinh sẽ quan sát lẫn nhau, Vưu Mạc Hàn là đoàn trưởng của đoàn Bán Nguyệt, đương nhiên bị chú ý không ít, hắn là người duy nhất trong nhóm đại lão chăm chỉ luyện tập, mỗi ngày đều luyện tập vũ đạo, quả nhiên hắn biểu diễn chính là vũ đạo, hơn nữa còn nhảy rất đẹp, rất có sức cuốn hút.

Hạ Bạch có thể cảm nhận được hy vọng, tuyệt vọng, vùng vẫy và sự tra tấn liên tục của một người sắp chết từ hắn.

Điều khiến cho da đầu người ta tê dại chính là hắn thực sự biểu hiện ra ung thư, các khối u ngày càng lớn dần, co lại rồi mọc ra ở trên đầu gối.

Các người chơi khiếp sợ xem màn biểu diễn của hắn, giống như đầu gối cũng đau theo.

Căn bệnh ung thư bắt đầu lan rộng khắp cơ thể, các khối u ngày càng lan rộng, hắn xé quần áo bệnh viện thành từng mảnh trong đau đớn, toàn thân bao phủ những khối u gớm ghiếc và đáng sợ.

Cuối cùng, hắn rốt cuộc cũng bộc phát sức sống mãnh liệt trong sự tuyệt vọng, khối u được cắt bỏ rồi rải đầy trên sân khấu.

Hắn chiến thắng ung thư rồi.

Nhìn những khối u vẫn đang đập trên sân khấu, rất nhiều người chơi khiếp sợ đến quên cả hô hấp.

Hạ Bạch nghĩ đến thông tin mà cậu xem được ở Cục quản lý trò chơi, có người chơi phát nổ ở trước mặt Vưu Mạc Hàn, cho nên kỹ năng của hắn là giãn cơ thể sao?

Làn đạn sôi trào, Vưu Mạc Hàn được một điểm C.

Nhà sản xuất vỗ tay, “Không tồi, tiến bộ rất lớn, chúc mừng Vưu Mạc Hàn thông qua đánh giá cá nhân. Người tiếp theo chính là Vương Thu.”

Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần từ màn diễn của Vưu Mạc Hàn, thực tập sinh tiếp theo đã lên sân khấu.

Vương Thu sân khấu không có kinh ngạc cũng không có bất ngờ, anh ta cũng từng sửa mặt, anh ta cũng được một cái E cấp.

Nhà sản xuất: “Chúc mừng Vương Thu đã thông qua đánh giá, người tiếp theo chính là Tôn Lập Kiệt.”

Tôn Lập Kiệt là nam người chơi trông không xấu lắm, có một đôi mắt phượng cực kỳ đẹp và sáng, lần này dựa theo thành tích lên sân khấu, anh ta là người chơi thứ ba trong nhóm cấp lên sân khấu, có thể nói trong một dàn người chơi cấp F, anh ta thuộc về rất tốt.

Sau hàng loạt màn biểu diễn xuất sắc hoặc những người đẹp trước đó, người chơi đầu tiên không sửa mặt, không phải đại lão trong nhóm loại tốt lên sân khấu, có thể nhìn ra anh ta có hơi lo lắng.

Các đường nét trên khuôn mặt sống động của anh ta theo sự lo lắng mà trở nên xấu hổ lúng túng, thậm chí hơi biến dạng rồi trở nên xấu xí, Đồng thời, ánh sáng mạnh khắp nơi trên sân khấu cũng khuếch đại tất cả những điều này.

【Kiểm xoát biểu cảm 0 điểm nhé.】

【Nhìn người đẹp quen rồi, bỗng nhiên lòi ra thứ gì thế này.】

Nhìn thấy làn đạn, Tôn Lập Kiệt càng thêm lo lắng, lo đến đến độ run run.

Sự lo lắng này có thể khiến cho nhóm thực tập sinh cũng đồng cảm như bản thân mình cũng bị, đây chính là trực tiếp liên quan đến sống chết, làn đạn gần như phán tử hình của anh ta.

Thiết nghĩ lúc này bản thân mình đứng trên sân khấu thì cũng không thở nổi.

Nhưng các thực tập sinh sân đã được nhấn mạnh phải quản lý biểu cảm khi đứng trên sân khấu, dù có thể nào cũng không được lo lắng, lo lắng nghiêm trọng cũng chính là tuyên án tử hình cho mình.

Tôn Lập Kiệt cố gắng mỉm cười, cười ra cả nước mắt.

Rất nhiều thực tập sinh đều dời tầm mắt. Có nhiều người quá lo lắng, sợ ảnh hưởng đến bản thân nên không dám xem nữa. Có rất nhiều không đành lòng vẫn nhìn tiếp, kết quả nằm ở trong dự kiến của bọn họ.

Tôn Lập Kiệt một người sức hai sừng, biểu diễn một tiểu phẩm.

Lo lắng như vậy, ch.ảy nước mắt biểu diễn tiểu phẩm, hiệu quả có thể tưởng tượng được.

Những chuyển động run rẩy trên sân khấu của anh ta đều bất lực, mọi người đều có thể nghe được tiếng hơi thở nặng nề ngắt quãng, giọng nói mang theo khóc nức nỡ rõ ràng, quên thoại rất nhiều lần…… Điều này đối với các thực tập sinh khác chẳng khác nào là một loại tra tấn kinh hồn bạc vía.

Cuối cùng, anh ta rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, bỏ cuộc gục xuống khóc nức nỡ giữa những lời mắng nhiếc trên bốn màn hình.

Ba giám khảo im lặng âm u mà ngồi ở phía trước, trường quay trở nên yên tĩnh đến mức khó thở.

Trên tất cả làn đạn đều là F.

“Đừng, đừng, tha cho tôi đi, cầu xin.” Anh ta quỳ trên sân khấu dập đầu với ba giám khảo, rồi dập đầu với màn hình lớn, “Tôi không muốn chết đâu! Xin các người, xin……”

Ba giám khảo vẫn im lặng, như là từng xác chết đã chết nhiều năm.

Bọn họ đang ngồi hoặc đang đứng ở sau giám khảo, không nhìn được vẻ mặt của giám khảo, chỉ nhìn thấy Tôn Lập Kiệt không được giám khảo đáp lại, bắt đầu bỏ chạy trên sân khấu.

Anh ta suy sụp bỏ chạy, như thể không thể thoát khỏi những chữ F đang lao tới mình từ mọi hướng.

Giữa sân khấu xuất hiện một cái động hình chữ F, anh ta đang hoảng loạn rơi thẳng vào trong động đó, nơi đó hình như là khu vực chân không, hấp thụ mọi âm thanh và chỉ thải ra máu.

Nhiều máu tươi như vậy, có lẽ thuộc sở hữu của một người.

Hóa ra tất cả máu của một người cũng không thể che phủ được sân khấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện