Sau khi Hồ Dịch Hàng đang hỏi xong điều kiện trao đổi thì quyết định sửa mặt, mọi việc đều trở nên nhanh chóng và dễ dàng..
Cuộc phẫu thuật thẩm mỹ chỉ kéo dài hơn 20 phút, sau khi sửa mặt, cậu ta nhìn thấy một hình ảnh hoàn toàn mới trong gương.
Cậu ta vốn là một người có vẻ ngoài bình thường, thời gian dài học tập cường độ cao khiến cho đôi mắt bị cận thị, không có ánh sáng rực rỡ gì, khi nhìn người khác thường trông có hơi u ám, điều này làm cho cậu ta càng thêm ảm đạm hơn, cho dù có thành tích cao cũng hiếm khi được chú ý.
Trong trường cấp 3 của cậu ta có một cậu bạn giống như nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết, vừa đẹp trai vừa học giỏi, có cậu bạn này, cậu ta cũng chỉ có thể đứng sau lưng cậu ta, đứng dưới cái bóng của cậu ta.
Phản ứng đầu tiên khi nhìn mình ở trong gương, nếu hiện giờ cậu ta trở về thời điểm học cấp 3 thì nhất định sẽ trở thành người được chú ý nhất, nhất định sẽ trở thành nhân vật chính trong những cuộc thảo luận nghỉ giữa giờ của bạn bè, nhất định cậu ta đều sẽ được trở thành người đại diện thuyết trình, nhất định cậu ta cũng sẽ là người nhận được nhiều thư tình nhất.
Cuối cùng thì ngoại hình cũng đi đôi với thành tích của cậu ta.
Khi nhận ra phản ứng đầu tiên của mình là gì, cậu ta bừng tỉnh phát hiện, hóa ra từ sâu trong lòng mình vẫn luôn để ý đến ngoại hình như vậy, cho nên, khi nghe được cố vấn hình thể có thể sửa mặt, cậu ta mới chú ý như vậy.
Chung Tử Thương đề nghị cậu ta suy nghĩ cho kỹ, cậu ta biết, loại chương trình không coi con người như con người này chắc chắn không có ý tốt, sửa mặt cũng không đơn giản như vậy. Nhưng, bọn họ không có kỹ năng, nếu không thẩm mỹ sửa mặt thì nên sống sót trong chế độ thi đấu tàn khốc này thế nào?
Cho dù ở trong hiện thực, cũng không tồn tại chuyện không có hy sinh chỉ có lợi, không có con đường nào mà không có rủi ro, huống chi đây là một game kinh dị.
Nếu đây là cuộc thi cuối cùng trong đời, cậu ta không muốn tiếp tục thua vì ngoại hình.
Khi nhìn mình trong gương, cậu ta có một loại trải nghiệm chưa từng có, nhưng lại có một cảm giác bất an mơ hồ, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, người mà cậu ta nhìn thấy qua đôi mắt này, dường như là một người mà cậu ta không nhận ra.
Cậu ta mang theo phấn khích và một chút bất an về phòng luyện tập, khi Hạ Bạch sờ vào đôi mắt của cậu ta, cậu ta mới tìm về một chút ấm áp chân thật.
Thực ra cậu ta không kháng cự cho người ta sờ, cảm nhận được độ ấm của mọi người, cậu ta sẽ rất yên tâm.
Dần dà cậu ta chỉ còn lại sự phấn khích, đặc biệt là ánh mắt kinh ngạc cảm thán khi bọn họ nhìn mình.
Thật kỳ diệu, đây là cảm giác khi có được một khuôn mặt đẹp sao.
Thỉnh thoảng cậu ta có chút phản ứng không kịp, có lẽ khuôn mặt này cần phải làm quen, thỉnh thoảng cậu sẽ xuất thần, sinh ra một loại cảm giác hoảng sợ không có thật.
oại hoảng sợ này càng sâu sắc hơn khi buồn ngủ, ban đêm là lúc những cảm xúc của con người bắt đầu dâng trào, cậu ta luôn mở mắt, không hiểu sao trong tiềm thức của cậu ta không muốn nhắm mắt lại, mãi cho đến khi ký túc xá tắt đèn.
Cậu ta sờ hai mắt của mình, do dự một lúc, cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, cậu ta thấy được bạn học thời cấp 3 của mình, nhìn thấy bọn họ nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Cậu ta phấn khích không thôi, trong lòng không ngừng trào dâng từng đợt sóng nhiệt.
Cậu ta đứng ở trên bục giảng, kiêu hãnh mà nhìn những khuôn mặt khán giả đang ngước nhìn mình, trên mặt của những người đó đều là hâm mộ, sùng bái, say đắm, cùng với…… Hoảng sợ?
Đảo mắt, cậu ta thấy rõ, dưới sân khấu đều là những thực tập sinh mặc đồ biểu diễn, bọn họ vừa đồng cảm vừa hoảng sợ mà nhìn mình.
Bản thân đứng trên sân khấu.
Trên làn đạn hiện đầy F.
F.
F.
F.
F là là sự phủ nhận đáng sợ nhất trong cuộc đời cậu ta.
Bạn học của cậu ta đâu?
Bạn học của cậu ta đâu!
Cậu ta nhìn khắp xung quanh, hoảng sợ mà tìm kiếm bạn học cấp 3 của mình.
Những thực tập sinh này dường như chính là bạn học của cậu ta? Bạn học của cậu ta trông như thế nào?
Những người bạn cấp ba gặp nhau mỗi ngày đều là mấy thực tập sinh này sao?
Trong căn phòng chật chội và áp lực, ngày này qua ngày khác lặp đi lặp lại những điều giống nhau để đi qua con đường gian nan, sợ trở thành người bị loại, khuôn mặt của bọn họ dần chồng lên nhau, dần dần họ trở thành cùng một người.
Không phải như thế, không phải như thế, không phải như thế!
Hồ Dịch Hàng đột nhiên ngồi bật dậy, ngồi trên chiếc giường sắt nửa tối nửa sáng, cậu ta nhất thời không phân rõ đây là nơi nào, đây là giường tầng dưới của ký túc xá trường cấp 3 sao?
Mãi cho đến khi cậu ta nhìn thấy đôi mắt trầm tĩnh của Hạ Bạch.
Yên tĩnh, tự nhiên, có nhiệt độ.
Đôi mắt bình thường cũng có thể nói được. Ngay cả trong một đôi mắt trầm tĩnh như vậy, cậu ta cũng có thể nhìn ra Hạ Bạch đang hỏi cậu ta, cậu nhìn thấy cái gì?
Cậu nhìn thấy cái gì? Cậu ta đã nhìn thấy cái gì, đôi mắt trong hốc mắt của cậu ta là của ai.
Trong phòng ký túc xá của thực tập sinh loại tốt, Liêu Mạn Ni cười hôn lên khóe mắt đầu trọc, bị đầu trọc nắm cằm đánh giá.
Tối hôm qua Liêu Mạn Ni mới vừa sửa mặt xong, sợ vẫn chưa ổn định, đầu trọc chỉ cẩn thận quan sát, không có đụng vào.
Trải qua một ngày, khuôn miệng của cô ta dường như đã ổn định, mang nụ cười duyên dáng và ngọt ngào, khiến cho cả khuôn mặt của Liêu Mạn Ni dưới ánh đèn trông vô cùng xinh đẹp.
Một cái miệng có thể khiến một người trông đẹp hơn rất nhiều như thế.
Một cái môi đỏ mới xa lạ.
Đầu trọc càng nhìn càng hưng phấn, gã ngồi ở cuối giường, kéo Liêu Mạn Ni đang đứng đến trước mặt rồi ấn ngồi xuống.
“Shhhh —— sao lại lạnh như thế?” Đầu trọc run lập cập.
Liêu Mạn Ni chỉ mỉm cười ngước nhìn gã, không nói câu nào.
Hơn hai giờ sáng, đầu trọc đã ngủ, Liêu Mạn Ni sờ miệng của mình, khuôn mặt lộ vẻ mờ mịt.
Cô ta là người đầu tiên đi sửa mặt, đã sửa mặt hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi, cô ta vẫn đang cười.
Cười lâu như vậy, môi của cô ta vẫn chưa ấm lại.
Vậy thì đã sao chứ.
Liêu Mạn Ni trở mình, không thèm để ý mà ngủ thiếp đi.
Cô ta là người đầu tiên đi sửa mặt, cô ta không xoắn xuýt gì, cần gì phải xoắn xuýt chứ, đây cũng không phải lần đầu tiên cô ta đi sửa mặt.
Những người chơi và đám tài giỏi đó đối mặt với thẩm mỹ cứ y như đối mặt với con mãnh thú và dòng nước lũ vậy, trông bọn họ xoắn xuýt mà buồn cười thật.
A, bọn họ xoắn xuýt là bởi vì bọn họ có sự lựa chọn nhỉ, bọn họ không biết rằng nếu con người sống thuần túy bằng khuôn mặt, xem sắc đẹp như thần linh, thì sẽ không xoắn xuýt nữa, đã đẹp lên thì cần phải xoắn xuýt làm gì? Xoắn xuýt nên sống thế nào sao?
Bọn họ không giống với vũ công dựa vào mặt kiếm ăn như cô ta, lúc này bọn họ còn không bằng cô ta đâu.
Chắc là cũng nhanh thôi, bọn họ sẽ biết dựa vào khuôn mặt mới có thể sống sót là cảm giác thế nào.
Chờ đã.
Sau khi sửa mặt, Liêu Mạn Ni lại khôi phục tự tin mở mắt ra, trong mắt có rất nhiều hoang mang.
Là mùi gì thế?
Mùi mà cô ta ghét và kháng cự nhất, là mùi gì nhỉ?
Tại sao cô ta không thể nhớ những gì cô ấy vừa nếm?
Không nhớ thì thôi.
Cô ta không muốn nghĩ nữa, tốt nhất là mùi này nên biến mất khỏi cuộc đời của cô ta.
Liêu Mạn Ni lại trở mình, thoải mái mà nhắm mắt ngủ.
5 giờ ngày thứ bảy.
Tất cả thực tập sinh bị tiếng chuông đánh thức, bắt đầu một ngày mới, ngày cuối cùng trước khi thi solo cá nhân.
Khác với nhốn nháo ban đầu, mấy thực tập sinh trong phòng ký túc xá của Hạ Bạch đều yên tĩnh.
Sau khi Chung Tử Thương nghe Hồ Dịch Hàng nói xong, khuôn mặt nghiêm túc, “Ý của cậu là, đôi mắt mà cậu đã đổi có ý thức của chủ nhân trước đó của nó?”
“Tôi không biết, tôi chỉ nhìn thấy rất nhiều người, đều là những người tôi chưa từng gặp qua…… chắc là chưa từng gặp…… Chưa từng gặp, một số hình ảnh và cảnh tượng, chính là những người đó rất đáng sợ, không phải, cũng có một số người quen.” Sau khi Hồ Dịch Hàng tỉnh lại, không còn nhắm mắt nữa, đôi mắt có mấy sợi tơ máu đỏ, đầu óc hỗn độn, lời nói cũng rất hỗn loạn.
Vương Minh nghi hoặc, “Cuối là lạ hay quen, có khi nào cậu nằm mơ không? Mới phẫu thuật thẩm mỹ xong trong lòng nhất định không được bình tĩnh như vậy, có những giấc mơ liên quan là chuyện bình thường, giấc mơ đều là lộn xộn như vậy, có việc mình đã trải qua, cũng có thứ gì đó mới mẻ.”
Cậu ta nói rất có lý, những người khác trong phòng ký túc xá đều cho rằng Hồ Dịch Hàng nằm mơ, đây là một hiện tượng mơ rất bình thường.
Hạ Bạch nói: “Tôi nhìn cậu ta mở mắt, tròng mắt vẫn luôn chuyển động.”
Vương Minh: “Tròng mắt cậu ta vẫn luôn chuyển động, cũng không nhìn thấy những người kia trong phòng ký túc xá của chúng ta, những người đó vẫn còn ở trong giấc mơ của cậu ta.”
“Đúng vậy, chẳng lẽ trong phòng ký túc xá của chúng ta có rất nhiều quỷ hồn cậu ta vừa lạ vừa quen sao, Hồ Dịch Hàng đổi một đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy đám quỷ hồn này sao? Ha ha ha ha.” Lưu Hướng Dương dựa vào giường của Hạ Bạch nói đùa.
Hạ Bạch: “Mắt âm dương?”
Cậu dường như đang lẩm bẩm, “Là mắt âm dương của ai? Cũng bỏ được vào kho thẩm mỹ của chương trình à?”
“Hạ Bạch, cậu không nghe ra tôi đang nói giỡn sao?”
“Giờ nghe ra được rồi.”
“……”
Chung Tử Thương nói: “Hạ Bạch nhắc nhở tôi, các cậu nói xem đôi mắt của Hồ Dịch Hàng được lấy từ đâu nhỉ? Không chỉ là mắt của cậu ta, còn có miệng của Liêu Mạn Ni, mũi của Phùng Thắng nữa.”
Hồ Dịch Hàng nói: “Cố vấn hình thể nói, bản chất của sửa mặt là trao đổi, tức là tối ưu hóa và sắp xếp lại các đặc điểm trên khuôn mặt, Đôi mắt trên khuôn mặt tôi cũng là của một người khác trong kho thẩm mỹ, có thể người kia cũng dùng đôi mắt đổi cái gì đó.”
“Sao cậu lại nói bình thường như vậy, ngũ quan* cũng là những tài nguyên và cấu trúc có thể tối ưu hóa tái tạo lại hay sao? Tôi không nghe thấy chút tôn trọng nào đối với cơ thể con người.” Chung Tử Thương chân mày cau lại.(* năm bộ phận, tai, mắt, mồm, mũi và thân mình)
“Không phải tôi nói! Là cố vấn hình thể, tôi chỉ thuật lại thôi, còn nữa, rốt cuộc cậu muốn hỏi cái gì?” Giọng của Hồ Dịch Hàng lớn hơn rất nhiều, cậu ta vốn đang nôn nóng, không hề muốn thảo luận sâu vào vấn đề này.
“Điều tôi muốn biết là, nếu đôi mắt của cậu cũng là bị chủ nhân ban đầu của nó dùng để đổi các bộ phận khác trên mặt, vậy có lẽ chủ nhân ban đầu của nó cũng là thực tập sinh, anh ta còn sống không?” Chung Tử Thương nói: “Dựa theo ý của nhà sản xuất nói, sau khi bị loại thì sẽ không thể sống được, các cậu nói có rất nhiều nguyên liệu thẩm mỹ, có khi nào chủ nhân ban đầu của chúng đã chết hết rồi không?”
Chung Tử Thương vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu nghiêm khắc: “Nếu chủ nhân ban đầu của chúng đã chết, có khi nào quỷ hồn còn ở trong ekip chương trình, hoặc là một nơi gần đây. Các cậu đừng quên khán giả ở đây đều là quỷ, đây là nơi mà quỷ hồn tồn tại ở khắp nơi, nếu bọn họ còn ở đây thì sẽ có oán hận, sau đó mượn các bộ phận trên mặt của bọn họ nhập vào các cậu không? Không phải cậu nói nhìn thấy cảnh tượng và người xa lạ hay sao?”
Ký túc xá lặng ngắt như tờ.
Hồ Dịch Hàng vuốt đôi mắt mở to của mình lui về phía sau một bước.
Giọng của Chung Tử Thương dịu lại một chút, nhưng lời nói ra vẫn bén nhọn như thế, “Các cậu không muốn đi sâu vào chi tiết, có rất nhiều tâm lý trốn tránh, có rất nhiều người cũng muốn đi sửa mặt nhỉ? Đừng gấp, đừng gấp, đừng gấp.”
Cậu ta nói liên tục ba lần, một lần trầm thấp chậm hơn một lần, “Ổn định, ít nhất phải nhìn xem kế tiếp có vấn đề gì hay không.”
“Nhưng, nhưng, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai sẽ phải biểu diễn.” Hồ Dịch Hàng ngồi trên giường nói: “Nếu cứ chờ xem thì sẽ không kịp nữa……”
Chung Tử Thương: “Chúng ta không sửa mặt thì không qua được sao? Không phải chúng ta đều có tiết mục rồi sao? Đừng chưa gì đã thỏa hiệp đi đường tắt rồi.”
Vương Minh: “Không phải chúng tôi muốn thỏa hiệp, những người khác đều đi sửa mà, nếu chúng tôi không sửa mặt thì còn đường sống sao? Chúng ta vốn dĩ là thực tập sinh loại kém mà.”
Chung Tử Thương không nói nữa, mấy người khác thấy cậu ta không nói lời nào thì do dự một chút liền rời đi.
Hạ Bạch kéo cậu ta, cậu ta nói: “Đàn em Hạ Bạch, cậu đi trước đi, tôi nghĩ cách thử xem.”
Hạ Bạch “Vâng” một tiếng rồi bước ra khỏi ký túc xá.
Bởi vì thảo luận chuyện này mà bọn họ chậm trễ chút thời gian, những thực tập sinh khác đã sớm đến rồi, Hạ Bạch cho rằng Lăng Trường Dạ và Dương Mi cũng đến rồi, cậu đóng cửa ký túc xá, vừa xoay đầu đã nhìn thấy Lăng Trường Dạ và Dương Mi đang đứng ở trên cầu thang tối tăm chờ cậu.
Sau khi Hạ Bạch nhìn thấy bọn họ, đôi mắt hơi sáng lên, cậu chạy về bọn họ:’’Hai anh chưa đi sao.”
Dương Mi: “Đội trưởng nói em chưa ra, có thể ký túc xá của các em đã có chuyện gì rồi.”
“Có.” Hạ Bạch vừa đi vừa nói ngắn gọn với bọn họ về phát hiện tối qua và cuộc thảo luận sáng nay ở phòng ký túc xá, “Hội trưởng đã gần như đoán được suy đoán của chúng ta, anh ấy nói quỷ sẽ nhập vào cơ thể người thông qua các bộ phận trên mặt, có khả năng này không? Quỷ ở nơi này trông thật sự rất muốn chiếm cơ thể người.”
“Có khả năng.” Lăng Trường Dạ nói: “Nhưng không thể nhanh như vậy, chỉ một cái bộ phận không thể chiếm được cả cơ thể nhanh như vậy, nếu không, độ khó của trò chơi này cao quá rồi.”
Hạ Bạch gật đầu, “Hội trưởng nói anh ấy sẽ nghĩ cách, không biết anh ấy sẽ nghiex ra được cách gì.”
“Có lẽ là muộn rồi.” Lăng Trường Dạ nói xong, quay đầu nhìn về phía phía sau, “Có lẽ cậu sẽ biết ngay cậu ta nghĩ ra được cách gì thôi.”
Khi Hạ Bạch quay đầu, vừa lúc nghe được tiếng của Chung Tử Thương: “Đội trưởng Lăng.”
Hai người đều quay đầu nhìn về phía cậu ta, Chung Tử Thương nói: “Tôi muốn tập hợp mọi người để nói ngắn gọn mấy câu.”
“Cục quản lý trò chơi và tình nguyện viên không thành vấn đề, phía bên đoàn Bán Nguyệt và hội Thánh Du, cậu đi thử đi.” Lăng Trường Dạ nói.
Chung Tử Thương: “Được, tôi sẽ cùng anh đến phòng luyện tập của nhóm loại tốt tìm bọn họ.”